Tôi Không Làm Nũng Đâu! - Icemoon

Chương 43




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nhắc nhở các bạn hôm nay nhớ nghe lại Lặng của Rhymastic:(

-

Giang Chu biết rằng người mới học bơi sẽ luôn có chút lo lắng khi bị thả tay lần đầu, thế nhưng cậu vẫn nghe ra được chút tủi thân từ giọng nói của Trì Diễn.

Không hề giống với Trì Diễn trước đây luôn không để lộ biểu cảm gì, lần đầu tiên Giang Chu cảm thấy người này có chút đáng yêu.

Cậu nhẹ giọng bảo: "Đội trưởng, tôi ở đây thôi, tin tôi, anh sẽ ổn thôi. Hơn nữa anh nhìn xem, anh đứng lên thì nước còn không cao tới ngực nữa."

"Ừm." Trì Diễn đứng thẳng người, cuối cùng mới nhẹ nhõm hơn một chút.

Giang Chu đề nghị: "Chúng ta thử lại nhé?"

"Được rồi."

Trì Diễn lại thử bơi về phía Giang Chu, lần này có khá hơn lần trước một tí, anh bơi được một quãng dài hơn.

Giang Chu mừng rỡ, "Không tệ nha đội trưởng, có tiến bộ rồi, sắp thành công rồi! Chúng ta thử lại nào!"

"Được."

Sau rất nhiều lần thử, Trì Diễn cuối cùng cũng có thể bơi tới chỗ Giang Chu một cách thuận lợi.

Vì vậy ở lần tiếp theo, Giang Chu lẳng lặng lùi về sau một chút khi Trì Diễn sắp chạm vào cậu, muốn tập cho Trì Diễn đỡ sợ hãi khi khoảng cách bị kéo dài.

Thế nhưng Giang Chu không ngờ được rằng Trì Diễn lại tính toán khoảng cách rất rõ ràng trong đầu, để rồi khi bơi tới nơi anh không chạm được vào Giang Chu liền lập tức trở nên cuống quýt, động tác bơi cũng hỗn loạn, cơ thể chìm dần xuống nước.

Giang Chu hốt hoảng, vội vàng kéo Trì Diễn lên.

Có lẽ là vì quá mức hoảng loạn, Trì Diễn không bắt lấy tay Giang Chu mà ôm chặt lấy eo cậu.

Chờ cho Trì Diễn ngoi lên mặt nước, anh càng ôm chặt lấy Giang Chu như là đang ôm cọng rơm cứu mạng.

Giang Chu biết anh bị dọa sợ, vội vàng dỗ dành, "Đội trưởng, anh không sao chứ?"

Trì Diễn ho khan vài cái mới hết sặc nước, "Khụ khụ, không sao đâu, khụ."

Giang Chu vỗ vỗ lưng giúp anh, "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không di chuyển nữa."

"Không... phải vậy."

Trì Diễn vừa hít thở hồi sức, vừa theo bản năng muốn ôm chặt người trước mặt thêm một chút, thế nhưng nhiệt độ của làn dạ dưới lòng bàn tay khiến anh tỉnh táo lại, anh vội vàng buông ra rồi lùi lại vài bước.

Tới bây giờ Giang Chu mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, vừa rồi cậu và Trì Diễn đã ôm nhau... Lại còn, không mặc quần áo.

Mặt Giang Chu nóng bừng lên, cậu muốn làm ra vẻ không có chuyện gì tiếp tục dạy Trì Diễn bơi, thế nhưng nhìn những đường cơ bắp mạnh mẽ và trơn nhẵn trên thân thể Trì Diễn, cậu lại không nói nên lời.

Tuy rằng khi ở ký túc xá cậu đã nhìn thấy cơ bụng và cơ ngực của Trì Diễn nhiều hơn một lần, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu chạm vào chúng...

"Chúng ta lên bờ nghỉ ngơi một chút đi." Trì Diễn dường như không nhận thấy ánh mắt của Giang Chu, nói ra câu này nhẹ nhàng nhất có thể.

"Ừm." Giang Chu cũng giả bộ không có gì xảy ra, leo lên bờ.

