Tôi Không Phải Là Người Thứ Ba

Chương 9: Nếu cô chết, liệu hắn có hối hận không?




Hoàng Anh giả vờ không nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếp tục vùi đầu vào gối khóc tiếp. Lúc này cô chỉ muốn mặc kệ tất cả, cho dù ngoài kia có là chủ tịch nước thì cô cũng chẳng quan tâm.

Người ngoài cửa dường như thấy ở trong không có phản ứng gì, gõ thêm mấy lần rồi cũng bỏ đi.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên. Lần này là đập cửa. Tiếng gõ nghe rất to và mạnh mẽ, còn kèm theo cả giọng nói của Hải Đăng.

“Hoàng Anh, mở cửa.”

Vẫn không có động tĩnh gì.

“Cô tìm thấy khóa dự phòng chưa?” Hải Đăng hỏi bà Tâm giúp việc.

Ban nãy bà Tâm lên gọi cô xuống ăn sáng, gõ cửa một lúc không thấy Hoàng Anh trả lời, sợ có chuyện chẳng lành nên mới đi gọi Hải Đăng tới, còn mình thì đi lấy chìa khóa dự phòng.

“Tìm thấy rồi đây.” Bà Tâm đưa chìa khóa cho hắn.

Chìa khóa được tra vào ổ, cửa được mở ra. Vì rèm cửa sổ vẫn chưa được kéo lên nên đập vào mắt của hai người ở ngoài là một căn phòng tối như bưng.

Qua ánh sáng chiếu vào từ ngoài hành lang, họ thấy một bóng người nằm bất động trên giường, trông y hệt như một cái xác chết. Trong một giây, trái tim Hải Đăng như thắt lại.

Bà Tâm dường như cũng có chung nỗi sợ với hắn.

“Có khi nào… cô ấy chết rồi?” Giọng người giúp việc run rẩy, khẽ khàng như thể sợ điều mình nói là sự thật.

Hải Đăng không nói gì, chỉ im lặng với tay bật công tắc đèn rồi nhanh chân đi tới bên giường.

Người trên giường đang nằm ngửa, hai mắt trân trân nhìn lên trần nhà như một cái xác không hồn. Hắn thở phào một hơi khi thấy ngực của cô vẫn phập phồng sau làn áo ngủ mỏng manh.

Khuôn mặt của cô chứa đầy dấu vết của nước mắt đã khô, khiến mấy lọn tóc bết lại, dính vào má.

Hắn đè xuống nỗi ghét bỏ dành cho người con gái trước mặt, nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc đó lên. Ngoại trừ cái đêm mà hắn chẳng còn nhớ gì nữa đó, đây là lần đầu tiên mà hắn chạm vào cô.

“Dậy ăn sáng đi.” Hắn dịu giọng.

“Không đói.” Cô nói, mắt vẫn nhìn lên trần nhà.

“Dậy ăn đi, còn vì con nữa.”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi đứa bé trong bụng cô là “con”. Từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn chỉ gọi nó là “đứa bé”, nếu có là “con”, thì cũng là con của hắn, chứ không phải là đứa con chung của hắn và cô.

“Hoàng Anh, đứa con trong bụng không phải của một mình cô. Cô không có quyền làm hại nó.” Giọng Hải Đăng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Hoàng Anh khẽ quay đầu. Đôi mắt vẫn còn vương nước kia nhìn hắn, trong ánh mắt chất chứa nỗi uất ức.

Oan lắm sao?

Hải Đăng khẽ nhíu mày. Nhưng thật ra thế này cũng tốt, nhìn ánh mắt kia, có lẽ tính phản kháng vẫn còn cao lắm. Chỉ cần cô ta không chết, thì hắn sẽ dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.

“Không muốn ăn.”

Hải Đăng hắt ra một nụ cười nhạt. Người con gái này nghĩ rằng có thể đấu với hắn? Cô ta biết rằng hắn cần đứa bé nên lấy nó ra để làm vũ khí.

Hắn không biết rằng trong đầu Hoàng Anh lúc này chỉ có một suy nghĩ là không biết có nên kết thúc cuộc đời mình tại đây không.

Nếu cô chết, ngay trước mặt hắn, liệu hắn có hối hận không?

Có lẽ là có, nhưng sẽ chỉ trong nháy mắt thôi, khi mộ cô còn chưa xanh cỏ thì hắn đã quên cô rồi.

Gia đình cô chắc hẳn cũng chẳng mấy nuối tiếc đứa con gái này.

Bạn bè cô cũng sẽ chẳng có ai nhớ đến cô.

Còn xã hội này, chắc hẳn sẽ cười vào mặt cô.

Nhưng mà… còn đứa bé trong bụng. Nó đâu có tội tình gì.

Nó đâu có tội tình gì. Một lần nữa, ý nghĩ này lại khiến cô chùn bước. Sau tất cả, bản năng làm mẹ vẫn là muốn bảo vệ con mình.

“Anh đi ra đi. Tôi thay đồ rồi sẽ xuống ngay.” Cô nhượng bộ.

Chờ Hải Đăng đi ra ngoài, Hoàng Anh đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo. Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô gái với khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt sưng húp, trông vô cùng thảm hại. Cô ngâm mặt trong nước một lúc cho mắt đỡ sưng, sau đó đi xuống tầng một dùng bữa sáng.

Hải Đăng vẫn chưa đi làm mà vẫn ngồi ở bàn ăn đợi Hoàng Anh. Cô biết, hắn không tin tưởng mình. Hắn muốn nhìn thấy tận mắt cô ăn bữa sáng, bởi vậy Hoàng Anh cúi đầu ăn hết một tô cháo đầy rồi mới dừng lại.

Thấy Hoàng Anh ăn hết tô cháo, Hải Đăng tỏ vẻ rất hài lòng.

Hoàng Anh ăn xong thì lẳng lặng lên phòng, từ đầu tới cuối hai người không nói với nhau một câu nào.

Cô kéo rèm cửa sổ để ánh sáng tràn vào bên trong. Ánh nắng ban mai khiến tâm trạng của cô khá lên một chút.

Dù sao cuộc sống ngoài kia vẫn tiếp diễn, và cô cũng phải vậy thôi.

Cô chết rồi, sẽ nhanh chóng chìm vào quên lãng, nhưng nỗi oan của cô sẽ không xóa sạch được.

Vậy thì tốt nhất là cứ sống tiếp, vì đứa con trong bụng, và cả vì chính bản thân cô. Cô phải đi đòi lại công lý cho mình.

Hoàng Anh lục lại trí nhớ, cố hình dung sự việc của đêm diễn ra tiệc liên hoan cuối năm, nhưng ngoài việc cô đã qua đêm với Hải Đăng, cô không tài nào nhớ được điều gì bất thường cả.

Cô cần xem lại video ghi hình hành lang của ngày hôm đó xem vì sao Hải Đăng lại xuất hiện ở trong phòng của mình.

Nhưng cô phải lấy video ghi hình đó ở đâu bây giờ. Không thể nào cứ gọi tới resort và yêu cầu người ta cung cấp được. Hải Đăng có thể làm việc đó, còn cô thì không.

Có lẽ chỉ còn một người. Trong đầu Hoàng Anh thoáng nghĩ tới một cái tên.