Editor: Giừa-"Một, hai, ba,... Tổng cộng sáu người, thuê một phòng chắc là không đủ đâu." Ở sảnh khách sạn, Chanh Tử nhìn mọi người rồi bắt đầu tính toán.
A Khắc cũng cảm thấy như vậy, "Sáu người xếp hàng chờ tắm thì đúng là lâu thật, hay là thuê thêm một phòng đi?"
Chanh Tử có hơi do dự: "Nhưng mà nếu thuê chỉ để tắm thôi thì có hơi phí, một phòng rẻ nhất ở đây cũng phải 380 đấy."
Chỉ Sơn đề nghị: "Nếu đã tới đây rồi, hay là cứ ở lại một đêm đi. Trời nóng như này, vừa tắm xong lại lặn lội về căn cứ thì cũng coi như không, mà khéo khi sáng mai vẫn mất nước, cũng không đi WC được."
Whale rất tán thành, "Coi như là chúng ta ra ngoài chơi, tôi nhớ là khách sạn này còn có cả bể bơi trong nhà, có thẻ phòng là có thể chơi miễn phí rồi."
Chanh Tử liên giơ tay lên, "Gì cơ! Bể bơi á, em muốn đi!"
Cậu ta quay đầu lại nhìn Giang Chu và Trì Diễn. "Bé Hound với đội trưởng thì sao, hai người thấy thế nào?"
"Tôi thế nào cũng được." Giang Chu liếc trộm sang Trì Diễn, "Ở đây được nhỉ."
Trì Diễn thì đơn giản hơn nhiều, "Vậy ở đây đi."
A Khắc thấy mọi người đều đồng ý nên cũng không ý kiến gì thêm, "Được, chúng ta thuê ba phòng tiêu chuẩn đi."
Về việc chia phòng, A Khắc tự động dựa theo tổ hợp bố trí ở căn cứ, Chanh Tử và Whale một phòng, Trì Diễn và Giang Chu một phòng, còn lại là anh ta và Chỉ Sơn một phòng.
Có điều, lúc thuê phòng đã xảy ra chút chuyện nhỏ.
Ngoại trừ phòng mà Chanh Tử đã book trước ở trên app, khách sạn đã hết phòng tiêu chuẩn hai giường, chỉ còn phòng một giường lớn.
Chỉ Sơn nói: "Phòng giường lớn cũng được, tôi cũng không ngại ngủ chung với A Khắc."
TS lại có phần do dự, "Ngoài loại phòng tiêu chuẩn ra thì có còn phòng nào hai giường không?"
Lễ tân kiểm tra thông tin phòng, "Chúng tôi còn phòng view đẹp có hai giường, 660 một đêm, anh có muốn lấy không ạ?"
"Đắt quá, bỏ đi." Chanh Tử nhìn Trì Diễn xong lại nhìn Giang Chu, "Nè, qua mấy ngày rồi đó, hai người hết cãi nhau rồi đúng không?"
"Đã bảo là tụi tôi không cãi nhau mà." Giang Chu sờ sờ mũi, nói với Trì Diễn: "Không thì cứ ở phòng giường lớn đi."
Trì Diễn nhỏ giọng xác nhận lại với cậu, "Được chứ?"
"Ừm."
Chuyện khác thì không nói, Giang Chu rất tin tưởng Trì Diễn.
Hơn nữa cậu và Trì Diễn vốn dĩ là bạn cùng phòng, lúc này còn mải so đo này kia thì sẽ rất kỳ cục.
Mọi người quyết định xong thì cầm thẻ phòng về phòng mình trước, Giang Chu và Trì Diễn cũng đi lên phòng của mình.
Đẩy cửa ra, Giang Chu nhìn thấy chiếc giường lớn nằm ở giữa phòng.
Giường rất lớn, khẳng định là dư chỗ cho hai người ngủ.
Chỉ có điều, thấy hình ảnh trực quan như vậy, Giang Chu mới ý thức rõ ràng rằng mình sẽ ngủ chung giường với Trì Diễn.
