Edit: Meii.
Cả người Đường Ninh choáng váng không thôi, đầu cậu đau râm ran, như thể đã sợ đến mức hồn phách hận không thể bay ra ngoài. Cậu đau đến mức hai huyệt thái dương căng phồng lên, Đường Ninh muốn lùi lại, nhưng cậu đang cõng Kỷ Liên Uẩn nên không lùi lại được.
Trong chớp mắt, mọi thứ đã muộn rồi.
Sợi dây thừng trên xà nhà nháy mắt vươn dài ra, đem theo cái quỷ thắt cổ kia bay đến trước mặt Đường Ninh.
Khuôn mặt kia có dáng vẻ vô cùng sợ hãi, khóe mắt như muốn nứt ra, âm trầm khủng bố khiến Đường Ninh có một dự cảm đáng sợ, đó chính là bộ dáng mà cậu sắp biến thành! Là trạng thái tử vong của cậu!
Bàn tay lạnh băng kia bóp chặt lấy cổ Đường Ninh, Đường Ninh trợn tròn mắt, liều mạng duỗi tay muốn bẻ bàn tay quỷ đang ghì chặt cổ mình như gôm cùm kia ra, nhưng trên người cậu lại không có chút sức lực nào.
Dây thừng từ từ buộc chặt cổ cậu, nhấc cả người Đường Ninh lên. Đầu tiên là gót chân cậu bị nâng lên khỏi mặt đất, sau đó đến hai mũi chân. Cậu không ngừng liều mạng giãy giụa đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cậu lại không thốt ra được âm thanh nào....
Cứu mạng!
Ai đến cứu tôi với!
Đầu óc cậu quay cuồng, tiếng lệ quỷ cười ha hả xung quanh cậu, từng gương mặt quỷ quái lóe lên trước mắt cậu, như những ánh đèn flash chiếu rọi. Đường Ninh đã từng hy vọng bản thân có thể đứng giữa vòng flash, kể cả không mở được mắt cũng không sao, từng mong được người người gọi tên, chúc mừng cậu....
Khi cậu được đạo diễn Thường Khác lựa chọn, cậu đã không dám nói với ai về những mộng tưởng trong lòng. Cậu đã rất cố gắng diễn, như thể bản thân đã cách cảnh tượng kia rất gần rồi....
Thế nhưng không ngờ, những chuyện này lại xảy ra vào lúc cậu sắp tử vong...
Tiếng cười vui, ánh đèn flash, sự đau đớn, thống khổ....
Đại não cậu nóng lên, cả cơ thể như chìm trong sự thống khổ và bất lực, cậu cảm giác như mình là Tôn Ngộ Không đang bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn, đợi Đường Tăng đến cứu vậy...
Đầu óc cậu lại xoay chuyển, cậu thấy bản thân là Đường Tăng, người bị yêu quái thèm rỏ rãi, một phàm nhân đang bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn, người có thể cứu cậu chỉ có thể là vị Tề Thiên Đại Thánh kia mà thôi....
Nhưng đây là một câu chuyện tàn nhẫn.
Cậu chỉ là một phàm nhân, sao có thể không ăn không uống, sao có thể chịu được cảnh dãi nắng dầm mưa, sao có thể chịu được sự cô đơn và tuyệt vọng dai dẳng này?
Lúc này, cậu chỉ cần một người xuất hiện, mặc kệ là một vị thần minh có thể cứu vớt chúng sinh bằng một cái phẩy tay hay một ác ma tiện tay đi qua.
Vì thế.
Xin hãy giúp tôi với.
Dù là thần hay quỷ, là người hay ma, tôi cũng chẳng quan tâm.
"Ninh...." Bên tai cậu bỗng vang lên một tiếng gọi thanh thúy, có chút mơ hồ như nước suối chảy đằng xa, lại dịu dàng như đại dương mà bao phủ lấy thân thể cậu.
Sợi dây thừng quấn quanh cổ cậu đứt đôi, cơn đau đớn cũng ngay lập tức ngừng lại, giống như tòa núi nặng vô hình đã biến mất khỏi thân thể cậu. Đường Ninh ngã vào một lồng ngực tràn ngập mùi máu tươi, linh hồn cậu như bị chia làm hai, một phần sợ hãi, khóc lóc, bất lực ngã vào vòng tay đó, một phần khác lại như sợ đến tột cùng, chỉ biết giương nanh múa vuốt rít gào, hận không thể đem tất cả những đau khổ mình vừa chịu phát tiết lên người khác.
Cậu chớp chớp mắt, nỗ lực bỏ qua nước mắt để tầm mắt mơ hồ trở lên rõ ràng hơn, rồi nhìn thấy Kỷ Liên Uẩn đang khó khăn đỡ lấy mình.
