Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tối Cường Rút Thưởng Vĩnh Sinh Lộ

Chương 7 : Gặp mặt người trung niên Seitenshi .




Chương 7 : Gặp mặt người trung niên Seitenshi .

Trong cái Tokyo đổ nát, một cái thanh niên đang chạy như bay.

Một bước chân của hắn đều chỉ nhấc lên một hồi bụi mịn rồi tan biến theo cơn cuồng phong.

" Đâu rồi ? "

Quay trở lại nơi mà mình cùng bé khí vận chi tử tách biệt, Lâm Vũ Trần bỗng có chút lo lắng.

Tuy rằng hệ thống báo nhiệm vụ hoàn tất, Gastrea đã sát không mấy sai biết, Tokyo tạm thời không lo.

Nhưng hắn lại không tìm được bé khí vận chi tử Satomi Ren.

Dừng lại một lát quan sát xung quanh, Lâm Vũ Trần không thể không cố bình tĩnh mà động não.

Satomi Ren nếu không có gì thay đổi mà giống anime thì hiện đã là batman đi.

Trong sau sự kiện Tokyo bị Gastrea t·ấn c·ông mười năm trước lúc bắt đầu mạch truyện chính, Satomi Ren có lẽ đã được người bạn thân của cha mình và cũng là một trong những người chủ mưu sau này sau các sư kiện của Black Bullet, Tendo Kikunojyo cứu giúp trong họa nạn cùng nhận nuôi vào nhà Tendo.

" Đúng ha. Giờ tìm được cái lão già kia thì chả phải là cũng tìm được sao. "

Cố nhớ dung mạo của Tendo Kikunojyo ra sao, Lâm Vũ Trần cười khổ.

Xem anime cũng là mười năm sau già khú rồi.

Có trời mới biết mười năm trước đã già khú thế chưa. Dù sao cũng là người quen biết bố mẹ của nhân vật chính, sẽ không lớn tuổi hơn bao nhiêu đi.

" Thôi, có lẽ cái nhóc con kia không sao đi? "

[ Satomi Ren không ngừng sùng bái ngài

Độ hảo cảm hiện tại : 50/100 ]

" Hệ thống, chú hiện cái này ra làm gì ? "

[ Bổn hệ thống, không ghi nhận hảo cảm của người đã mất.]

Thở phào một hơi, Lâm Vũ Trần cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Hệ thống này, chú mày quan tâm nó hơi lạ.

" Được rồi, đã an toàn rồi thì suy nghĩ phải làm gì tiếp theo thôi. "

Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang Thân rơi vào thời kỳ ba năm không hấp thu thêm tinh chất.

Lâm Vũ Trần nơi Hắc Đạn Giới không nhà không cửa để về.

Nghĩ tới điều này, Lâm Vũ Trần hết sức hoảng hốt.

" Mình hình như có chút hăng máu không để ý chỗ ở. "

Nói thế nào Lâm Vũ Trần cũng coi như một người diệt cả đàn Gastrea đi.

Còn vì sao cả đàn ?

100 con một lần rút thưởng ngẫu nhiên, hệ thống nói hắn có 100 lần rút thưởng ngẫu nhiên.

Có dốt toán mấy, hắn cũng tính ra đó là ít nhất 10000 con Gastrea.

Số lẻ không lên 100 không tính.

" Haizz, chẳng lẽ tối tìm tạm cái nhà bỏ hoang nào ngủ tạm ? "

Lấy cái bánh cùng bình nước ra, Lâm Vũ Trần đau đầu suy xét tương lai.

Thời hạn nhiệm vụ với Hắc Đạn Giới Linh của hắn lên tới tận trăm năm.

Với nhiều người trăm năm là mấy cái đời người.

Tuy biết chính mình có hệ thống, trăm năm tại đây chỉ là hiện thực thoáng qua trong chớp mắt.

Nhưng đó vẫn là trăm năm hắn phải trải nghiệm.

Lâm Vũ Trần không ngây thơ nghĩ mình với sức lực một mình có thể thay đổi cả thế giới này.

Dù cho hắn trăm năm cũng không có khả năng.

" Xem ra cần giật dây mấy người để làm việc cho mình. Chứ một mình có mà chịu c·hết. "

Tại Tokyo này hỏi ai quyền to nhất thì đã xem anime Lâm Vũ Trần chỉ nghĩ tới một người.



Seitenshi.

