Chương 6 : Bánh răng lịch sử thay đổi.
Tại nước Việt Nam có một thành phố tên Hải Phòng.
Khi nói về nơi đây, phần đông người Việt sẽ không tự chủ nghĩ đến hình tượng côn đồ tay cầm phóng lợn, tay rít tay ga phóng nhanh.
Không thể trách được người đời khi liên tưởng đến hình tượng này, có đôi lức người dân nơi đây cũng sẽ liên tưởng cái hình tượng đó.
Dù sao quanh năm nhìn thấy cũng khó lòng quên.
Lâm Vũ Trần, sinh nơi đất Cảng tên Hải Phòng.
Ngày hôm nay hắn thiếu con cá chép om dương kín lưng cùng bộ trang phục của mấy tên đòi nợ để đủ trang bị trấn Hải Phòng.
Dù sao thì hắn cũng cầm phóng lợn hàng siêu hiếm xịn rồi.
" Đây là trang bị. Không phải phóng. Đây là trang bị. Không phải phóng. Đây là trang bị. Không phải phóng..... "
Không ngừng niệm trong đầu như thế xong, Lâm Vũ Trần dần bình tĩnh.
Ừm, không ai ở đây biết phóng lợn là gì. Có hỏi thì bảo thiết kế quê nhà. Ừm, cứ thế đi.
“ Satomi. “
“ Vâng. “
Bị Lâm Vũ Trần gọi tên, Satomi Ren khẩn trương nhìn hắn.
“ Đi tìm chỗ lánh nạn hoặc tìm cái ông già Tendo. Anh đi giải quyết đống này tí tìm nhóc sau. “
Giải quyết xong một con Lâm Vũ Trần cũng không thể ngừng lại.
Không vì đã hứa với Hắc Đạn Giới Linh thì cũng vì rút thưởng.
Hắn không thể không đi đồ sát mấy con quái vật.
Dù sao thì đã biến thành thế này hiện cũng hết cứu.
Tương lai hắn can thiệp có tìm ra thuốc chữa hay không không biết.
Bây giờ đã như thế thì g·iết hết bớt đi cho đỡ gây họa.
Còn an nguy của Satomi Ren ? Nói đùa gì thế. Khí vận chi tử, con cưng của thế giới tập đầu bay màu ? Ai biết xin giới thiệu.
Nhìn một con cự thú hình báo đang lao nhanh tới, Lâm Vũ Trần dậm bước biến mất nơi nguyên địa.
Không biết là do chỉ có mình hắn hay không, Lâm Vũ Trần cảm thấy toàn thân nhẹ như lông hồng lướt đi trong gió.
Satomi Ren bị Lâm Vũ Trần bỏ con giữa chợ đi đồ quái chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn biến mất rồi xuất hiện trước mặt quái vật thân cao ba mét.
Cảnh tượng sau đó sẽ gần như in sâu vào tâm trí non nót cho đến mãi tận sau này.
Một cái vung không chút dư thừa.
Không hoa mỹ, không chút đẹp mắt.
Chỉ một cái vung hất từ dưới lên không có chút lực nào mà thôi.
Thế nhưng chính cái vung không lực này lại làm đều mà súng đạn không làm được.
[ Diệt sát một Ác Thú Gastrea. 1/100 tiến độ cho lần rút thưởng ngẫu nhiên.]
[ Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang Thân thanh lọc thành công tinh chất Ác Thú Gastrea – Giai Đoan II. ]
Cảm nhận toàn thân truyền khắp một dòng nước ấm, Lâm Vũ Trần không tránh khỏi ngạc nhiên cùng vui mừng.
Xem ra cái thiên phú tu luyện bình thường cũng không phải hàng vứt xó lắm.
Từng thớ thịt trên người Lâm Vũ Trần như được tắm rửa trong nước mắt không ngừng thoải mái co dãn.
Sức lực không ngừng tăng lên từng chút một làm cho hắn cảm thấy hết sức vui mừng với cái thu hoạch ngoài ý muốn này.
" Nếu thanh lọc thì chắc sẽ không có vụ quá 50 % là hóa quái đâu nhỉ ? "
Vấn đề này lúc này hắn không có thời gian suy nghĩ.
