Editor: Giừa-Giang Chu cũng cảm thấy mình rất hợp với màu hồng, hơn nữa lần trước Chanh Tử cũng đã nói rằng cậu mặc quần áo hồng rất đẹp.
Hiện tại, biết rằng có rất nhiều người khác cũng nghĩ như vậy, Giang Chu vô cùng phấn khởi.
Hóa ra các fan đều thích mình mặc đồ màu hồng sao!
Có vẻ là suy nghĩ trước giờ của cậu vẫn luôn đúng, cậu mặc quần áo màu hồng trông cực kỳ bảnh trai!
Nghĩ đến đây, Giang Chu lộ ra một nụ cười siêu đẹp trai (dễ thương), "Có cơ hội thì tôi sẽ mặc."
—
Về tới căn cứ, xuống xe, Giang Chu và Trì Diễn cùng nhau trở về ký túc xá.
Cậu vừa ngâm nga một bài hát, vừa suy nghĩ xem lát nữa sẽ ăn gì, thì Trì Diễn ở bên cạnh đột nhiên nói: "Vừa nãy tôi có xem cậu trả lời phỏng vấn trên livestream."
Giang Chu có hơi lo lắng, "Anh thấy tôi thể hiện thế nào, trả lời có ổn không?"
"Những câu hỏi khác đều khá tốt, nhưng mà," Trì Diễn dừng lại một chút rồi mới nói: "Cậu thật sự muốn mặc quần áo màu hồng cho fan xem à?"
"Mặc cũng được mà." Giang Chu gãi gãi đầu, "Dù sao thì tôi cũng có vài món màu hồng, không phải lần trước vào tiệm gấu hồng nhỏ đã mua rồi sao, với cả họ cũng bảo tôi mặc màu hồng đẹp nữa."
Trì Diễn rũ mắt, "Ai nói cậu mặc đẹp là cậu cũng mặc cho người ta xem à?"
Không hiểu sao Giang Chu lại nghe ra được chút tủi thân từ những lời này của Trì Diễn, cậu vô thức nói nhỏ giọng đi, "Thì không phải các fan đều đã ủng hộ tôi...."
Trì Diễn nghiêng đầu nhìn cậu, "Thế nếu tôi khen cậu, cậu sẽ mặc cho tôi xem sao?"
Không đợi Giang Chu trả lời, Trì Diễn đã nói tiếp, "Tôi nghĩ em mặc màu hồng vô cùng đẹp."
Giang Chu ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt của Trì Diễn. Ánh mắt anh sâu thẳm, tựa như sắp hút cậu vào trong đó.
Nhịp tim cậu đột ngột tăng tốc, muốn né tránh ánh mắt đó, Trì Diễn tiến lại gần cậu nửa bước, "Vậy, em sẽ mặc cho tôi xem chứ?"
Khuôn mặt Giang Chu đỏ bừng lên, quay đầu đi mà không biết phải làm sao, không dám trả lời câu hỏi của Trì Diễn.
Thời khắc này, Giang Chu bỗng nhớ lại câu nói mà buổi tối hôm đó Trì Diễn đã nói với cậu: "Người tôi thích, em ấy mặc màu hồng rất đẹp."
Trì Diễn cũng không nói gì thêm, anh chỉ nhìn Giang Chu thật lâu, không rời mắt.
—
Buổi tối hôm đó, Giang Chu lên giường nằm từ rất sớm, nhưng lại không thể ngủ được.
Cậu suy nghĩ thật lâu về chuyện câu nói kia của Trì Diễn rốt cuộc có ý gì, nhưng lại không có cách nào suy nghĩ cẩn thận.
Anh ấy chỉ khen mình vậy thôi đúng không?
Nhưng mà, anh ấy nói rằng người anh thích mặc màu hồng rất đẹp.
Người anh thích...
Cũng có khả năng đây chỉ là một sự trùng hợp, có thể là cả cậu lẫn người mà Trì Diễn thích đều mặc màu hồng rất đẹp phải không?
