Chương 8: Thỏa thuận. 3 cái điều kiện
" Như tôi đã nói, ta mong các hạ có thể bảo vệ Tokyo. "
Nhìn người trung niên trước mặt, Lâm Vũ Trần không khỏi suy tư.
Tuy chính hắn cũng đang có ý định đi tìm người này rồi bàn bạc nhưng hắn cũng chả có kết hoạch cụ thể gì.
Như thế nào mới tính hoàn thành nhiệm vụ của Hắc Đạn Giới Linh, Lâm Vũ Trần bây giờ còn chưa rõ ràng.
Lời kêu khóc của những Viên Đạn.
Ai là những Viên Đạn và những Viên Đạn này tồn tại vì mục đích gì ?
Nếu những Viên Đạn là những đứa trẻ bị nguyền rủa thì điều kiện hoàn thành nhiệm vụ là gì ?
Giúp chúng được thế giới này công nhận ? Hay cứu chúng khỏi cái số phận hóa thành Gastrea ?
Nếu như không phải thì những Viên Đạn là ám chỉ ai mới được ? Điều kiện để hoàn thành nhiệm vụ sẽ là gì ?
" Thật đau đầu. "
Không tự chủ được thì thào, Lâm Vũ Trần bỗng để ý ai xung quanh mình cũng toàn thân căng cứng.
Chuyện gì vậy ? Sao ai cũng cư xử như học sinh đang ngồi chờ giáp viên tuyên án vậy ?
" Trên mặt tôi có gì sao mà mọi người nhìn dữ vậy. "
Đứng trước Lâm Vũ Trần, Seitenshi chỉ cảm thấy toàn thân mình mồ hôi ướt dẫm.
" Không, chỉ là đứng trước ngài có chút áp lực. "
Đối với câu trả lời này, Lâm Vũ Trần khó hiểu.
Áp lực ? Hắn mao đầu chưa láo sinh viên có thể có áp lực gì ?
[ Ngài hãy cất cây phóng lợn đi rồi hãy nói như vậy. ]
" Đây là trang bị, không phải phóng. "
Nhìn v·ũ k·hí trên tay, Lâm Vũ Trần gãi đầu.
Ừm, tự nhiên có dân tổ cầm cái này bắt chuyện với hắn, Lâm Vũ Trần thư sinh yếu đuối cũng sẽ run.
" Xin lỗi. Xin lỗi. Quên cất đồ nghề. "
Cất trang bị vào kho đồ của hệ thống, Lâm Vũ Trần cười cười làm lành.
Chỉ là hắn không biết hắn làm thế càng khủng bố.
Cây thương đâu ? Sao lại biến mất ?
Lúc này trong lòng mọi người, Lâm Vũ Trần càng lúc càng trở nên thần bí cùng đáng lo ngại.
" Vì sao tôi phải bảo vệ Tokyo ? "
Lâm Vũ Trần mỉm cười sau tấm che mặt.
Việc hắn đẩy lui Gastrea là do hệ thống phát nhiệm vụ chạy KPI.
Nếu không, hắn cùng lắm sẽ chỉ cố đảm bảo Satomi Ren không bị tổn thương gì mà thôi.
Dù sao thì cũng là vai chính của câu truyện, không tạo hảo cảm thì làm gì.
Chẳng lẽ xiên ? Như thế ai sẽ bán mạng cho hắn đây ?
" Vì sao ? "
Seitensei lúc này bỗng nhận ra mình không biết chút gì về người trước mặt.
Hắn là ai ? Người từ đâu tới ? Hay làm tất cả với mục đích gì ?
Ngoài việc hắn có thể tùy ý tàn sát Gastrea ra thì cái gì cũng không.
" Ta có thể lấy danh dự đảm bảo chỉ cần điều kiện của các hạ không vượt quá khả năng thì bất cứ điều gì ta cũng sẽ cố hết sức thực hiện. "
Lâm Vũ Trần nhìn Seitenshi một hồi rồi nói.
" Quý ngài lãnh đạo Tokyo. Ông hận Gastrea chứ ?
Đối diện với câu hỏi này của Lâm, Seitenshi ngạc nhiên.
Không phải nói tất cả những ai nghe được câu hỏi này đều ngạc nhiên.
Với họ Gastrea là mầm mống của sự hủy diệt, là tai ương giáng xuống.
Trong mắt họ, Lâm Vũ Trần tuyệt đối là một người thống hận Gastrea.
Ai cũng cũng nghĩ thế, chỉ trừ Seitenshi.
Bởi vì ông có thể nhìn thấy con mắt của Lâm Vũ Trần khi hắn nói đều này.
Trầm lặng không một tia dao động.
" Các hạ hận Gastrea ? "
" Không, ta không có lý do để hận chúng. "
Lấy ra một bình nước lọc, Lâm Vũ Trần trả lời xong tự rút lấy cho mình cốc nước.
" Không có lý do ? "
Seitenshi không hiểu Lâm Vũ Trần vì sao trả lời như vậy.
