Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 76




Edit: Meii.

Đường Ninh ngủ thiếp đi.

Đến khi cậu tỉnh dậy đã sang ngày hôm sau, Kỷ Liên Uẩn bê bữa sáng đến cạnh giường cậu, trong lúc Đường Ninh mơ mơ hồ hồ, ý thức không rõ đã giúp cậu lau mặt, súc miệng, còn vô cùng tự nhiên mà đút cho cậu ăn.

Kỷ Liên Uẩn làm những chuyện này một cách nhuần nhuyễn như rất quen thuộc từ lâu, rất dễ chịu, khiến Đường Ninh mơ mơ hồ hồ còn tưởng mình đang mơ. Dù sao thì trước đây cậu cũng đã nằm mơ thấy giấc mộng này, mơ thấy Kỷ Liên Uẩn chăm sóc cậu cả ngày, sau đó biến thành hai Kỷ Liên Uẩn....

Còn nói cái gì mà trên dưới hai cái miệng....

Nghĩ đến đây, Đường Ninh lập tức tỉnh táo lại.

Thìa chạm vào cánh môi cậu, Kỷ Liên Uẩn nhẹ nhàng như đang hướng dẫn cậu: "Nào, hé miệng."

Đường Ninh định nói từ chối, nhưng cậu vừa hé miệng, chiếc thìa kia đã tiến vào trong miệng cậu, thìa cháo ấm áp ngon lành trôi vào miệng cậu, ngon quá!

"Hôm nay em sẽ vất vả hơn một chút." Kỷ Liên Uẩn dịu dàng nói: "Sau khi phát tang, sẽ có khoảng ba ngày để người khác đến phúng viếng, em cần phải tiếp đón rất nhiều người."

Phúng viếng?

Ở hiện tại, những bạn bè, người thân đến thăm hỏi người chết lần cuối được gọi là phúng viếng, nhưng đây là phó bản trong trò chơi, vậy người đến phúng viếng.... có phải sẽ là người sống lẫn người chết không?

"Tùng! Tùng!" Tiếng trống nặng nề vang lên cách đó không xa, đánh vỡ sự yên tĩnh buổi ban mai, hàng mi của Đường Ninh cũng khẽ run hai cái theo nhịp trống, tầm mắt mờ mịt nhìn bầu trời chưa sáng hẳn ngoài kia, rồi dừng lại trên mặt Kỷ Liên Uẩn.

Không cần cậu phải nói, Kỷ Liên Uẩn đã hiểu được sự nghi hoặc trong mắt cậu

"Đây là trống báo tang, trước khi người phúng viếng tiến vào linh đường thì phải gõ hai cái trước." Kỷ Liên Uẩn lại múc một thìa cháo nữa, "Em mau ăn nốt cháo đi, hôm nay sẽ có nhiều người đến đó, em là cháu trai trưởng nên không thể vắng mặt được."

Đường Ninh nhanh chóng vừa ăn vừa cầm điện thoại lên, liền thấy trong nhóm chat đầy tin nhắn của những người chơi khác, tối qua không có ai gặp chuyện cả, Hàn An Khang @ Đường Ninh, hỏi Đường Ninh xem bây giờ Kỷ Liên Uẩn là quỷ hay là người.

Đường Ninh nhanh chóng trả lời: 【Đường Ninh: Tôi cảm thấy hắn là người.】


Hàn An Khang cũng trả lời lại: 【Hàn An Khang: Cậu chắc chắn chứ?】

Đường Ninh lại không chắc lắm.

Đặc biệt là khi cậu thấy tin nhắn tiếp theo của Hàn An Khang: 【Hàn An Khang: Tối qua, lúc Kỷ Liên Uẩn cứu cậu, hắn kiễng chân đi lại đó.】

Trong nháy mắt, da đầu của Đường Ninh tê dại, cậu hoảng loạn ngước mắt lên nhìn Kỷ Liên Uẩn, cháo trong miệng cũng quên nuốt xuống.

"Sao thế?" Kỷ Liên Uẩn dịu dàng nói.

Trong nháy mắt, Đường Ninh có chút không phân biệt được người trước mắt là Kỷ Liên Uẩn hay là quỷ tân lang, quỷ tân lang có thể giả dạng Kỷ Liên Uẩn, hẳn là Kỷ Liên Uẩn không thể giả dạng quỷ tân lang được nhỉ.