"Ngươi.... Tại sao lại..." Ý đồ giương nanh múa vuốt muốn phát tiết lên người khác khiến cả người cậu phát run, cậu không có cách nào kiềm chế cảm xúc này, như một con kiến muốn kéo đổ cả ngọn núi.
Kỷ Liên Uẩn vội vàng ghé sát tai lại, để lỗ tai sát vào cánh môi run rẩy của Đường Ninh như muốn nghe xem Đường Ninh đang muốn nói gì.
Đường Ninh muốn nói rất nhiều thứ, cậu muốn hỏi tại sao vừa nãy hắn lại té xíu, muốn hỏi y là người hay quỷ, cậu còn muốn hỏi nhiều thứ nữa, thế nhưng bây giờ cậu đang rất mệt, mệt đến mức không muốn nói gì cả, chỉ hé miệng cắn lên vành tai y.
Vì không còn bao nhiêu sức lực nên Đường Ninh chỉ có thể để lại một dấu răng nhợt nhạt lên vành tai y, vết cắn không bị chảy máu, ngược lại còn có chút dụ dỗ không nói thành lời.
Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn tình cảnh trước mặt.
Chỉ thấy Đường Ninh cố hết sức mà vươn cổ lên, nước mắt ấm áp chảy xuống từ đuôi mắt hồng hồng, khóc lóc đáng thương khiến chóp mũi cũng ửng đỏ. Cậu như một con mèo nhỏ cố gắng cắn lên tai Kỷ Liên Uẩn, không biết tự lượng sức mình mà cố tình tấn công quái vật còn đáng sợ hơn tất cả....
Đúng thế.
Đó là một quái vật.
Ban nãy, khi Đường Ninh thất tha thất thểu cõng Kỷ Liên Uẩn đang hôn mê vào linh đường, những người chơi còn lại lập tức đứng dậy muốn xem trạng thái của Kỷ Liên Uẩn, không ngờ Đường Ninh bỗng nhiên tìm được một sợi dây thừng muốn thắt cổ tự tử.
Đường Ninh bình thường vẫn yếu đuối mỏng manh bỗng bộc phát ra sức lực vô cùng lớn, lớn đến mức tất cả các người chơi hợp sức cũng không ngăn được cậu. Hơn nữa, Vương thúc còn xuất hiện ngay bên ngoài linh đường. Nó đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tình cảnh hỗn loạn bên trong, trên mặt còn lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Đoạn hương cuối cùng cháy nhanh một cách điên cuồng, rồi nhanh chóng biết thành tro bụi dưới ánh mắt tuyệt vọng của mọi người. Vương thúc sung sướng nhấc chân muốn bước qua ngạch cửa, đúng lúc này, Kỷ Liên Uẩn đang nằm trên mặt đất bỗng phát ra động tĩnh...
Động tĩnh nhỏ như gió nhẹ thổi qua đuốc tàn, nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản không thấy.
Thế nhưng, điều này vẫn khiến Vương thúc đang định tiến vào linh đường khựng lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích như nghe thấy âm thanh đáng sợ nhất thế giới.
Kỷ Liên Uẩn nằm trên mặt đất bắt đầu co rút, tứ chi run rẩy rồi đỡ người ngồi dậy một cách đáng sợ. Lúc này, y vẫn đang nhắm chặt mắt, trên người toàn là máu, khuôn mặt của Đường Ninh đã trắng bệch, mà mặt Kỷ Liên Uẩn còn trắng hơn như một người giấy.
Máu tươi chảy từ khóe môi y xuống tận gáy, như một con rối rách nát bị ai đó điều khiển đứng lên, sau đó, y mở bừng mắt.
Ngay khoảnh khắc Kỷ Liên Uẩn mở mắt, Vương thúc lập tức chạy ra ngoài không chút do dự, rồi biến mất trong bóng tối.
Những người chơi sợ đến mức không thốt ra lời, bọn họ nhìn Kỷ Liên Uẩn chậm rãi, lung lay đứng dậy, như một người mộng du, y kiễng chân lên đi lại, máu từ trên người y nhỏ giọt xuống, y chậm rãi đi đến chỗ Đường Ninh đang thắt cổ. Kỷ Liên Uẩn nhón chân bước lên băng ghế, vươn tay ôm lấy Đường Ninh đang giãy giụa. Chính lúc này, sợi dây thừng đang trói chặt cổ Đường Ninh bỗng đứt đôi, mà dây thần kinh căng chặt của những người chơi còn lại cũng như đứt thành hai nửa vào đúng lúc này....
Rốt cuộc thì đây là quái vật gì??
Bọn họ hoảng sợ nhìn Đường Ninh, chỉ sợ Đường Ninh sẽ vô thức chọc giận NPV quỷ dị này.
