Editor: À húuuuuuuuu-"Hound hôm nay có vấn đề gì vậy? Những lỗi sai này đều là lỗi cơ bản đấy." Trong cuộc họp phân tích trận đấu tập buổi chiều, hiếm lắm mới có một lần Kha Viễn điểm mặt gọi tên Giang Chu.
Giang Chu cũng biết trận huấn luyện hôm nay mình đánh không tốt, cậu không dám khai ra nguyên nhân cả đêm hôm qua mình không ngủ được, chỉ có thể cúi đầu chịu phê bình, "Xin lỗi ạ, là do em bất cẩn."
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Giang Chu, Kha Viễn chỉ giáo huấn vài cậu xong cũng chậm giọng lại, "Hiếm khi nào em phạm sai lầm như vậy, cố điều chỉnh lại trạng thái đi, ngày mai không được đánh như thế này nữa."
Giang Chu ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết rồi thưa huấn luyện viên, em sẽ điều chỉnh lại trạng thái nhanh thôi."
Sau khi tổng kết xong, Giang Chu quay trở về chỗ ngồi của mình, thở dài một hơi.
Tất cả đều là do đêm qua mình đi search mấy cái fanfic, giờ thì hay rồi, chẳng những ảnh hưởng đến giấc ngủ, mà còn ảnh hưởng tới cả việc huấn luyện, đúng là sai lầm mà.
Thấy Giang Chu chán nản, Trì Diễn ngồi bên cạnh lo lắng hỏi: "Trông tinh thần của cậu không tốt lắm, không khỏe à?"
Nghe thấy giọng Trì Diễn, Giang Chu giật nảy người, nội dung bộ fanfic tối hôm qua đột ngột xuất hiện trong đầu cậu.
Cậu không dám nhìn Trì Diễn, chỉ đáp "Không có."
Phản ứng của Giang Chu khiến Trì Diễn có chút nghi ngờ, "Thật sự không sao chứ?"
Giang Chu vẫn không ngẩng đầu lên, "Không sao, chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi."
"Vậy thì lát nữa huấn luyện xong rồi quay về nghỉ ngơi sớm đi." Trì Diễn theo thói quen muốn xoa đầu Giang Chu, nhưng không ngờ anh vừa mới giơ tay lên thì Giang Chu đã lập tức né tránh.
Giang Chu hoảng loạn đứng lên, "Đội trưởng, tôi ra ngoài mua đồ uống!"
Không chờ Trì Diễn kịp phản ứng, Giang Chu đã nhanh chân chạy ra khỏi phòng huấn luyện, để lại Trì Diễn sững sờ với bàn tay đang khựng lại trên không trung.
Bước đến máy bán hàng tự động ở hành lang, Giang Chu lại thở dài một lần nữa, cậu cảm thấy hôm nay mình không thể nào đối diện với Trì Diễn một cách bình thường.
Lúc này, giọng nói của Chỉ Sơn chợt vọng tới từ phía sau Giang Chu, "Hound, ra đây mua nước à?"
Giang Chu quay đầu lại, phát hiện Chỉ Sơn đáng đứng sau lưng mình, cậu "ừm" một tiếng theo phản xạ.
Thấy Chỉ Sơn vẫn luôn mỉm cười nhìn mình, tới giờ Giang Chu mới nhận ra Chỉ Sơn cũng tới mua nước uống, anh đang chờ cậu mua trước.
Giang Chu vội vàng lấy điện thoại ra, mở WeChat quét mã QR trên máy bán hàng tự động, lấy hai hộp sữa dâu từ cửa thả đồ.
Tới lúc cửa thả đồ đóng lại, Giang Chu mới nhận ra một điều, cậu đã vô thức lấy hai hộp sữa.
Chỉ Sơn thấy thế thì cười khẽ: "Xem ra cậu cũng thích sữa dâu theo Trì Diễn rồi, mua thêm một hộp cho Trì Diễn đúng không."
Giang Chu gật gật đầu, lúc cậu bấm chọn sữa dâu đúng thật là đang nghĩ tới Trì Diễn.
Chỉ Sơn lấy một chai coca từ máy bán hàng, tiếp tục nói chuyện phiếm với cậu: "Hôm nay phong độ của cậu hơi bất ổn, không khí giữa cậu với Trì Diễn cũng rất kỳ lạ, tôi còn tưởng hai cậu cãi nhau đấy."
Giang Chu không muốn Chỉ Sơn hiểu lần, bèn phủ nhận: "Không phải đâu."