Nếu như Kỷ Liên Uẩn hiện tại là Kỷ Liên Uẩn thật sự, vậy thì những lời y nói cũng là sự thật, Kỷ Liên Uẩn kết hôn với cậu, một là do thầy bói nói hắn sẽ không chết nếu cưới cậu, lí do còn lại do y đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên.

Đây chính là lý do Kỷ Liên Uẩn muốn ở cạnh cậu.

Còn quỷ tân lang thì sao?

Tại sao quỷ tân lang lại muốn ở cạnh cậu?

Từ khi vào phó bản này, thân thể cậu rất hay mệt mỏi, đặc biệt là khi tiếp xúc cùng Kỷ Liên Uẩn, mệt đến mức như thể sức sống của cậu bị hút mất, giống như truyền thuyết bị ma quỷ hút dương khí trong dân gian vậy.

Quỷ tân lang muốn ở cạnh cậu vì dương khí sao?

Nhưng mà, ngày đó khi Kỷ Liên Uẩn giúp cậu bấm huyệt ở chân, cậu cũng có vẻ rất suy yếu. Sự suy yếu này là do cậu cảm thấy thoải mái rồi mơ mơ màng như sắp ngủ, hay là suy yếu vì bị ma quỷ hút dương khí chứ? Nếu là do dương khí bị hút mất, vậy chẳng lẽ Kỷ Liên Uẩn cũng không phải con người sao?

"Em đang nghĩ gì thế?" Kỷ Liên Uẩn duỗi tay vuốt cặp mày đang nhíu lại của Đường Ninh, "Có chuyện gì phiền lòng thì cứ nói cho ta, có lẽ ta có thể giúp em được."

Y dịu dàng săn sóc như vậy khiến người khác nhịn không được mà muốn gần gũi hơn, làm Đường Ninh nhớ đến những gì Mạc Vân Sơ đã từng làm, Mạc Vân Sơ cũng từng làm những hành động kì lạ như vậy, làm Đường Ninh không tài nào đoán được hắn đang làm gì.


Đường Ninh nghiêm túc nhìn Kỷ Liên Uẩn: "Ngươi.... sẽ lừa ta sao?"

"Sao ta lại lừa em được?" Kỷ Liên Uẩn hỏi.

Y nói một cách thật lòng.

Nhưng cho dù y có nói dối, thì Đường Ninh cũng không nhận ra được.

Đường Ninh nắm lấy bàn tay của Kỷ Liên Uẩn, đặt bàn tay đó lên ngực trái mình, rụt rè nhìn Kỷ Liên Uẩn đang bối rối: "Nếu ngươi lừa ta, tim ta sẽ rất đau."

Đầu ngón tay trên ngực cậu khẽ run lên.

Ánh mắt của Kỷ Liên Uẩn vẫn không có gì bất thường, hoặc có lẽ là có, nhưng Đường Ninh không nhìn ra, Đường Ninh không muốn đoán nữa, cậu khẩn cầu nói: "Kỷ Liên Uẩn, tại sao hôm qua ngươi lại kiễng chân đi lại?"

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nhịp đập của trái tim xuyên qua da thịt mà chạm lên đầu ngón tay của Kỷ Liên Uẩn, Kỷ Liên Uẩn rũ mắt nhìn Đường Ninh: ".... Ta cũng không biết nữa."

"Khi ta mở mắt ra liền thấy em đang tự siết cổ mình, ta chỉ muốn nhanh chóng đến gần xem em ra sao, tuy rằng lúc đó ta đã có ý thức, nhưng mà lúc đó...." Kỷ Liên Uẩn tạm dừng một chút, nghĩ cách giải thích cho cậu hiểu: "Giống như cơ thể vẫn ngủ còn tinh thần đã tình táo, có chút vội vàng nên cũng không rõ cơ thể mình như nào nữa, lúc đó ta như đang mộng du vậy."

"Mãi đến khi ta cứu được em, ta mới thoát khỏi trạng thái đó."

Vậy sao?

Đường Ninh nhìn vào mắt Kỷ Liên Uẩn, tiếng trống tang "tùng tùng" lại vang lên một lần nữa, báo hiệu một người khác đến phúng viếng.