Hắn không quên mục đích của mình khi đến đây.
" Con thứ hai. "
Bật nhảy tới vị trí của con Gastrea tiếp theo, Lâm Vũ Trần không hoa lá cành lòe loẹt.
Chỉ chém xong rồi chạy đi ngay.
Không ngừng như thế.
Mỗi nơi hắn qua đều có một cái Gastrea b·ị c·hém làm từng mảnh vụn.
Lâm Vũ Trần tay cầm cây ngân thương giống như ánh chớp bạch đến đâu là để loại xác quái đến đó.
Càng g·iết, càng hăng.
Chính Lâm Vũ Trần cũng không để ý mình đã chém bao nhiêu con Gastrea.
Thông báo của hệ thống, hắn đã sớm nghe chai cả tai.
Bản thân hắn chỉ biết có lẽ rất nhiều đi.
Cơ thể tràn dầy sức lực, Lâm Vũ Trần tiếp tục g·iết không mỏi tay.
Dù sao có trời mới biết khi nào hệ thống mới nổi hứng cho cái nhiệm vụ chạy KPI rút thưởng. Giờ không chăm chỉ farm quái thì sau này tìm ai khóc thét.
Farm quái rút thưởng một việc, Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang Thân cái thiên phú tu luyện nghe tên rõ bá cháy mà chỉ có phẩm cấp bình thường lại đang mang lại cho hắn một cái bất ngờ không thể nào tuyệt vời hơn.
Mỗi khi tiêu diệt một con Gastrea hắn đều cảm thấy mình đang từng chút một mạnh lên.
Chính xác, hắn đang g·iết quái mà mạnh lên.
Cái khuyết điểm không tăng gì ngoài thể năng cùng sức bên của Dị Huyết Hồng Ma Bào giờ tạm thời không cần để ý.
Mỗi khi một con Gastrea bị hắn tiêu diệt, Lâm Vũ Trần có thể thấy rõ sát thương mình gây lên cho con tiếp theo càng lúc càng khủng bố một cách rõ rệt.
Nếu như chém con báo thành hai nửa xong không có bao nhiêu thiệt hại thì giờ mỗi con Gastrea chỉ cần lưỡi đao của hắn vừa lướt nhẹ đã chia năm xẻ bảy thành thịt nát.
Không biết chính mình nhảy nhót bao lâu, Lâm Vũ Trần đã không còn thấy con quái Gastrea nào nữa.
" Ể, KPI đâu hết rồi. "
[ Trong bán kính mười cây số đã không còn dấu hiệu của Gastrea. ]
Nhìn hệ thống đưa ra cái bản đồ không có một cái chấm đỏ, Lâm Vũ Trần buồn tủi.
" KPI của tao. "
Xót thương mình không còn Gastrea để farm rút thưởng chả đến 1 giây, Lâm Vũ Trần cũng không để ý.
Dù sao hôm nay hắn cũng được lợi không ít.
Cầm một cục sỏi dưới chân lên nắm chặt bàn tay lại một hồi hai hơi thở.
Nới lỏng tay ra cục sỏi đã biến thành từng hại bụi bay theo gió.
Lâm Vũ Trần không giỏi toán lý lắm, mặc dù hắn vác xác vào được đại học bằng thi tự nhiên.
Hắn chỉ biết đá sỏi nát thằng bụi thế chắc rất nhiều lực đi.
" Thì ra mình đã thành siêu nhân. "
Cảm nhận toàn thân sức mạnh tràn đầy, Lâm Vũ Trần tâm tình tưng tửng.
Chỉ là nhìn xung quanh thôi, hắn rất mau trở nên bình lặng.
Dù cho hắn cật lực đồ Gastrea farm rút thưởng thì cũng không tránh được t·hương v·ong.
Hắn chỉ có một người mà thôi.
Có đồ Gastrea năng suất bao nhiêu cũng không thể nháy mắt g·iết hết để không ai b·ị t·hương được.
Nhìn không ít xác người nằm la liệt, Lâm Vũ Trần chỉ có thể trong tâm cầu chúc cho họ được siêu thoát.