Ơn trời đèn đóm xung quanh bể bơi lúc này không sáng lắm, nếu hiện tại là ban ngày thì chắc hai người họ đã nhìn thấy hai tai đối phương đều đỏ ửng rồi.



Lâu lắm không vận động nhiều như vậy, lúc rời bể bơi mọi người đều cảm thấy hơi mệt mỏi, bèn từ bỏ kế hoạch chơi poker đã lên kèo trước đó, tất cả đi về phòng nghỉ ngơi.

Giang Chu tắm rửa xong liền nằm lên giường, có lẽ vì đã tiêu hao quá nhiều thể lực nên rất buồn ngủ, mà cũng có thể là vì giường của khách sạn nằm quá sướng. Giang Chu không còn sức đi nghĩ ngợi về mấy chuyện như là đồng tính, như là yêu đương, hay như là việc ngủ chung giường. Mới nằm xuống được hai phút cậu đã lăn quay ra ngủ.

Đến khi Trì Diễn tắm xong bước ra ngoài, anh nhìn thấy Giang Chu đã ngủ say trên giường.

Trì Diễn im lặng một lúc lâu, thở dài một hơi rồi đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, cẩn thận nằm xuống.

Nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, Trì Diễn mới khẽ quay đầu sang nhìn Giang Chu nằm bên cạnh.

Khuôn mặt đang ngủ của thiếu niên trong đặc biệt yên tĩnh dưới ánh sáng dịu nhẹ của căn phòng, lông mi cậu rất dài, mũi rất cao, đôi môi hồng hào tương phản với làn da nhợt nhạt, tựa như một người đẹp ngủ trong rừng đang chờ một nụ hôn trong truyện cổ tích, đẹp đến vô thực.

Trì Diễn muốn giúp cậu gạt đi một phần tóc mái che khuất đôi mắt, thế nhưng ngón tay anh lại run lên, cuối cùng vẫn kiềm chế siết chặt lòng bàn tay.

"Không thể hiểu nổi vì sao em lại yên tâm với tôi như vậy, trong khi tôi lại chẳng hề yên tâm với bản thân một chút nào." Trì Diễn cười khổ, đây có lẽ là bài kiểm tra mà ông trời dành cho anh.

Chỉ có điều, Trì Diễn không ngờ được rằng bài kiểm tra này lại không chỉ có vậy.

Nửa đêm, Trì Diễn vất vả lắm mới ngủ được, nhưng lại bị một tảng đá bự trong mơ rơi xuống khiến anh tỉnh giấc, sau đó anh thấy Giang Chu đang nằm đè cả người lên thân anh.

Vốn dĩ anh cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng rất nhanh đã phát hiện, Giang Chu chỉ là vô thức trở mình trong khi mơ ngủ, xong lăn luôn lên người anh.

Hơn nữa, chẳng hiểu Giang Chu mơ thấy cái gì, miệng lẩm bẩm mấy câu xong đột nhiên cắn một phát lên vai anh.

"A!" Trì Diễn bị đau mà rên thành tiếng, giờ mới nghe rõ Giang Chu đang nói cái gì: "Đùi gà to ghê... ăn ngon quá!"



Buổi sáng, khi Giang Chu tỉnh lại thì Trì Diễn đang đứng ở cạnh giường thay quần áo.

Cậu dụi dụi mắt, ngồi dậy, vừa vặn nhìn thấy dấu răng trên vai Trì Diễn.

Giang Chu khựng lại, cẩn thận xác nhận kia chính xác là một dấu răng, cậu kinh ngạc nói: "Đội trưởng, sao trên vai anh có dấu răng thế? Tôi nhớ hôm qua lúc đi bơi anh không có vết này mà! Anh bị quỷ cắn à?"

Cái vị trí này chắc chắn Trì Diễn không thể nào tự cắn ra được!

Trì Diễn chỉnh lại cái áo thun mình vừa mặc cho phẳng phiu, giọng vô cùng bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi bị một con quỷ đói cắn."

"!" Giang Chu kinh sợ, lập tức nhảy xuống giường nhìn quanh quất khắp phòng, "Quỷ đói á?! Ở đây có quỷ thật sao, nó ở đâu rồi? Quỷ đói chỗ nào?"