Nếu mười năm sau một cái thiếu nữ cha mẹ mất hết được truyền vị vẫn có thể giữ cái Tokyo này không nát cùng nghe lời, thì cha mẹ chắc chắn dùng tốt hơn.

Ăn bánh xong duỗi cái người Lâm Vũ Trần chuẩn bị đi tìm Seitenshi.

Không gặp được người ở ngoài đường ? Xông thẳng tòa thị chính nói chuyện.

Đang chuẩn bị bước nhẹ rời đi Lâm Vũ Trần bỗng nghe thấy tiếng trực thăng.

Cầm thương bạc trên tay, Lâm Vũ Trần cũng không quên che đi diện mạo của mình.

Dù sao cũng cần cẩn thận, không ai khả nghi đầu bị đứt dây ra đường hành sự không che cái mặt lại.

" Người phía dưới xin hãy đứng yên tại chỗ. Bọn tôi không có ác ý. "

Cảm nhận ánh đèn chiếu thằng người mình, Lâm Vũ Trần nhéo mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Không ác ý con mẹ mấy người. Tay bắn tỉa ở xa là gì hả ?

Lâm Vũ Trần không rõ Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang Thân xơi hơn 10000 con Gastrea mang lại cho hắn cường hóa cỡ nào.

Chỉ là hắn biết là rất lớn.

Ít ra bây giờ đưa hắn khẩu súng, Lâm Vũ Trần có thể chĩa thẳng xuyên xọ của mấy người đang nấp gần đây ngắm hắn.

Trực thăng hạ xuống, Lâm Vũ Trần cũng nhìn thấy trên trực thăng chở ai.

" Tự tìm tới cửa sao ? "

Lâm Vũ Trần thì thào.

Thân mặc âu phục màu trắng, đầu tóc một màu trắng ngà, con ngươi một cái đồng bộ trắng ngà.

Tại cái Tokyo này có dung mạo độc đáo như thế chắc cũng chỉ có gen nhà thiếu nữ Seitenshi trong phim đi.

" Chúc các hạ một buổi tối tốt lành. Cám ơn ngài vì đã giúp Tokyo trong cơn nguy nạn. "

Lâm Vũ Trần nhìn trung niên nhã nhặn hàng lễ với mình.

" Các hạ ? "

Trung niên nhân Seitenshi không thấy Lâm Vũ Trần trả lời có chút khó xử nhìn hắn.

Đứng ở bên Seitenshi trung niên tóc xám nâu toàn thân căng cứng lúc nào cũng sẵn sàng hộ chủ.

Còn về phía Lâm Vũ Trần ?

Đang cố dùng mấy năm xem anime không dub chỉ sub và kinh nghiệm học qua môn Tiếng Nhật nhập môn để phiên dịch.

Cù mệnh không hiểu.

Lâm Vũ Trần tay cầm bạc thương che mặt lộ mắt đầy hồ nghi nhìn về phía Seitenshi.

Thấy hắn bỗng giơ một tay lên, trung niên tóc xám cùng vô số hộ vệ đang nấp xung quanh đề hết sức căng thẳng.

" No.... No .... Japan.... Only... Onle .. Vietnamese... "

Nói xong khóe miệng của Lâm Vũ Trần sau cái che mặt không khỏi giật giật.

Hắn quên.

Tiếng Anh của mình cũng nát không khác gì tiếng Nhật.

Lâm Vũ Trần khó xử, Seitenshi khó xử, nhóm hộ vệ cùng trung niên tóc xám cũng khó xử.

Bọn họ cả lũ thực không biết phải xử lý tình huống trước mắt sao mới được.

[ Ngài rút ra Kỹ năng " Thông Ngữ Ngôn ". Lời nói của ngài giờ có thể truyền đạt ý nghĩ của ngài thành ngôn ngữ của người nghe. ]

" Thế sao mày không nói hả ? "

[ Ngài không hỏi. ]

Hệ thống thẳng thắn trả lời làm Lâm Vũ Trần nghẹn họng.

Ừm, rút cả trăm lần cùng lúc ra toàn đồ linh tinh ban đầu còn chưa kịp kiểm tra.

" Xin lỗi. "



[ Biết sai là tốt.]

Cố phá tan bầu không khí, Lâm Vũ Trân chỉ có thể vờ như vờ rồi cái gì cũng không xảy ra.

" Xin lỗi, tôi có mất chút thời gian thích nghi ngôn ngữ nơi đây. "

Nhìn thẳng hai con người màu trắng ngà của Seitenshi, Lâm Vũ Trần không nhanh không chậm nói.