" Mong rằng mọi người nếu có kiếp sau sẽ được sống trong hòa bình. "
Lâm Vũ Trần cầu chúc họ không phải vì hắn đang xót sa họ.
Với hắn, những người đ·ã c·hết hôm nay thực chỉ là những con số vô danh.
Đúng vậy, với hắn họ chỉ là những con số thống kê t·hương v·ong.
Chỉ là cho dù thế thì hắn cũng mong rằng nếu có kiếp sau họ sẽ được ít nhất sống một cái cuộc đời vô lo quái vật t·ấn c·ông.
" Thôi, Nhiệm vụ chưa kết thúc. chứng tỏ Tokyo còn quái Gastrea. Nếu thế thì đi KPI tiếp nào. "
Đạp nhẹ một chân chạm đất, Lâm Vũ Trần thoáng cái xuất hiện trên khoảng không cách mặt đất mười mét của một cây số trước mặt.
Lúc này hắn hoàn toàn chỉ dùng Dị Huyết Hồng Ma Bào làm đồ tăng thể năng cùng hồi sức.
-------
Tòa thị chính Tokyo, nhìn xa như một cung điện tây âu màu trắng nguy nga.
" Seitenshi đại nhân, xin người hãy theo chúng thần di tản ngay bây giờ. “
Một người trung niên mái tóc nâu xám đang cận lực khuyên ngăn người đang mặc áo giáp.
" Bạn hiền, ta không thể từ bỏ người dân của mình để chạy trốn được. Thân làm người lãnh đạo co ro chạy trốn là không thể chấp nhận. “
Một người trung niên sở hữu một mái tóc bạc ngân cùng một cơ thể vạm vỡ ẩn sau lớp quần áo âu phục đang cầm lên một thanh kiếm.
“ Nếu như ngươi trung thành với ta bạn hiền. Hãy cử người bảo vệ vợ con ta. Hôm nay dù có c·hết, ta cũng phải dùng chút sức lực của mình mà bảo vệ nơi đây.“
Người trung niên tóc nâu xám thấy vậy không thể không gọi bộ đàm ra lệnh.
“ Tất cả quân hộ vệ chuẩn bị. Hôm nay chúng ta sẽ cố thủ Tokyo cùng Seitenshi đại nhân ! “
“ Cấp báo ! “
Lúc trong bộ đàm bỗng truyền lại một âm thanh đầy gấp gáp.
Khi nghe thấy âm thanh này, hai người trung niên đã nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất.
“ Nói mau ! Lũ Gastrea có phải đã phá phòng tuyến rồi không ! “
Cả hai người trung niên đều đồng loạt lên tiếng.
“ Báo cáo, Gastrea đã tập thể rút lui khỏi địa phận Tokyo. “
Căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng, hai người trung niên cảm thấy tất cả không chân thực.
Bọn họ ai cũng chuẩn bị tinh thần cho Tokyo thất thủ trong quái triều.
Thậm chí viễn cảnh bọn họ mãi mãi ngã xuống cũng đã xuất hiện trong đầu họ.
Nhưng việc Gastrea rút lui bọn họ thực không cách nào tưởng tượng nổi.
" Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ? "
Trong lời trung niên tóc xám nâu " Seitenshi đại nhân " không ngừng thì thào.
Dù cơn họa nạn bỗng thoát qua, hắn vẫn không tài nào tin nổi vào tai mình.
" Yasuwaki, liên lạc với tiền tuyến. Chuẩn bị cho đây là kế nghi binh của bọn chúng. "
Cảm thấy trong chuyện này có cái gì đó bất ổn, Seitenshi không thể không đề phòng.
" Đã rõ, Thuộc hạ sẽ làm ngay. "
Cầm lên bộ đàm bắt đầu ra lệnh, trung niên tóc xám nâu Yasuwaki cũng cảm thấy mọi chuyện đang quá mức kỳ lạ.
-----------
[ Nhiệm vụ hoàn thành. Bắt đầu kết toán thu hoạch. ]
" Hết thật rồi à. "
Lâm Vũ Trần nhìn hệ thống thông báo xong không khỏi tiếc hận.
Hắn rõ ràng có thể thấy xa xa trên trời cùng bụi mù, từng cái thân ảnh Gastrea đang không ngừng chạy trốn.