Thấy trong ánh mắt cậu có chút sợ hãi, và cả sự hưng phấn (?), Trì Diễn gãi gãi chân mày, "Tôi chuẩn bị đưa quỷ đói ra ngoài ăn cơm đây, em mau đi đánh răng rửa mặt đi."

"Hở?" Giang Chu không hiểu sao Trì Diễn vẫn có thể bình tĩnh như vậy, lúc bị đẩy vào phòng tắm rửa mặt đầu óc cậu vẫn đầy nghi hoặc.

Sau đó cậu lại nghe Trì Diễn nói: "Hy vọng bữa sáng ở khách sạn này có đùi gà."

Đùi gà? Không phải đêm qua cậu đã mơ thấy thứ đó sao?

Cậu mơ thấy mình đi chơi biển với Trì Diễn, kết quả là bị sóng đánh dạt lên một hòn đảo hoang, đúng lúc này lại phát hiện có một cái đùi gà to đùng cách mạng, cậu không nhịn được mà cắn một miếng...

Khoan đã, cắn một miếng?

Giang Chu cuối cùng cũng hiểu Trì Diễn nói quỷ đói là có ý gì, vậy nên là dấu răng trên vai Trì Diễn là do cậu cắn?!

— Đọc truyện trên app W acc @caphecot_giua để được cắn đùi gà bự như Giang Chu.

Khách sạn này cung cấp bữa sáng miễn phí.

Mọi người đều không muốn bỏ phí phiếu ăn sáng này, lần lượt đi tới nhà ăn.

Trên bàn ăn, A Khắc nhìn thấy Trì Diễn thì cực kỳ ngạc nhiên, "Hồi ở căn cứ chẳng thấy cậu xuống ăn sáng bao giờ, ra khách sạn ở lại biết ăn sáng à."

Chỉ Sơn nhìn cái bọng xanh đen dưới mắt Trì Diễn, phân trần, "Chắc là vì đã bỏ tiền ra rồi, không ăn thì phí."

A Khắc cắn một miếng bánh bao, nhận xét: "Cơ mà khách sạn này làm bữa sáng cũng không tệ."

Trì Diễn múc một thìa cháo, "Đúng là không tệ, nhưng mà tiếc là không có đùi gà."

Giang Chu chột dạ rụt rụt cổ, cúi đầu uống sữa bò không dám nói lời nào.

Chanh Tử khó hiểu, "Đội trưởng, sao mới sáng ra mà anh đã muốn ăn đùi gà rồi?"

"Không phải tôi muốn ăn, mà là tôi sợ có ai đó muốn ăn." Trì Diễn vừa nói vừa liếc Giang Chu.

"Haha, buổi sáng làm gì có ai muốn ăn đùi gà đâu." Giang Chu cười gượng hai tiếng sau đó nói nhỏ vào bên tai Trì Diễn: "Đội trưởng, tôi biết sai rồi mà, anh đừng nói nữa."

Bộ dạng cực kỳ đáng thương, Trì Diễn nhìn thấy mà trái tim run lên, che kín mặt mình.

Đm!

Chết anh mất!

Giọng nói này, biểu cảm này, dễ thương đến mức anh không chịu nổi!

Vốn dĩ Trì Diễn chỉ muốn trêu chọc Giang Chu chút thôi, ai ngờ lại tự đào hố chôn mình.

Thấy Trì Diễn không có phản ứng, Giang Chu vươn tay kéo kéo vạt áo anh, "Đội trưởng?"

Trì Diễn lấy tay che miệng, chống cằm, mơ hồ đáp lại một tiếng, "Ừm."

Chanh Tử lén lút nhìn hai người này nói chuyện, nhíu mày, sao cứ thấy hai người này có gì đó sai sai ấy nhỉ.



Khoảng tầm 10 giờ, A Khắc nhận được tin nước đã về với căn cứ, mọi người ở khách sạn đã chơi bời xong xuôi rồi nên họ cùng nhau trở về căn cứ.