"Vậy hả?" Chỉ Sơn vặn mở chai coca uống một ngụm, "Nhưng mà lúc nãy tôi có thấy cậu tránh né Trì Diễn mấy lần, trước đây cậu không như vậy."
"Tôi chỉ...." Suy nghĩ mắc kẹt trong lòng, Giang Chu thực sự không thể nói ra nguyên nhân.
Tuy nhiên cậu cũng ý thức được hành vi của mình hôm nay rất rõ ràng, Chỉ Sơn đã nhìn ra được thì hẳn là Trì Diễn cũng sẽ cảm nhận được.
Không biết Trì Diễn sẽ nghĩ như thế nào, có phải là cảm thấy cậu rất kỳ lạ hay không...
Thấy biểu cảm rầu rĩ của Giang Chu, Chỉ Sơn cũng không tiếp tục hỏi nguyên nhân nữa, anh chỉ vỗ vỗ lên vai Giang Chu, "Hound, cậu có nhận ra rằng cậu rất để ý tới Trì Diễn không?"
Giang Chu quả thật có cảm giác đó, nhưng trước giờ cậu vẫn luôn cho rằng mình như vậy là bình thường, "Anh ấy là đội trưởng, còn là bạn cùng phòng của tôi, chúng tôi có quan hệ tốt nên tôi chắc chắn sẽ để ý tới anh ấy rồi."
Chỉ Sơn chỉ cười cười: "Là vậy sao, tôi thấy cậu nên suy nghĩ lại đi."
Nói xong, anh vẫy vẫy tay với Giang Chu rồi quay về phòng huấn luyện trước, để là Giang Chu với hai hộp sữa dâu đứng ngốc ra ở đó.
—
Nhớ đọc truyện trên wpp@d @caphecot_giua nhaaaaaGiang Chu vốn tưởng rằng chuyện này sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng mãi đến tận ngày thứ ba, việc cậu "cứ mỗi lần nhìn Trì Diễn là lại nhớ tới fanfic" mới có chút chuyển biến tốt.
Chỉ có thể nói là tác giả fanfic thực sự quá đỉnh!
Giang Chu vừa ngẫm lại những gì mình đã đọc trong bộ truyện 18+, vừa suy nghĩ về lời của Chỉ Sơn.
Tại sao mình lại quan tâm đến Trì Diễn nhiều tới vậy nhỉ?
Cẩn thận nhớ lại, cậu đi từ tò mò cho tới thăm dò rồi nghiên cứu chuyện của Trì Diễn, thật sự có hơi quá mức.
Rõ ràng là cậu sẽ không hành xử như vậy với người khác, ít nhất thì cậu sẽ không tò mò người khác có bạn gái hay không, sẽ không tò mò thú nhồi bông của người ta có phải là do bạn gái tặng hay không.
Lại càng không vì suy nghĩ đến chuyện của người đó mà ngủ không yên.
Có thật chỉ vì Trì Diễn là người thân cận nhất với cậu thôi sao?
Giang Chu không chắc chắn lắm.
Cậu nghĩ đến việc Trì Diễn nói rằng anh thích nam giới, còn nghĩ tới hai câu nói kia của anh:
"Người tôi thích, em ấy mặc màu hồng rất đẹp."
"Tôi nghĩ em mặc màu hồng vô cùng đẹp."
Chẳng lẽ vì cậu có cảm giác Trì Diễn thích mình, nên mới để ý đến cái fanfic kia như vậy?
Nhưng mà, không phải mình và Trì Diễn là anh em tốt bạn bè tốt hay sao?
Trì Diễn mà lại thích cậu ư? Có phải cậu đang đánh giá bản thân quá cao không?
Đầu óc Giang Chu vừa hỗn loạn vừa rối bời.
Sự rối bời này kéo dài từ ngày này qua ngày khác, không chỉ có Trì Diễn cảm nhận được, mà những người khác cũng vậy.
Kết thúc trận đấu ngày hôm nay, Chanh Tử tìm cơ hội lén hỏi Giang Chu, "Đội trưởng làm gì có lỗi với cậu hả?"
"Không có mà."
Chanh Tử hoàn toàn không tin lời Giang Chu, "Thế sao mấy hôm nay cậu lúc thì né tránh, không để ý tới ổng, xong lúc thì lại lén quay ra nhìn ổng thế hả."
"Tôi có như vậy à? Chắc cậu nhìn lầm rồi." Giang Chu định nói cho qua chuyện, có một số việc đến chính cậu còn không hiểu được rõ ràng, chứ đừng bảo là nói ra.
