Tôi Không Phải Là Người Thứ Ba

Chương 7: Cô muốn xem?




“Ly hôn?”

Dường như chưa nghe rõ, Hải Đăng hỏi lại.

Hoàng Anh không trực tiếp trả lời, chỉ im lặng gật đầu thừa nhận.

“Hối hận rồi à?” Như mọi khi, giọng hắn vẫn rất trầm tĩnh.

Lúc này, cô đứng rất gần hắn. Gần đến nỗi có thể cảm nhận được trong ánh mắt kia còn có một chút ý cười mỉa mai.

“Em… không thể… chịu đựng thêm nữa.” Vừa nói xong, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.

Hắn chợt bật cười, như thể việc cô khóc là một câu chuyện hài hước nhất trên đời vậy. Giọng hắn bỗng đanh lại.

“Nếu yếu đuối như vậy, thì ngay từ đầu đừng có tìm cách để leo lên giường của tôi.”

“Anh… vừa nói gì?” Hoàng Anh như không tin vào tai mình.

“Tôi nói là, nếu cô biết có ngày sẽ hối hận, thì đáng lẽ ngay từ đầu đừng nên tìm cách leo lên giường của tôi.” Hắn lặp lại, lần này giọng đã thêm mấy phần khinh miệt.

Câu nói của hắn như một cái tát khiến Hoàng Anh bừng tỉnh.

Trong phút chốc, cô bỗng hiểu ra tất cả.

Hắn nghĩ rằng cô đã bẫy hắn.

“Anh hiểu nhầm rồi. Em không…”

Hoàng Anh chưa kịp nói xong câu thì đã thấy Hải Đăng đi về phía bàn, lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp ảnh.

“Cô còn nói là cô không biết gì?” Vừa nói, hắn vừa tức giận ném xấp ảnh lên người cô. Từng tấm ảnh quất vào da thịt cô rồi rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.

Hoàng Anh cúi xuống, nhặt từng tấm ảnh lên xem. Trong ảnh là cô và Hải Đăng. Hai người không mảnh vải trên người và đang quấn lấy nhau trong tư thế giao hoan cuồng nhiệt.

“Anh nghĩ rằng em là người chụp những tấm hình này?”

“Không phải là cô, chẳng lẽ là tôi?” Giọng hắn đã dần mất bình tĩnh.

“Em thực sự không biết vì sao chuyện đó lại xảy ra cả. Hôm đó em say nên trở về phòng ngủ sớm, và sau đó…”

Cô ngừng lại, không dám nói tiếp, cũng không cần tưởng tượng về những gì xảy ra sau đó, bởi chúng đã được thể hiện đầy đủ trên những bức ảnh mà cô đang cầm trong tay.

“Em đã nói rồi. Em không phải.” Nước mắt cũ chưa kịp khô, nước mắt mới đã lại tuôn ra.

Lần này, Hoàng Anh khóc vì cô thấy vô cùng ấm ức. Cô khóc vì cô biết, mình có giải thích thế nào thì hắn cũng không tin cô.

Từ sáng hôm đó, khi bắt cô uống bằng được viên thuốc tránh thai khẩn cấp trước mặt mình thì hắn đã không tin cô rồi.

Lúc này, đầu óc Hoàng Anh rối như tơ vò. Cô không thể nghĩ được bất cứ điều gì để biện minh cho mình cả, điều này càng khiến ánh mắt của Hải Đăng trở nên căm ghét hơn.

“Dùng thuốc hoặc chất kích thích để ép người khác quan hệ tình dục, tội này theo luật có thể bị phạt tù từ năm tới bảy năm. Dựa vào sức ảnh hưởng của tôi đối với dự luận, chắc chắn sẽ đảm bảo khung hình phạt của cô là cao nhất.” Hẳn lẳng lặng tuyên án cho Hoàng Anh, không cho bị cáo cơ hội được bào chữa.

Hoàng Anh cũng không thể bào chữa. Cô chỉ biết ngồi trên sàn nhà mà khóc. Sáng hôm đó, hắn nói với cô: “Cứ giao toàn bộ chuyện này cho tôi. Tôi nhất định sẽ điều tra sự việc rõ ràng.”

Hắn đã nói với cô, hắn sẽ điều tra việc này tường tận, xem ai dám hãm hại hắn như vậy, nhưng bây giờ xem ra hắn đã chẳng cần điều tra gì hết, cứ tống hết mọi tội lỗi lên đầu cô là xong.

Ai bảo, cô là người có lợi nhất trong tất cả những chuyện này cơ chứ!

“Nếu cô sinh con, sau đó ngoan ngoãn để lại đứa bé cho tôi, tôi có thể cân nhắc về chuyện không tống cô vào tù.”

Rốt cuộc, hắn làm tất cả cũng chỉ vì muốn giành lấy đứa con trong bụng cô.

“Anh có bằng chứng chứng minh mọi việc là do tôi đã làm không?” Cuối cùng, Hoàng Anh gạt nước mắt, cố lấy hết bình tĩnh mà hỏi hắn.

“Có.” Chỉ một từ, nhưng vô cùng chắc chắn. “Cô muốn xem?”

Không chờ Hoàng Anh gật đầu, hắn lấy trong ngăn kéo ra một chiếc USB rồi cắm vào đầu nối chiếc tivi ở trong phòng. Trên màn hình chiếu hình ảnh hai người đàn ông trẻ lạ mặt.

Hoàng Anh nheo mắt. Cô không nhớ đã từng gặp hai người đàn ông này.

Một giọng nói vang lên phía sau máy quay.

“Các anh kể lại toàn bộ sự việc đi.” Là giọng Hải Đăng.

Một trong hai người đàn ông trên màn hình bắt đầu kể.

“Một tháng trước, chúng tôi nhận được một đơn hàng. Người này thuê chúng tôi trà trộn làm nhân viên phục vụ trong bữa tiệc cuối năm của công ty giải trí H.A Entertainment.” Hắn ngừng một lát, như để sắp xếp lại câu chữ trong đầu.

“Sau đó thì sao?” Giọng Hải Đăng.

“Người đó đem cho chúng tôi một loại thuốc bột, nói chúng tôi tìm cách cho vào trong ly nước của chủ tịch, sau đó nói dối anh ta có diễn viên Hạnh An tới tìm và dẫn anh ta tới một căn villa đã định sẵn.”

“Thế còn những bức ảnh và đoạn phim này?”

“Cô ấy nói chúng tôi đặt sẵn camera chất lượng cao để ghi hình lại toàn bộ diễn biến trong căn villa ấy vào đêm hôm đó.”

“Tại sao cô ta lại muốn ghi hình lại?”

“Cô ấy muốn chúng tôi gửi nó cho cả anh và cô ấy để dàn dựng thành một vụ tống tiền, để cô ấy có thể trở thành bị hại, và để anh không thể chối cãi được về việc xảy ra đêm đó.”

“Vậy thì, người đã thuê các anh, chính là người phụ nữ đã ở trong phòng đêm đó?”

“Đúng vậy.” Cả hai cùng khẳng định.

Hải Đăng tắt màn hình tivi, nhìn Hoàng Anh đang quỳ trên sàn nhà.

“Đủ rồi chứ?”

Hoàng Anh không nói gì. Đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Lúc này, cô chỉ nghĩ được một điều: Có kẻ đã hại mình.