Có người hại cô.
Ý nghĩ ấy khiến Hoàng Anh bừng tỉnh.
Nhưng tại sao?
Cô đâu có gây thù chuốc oán với ai? Ngay cả tình cảm mà cô dành cho hắn, cô cũng đã cẩn thận mà gói ghém lại, chôn sâu nhất trong đáy lòng mình. Cô giấu kỹ đến nỗi, nhiều lúc, đến chính bản thân cô còn nghĩ rằng tình yêu ấy không hề tồn tại. Chỉ tới những lúc mệt mỏi nhất, cô đơn nhất, cô mới bắt đầu nhớ tới hình bóng mà mình đã thầm thương nhớ từ rất lâu rồi kia.
Là ai đã hại cô? Và lại còn theo cái cách bẩn thỉu như thế này cơ chứ?
“Cô còn gì để nói không?” Hải Đăng hỏi.
Hoàng Anh im lặng bởi không biết phải nói gì.
Thế nhưng đối với hắn, sự im lặng của Hoàng Anh đồng nghĩa với việc thừa nhận.
Trong lòng hắn, sự ghét bỏ dành cho cô càng tăng thêm.
“Nếu không còn gì để nói, thì cô về phòng đi. Nhớ cho kỹ, thân thể và tính mạng của cô, từ giờ không còn là của riêng cô nữa.”
Hắn nói rồi sập cửa lại.
Hoàng Anh quay trở về phòng, nằm khóc suốt một đêm.
Hôm ở nhà mẹ của hắn, cô cứ nghĩ rằng Hải Đăng muốn tống cô vào tù chỉ vì muốn giành đứa bé trong bụng mình, nhưng hôm nay cô mới biết rằng, hóa ra hắn thực sự ghê tởm cô.
Hải Đăng nói muốn tống cô vào tù, cô tin chắc hắn làm được. Hắn có thể từ tay trắng có được công ty giải trí lớn vào loại nhất nhì cả nước như hiện nay, hoàn toàn không phải chỉ nhờ may mắn.
Cô không thể bỏ trốn, bởi cô tin chỉ cần cô mất tích một ngày, hắn sẽ ngay lập tức nộp đoạn video kia cho công an, và cô sẽ trở thành nghi phạm bị truy nã. Cô không muốn phải sống chui sống lủi như vậy.
Mà cô thì không đủ tiền trốn ra nước ngoài.
Trời vừa sáng, Hoàng Anh bấm máy gọi cho Trà My, người bạn thân nhất của cô. Lúc này, cô thực sự muốn nói chuyện với một ai đó, nếu không cô sẽ phát điên lên mất. Rất nhanh, Trà My đã bắt máy.
“Cậu gọi cho tớ làm gì?” Giọng Trà My lạnh lùng.
“Sao cậu lại hỏi thể? Chúng ta là bạn cơ mà?.” Hoàng Anh ngạc nhiên hỏi lại.
“Bạn? Cậu chắc chứ?” Giọng Trà My có một chút chua xót xen lẫn mỉa mai.
“Cậu… là vì chuyện trên mạng kia phải không?”
“Thế bây giờ tớ hỏi cậu, mấy hôm nay cậu đang ở đâu?”
“Tớ… đang ở nhà của Hải Đăng.” Hoàng Anh nói thật. Dẫu sao trong hợp đồng thì chuyện này cũng không nằm trong số những điều cần che giấu với người quen.
“Có đúng là Hải Đăng và Hạnh An chia tay vì cậu không?”
“Có thể nói là vậy.”
“Cái đêm Hạnh An vào bệnh viện, có phải cậu đã tới đó không?”
“Tớ chỉ tới quán cà phê trước cửa bệnh viện thôi. Trà My, hãy tin tớ, tớ không phải là người thứ ba như họ nói.”
“Hoàng Anh, thật ra tớ tin cậu.” Trà My ngừng một lúc. “Nhưng cậu nói chúng ta là bạn thân, thế mà tớ lại phải nghe chuyện của cậu từ mạng xã hội chứ không phải là từ miệng cậu. Định nghĩa bạn thân của cậu là vậy à?”
“Trà My, tớ có lý do mới không kể cho cậu.” Hoàng Anh rất muốn giải thích, nhưng trong hợp đồng kia đã nói, giao kèo của họ, không thể để người ngoài biết được, kể cả là bạn thân.