Lúc này, mọi người có thể nghe hiểu hắn nói gì.

Trung niên nhân Seitenshi thấy Lâm Vũ Trần có lễ độ đáp lại mình không khỏi thở dài.

Nói thật là hắn có chút sợ cái trước mặt mình không vui bỗng nhảy tới chém mình.

" Báo, có một người tay cầm trường thương toàn thân phủ đầy máu đang điên cuống g·iết Gastrea. "

" Báo, toàn Gastrea mạn phía Bắc đã bị một người cầm thương bạc g·iết sạch. "

" Báo, phía Nam cũng tương tự . "

" Báo ..."

Tiền tuyến không ngừng truyền về tin tức về một cái người mặc áo choàng đỏ rực che mặt tay cầm trường thương điên cuồng đồ sát Gastrea tứ phía.

Nếu không phải đã nhìn thấy video quay lại, Seitenshi cũng khó lòng mà tin được trước mặt mình chính là trong tin báo người kia.

Thực khác quá xa tưởng tượng.

Theo như Seitenshi nghĩ người như thần nhân đi tới đâu Gastrea c·hết tới đó, ít nhất phải cao 2 mét toàn thân cơ bắp bạo nổ tay cầm đồ đao tám ngươi nhấc lên cùng lúc không nổi.

Hắn thực không phải đang nói dối khi nghĩ hình tượng người trước mặt mình nên như thế.

Không ai biết cái thứ bệnh dịch biến người thành quái vật Gastrea này từ đâu mà ra.

Bọn họ chỉ biết đã biến thành Gastrea súng đạo đao kiếm bình thường có dùng bao nhiêu cũng không đủ để g·iết một cái.

Với mấy con Gastrea mới biến đổi có thể dùng chiến thuật biển người dùng súng phun lửa t·hiêu r·ụi hoàn toàn.

Nhưng đã tiến hóa lên Giai Đoạn tiếp theo thì chiến thuật này vô dụng.

Không phải vì đốt hết không hiệu quả mà là nó không đứng đó để bị đốt.

Gastrea càng tiến hóa càng khó g·iết.

Đây là điều được công nhận.

Khi nhìn Gastrea như biển vây quanh Tokyo, Seitenshi đã thực sự tuyệt vọng.

Hắn không mong chúa trời sẽ ban phát phép màu nào cho hắn cùng Tokyo.

Thế nhưng người trước mặt lại đánh đổ nhận thức của hắn.

Một mình đồ sát dọa lui Gastrea.

Hắn chưa từng nghe ai làm làm được.

Không những vậy, tất cả các Gastrea bị g·iết đều thực sự c·hết không thể c·hết hơn được.

“ Các hạ là ... “

“ Người qua đường. Một cái kiếm lợi người qua đường. “

Đối với sự tò mò của Seitenshi, Lâm Vũ Trần không có chút nào để tâm.

Trong mắt hắn, một cái người xa lạ không cần mình phải phí công nịnh nọt hay để tâm.

Hôm nay nếu như hắn không ở đây, Gastrea sẽ tràn lan Tokyo.

Khi đó cho dù bọn họ có đẩy lui được Gastrea cũng phải trả một cái giá đắt thảm thương.

Sẽ có thêm vô số sinh mạng mất đi vì sự kiện hôm nay.

“ Không biết quý ngài lãnh đạo Tokyo, Seitenshi tìm tôi có việc gì. “

Cảm nhận con ngươi đen tuyền ánh lên huyết quang nhìn mình, Seitenshi toàn thân như chìm trong hầm băng.

Lâm Vũ Trần không có ý h·ăm d·ọa hay khó xử Seitenshi.

Đây chẳng qua là một cái phải ứng rất cơ bản của một người thường khi đối diện với người toàn thân tràn ngập mùi máu tanh như hắn lúc này.



Seitenshi có đôi chút lưỡng lự rồi như quyết định điều gì đó bước về phía Lâm Vũ Trần.

“ Đại nhân ?! “

Nhìn Seitenshi từng bước tiến lại gần về phía Lâm Vũ Trần, trung niên tóc xám nâu không khỏi sợ hãi.

Ở xung quanh phục kích quân hộ vệ tay cũng đặt lên cò súng chuẩn b·ị b·ắt cứ lúc nào cũng có thể b·ắn h·ạ Lâm Vũ Trần.