" Xem ra không có Giai Đoạn IV xuất hiện. Mà có thì mình cũng không chắc là có thể làm gì được cái to xác như thế. "
Không còn Gastrea, Lâm Vũ Trần cũng khó mà tiếp tục hăng máu như vừa rồi.
Có Gastrea farm rút thưởng, hắn có thể gần như có thể làm một cái động cơ không bao giờ hết nguyên liệu vận hành hết công suất.
Cơ thể có thể vẹn toàn nhưng tinh thần sẽ dần mệt mỏi.
Lúc này Lâm Vũ Trần chỉ cảm thấy đầu mình hết sức choáng váng.
" Khự . "
Tự cắn môi duy trì thanh tỉnh, Lâm Vũ Trần không quên là mình còn một cái Satomi bé con bị bỏ giữa chợ cho tự lực gánh sinh.
Có lẽ vì Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang Thân không ngừng hấp thụ tinh chất của Gastrea cường hóa Lâm Vũ Trần, hắn ngồi nghĩ một lát đã hoàn toàn sinh long hoạt hổ như thường.
Đang muốn rời đi tìm cái khí vận chi tử bé con Satomi, Lâm Vũ Trần bỗng để ý một cái mặt kính vỡ nát cạnh mình.
Lúc này Lâm Vũ Trần không phải tự luyến hay gì mà là hoàn toàn nghiêm túc nhìn chính mình trong gương.
Không biết từ lúc nào mà con ngươi của hắn đã ánh lên một cái ánh hống đầy yêu dị.
Vẫn là một cái màu đen con ngươi. Thế nhưng ở trung tâm của con ngươi đã hiện lên một cái chấm đỏ sẫm không nhìn cẩn thận sẽ không thể nào thấy rõ.
Ánh hồng quanh mắt của Lâm Vũ Trần cũng từ nó mà ra.
Cố bình tĩnh lại, ánh hồng trên mắt hắn dần rút vào trong cái điểm đỏ sẫm trên mắt.
" Này này, đừng nói mình thành mấy Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa rồi nha. "
Nhớ lại trong cốt truyện của Black Bullet, một khoảng thời gian sau khi đại dịch Gastrea bùng nổ làm con người phải co ro giữ mình sống tạm, những đứa bé gái với con mắt hồng được sinh ra.
Những Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa, những thai nhi bị Gastrea l·ây n·hiễm từ trong bụng mẹ.
Vì có gen của Gastrea nên chúng sở hữu những sức mạnh mà người phàm không thể nào đạt được.
Nhân loại cần chúng, đồng thời cũng ghét bỏ cùng thù hận chúng.
Những Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa mang trong mình gen của Gastrea như một quả bom nổ chậm.
Bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ biến thành chính thứ quái vật mà chúng b·ị b·ắt chiến đấu chống lại.
Chỉ là nếu như hắn nhớ không nhầm thì những đứa trẻ đó đều là.
Nữ.
" Tiểu đệ. "
Tay nhanh hơn não kiểm tra trong quần, Lâm Vũ Trần thở phào.
Vẫn còn đó.
[ Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang Thân hấp thụ đầy đủ tinh chất Gastrea. Đang trong thời kỳ ngưng tự Gastrea Nguyên. Trong khoảng thời gian này, Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang Thân không cách nào giúp ngài hấp thụ thêm tinh chất Gastrea. Thời gian ngưng tụ hoàn thành, dự kiến 3 năm. ]
" Này hệ thống, có cái thứ đó ta sẽ không thành Gastrea chứ ? "
Nhìn xong thông báo, Lâm VŨ Trần tâm như lửa đốt hỏi hệ thống.
Hắn không muốn mình từ một cái coi như không tồi thanh niên biến thành một cái khát máu quái vật.
[ Sẽ không. Nguyên là bản chất của sự vật. Gastrea Nguyên chỉ có thể coi là một loại hết sức tầm thường lực lượng Nguyên. Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang Thân tại giai đoạn hiện nay có thể thoải mái ngưng tụ vài trăm cái loại Nguyên này. ]
" Chỉ là hiện nay sao "
Nhìn phẩm hồi của hệ thống, Lâm Vũ Trần bỗng liên tưởng tới đấu + sau hai chữ bình thường Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang.