Giang Chu lại nghĩ tới việc Chanh Tử nói rằng cậu ta chỉ biết có một mình Giang Chu là người mặc hợp màu hồng.
Chẳng lẽ bên cạnh Trì Diễn chỉ có mỗi mình cậu là người mặc màu hồng được thôi sao?
Nhưng không phải cậu chỉ là anh em tốt của Trì Diễn thôi à?
Một người chỉ coi mình là anh em tốt mà lại có thể nảy sinh thứ tình cảm này với mình sao?
Trong lúc đầu óc Giang Chu đang rối bời, điện thoại cậu chợt nảy ra một tin nhắn WeChat.
Là tin nhắn từ cái groupchat Jungler kia của Cá Hề.
Tin nhắn cũng là của Cá Hề luôn.
[Là Cá Hề nha: @Hound, cậu ra đây mau! Cậu nhìn xem cậu nói cái gì lúc phỏng vấn thế hả! Cái gì mà hy vọng Cá Hề không khóc cơ? Cá Hề tôi đây là kiểu người sẽ khóc vì loại chuyện này sao? Huhuhu! Có thật không hả? /điên cuồng khóc lóc.gif/]
[Root:....]
[Lee:....]
[Appleball:.....]
[Thất Dạ:.....]
[Hound:....]
[Hound: Rồi rồi, đừng khóc nữa, lại đây, cho anh miếng khăn giấy nè]
[Là Cá Hề nha: /nhận giấy lau mũi/ Cậu có biết bây giờ trên mạng đang gọi tôi là gì không? /nức nở/ Bọn họ gọi tôi là /nức nở/ Con heo bị nhốt giết /gào khóc.jpg/, bọn họ còn đặt cả tên cho cậu nữa, cái gì mà "chim sẻ chọc mèo", "đóng cửa cất mèo", rõ ràng tôi đang cưỡi sư tử cơ mà! Là sư tử á! Không phải mèo mà! Càng không phải heo!]
[Hound:....Thế thì anh thử đề nghị họ đổi thành "chim sẻ chọc sư tử" xem sao?]
[Là Cá Hề nha:......]
[Là Cá Hề nha: Thôi cứ để là chọc mèo đi, ít ra còn giữ được tự trọng cho sư tử.]
[Root: Ẹc, sớm muộn có ngày anh cười chết trong cái groupchat này mất.]
[Lee: Kể từ đó, đã có thêm một Jungler trong groupchat này bị Hound bắt nạt trên sân thi đấu.]
[Hound: Tôi nói rồi mà, tôi không có ý nhắm vào ai đâu, ý tôi là tất cả mọi người ở đây đều.....]
[Appleball: Cậu nên nghĩ kỹ trước khi nói tiếp nha Hound, nếu không thì tôi nhấc máy gọi điện luôn cho đội trưởng của các cậu tố cáo cậu lộng hành ở bên ngoài đấy!]
Appleball, Jungler của đội tuyển ER, đợt trước đã bị Giang Chu cho ăn hành trên sân thi đấu.
[Hound: Ý tôi là mọi người ở đây đều là tiền bối của tôi cả.]
[Appleball: Hừm, coi như cậu biết điều.]
[Thạch Lựu: Quý vị biết gì không? Thua dưới tay Hound không đáng sợ, đáng sợ chính là đã thua rồi lại còn bị tụi antifan cà khịa mặt mũi không đẹp bằng Giang Chu!]
Thạch Lựu, Jungler đội YGG, bởi vì có một đợt đối đầu với ST bị Giang Chu giết năm lần liên tiếp, lập tức bị antifan mỉa mai vì "chết một phát năm lần".
Hơn nữa bởi vì sau giải đấu mùa hè anh ta đột nhiên tăng cân rất nhiều, hiện tại anh ta thường xuyên bị đám antifan công kích về nhan sắc.
[Là Cá Hề nha: Tôi còn chưa bị làm phiền về vụ này, ít nhất thì tôi cảm thấy tôi cũng đẹp trai đấy chứ.]