“ Lấy danh nghĩa người lãnh đạo Tokyo, ta xin mạc phép cầu xin ngài hãy cùng ta bảo vệ nó. “

“ Vì sao tôi lại phải bảo vệ nơi đây ? "

" Cái này... "

Cảm nhận con ngươi gần như lạnh băng của Lâm Vũ Trần, Seitenshi không dám nói một cái lời bồng bột nào.

Có thể làm lãnh đạo của Tokyo trong lúc này, Seitenshi tuyệt không phải người ngu.

Thế nhưng điều mà Lâm Vũ Trần biểu hiện làm cho hắn muốn đánh cược vận mệnh.

Chỉ cần Lâm Vũ Trần chịu ở lại Tokyo, dù cho hắn không có làm gì cũng sẽ khiến nơi đây phát triển.

Seitenshi tin chỉ cần hình ảnh những thứ người trước mặt là ra truyền đi khắp thế giới, Tokyo sẽ chả mấy chốc trở thành một nơi an toàn nhất ai cũng sẽ muốn tới.

Một người đơn độc sát dọa vô số Gastrea.

Chỉ riêng cái danh hiệu này cũng đã đủ làm Tokyo ổn định.

" Ông biết không, Seitenshi ? Ông đang đánh liều quá lớn. "

Nghe Lâm Vũ Trần không nhanh không chậm nhìn mình mà nói, Seitenshi cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

" Đừng có nghĩ nhiều. Muốn làm thịt mấy người, tôi không cần chờ đến lúc này. Bảo mấy cái tay bắn tỉa bỏ v·ũ k·hí xuống hết đi. Nếu không . "

Nói tới đây Lâm Vũ Trần chỉ nhặt một miếng bê tông cỡ quả táo đá dưới chân rồi ném mạnh về phía một tòa nhà cách đó bốn trăm mét.

Rào cản âm thanh bị phá vỡ, ở trong tòa nhà kia tay bắn tỉa cảm thấy tai mình toàn một tiếng ồ ồ.

" Đây là cảnh báo. Không biết có phải chủ ý của ông hay không. Nhưng muốn nói chuyện với người ta mà lại chĩa súng vào người đó là không lễ phép đâu. "

Người trung niên tóc xám nâu Yasuwaki không khỏi đầy kinh hãi nhìn Lâm Vũ Trần.

Nơi mà viên đá kia vừa bay đến vừa đúng vị trí của một trong những tay bắn tỉa.

Là ngẫu nhiên h·ăm d·ọa hay là một lời thể hiện sự áp đảo ?

" Yasuwaki, mau bảo tất cả hộ vệ quân rút v·ũ k·hí ngay cho tôi. Trước khi đến chả phải tôi đã nói chúng ta cần phải thiết dãi vị anh hùng này sao ? "

Seitenshi mau chóng nhìn Yasuwaki ra lệnh.

Tuy hắn biết làm vậy sẽ đặt mình vào vị thế rất nguy hiểm nhưng hiện tình thế không cho phát hắn nghĩ nhiều.

Người trước mặt nói không sai, riêng việc hắn không trực tiếp t·ấn c·ông đã là thành ý lớn nhất của hắn.

" Số 14, trả lời. "

" Vừa....Vừa có viên gì.... bay....bay qua đầu ...tôi. "

Nghe gọi nói lắp bắp đầy sợ hãi truyền lại Yasuwaki chỉ có thể cắn răng truyền lệnh.

" Toàn quân hạ v·ũ k·hí. "

"Cám ơn, cảm giác bị người chĩa súng vào người nó khó chịu lắm. "

Nói xong Lâm Vũ Trần nhấc thương lên.

" Mi .... "

Seitenshi toàn thân kinh hãi không thể cử động.

Mình sẽ c·hết ư ?

Suy nghĩ này không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn

" Xin lỗi, có cái không biết sống c·hết lại gần. Làm ông sợ vô ích rồi. "

Nhìn Lâm Vũ Trần vu·ng t·hương lên một cột máu như suối không ngừng phun ra.

Một cái t·hi t·hể Gastrea như tắc kè ẩn mình gần Seitenshi hóa thành thịt vụn rơi xuống đất.

" Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ. À, tôi không biết vì sao mình phải bảo vệ Tokyo đó. "

Lúc này, Seitenshi mới thực sự hiểu trước mặt mình người này thực sự có bao nhiêu đáng sợ.

" Nào quý ngài lãnh đạo Seitenshi. Vì sao tôi nên bảo vệ Tokyo đây ? "