"Được rồi, cậu không muốn nói thì cũng không ép cậu," Chanh Tử vòng tay qua ôm vai Giang Chu, "Nhưng mà tôi bái phục hai người đó, ngoài đời mâu thuẫn như vậy nhưng thi đấu vẫn phối hợp quá ghê, hôm nay lại thắng nữa!"
"Đã bảo là không có mâu thuẫn mà."
Có điều nhắc đến việc thi đấu, Giang Chu cũng cảm thấy thật ảo diệu.
Tuy rằng sau khi bị Kha Viễn phê bình, cậu đã rất cẩn thận không mang cảm xúc cá nhân của mình vào thi đấu, nhưng cậu vẫn sẽ để tâm rất nhiều khi nhìn thấy Trì Diễn trước trận đấu.
Chỉ là ngay khi vừa bước lên sân thi đấu, những cảm xúc vướng bận lại đột ngột biến mất, sự ăn ý với Trì Diễn lập tức chiếm thế thượng phong, bất kể là chiến thuật hay giao tiếp, họ đều có thể thực hiện một cách hoàn hảo.
Có lẽ đây là phản xạ tự nhiên của cơ thể sau một quãng thời gian dài trau dồi.
Buổi tối, Giang Chu quay về ký túc xá một mình. Do ngày mai là ngày nghỉ, Trì Diễn thi đấu xong đã về nhà luôn.
Nhìn chiếc giường trống rỗng của Trì Diễn, Giang Chu cảm thấy hơi cô đơn.
Cậu bước tới đó, chọc chọc quả dâu tây nhồi bông ở đầu giường mấy cái, "Chủ nhân của mày tối nay không cần mày rồi."
Dâu tây nhồi bông vẫn mỉm cười như cũ, cũng không đáp lại Giang Chu.
Điện thoại của Giang Chu chợt rung lên.
Là tin nhắn trong groupchat đội.
[Whale: Sao không có nước nhỉ? Mất nước rồi à?]
[A Khắc: Hình như thế, để anh đi hỏi xem thế nào.]
[Chanh Tử: Aaaaa, sao lại mất nước vậy, mất bao lâu thế, em còn chưa đi tắm!]
[Chỉ Sơn: Không rõ là mất nước bao lâu, cái kiểu mất nước đột ngột thế này thường thì là do có sự cố bất ngờ gì đó.]
Mất nước sao?
Giang Chu chạy vào phòng tắm mở vòi nước lên thử, quả thật không có nước.
[A Khắc: Đã hỏi xong, có chút vấn đề với đường ống nước bị đào lên ở đoạn đường đang sửa, hiện tại đang được xử lý rồi, chỉ là không biết bao giờ mới có nước.]
[Chanh Tử: Đừng mà, nước mau về đi, mùa hè mà không tắm thì em chết mất!]
[Chỉ Sơn: Nếu không ổn thì đi nhà tắm công cộng đi.]
[A Khắc: Quanh đây hình như không có nhà tắm nào hết nhỉ?]
[Whale: Nếu không thì chúng ta có thể thuê mấy phòng khách sạn?]
[A Khắc:?]
[Chỉ Sơn: Ồ!]
[Hound: O.o]
[Chanh Tử: Chúng ta đã phát triển đến bước này rồi sao anh!?]
[Whale: Thuê phòng để tắm.]
[Chanh Tử: Được á, A Diệu thông minh quá à. Để em đi đặt phòng, mấy người còn ai muốn tắm rửa nữa, đi cùng nào.]
[A Khắc: Anh đi, anh cũng muốn tắm.]
[Chỉ Sơn: Vậy tôi cũng chung vui.]
Giang Chu cũng muốn tắm rửa, vậy nên cũng trả lời lại một câu.
[Hound: Tôi cũng phải tắm!]
Gửi tin nhắn xong Giang Chu liền chuẩn bị đồ đạc để mang đi khách sạn tắm rửa, cậu tìm một cái balo rồi nhét đồ vào đó. Đúng lúc này, cửa phòng chợt mở ra, Trì Diễn bước vào.
Giang Chu thấy anh thì ngạc nhiên, "Đội trưởng, anh.... anh không về nhà à?"
"Bố mẹ tôi có chút việc nên đi vắng, trong nhà không có ai nên tôi quay lại đây." Trì Diễn nói xong, anh phát hiện Giang Chu đang nhét đồ dùng vệ sinh cá nhân vào balo, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Cậu, đang định đi đâu?"