[Thạch Lựu:? Nè Cá Cá, cậu có cần đi soi gương một cái rồi phát biểu lại không?]
[Là Cá Hề nha: Gương ở ngay trước mặt tôi nè, lúc nào cũng nhìn luôn, đẹp trai lắm mà! Không tin thì cứ hỏi Hound xem, hỏi cậu ấy có thấy tôi đẹp trai không?]
Giang Chu nghĩ đến chuyện hôm nay Cá Hề vừa thua trận nên muốn an ủi anh ta, vì vậy đành trả lời trái với lương tâm.
[Hound: Đẹp trai chứ! Quá trời đẹp trai luôn!]
[Là Cá Hề nha: Được rồi! Bé Hound đáng yêu đã thừa nhận tôi đẹp trai rồi, tôi xin tuyên bố tôi đã thắng Hound khoản ngoại hình, kế tiếp chỉ cần thi đấu thắng ST thôi là tôi có thể chiến thắng Hound toàn diện rồi, Jungler số một vẫn là tôi!]
[Hound:.....]
Quả nhiên làm người không thể không có lương tâm, đáng ra cậu không nên nghĩ Cá Hề cần an ủi!
[Lee: Ấy, thế còn thanh niên suốt ngày khóc lóc kể lể mình bị Hound nhét hành vào mồm đâu rồi?]
[Root: Piece hả? Chẳng biết nó đang làm gì nữa, offline cả đêm rồi.]
[Là Cá Hề nha: @Piece]
[Piece: Gọi tui làm gì? Tui vừa lướt được một bộ truyện hot lắm, đang mải đọc đây!]
[Root: Bộ gì cơ?]
[Piece: Là bộ của hai tên đi đường dưới đội tui đó, Thiên Mã với Quân Quân. Hôm trước thi đấu không phải Quân Quân đã tốc biến lên chặn cho Thiên Mã một đòn sao? Fan CP đỉnh thật sự, đã viết được xong truyện rồi, lại còn ngược quá trời ngược nữa chứ.]
[Là Cá Hề nha: Ngược đến mức nào? Đưa tôi xem với?]
[Lee: Đâu, gửi đây cho mọi người cùng đọc coi.]
[Piece: /Link Weibo/ Đây nè đây nè, bấm vào link Weibo này là xem được.]
Đây là lần đầu tiên Giang Chu nghe có một loại tiểu thuyết viết cho tuyển thủ chuyên nghiệp, lòng hiếu kỳ bị kích thích, cậu cũng bấm vào cái link mà Piece gửi.
Bộ truyện này có vai chính là Thiên Mã và Quân Quân, kể về câu chuyện diễn ra trên chiến trường giữa các hành tinh.
Hai người ở bên cạnh nhau từ lúc còn là tân binh xốc nổi cho tới tận khi trở thành đồng đội tương trợ lẫn nhau, tình cảm càng ngày càng tốt lên, thế nhưng chiến tranh lại quá tàn khốc. Sau những trận thua liên tiếp ngoài tiền tuyến, lãnh thổ tổ quốc ngày càng mai một, dường như bọn họ đã nhìn thấy được kết cục đời lính của mình.
Thế nhưng niềm tin không cho phép họ lùi bước, họ đã dũng cảm lao ra chiến trường cùng những người đồng đội của mình.
Trong trận chiến cuối cùng, Quân Quân chặn một đòn tấn công trí mạng cho Thiên Mã. Trước khi chết, Quân Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nói vài chữ bên tai Thiên Mã.
Thiên Mã ngậm nước mắt, mang theo ý chí của Quân Quân, đồng quy vu tận với quân địch.
Giang Chu bị bộ tiểu thuyết này làm cho xúc động, thế nhưng khi đọc được dòng cuối cùng của truyện, toàn bộ cảm xúc trào dâng đột nhiên im bặt.
Trên đó viết, Quân Quân trước khi chết đã nói với Thiên Mã câu: Tôi yêu cậu......