Tối hôm qua chơi xong có hơi mệt, hôm nay Giang Chu cũng không muốn ra khỏi cửa. Nghĩ thấy mấy hôm vừa rồi cậu không livestream, cậu quyết định hôm nay sẽ ở lại căn cứ mở livestream.

Thấy Giang Chu mở phòng livestream, các fan đều rất kích động.

[Hound, đã mấy ngày không thấy bé rồi, sao dạo này không livestream gì hết thế?]

[Hound ơi có phải cậu bị đội trưởng dạy hư nên cũng chuẩn bị cho phòng livestream trồng cỏ chăn dê không?]

[Muốn xem đánh đôi muốn xem đánh đôi ạ!]

[Á á, bé Hound đáng yêu quá chị iu bé!]

[Huhu tóc hồng à, cuối cùng cũng chờ được cậu rồi! Tui là fan từ hồi cậu mới bắt đầu livestream á!]

[Streamer bao giờ mới bật cam? Streamer bao giờ mới bật cam? Streamer bao giờ mới bật cam?]

[Ủa, hôm nay Vũ Thần không tới à? Hiếm lắm Hound mới livestream, còn tưởng là được gặp cả Vũ Thần chứ.]

Quả thật Trì Diễn hôm nay đã chuẩn bị đánh duo với Giang Chu, thế nhưng vừa rồi anh bị An Thành gọi đi, nói là có lịch trình cần sắp xếp với anh.

Giang Chu thấy rất nhiều người đang hỏi thăm Trì Diễn, cậu mở mic trả lời: "Đội trưởng sẽ tới, hôm nay vẫn đánh đôi với đội trưởng nha."

[Hôm nay đánh đôi tiếp thật à?]

[À há, dạo này Hound livestream chẳng được mấy lần, mà lần nào cũng là đánh đôi với Rain, rất muốn hỏi là hai người bị trói vào với nhau rồi hở?]

[Thích xem hai người đánh chung lắm luôn, đảng CP thắng lớn rồi!]

[Được được được, lại được ăn cơm rồi.]

[Đám fan CP đừng có làm loạn nữa được không, ST mạnh như vậy không phải nhờ song bài Mid Jung à? Bọn họ tập luyện cùng nhau hợp tác với nhau cũng là chuyện thường mà.]

[Hound, đội trưởng chưa tới thì cứ xếp hàng đánh solo đi chứ, sao lại ngồi chơi Minesweeper vậy?]

[Đậu mòe, cậu kiếm được cái game cổ đại này ở đâu ra vậy?]

Giang Chu dùng chuột đánh dấu bãi mìn, thản nhiên nói: "Giờ này xếp hàng solo chắc là phải chờ lâu lắm, đội trưởng sẽ đến ngay thôi, cứ từ từ anh ấy đi."

[Vậy thì cậu cũng đừng nghịch Minesweeper nữa, mấy lúc như này các streamer khác đều sẽ tìm rất nhiều game một người thú vị để chơi, cậu chọn mấy game kích thích tí đi.]

[Đúng đó, tui thấy cái game Root chơi cũng ổn phết kìa, là game kinh dị, kích thích lắm.]

Giang Chu vừa nghe thấy game kinh dị là nảy sinh hứng thú, "Game Root chơi là gì thế, tên là gì, để tôi tra xem."

Mọi người vội vàng gõ tên game vào phần bình luận.

""Tỏ tình"? Đây là game kinh dị hở?" Giang Chu nhìn thế nào cũng không thấy cái tên này nghe giống game kinh dị, ngược lại trông nó giống game tình yêu hơn.

[Kinh dị lắm luôn! Game này nó kể về một người đàn ông tỏ tình thất bại xong chết ngắc á.]

[Không không không, game này nói về một người tỏ tình thất bại xong phát điên.]

[Game này nó bảo là tỏ tình thất bại là một điều rất kinh khủng!]

Giang Chu bị phần bình luận dọa cho ngây người, phía sau lưng chợt có giọng của Trì Diễn vang lên: "Nói chuyện gì với fan mà say mê thế?"

-

Hết chương 43.

Minesweeper nó là cái game cổ đại này nè:

Ai mà không biết cái game này thì chắc là vẫn còn bé tí =))))