Giang Chu chợt cảm thấy hơi nóng, cậu lấy điều khiển điều hòa trên tường, giảm nhiệt độ xuống, sau đó mới chậm chạp bên giường thả balo của mình xuống.
Trì Diễn cũng đi theo vào phòng, thế nhưng vừa mới bước được hai bước vào cửa thì anh đã khựng lại.
Giang Chu thắc mắc anh đang làm gì, cậu quay đầu lại thì phát hiện Trì Diễn đang nhìn chằm chằm về phía phòng tắm.
Giang Chu nhìn theo ánh mắt của Trì Diễn, hình như phòng tắm có gì đó sai sai, "Sao thế?"
"Tôi chỉ đang nghĩ, không biết kính mờ của phòng tắm này có nhìn được vào bên trong hay không." Trì Diễn vừa nói vừa ấn tay thử lên cửa kính.
Giang Chu càng cảm thấy nóng hơn, "Không nhìn được đâu, cửa kính này trông khá là dày."
Trì Diễn buông tay, "Đúng là không nhìn được."
Giang Chu hơi lúng túng nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không nhìn trộm anh đâu mà."
"Nhưng tôi sợ tôi không kiềm chế được mà nhìn em." Trì Diễn bước lại gần Giang Chu, tới trước mặt cậu mới dừng lại, "Ở khách sạn cũng người vừa tỏ tình với em, không sợ à?"
"Chúng ta đều là nam, sao tôi phải sợ?" Giang Chu thật sự không sợ hãi gì, chỉ là có hơi hồi hộp.
Có có cả chút thẹn thùng không rõ rệt...
Trì Diễn thở dài, "Lẽ nào em không biết giữa nam với nam cũng có sự chênh lệch về sức lực à?"
Nhìn cơ thể này của Giang Chu, Trì Diễn cảm thấy mình có thể dễ dàng khiến cậu không thể cử động được.
"Tôi biết chứ." Giang Chu nhìn về phía Trì Diễn, trong mắt còn phản chiếu lại rõ ràng ảnh ngược của Trì Diễn, "Nhưng anh là Trì Diễn mà, không chỉ là người tỏ tình với tôi, mà còn là đội trưởng của tôi, bạn của tôi nữa."
Trì Diễn sững sờ một lát, chợt nở nụ cười, lại có hơi bất đắc gì, còn có chút cảm giác bại trận trước Giang Chu.
"Đôi lúc tôi thực sự không biết mình có nên vui mừng khi được em tin tưởng không..."
Trì Diễn còn chưa nói xong, tiếng gõ cửa phòng bỗng vang lên kèm theo tiếng la ầm ĩ của Chanh Tử: "Đội trưởng, bé Hound, hai người đi bơi hông?"
Trì Diễn nhỏ giọng hỏi Giang Chu: "Đi không?"
"Đi thôi." Giang Chu gật đầu, sau đó lại nói: "Nhưng mà tôi không có quần bơi."
"Không sao, chắc là khách sạn có bán."
Trì Diễn nói xong liền bước ra mở cửa phòng, thấy Chanh Tử và Whale, anh hỏi: "Mấy người kia đâu?"
Whale nói: "Chỉ Sơn với A Khắc đi đánh bóng bàn rồi, nếu hai người đi thì cả bốn đứa đi cùng nhau."
Chanh Tử lại vẫy tay gọi Giang Chu ở phía sau Trì Diễn: "Đi thôi, bé Hound đi bơi nào, cậu biết bơi mà nhỉ?"
"Ừ."
Giang Chu nhớ lần cuối cùng mình bơi là khi cậu ở quê.
Mặc dù đã lâu rồi không đi bơi, nhưng Giang Chu vẫn rất tự tin về khả năng bơi lội của mình. Là một đứa bé lớn lên ở nông thôn, từ hồi bốn tuổi cậu đã suốt ngày vẫy vùng ở con mương gần nhà.