Đường Ninh buông lỏng tay Kỷ Liên Uẩn ra, ăn nốt cháo còn lại trong chén. Khi Kỷ Liên Uẩn ngồi xổm xuống đi giày cho cậu, Đường Ninh cầm di động nói cho mọi người trong nhóm chat những gì Kỷ Liên Uẩn vừa nói.

【Hàn An Khang: Nếu Kỷ Liên Uẩn nói thật, vậy có lẽ lúc đó, người cứu cậu là quỷ tân lang.】


【Lâm Uẩn: Chúng ta cần mau chóng phân biệt được ai là người có khả năng đuổi ma quỷ hơn, vì ngày mai chúng ta sẽ phải đưa tang thử, đưa tang là lúc nguy hiểm nhất trong phó bản này đó.】

Đường Ninh buông di động xuống, cùng Kỷ Liên Uẩn ra khỏi phòng, nhìn thấy cửa linh đường có đầy người đang đi lại tấp nập. Đường Ninh thấy có mấy người nhìn khá quen, một số là những người thôn dân giúp bọn cậu bày biện linh đường khi Đường Hiền Hăng và Hàn Dư Niên treo cổ, còn mấy người là....

Khoan! Kia không phải là thôn dân của thôn Kỷ Gia sao?

Nhìn bọn họ gõ trống báo tang một cách quy củ, không khác gì những người khác đến phúng viếng, thậm chí bọn họ còn mang theo lễ vật, trong tay còn cầm thủ lợn và ngỗng đến để lễ tế.

Đường Ninh càng nhìn lại càng thấy kì lạ.

Vì lúc trước, thôn Kỷ Gia đã không còn bất cứ con vật sống nào cả.

Chẳng lẽ thủ heo và ngỗng kia là do bọn họ mua ở thôn này sao?

Đường Ninh nhìn nhóm người kia đi vào linh đường, bọn họ đi vào trong, cũng đứng cạnh quan tài nhìn mặt Đường gia gia lần cuối như những người khác, dường như thật sự đến phúng viếng thật.

Trong linh đường vang lên tiếng khóc bi thương, đây là tập tục trong thôn, mọi người phải khóc lớn trong một ngày trước khi đưa tang, còn ngày đưa tang thì không được khóc.

Trong toàn bộ linh đường này, những người đến phúng viếng khóc, người chơi cũng khóc, trong đó, người nên khóc nhất chính là Đường Ninh.

Cậu là đứa cháu trai duy nhất của Đường Hiền Hằng, thế nên cậu không thể vắng mặt trong linh đường được.

Dưới ánh mắt thúc giục của các người chơi, Đường Ninh nhanh chóng đi vào linh đường. Trong linh đường chỉ có mỗi chiếc đệm bồ hương của cậu là trống, Đường Ninh đi đến chiếc đệm của mình rồi quỳ xuống.

Kỷ Liên Uẩn cũng vào trong linh đường, nhưng lần này, y không quỳ gối bên cạnh Đường Ninh nữa. Đây là yêu cầu của Đường Ninh, vì hôm qua, khi y quỳ xuống, hương trên bàn thờ cháy quá nhanh, mà hôm nay, hương đã cháy hết rồi, nếu Kỷ Liên Uẩn lại quỳ xuống, không biết chuyện gì sẽ lại xảy ra nữa.

Thế nên, để an toàn, Kỷ Liên Uẩn phải đứng cùng những vị khách đến phúng viếng kia ở phía sau Đường Ninh.

Tiếng khóc nức nở vang lên khắp linh đường, có nam có nữ, có già có trẻ, ngày thường, Đường Ninh là người dễ khóc nhất, thế nhưng khi khóc, Đường Ninh lại không phát ra tiếng động nào, chẳng mấy khi cậu gào khóc. Hơn nữa, cậu lại không thể cứ thế khóc ra khi không có chút cảm xúc nào, nếu như cậu có thể nói khóc là khóc thì kỹ năng diễn xuất của cậu cũng không tệ đến vậy.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm bao phủ lên toàn thân Đường Ninh, như thể những vị khách kia đang nhìn cậu, rồi thắc mắc tại sao cậu không khóc.