Không có lý do có thể đuổi tận g·iết tuyệt như Lâm Vũ Trần dùng sức một người sát nguyên quân đoàn Gastrea sao ?
Không thể. Seitenshi cảm thấy như thế không có khả năng.
Đổi lại là hắn có sức mạnh như vậy sẽ chỉ tìm cách bảo vệ thân nhân bạn bè cùng gặp ai cứu được .
" Nếu như vậy vì sao các hạ lại "
Nói tới đâu Seitenshi không thể nói hết câu được.
Hắn muốn nói " cứu Tokyo ".
Hắn muốn nói " ra tay g·iết Gastrea như diệt cỏ ".
Thế nhưng hắn phát hiện ra người trước mặt cùng mình không có cùng một loại tư duy.
Với hắn t·hảm h·ọa có thể khiến Tokyo sụp đổ, trong tay người thần bí trước mặt chỉ là một hồi đơn phương chặt chém không có phản kháng.
Seitenshi suy nghĩ một hồi rồi thẳng thừng nói.
" Ta hận. Không có lẽ nên nói, bất cứ ai còn sống đều hận chúng. "
Nhìn chằm chằm khóe miệng đầy cay đắng của Seitenshi, Lâm Vũ Trần cũng một phần hiểu cái cảm giác này.
" Ông muốn tôi cùng ông bảo vệ Tokyo. Tôi có thể đồng ý với yêu cầu này. "
Nghe Lâm Vũ Trần đồng ý với yêu cầu của mình, Seitenshi rất nỗi làm vui mừng.
" Tuy nhiên tôi có vài điều kiện muốn ông nghe. "
Đến rồi sao .
Seitenshi trong tâm vui mừng khi Lâm Vũ Trần đáp ứng mình.
Chỉ hắn biết đây là một cuộc làm ăn có qua có lại, hắn cũng không phải bậc thánh mẫu nên cũng sẽ không tin Lâm Vũ Trần đáp ứng chỉ vì lòng trắc ẩn của mình.
" Thứ nhất, tôi cần một cái thân phận đáng tin. "
Vừa nghe xong, bất kể là Seitenshi hay luôn ở bên dè chừng Yasuwaki đều hết sức ngạc nhiên nhìn hắn.
" Đừng có ngạc nhiên như thế. Quý ngài có thể thoải mái điều tra thân phận của tôi. Tôi có thể đảm bảo thứ ông tìm thấy cùng thứ ông nhìn trước mặt sẽ hoàn toàn khác nhau. "
Lâm Vũ Trần nói câu này xong không có chút nào cảm thấy có gì khác lạ.
Với hắn Hắc Đạn Giới cùng thế giới hiện thực không phải là một.
Tại nơi đây dù cho có một cái Lâm Vũ Trần cùng hắn lớn lên như đúc cũng cùng hắn không liên quan gì tới nhau cả.
Nếu đã quyết cùng Seitenshi hợp tác, hắn cũng không mong mình bị hiểu nhầm vì đối phương bí mật cử người điều tra.
" Được, ta có có thể đảm bảo cho các hạ một thân phận trong sạch. "
Dù không biết vì sao, Lâm Vũ Trần lại đòi hỏi thứ này đầu tiên nhưng Seitenshi thoải mái đáp ứng.
Đối phương đã chủ động xin mình cho hắn một thân phận chứng tỏ hắn cùng quá khứ của bản thân đã không còn gì lưu luyến.
Như thế càng dễ dàng làm đối phương gia tăng tình cảm với Tokyo.
" Rất tốt. Giờ là điều thứ hai. Tôi ngài tìm cho tôi những người dạy võ giỏi nhất có thể. Tôi cần học võ, càng sớm càng tốt "
Lâm Vũ Trần hết sức nhắn mạnh mấy chữ " càng sớm càng tốt " .
" Xin lỗi, các hạ có thể nói lại được không. Ta nghĩ mình vừa nghe lầm. "
" Ông không nghe lầm đâu. "
Với sự hoài nghi của Seitenshi, Lâm Vũ Trần cũng không ngạc nhiên.
Việc này khác gì hắn rank Thách Đấu đi hỏi mấy tên Cao Thủ cách dùng tướng đâu.
" Ông nghĩ tôi rất mạnh sao ? "
Seitenshi nhìn Lâm Vũ Trần một hồi rồi khẳng định.
" Mạnh. "
" Nhưng đó là thuần túy đánh bừa. Thực sự là trước hôm nay tôi chưa từng một lần vào bếp g·iết một con gà. "
Nghe Lâm Vũ Trần thoải mái nói ra câu này, đồng tử của Seitenshi không khỏi giãn hết cỡ.
Hắn nghe gì cơ ? Người một mình tán sát Gastrea đến độ chúng phải rút lui lại trước giờ chưa từng g·iết dù chỉ là một con gà ?
" Tin hay không đó là việc của ông. Ông chỉ cần biết đó là tôi nói thật. "
Lâm Vũ Trần cũng không tốn thời gian giải thích với Seitenshi làm chi.