Có điều đây là lần đầu tiên mấy người Chanh Tử được xem Giang Chu bơi, thấy cậu bơi mấy vòng bể với tốc độ cực nhanh, Chanh Tử khen ngợi, "Không ngờ bé Hound bơi tốt ghê nha."
Giang Chu ngẩng đầu lên, khịt mũi: "Thế nào, có muốn thi bơi không?"
"Thi thì thi, hồi đi học tui còn ở trong đội bơi của trường đấy!" Chanh Tử cũng không chịu thua, nhảy thẳng xuống nước, la lên với Whale: "A Diệu, làm trọng tài cho bọn em!"
"Được." Whale đi tới rìa bể bơi, dẫn hai đứa đi chơi, để lại Trì Diễn ngồi một mình ở ghế nằm trên bờ ngồi xem bọn họ.
Buổi tối, bể bơi khách sạn không có nhiều người, phạm vi có thể hoạt động của Giang Chu và Chanh Tử là rất rộng, họ thi bơi thẳng một đường dọc hồ bơi.
Sau hai hiệp liên tiếp, hai người vẫn chưa phân thắng bại, chuẩn bị đấu tới hiệp thứ ba. Lúc này Giang Chu mới nhận ra Trì Diễn vẫn chưa hề xuống nước.
Cậu dựa vào thành bể, gọi Trì Diễn trên ghế nằm một tiếng, "Đội trưởng, anh không bơi à?"
Trì Diễn cười cười, lắc đầu, "Không, tôi không biết bơi."
Hở? Nhưng mà vừa này Trì Diễn còn đi mua quần bơi cùng cậu mà...
Anh chỉ là muốn đi cùng cậu thôi sao?
Nhưng mà ngồi xem không thì chắc là rất chán.
Không tốn nhiều thời gian nghĩ ngợi, Giang Chu gọi Trì Diễn một lần nữa: "Đội trưởng, tôi dạy anh bơi nhé."
"Em muốn dạy tôi?" Giọng Trì Diễn mang theo chút kinh ngạc.
"Đúng rồi, tôi bơi giỏi lắm, trước đây tôi dạy nhiều người rồi." Hồi ở nông thôn, trong số đám nhóc chơi với Giang Chu có không ít đứa là do cậu dạy bơi, vậy nên cậu khá tự tin trong việc dạy người khác bơi.
Chanh Tử dán lại gần nhắc nhở Giang Chu: "Cậu chắc chắn muốn dạy đội trưởng hả? Lần trước câu lạc bộ tổ chức chuyến đi chơi đào, không có ai dạy được cho đội trưởng đâu."
Whale cũng bổ sung: "Đội trưởng đúng là hơi kém khoản học bơi."
Trọng điểm Giang Chu nắm được lại không phải việc học bơi khó khăn của Trì Diễn, "Chơi đảo? Chúng ta còn được tổ chức đi chơi đảo á?"
Chanh Tử gật đầu, "Phải đó, nếu mà giành được chức vô địch Liên đoàn hoặc là có thành tích tốt gì đó, các sếp lớn sẽ tổ chức đi du lịch hoặc là phát tiền thưởng bự, các sếp nhà mình vẫn hào phóng lắm."
"Tốt quá, tôi chưa được đi chơi đảo bao giờ đâu." Giọng nói của Giang Chu tràn đầy mong chờ, nếu bọn họ giành được chức vô địch mùa hè này thì hẳn là cũng được đi du lịch, không biết là có được đi chơi đảo không nhỉ.
Chanh Tử sửng sốt, "Gì cơ? Thành phố này sát biển mà? Nếu không ra đảo thì chắc là cậu cũng phải tới bãi tắm nào đó rồi chứ?"
"Chưa từng, từ hồi chuyển tới đây lúc nào tôi cũng bận." Giang Chu dùng từ "bận" để tổng kết những gian nan cậu trải qua từ khi tới thành phố này.