Hải Đăng nói Hoàng Anh có quyền kể cho bố mẹ cô, nhưng nếu bố mẹ cô để lộ thông tin ra ngoài thì đồng nghĩa với việc cô vi phạm hợp đồng, và hậu quả của việc đền bù vi phạm là một cái giá mà cô không thể nào trả nổi. Thế nên tốt nhất, những thông tin về cái hợp đồng kia chỉ nên giữ cho mình cô thì hơn.
“Nếu lý do đó lớn hơn tình bạn của chúng ta, thì cậu cứ tiếp tục sống với nó đi. Tớ tin rằng cậu có thể dùng lý do đó để chịu đựng mọi chuyện.”
Trà My ngắt máy.
Điện thoại vừa ngắt tín hiệu thì lại có cuộc gọi khác.
“Hoàng Anh, chuyện trên mạng có thật không?” Giọng bà Hà mẹ cô mang theo sự sốt ruột.
Không hiểu sao lúc này trong lòng Hoàng Anh lại thấy bình tĩnh đến kỳ lạ. Cô không muốn mẹ mình phải lo lắng nên dặn lòng không được khóc.
“Mẹ hỏi chuyện gì cơ ạ?”
“Có đúng con đang yêu đương với thằng ca sĩ Hải Đăng không?”
“Vâng. Con đang yêu anh ấy.” Câu này, cô không hề nói dối.
“Thế còn con bé diễn viên gì đấy, Hạnh An, người yêu nó thì sao? Có phải con là đứa đi giật bồ người ta như trên mạng nói không?”
“Không phải. Con không phải là người thứ ba, con không giật bồ ai cả.”
“Thế sao người ta bảo…”
“Mẹ đừng nghe người ta nói lung tung. Hai người đó đã chia tay rồi.” Câu này, cô nói dối. Thậm chí tới bây giờ cô cũng không biết Hải Đăng và Hạnh An đã chia tay hay chưa. Trong hợp đồng đã nói rõ rồi, không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của nhau, nếu Hải Đăng tiếp tục qua lại với Hạnh An, đó cũng không phải là chuyện của cô. “Mẹ yên tâm, mấy hôm nữa con sẽ dẫn anh ấy về ra mắt gia đình mình đàng hoàng.”
Hoàng Anh trò chuyện với mẹ thêm mấy câu rồi ngắt điện thoại.
Ném điện thoại xuống giường, cô mới òa khóc nức nở.
Mẹ cô biết mấy ngày nay trên mạng như vậy, nhưng từ đầu tới cuối, bà không hề hỏi thăm tình hình của con gái. Cái bà quan tâm chỉ là nếu như sự việc đúng như người ta nói thì cô sẽ là nỗi nhục của gia đình.
Bố mẹ Hoàng Anh vốn rất coi trọng danh dự. Ngay cả đến trường đại học, cô cũng phải thi vào trường N danh giá chứ không được thi vào trường mình muốn. Năm đó, Hoàng Anh đã phải từ bỏ giấc mơ của mình để thi vào trường N theo ý bố mẹ cô.
Cô vốn học không giỏi, phải cố lắm lấy cần cù bù thông minh thì mới đủ điểm đỗ vào trường. Cô ngoan ngoãn làm theo lời bố mẹ, thế nhưng họ luôn không hài lòng.
Đôi khi, Hoàng Anh tự hỏi, có phải do mình là con gái nên vậy không. Bởi đứa em trai kém cô 3 tuổi thì luôn được lựa chọn làm những điều mà nó thích.
Bố mẹ cô chiều chuộng nó tới nỗi sinh hư, tốt nghiệp đại học được hai năm rồi mà vẫn lông bông chẳng đâu vào đâu. Nó phạm hết sai lầm này tới sai lầm khác nhưng bố mẹ cô luôn cố gắng dùng tiền hoặc quan hệ để che giấu cho nó.
Trong khi với cô, một sai lầm cũng không được tha thứ.
Bị cả xã hội quay lưng, bạn thân chối bỏ, gia đình cũng chẳng quan tâm, người mình yêu thì muốn tống mình vào tù, Hoàng Anh chưa bao giờ thấy cô đơn như lúc này. Cứ như thể cả thế giới đều đang chống lại cô vậy.
Cô cảm thấy mình như một miếng củi mục trôi giữa dòng nước lũ, mặc cho sóng nước điên cuồng vùi dập, chẳng thể nào chống cự được.
Hoàng Anh đang nằm khóc thì nghe có tiếng gõ cửa.