" Ta đáp ứng các hạ. Vừa hay là Tokyo có một lưu phái võ học tuyệt đỉnh chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng. "
" Nếu vậy thì cám ơn ông. Là thật thì ông giúp tôi một cái đại ân rồi. "
Lâm Vũ Trần mỉm cười thân thiện nói.
Lưu phái võ học ? Tại cái Tokyo này còn có thể là ai người nhà Tendo ?
" Nếu vật thì hai ta bàn điều kiện cuối cùng đi. "
Seitenshi nghe vậy hết sức căng thằng.
Hai điều kiện trước của Lâm Vũ Trần nói bắt hắn bảo hộ Tokyo là không thể.
Nói khó nghe thì hai cái trước hoàn toàn giống như bố thí cho không với Seitenshi.
Tokyo là hắn lãnh đạo. Một cái thân phận hắn không làm nên được thì có thể nói là thất bại.
Lưu phái võ học tuyệt thế ? Liền nhà Tendo.
Hắn không tin rằng nhà Tendo võ học rộng khắp như thế không thể thỏa mãn người này.
Nếu không đủ thì tương lai Tokyo phát triển còn lo thiếu gia tộc võ học tới sao ?
" Xin các hạ hãy tự nhiên. "
" Ông phải tin ta. "
Cảm nhận con mắt cảu Lâm Vũ Trần như toát lên một ánh hồng mang yêu dị, Seitenshi cảm thấy toàn thân nặng trĩu.
" Trong tương lai, sẽ có những lúc ta nói với ông những điều nghe hết sức phi lý. Thậm chí nó có thể đi ngược với niềm tin cùng mong muốn của tất cả mọi người. "
Nghe Lâm Vũ Trần thản nhiên mà nói, Seitenshi chỉ có thể chăm chú mà nghe.
" Tôi lúc đó không cần ông tuyệt đối tin tưởng tôi. Chỉ cần ông lúc đó cho tôi một cơ hội để chứng minh rằng điều tôi nói là đúng. "
Một lúc trầm ngâm sau, Seitenshi hai mắt đầy kiên định nhìn Lâm Vũ Trần.
" Các hạ sẽ làm tổn hại Tokyo để chứng mình điều mình làm là đúng sao ? "
" Có lẽ là có trong giây lát. Cũng có lẽ là không. Khi đó còn xem lập trường của ông là gì. "
Lâm Vũ Trần nhìn thẳng vào Seitenshi.
Hắn không chút do dự gì mà nói ra mục đích của mình.
Không có giấu diếm, Lâm Vũ Trần hoàn toàn không chút giấu diếm gì trong lòng mình.
Muốn thế giới này thay đổi, hắn không thể chờ con người tự mình tỉnh giấc.
Gastrea căn nguyên là gì, những đứa trẻ bị nguyền rủa phải làm sao mới có thể có cuộc sống vui vẻ hay thế giới này thực sự có tương lai hay không.
Tất cả đều không biết.
Nếu như để cho con người nhận ra được sự thật là họ yếu đuối đến ngường nào thì trăm năm hoàn toàn không thể nào đủ.
Thay vì để cho câu truyện chậm rãi xảy ra, Lâm Vũ Trần tình nguyện ở sau thức đẩy người khác khiến cho bánh xe dần rơi vào vị trí của chúng.
" Các hạ, ta có thể thực sự tin ngài sao ? "
" Nếu thực lòng muốn hợp tác, ông không nghĩ chúng ta nên gọi thẳng tên nhau sao ? "
Seitenshi nhìn Lâm Vũ Trần một hồi rồi đáp.
" Nếu vậy thì các hạ nghĩ mình có nên bỏ che mặt ra không ? "
" Xin lỗi, tôi không thích lộ mặt với người lạ. Tới giờ tôi còn chưa biết tên của ông nữa. "
Seitenshi bật cười nhìn Lâm Vũ Trần.
" Kikushiro. Seitenshi Kikushiro. "
" Vũ Trần. Lâm Vũ Trần. "
Nhìn che mặt của Lâm Vũ Trần biến mất để lộ ra một khuôn mặt hết sức trẻ trung, Seitenshi Kikushiro không thể không cảm thán.
" Cậu thực sự trẻ trung. "
" Quá khen rồi. "
Lâm Vũ Trần cũng không có cảm thấy mình có bao trẻ trung.
Nếu không phải vì Tiểu Tuyến Tuyến hộ chủ hiến sinh lực, hắn cùng Seitenshi Kikushiro chắc nhìn qua cũng chả kém bao nhiêu tuổi.
" Nếu vậy thì từ giờ mong được hợp tác cùng cậu, Lâm. "
" Tương tự thôi, quý ngài Seitenshi. "
Cuộc xâm chiến Tokyo của Gastrea tới đây là kết thúc.
Với kết cuộc hàng ngàn Gastrea bị diệt sát trong một ngày, ánh lửa thiêu thân của chúng chiếu rọi cả một vùng trời ngày hôm đó.
Sau này họ truyền rằng, Tokyo một đêm đó như hóa thành ngọn lửa thiêu rọi thế gian tro tàn.