Đường Ninh hoàn toàn không biết gì mà rúc vào lồng ngực của Kỷ Liên Uẩn, nhìn cậu vô cùng mệt mỏi, đúng là cậu rất mệt mỏi, sau đó cậu lại cắn lấy vành tai của y.
Kỷ Liên Uẩn ngẩn ngơ nhìn Đường Ninh.
Nhưng Đường Ninh lại tủi thân như thể người bị cắn là cậu, "Tại sao ngươi lại té xỉu?" Giọng nói cậu nghẹn ngào, mềm như bông, không có chút sức lực nào.
Kỷ Liên Uẩn lập tức xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta cũng không biết sau khi cắt cổ tay sẽ hôn mê lâu như vậy."
Cắt cổ tay ư?
Đường Ninh không ngờ đáp án lại như vậy.
Không phải cậu đang đi cùng Kỷ Liên Uẩn, sau đó y bỗng nhiên hộc máu hôn mê sao?
Chẳng lẽ, sau khi Kỷ Liên Uẩn thật sự lấy máu cứu Lâm Uẩn xong vẫn luôn hôn mê, mãi đến bây giờ mới tỉnh lại?
Đường Ninh mờ mịt, nghi hoặc nhìn Kỷ Liên Uẩn. Kỷ Liên Uẩn thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu, bắt đầu lộ vẻ đau đớn. Y khẽ đè lại trán mình, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên như những con mãng xà, "... Khi ta mất ý thức, lại làm gì đó sao?"
Kỷ Liên Uẩn khổ sở hỏi.
Dường như y đang vô cùng khổ sở.
Như thể đây mới chính là Kỷ Liên Uẩn thật sự.
Đường Ninh khôi phục lại chút sức lực, cậu mềm mại vươn tay, dùng lòng bàn tay mượt mà của mình xoa xoa huyệt thái dương cho Kỷ Liên Uẩn. Rõ ràng chính cậu cũng vừa thoát khỏi đau đớn không lâu, nhưng cậu vẫn nỗ lực san sẻ sự đau khổ này với Kỷ Liên Uẩn.
Kỷ Liên Uẩn không ngờ Đường Ninh sẽ giúp mình day day huyệt thái dương, y mở to mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Đường Ninh, gân xanh trên mặt cũng chậm rãi biến mất, vẻ khổ sở trên mặt cũng giảm đi rõ ràng.
Chẳng lẽ cậu giúp Kỷ Liên Uẩn day huyệt thái dương có tác dụng sao?
"Ngươi... tiếp xúc thân mật với ta sẽ cảm thấy tốt hơn sao?" Đường Ninh nhỏ giọng hỏi.
Thân thể Kỷ Liên Uẩn thật sự có chút không xong, sắc mặt y trắng bệch như người chết, toàn thân lạnh băng, khóe môi vẫn còn máu tươi, cậu thật sự lo Kỷ Liên Uẩn sẽ ngã xuống bất kỳ lúc nào.
So với quỷ tân lang, Đường Ninh càng mong được Kỷ Liên Uẩn thật sự bảo vệ.
Thẻ bài nói, những người đó tiếp xúc thân mật với cậu sẽ đạt được lợi ích nào đó, nếu như cậu hôn môi, ôm hay chạm lên Kỷ Liên Uẩn có thể khiến y khỏe mạnh hơn, Đường Ninh cũng rất vui lòng làm vậy.
Nghe thấy câu hỏi của Đường Ninh, Kỷ Liên Uẩn không biết đang nghĩ gì, y im lặng trong chốc lát rồi nói: "Chuyện hôn ước của ta và em là kiến nghị của một thầy bói, hắn nói, nếu ta và em ở bên nhau, ta sẽ không chết."
"Nhưng thật ra, ban đầu ta không muốn kết hôn với em."
Kỷ Liên Uẩn nhìn Đường Ninh, mỗi câu mỗi chữ đều nói rất nhẹ nhàng, nhưng kết hợp lại lại có một cảm giác bi ai khó tả. "Ta biết thân thể của chính mình, chẳng còn bao nhiêu thời gian, trên người lại bệnh tật, cũng chẳng có tiền tài. Loại người như ta thì không nên kết hôn với ai cả."
"Nhưng gia gia của em lại tìm đến ta, hắn nói hắn muốn phó thác em cho ta. Ban đầu, ta cũng cự tuyệt."
Nói đến đây, Kỷ Liên Uẩn tạm dừng một chút, giọng nói bi ai kia đầy dịu dàng, y nhẹ giọng nói: "Nhưng gia gia em đã cho ta xem ảnh chụp của em."
"Nói có thể em sẽ chẳng tin, nghe cũng vô cùng buồn cười, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên, ta đã yêu em mất rồi."