"Đi khách sạn đó."
Nghĩ tới việc Trì Diễn có khả năng còn chưa biết chuyện căn cứ mất nước, Giang Chu vừa định giải thích tình hình cho Trì Diễn thì chợt nhìn thể biểu cảm vô cùng buồn bã của anh, "Cậu không chịu nổi tôi nữa nên không muốn tiếp tục ở lại căn phòng này à?"
"Hở?" Trì Diễn đang nói cái gì vậy?
Trì Diễn thở dài, xoay người mở cửa, "Thôi bỏ đi, tốt hơn hết là tôi nên về nhà, ngày mai tôi sẽ bảo A Khắc đổi phòng ký túc cho tôi."
"Nhưng tại sao?" Nghe anh nói vậy, Giang Chu có chút hoảng hốt, sao Trì Diễn lại đột nhiên muốn đổi phòng ký túc xá?
Trì Diễn quay lưng về phía Giang Chu, tâm trạng rất tệ, "Không phải cậu đã biết rồi sao?"
"Biết gì cơ?"
Trì Diễn im lặng một hồi lâu mới nghiêng đầu nói với Giang Chu: "Biết tôi thích con trai, biết tôi thích em."
Thấy Giang Chu tròn mắt, dường như đang sững sờ, Trì Diễn hít sâu một hơi, nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Giang Chu, tôi thích em."
Trì Diễn thích mình....
Trái tim Giang Chu bị những lời này của Trì Diễn đụng vào một cái thật mạnh, những vướng mắc và bối rối đều bị đánh tan.
Vậy là, không phải ảo giác của cậu, cũng không phải vì cậu đánh giá bản thân quá cao.
Trì Diễn thực sự thích cậu.
Giang Chu khó có thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này... thế nhưng có một cảm xúc vô cùng mãnh liệt.
Đó là cậu rất vui mừng.
Nghe Trì Diễn nói thích mình, Giang Chu cảm thấy rất vui.
Tại sao lại có cảm giác này nhỉ?
Chẳng lẽ mình cũng thích Trì Diễn sao?
Thấy Giang Chu không có phản ứng gì với lời mình nói, giọng Trì Diễn trầm hẳn đi: "Không sao, tôi có thể hiểu, người mình coi là bạn lại đi thích mình, chắc em cảm thấy chán ghét và ghê tởm lắm."
Nói xong Trì Diễn định bước ra khỏi phòng ngủ.
Giang Chu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu sải bước tới kéo tay Trì Diễn lại, "Không phải, tôi không hề ghét anh mà!"
Trì Diễn quay mặt đi, "Nhưng gần đây em luôn tránh mặt tôi."
"Tôi, tôi chỉ là... Dù sao thì cũng không phải vì ghét hay ghê tởm anh đâu."
Mặt Giang Chu đỏ ửng lên, cậu không thể nào nói là do cậu đọc fanfic về hai người họ được.
"Vậy em," Trì Diễn liếc nhìn balo của Giang Chu, "Sao lại muốn ra khách sạn ở."
"Bởi vì căn cứ mất nước rồi, mọi người muốn đi khách sạn thuê phòng để tắm rửa." Giang Chu lôi điện thoại ra đưa cho Trì Diễn xem, bàn tay giữ lấy Trì Diễn vẫn chưa hề buông ra, cứ như là sợ anh sẽ bỏ chạy.
Trì Diễn lúc này mới đọc được nội dung trong groupchat WeChat, anh sửng sốt, "Thì ra là vậy."
Giang Chu cất điện thoại đi, nghiêm túc nhấn mạnh lần nữa: "Vậy nên là tôi thật sự không có ghét anh đâu."
Trì Diễn cuối cùng cũng nhìn về phía Giang Chu, ánh mắt mang theo sự mong chờ, "Em không ghét tôi, vậy là thích à?"
"Tôi, tôi cũng không biết nữa." Về vấn đề này, Giang Chu không biết nên trả lời như thế nào, "Tôi còn chưa nghĩ tới vấn đề này."
"Vậy em có muốn bắt đầu suy nghĩ từ bây giờ không? Tôi không vội, tôi sẽ chờ em suy nghĩ kỹ." Trì Diễn nói rất kiên nhẫn, ánh mắt lại tràn đầy sự kiên định, "Tôi chỉ mong là em có thể đồng ý, để tôi theo đuổi em."
-
Hết chương 41.
Tỏ tình rồiiiiiiiii