Ban đầu là bận rộn làm thêm, về sau là bận rộn livestream, đều là vì kế sinh nhai.
Tuy Giang Chu không nói rõ, nhưng Trì Diễn lại rất hiểu, anh đi tới rìa bể bơi ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với Giang Chu, "Lần sau, tôi đưa em đi chơi biển."
Giang Chu gật đầu cái rụp, "Được nha, vậy anh mau học bơi đi, nếu không thì lúc đi biển lại ngồi trên bờ thì chán lắm."
Nghe vậy, Trì Diễn đột nhiên tích cực học bơi hơn hẳn.
Giang Chu cũng là một thầy giáo rất chu đáo, cậu kiên nhẫn giải thích động tác bơi và cách thức lấy hơi, sau đó còn đỡ tay anh thay ván nổi để chậm rãi tập luyện.
Khác với lời của Chanh Tử và Whale, khả năng học bơi của Trì Diễn không tệ như Giang Chu tưởng tượng. Có nhiều điểm quan trọng cậu chỉ cần nói một lần là Trì Diễn nhớ kỹ, chỉ là lúc thực hành vẫn chưa được thạo cho lắm.
Giang Chu cảm thấy vấn đề này chỉ cần luyện tập thêm là được rồi.
Hơn nữa, người bình thường không học bơi đều chủ yếu là vì họ sợ nước, còn Trì Diễn thì có vẻ không sợ nước tới vậy.
Học chưa đầy nửa tiếng, giáo án của Giang Chu đã phát huy hiệu quả rất tốt.
Chanh Tử và Whale đứng cạnh nhìn mà kinh ngạc.
Chanh Tử nói với Whale: "Đây là đội trưởng thật sao? Lần trước đi biển có phải ổng diễn trước mặt tụi mình không? Lúc em dạy ổng bơi rõ ràng là ổng sợ nước lắm mà, còn không nỡ bỏ phao ra ý!"
Whale cũng không hiểu nổi, "Anh nhớ lúc đó đội trưởng học mới mấy phút đã từ bỏ, bảo là bọn mình giảng nội dung nhiều quá cậu ấy không nhớ nổi, không phải chúng ta và Hound dạy giống hệt nhau à?"
Nghe thấy vậy, Giang Chu vô cùng kiêu ngạo, "Đấy là vì hồi trước đội trưởng chưa gặp được tôi đó, tôi đã bảo tôi giỏi lắm mà."
Trì Diễn nói hùa theo: "Ừ, đúng là rất giỏi."
Chanh Tử và Whale nhìn nhau, chỉ có thể đổ cho lần trước họ ở bãi biển chứ không phải bể bơi như lần này.
Có lẽ bể bơi giúp Trì Diễn thấy thoải mái hơn.
Tụi Chanh Tử tự chơi chung với nhau, Giang Chu ở bên này tiếp tục tập trung giảng dạy.
Thấy Trì Diễn đã tìm được chút cảm giác, Giang Chu di chuyển ra xa anh một chút, "Đội trưởng, anh thử phương pháp tôi vừa dạy, bơi qua đây xem."
Trì Diễn do dự một chút, "Em lại gần chút đi."
Giang Chu không nhúc nhích, "Đội trưởng, thế này là gần lắm rồi, căng lắm cũng chỉ hai mét thôi, anh duỗi tay ra là tới rồi."
"Được rồi." Trì Diễn chỉ có thể tự mình bơi tới chỗ Giang Chu.
Thế nhưng vừa mới sải tay hai cái, Trì Diễn bắt đầu lảo đảo trong nước vì cơ thể mất thăng bằng.
Giang Chu vội vàng bước tới đỡ anh.
"Đội trưởng, không sao chứ?"
Trì Diễn siết chặt lấy tay Giang Chu không chịu buông, "Không sao, nhưng em đừng đi."
-
Hết chương 42.
Tác giả có điều muốn nói:
Trì Diễn: Muốn đi chơi biển với vợ (tương lai) ~~~