Đường Ninh nhìn hình ảnh Đường Hiền Hằng trên di ảnh, cậu khẽ cắn đầu lưỡi mình, lập tức đau đến rơi nước mắt, tiếng khóc mỏng manh của cậu cũng hòa vào biển tiếng khóc rộng lớn trong linh đường,

Tuy nhiên, có lẽ tiếng khóc của Đường Ninh quá nhỏ, nên cảm giác bị nhìn chằm chằm kia vẫn không biến mất.


Đường Ninh cố gắng làm tiếng khóc của mình to hơn, cậu cố gắng nghĩ đến những chuyện đau lòng, lại phát hiện bản thân không cần cố gắng làm gì, vì đâu đâu cũng là chuyện đau lòng cả, muốn sa vào bi thương rất dễ dàng, tiếng khóc của cậu càng lúc càng lớn, như một đứa cháu hiếu thuận khóc to trước linh cữu của gia gia mình. Đường Ninh cố gắng khóc, không biết qua bao lâu, nước mắt cậu dường như cạn khô, giọng nói cũng khản đặc, nhưng tiếng khóc vang trời của khách khứa vẫn không ngừng lại.

Đường Ninh ngừng lại, không phải do cậu khóc mệt, mà là do cậu bỗng nhiên nhận ra....

Người đó chỉ thở thôi, không biết buồng phổi của người đó lớn đến đâu mà có thể thở mà có thể khóc mãi không hít thở như vậy.

Thỉnh thoảng, vẫn có một số vị khách khóc một hơi dài rồi ngừng lại, nhưng tiếng khóc vừa lớn vừa bi thương như thể vô cùng đau khổ kia rất kì lạ, tuy Đường Ninh quay lưng vào mọi người, nhưng lỗ tai vẫn có thể phân biệt được tiếng khóc kỳ quái kia từ đâu truyền đến....

Hẳn là tiếng khóc phát ra từ phía người thôn Kỷ Gia.

Bọn họ có mối liên hệ sâu đậu với Đường Hằng Hoài sao? Thế nên mới khóc đến tê tâm liệt phế như vậy? Hay là....

Một cảm giác lạnh lẽo bò lên sống lưng của Đường Ninh, cậu căng thẳng quỳ trên đệm bồ hương, tiếng khóc bên tai vẫn lớn như vậy, vẫn bi thương như vậy, vẫn kì lạ như vậy....

Đường Ninh cần thận mà hơi cúi đầu xoay lại, động tác của cậu cũng không rõ ràng, đầu cậu hơi chếch sang một bên, tròng mắt cố gắng liếc nhìn về phía sau. Nhìn như vậy rất khó, tròng mắt cậu cố lắm mới có thể nhìn thấy mặt người đằng sau.

Tầm mắt bị hơi nước làm mờ đi nên Đường Ninh phải cố gắng lắm mới có thể nhìn rõ khuôn mặt người kia, đó là thôn dân bên thông Kỷ Gia, người đó nhìn tấm di ảnh trên bàn thờ, trên mặt bày ra vẻ vô cùng bi thương, nhưng miệng người đó ngậm chặt, không phát ra tiếng khóc nào.

Không phải người này khóc sao.

Cơ thể căng thẳng của Đường Ninh khẽ thả lỏng, mặc kệ thế nào, người khóc đó không phải là người ở gần mình khiến Đường Ninh cảm thấy an toàn hơn một chút.

Vậy người khóc là ai?

Đường Ninh lại thoáng liếc nhìn ra đằng sau, cậu muốn nhìn xem người khóc có đang đứng gần trong đám thôn dân của thôn Kỷ Gia không. Nhưng cậu biết bản thân nhìn không thấy được, dù sao thì cậu cũng đang quỳ, người đó lại đang đứng trên cao, còn đang giấu mình trong đám khách khứa kia.

Ngay khi Đường Ninh đang nghĩ vậy, cậu bỗng đối diện với một cái đầu đang khóc thút thít.

Đầu của người này ngang tầm mắt với cậu!

Không phải là do người đó cũng đang quỳ gối trên đệm bồ hương như Đường Ninh.

Mà là do, cái đầu đang khóc thút thít đang ở trên tay một người khác.

Đường Ninh chợt mở to mắt, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Đường Ninh, cái đầu kia cũng ngừng khóc, trên mặt nó bỗng nở một nụ cười quỷ dị, nó hỏi Đường Ninh: "Tại sao ngươi không khóc?"