Giang Chu đần mặt ra, hóa ra Quân Quân với Thiên Mã có mối quan hệ như thế này hả?
[Root: Hahahaha, đọc xong rồi, hahaha cái quỷ gì vậy trời, ngược thế này hả?]
[Lee: Dạo này các tác giả đúng là đỉnh thật, viết chắc tay quá, tôi đề nghị gửi cho cả Thiên Mã lẫn Quân Quân để họ thưởng thức.]
[Piece:....Thôi, tui không dám.]
[Là Cá Hề nha: Đù! Tôi hiểu rồi nha, Piece, cậu lén đu CP đồng đội mình đấy hả?]
[Piece: Tui không có! Tui không phải! Đừng có nói bậy!]
[Là Cá Hề nha: Rồi, tôi tin cậu, thế thì để tôi nói cho Quân Quân với Thiên Mã hay, cậu không đu CP hai người họ.]
[Piece: Đậu móe! Bạch tuộc cá tui liều mạng với ông!]
Giang Chu nhìn chằm chằm cuộc trò chuyện trong groupchat một hồi lâu, sau đó lại nhìn bộ tiểu thuyết vừa rồi.
Tác giả đã liệt kê một số tag thể loại như: Thiên Quân, BE, không ship thì đừng có đọc,... cậu đọc thấy hơi khó hiểu, nhưng mà giờ cũng hiểu ra chút chút rồi, đây chắc hẳn là fanfiction mà người ta hay nhắc tới.
Hóa ra đây chính là fanfic sao!
Thành thật mà nói, họ viết hay thật.
Không biết còn bộ nào khác để đọc không.
Giang Chu nghĩ ngợi, gõ lên thanh tìm kiếm Weibo ID của Thiên Mã và Quân Quân, quả nhiên là hiện ra một đống.
Nhiều đến vậy sao?
Không biết có ai viết fanfic cho mình không nhỉ?
Giang Chu lại nhập ID của mình vào, tuy rằng có hiện ra rất nhiều tin tức liên quan đến cậu nhưng lại không có cái fanfic nào.
Có phải mình chưa đủ nổi tiếng không nhỉ?
Hay là loại tiểu thuyết này chỉ viết được cho hai người?
Ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Chu lại gõ thêm ID của Trì Diễn vào thanh tìm kiếm.
Lần này thì đúng là đã nhảy ra cả một kho fanfic.
Thì ra mình với Trì Diễn cũng có nhiều fanfic vậy sao?
Giang Chu có chút mong đời, tiểu thuyết lấy hình tượng của mình, không biết sẽ như thế nào nhỉ?
Cậu nhìn thoáng qua Trì Diễn đang ngủ say ở giường bên cạnh, hơi chột dạ mà click mở một bộ có tên "Huấn luyện đặc biệt của đội trưởng".
Tuy rằng cậu không biết vì sao tác giả lại để mấy cái tag cảnh báo, nhưng nhìn tiêu đề thì chắc hẳn là viết về chuyện Trì Diễn huấn luyện với cậu, mà đúng là Trì Diễn cũng huấn luyện với cậu thường xuyên thật, không biết là viết vào tiểu thuyết có giống trải nghiệm ngoài đời thật của bọn họ hay không?
Ôm theo suy nghĩ như vậy, Giang Chu bấm mở fanfic.
Chưa đầy ba phút sau, Giang Chu mặt đỏ tai hồng tắt điện thoại đi.
Sao, sao lại có người viết ra thứ này được vậy!!!
Đội trưởng sao lại đè cậu lên....
Phòng huấn luyện không phải là chỗ để làm loại chuyện này đâu mà! Không đúng! Trọng điểm không phải ở chỗ đó!
Trọng điểm là, Trì Diễn sao có thể làm ra chuyện như vậy được!
Cậu và Trì Diễn, cậu.....
Giang Chu ôm chặt chăn bông của mình, cảm thấy đêm nay mình sẽ không thể ngủ được nữa.
-
Hết chương 40.