Có khi nào dấu + có nghĩa là có thể thăng cấp.
Càng nghĩ càng có thể, Lâm Vũ Trần nhanh chóng mở ra thiên phú tu luyện của mình.
[ Thiên phú tu luyện - Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang Thân
Phẩm cấp : Bình thường ( + )
Mô tả: Thế gian vạn vật hữu Nguyên nhưng bất tương hòa. Nhất sinh, nhất nguyên làm quy củ thiên địa. Lấy thân thể làm lô, dẫn hồn thắp nguyên chi hỏa. Dung luyện vạn vật Nguyên, tái đúc Hỗn Mang Thân. ]
Thử chạm vào dấu cộng xe chuyện gì xảy ra, một cái thông báo bỗng hiện lên.
[ Điều kiện thăng cấp chưa đạt. ]
" Hê thống, điều kiện thăng cấp là gì ? "
[ Xin hãy tự túc tìm hiểu. ]
Với cái phản hồi này của hệ thống, Lâm Vũ Trần cũng chả lạ gì.
Giờ hắn đã rõ cái tính của hệ thống.
Khi nó muốn, không cần hắn đi hỏi cũng sẽ tự khai báo thành khẩn.
Khi chảnh thì có hỏi cũng không ra.
Nếu như không có gì thì giờ hắn cũng nên đi tìm bé khí vận chi tử Satomi.
" Khự . "
Đang chuẩn bị bật nhảy, Lâm Vũ Trần bỗng nhìn thấy một cái người mỹ phụ b·ị t·hương nặng đang hôm mê gần đó.
Ngoài mỹ phụ, Lâm Vũ Trần còn thấy một đôi vợ chồng trẻ tứ chi không lành.
Dù cho còn hơi thở nhưng máu đã thành cái vũng ao nhỏ.
Nhìn qua xong, Lâm Vũ Trần cũng chỉ có thể thầm xin lỗi.
Người bê bét máu, hơi thở mong manh.
Nhìn thế nào cũng sống không quá được bao lâu.
Xung quanh lại chả có dáng quân y hay bác sĩ.
Đang chuẩn bị rời đi thì vô số hình ảnh người bị Gastrea cắn c·hết hiện lên trong mắt hắn.
Lâm Vũ Trần một nhát một con cũng không thể không vô lực nhìn người bị Gastrea cắn nuốt.
Tay nắm phát từng tiếng kêu răng rắc, Lâm Vũ Trần dừng bước.
" Hệ thống rút thưởng ngẫu nhiên có ra đồ gì như bình máu không ? "
[ Tùy duyên. ]
" Tao có mấy lần rút thưởng ? "
[ 100 lần. ]
" Toàn bộ rút hết. "
[ Bắt đầu rút thưởng. ]
Không ngừng có thứ lung tung thông báo hiện lên.
Nào là tăng chỉ số một cuộn băng gạt, cái ngọn cỏ.
Thẳng đến khi hắn thấy.
[ Vật phẩm: Hồi Sinh Dược Thủy ( pha loãng nghiên cứu phẩm )
Công năng: Một giọt giây lát chữa lành mọi v·ết t·hương. ]
Đi đến trước mặt đám người mỹ phụ đang thoi thóp Lâm Vũ Trần cầm một cái ông thủy tinh màu hoàng kim rồi nhỏ một giọt vào miệng từng người.
Nhìn từng người toàn thân ánh kim quang một thoáng là toàn thân thương tích tàn chi hồi phục, Lâm Vũ Trần không thể không cảm thán đồ tốt.
" Tiếc là còn đúng vài giọt. "
[ Vật phẩm Hồi Sinh Dược Thủy ( bán thành phẩm )
Dung tích : 2/5 ]
Không lãng phí thời gian, Lâm Vũ Trần vác ba cái người này mà bật nhảy thẳng về nơi có người.
" Ai ? "
Nhìn từng họng súng chĩa thẳng mình, Lâm Vũ Trần không mấy để ý.
Nếu hắn nguyện ý, những họng súng này chưa kịp nổ đạn chủ nhân của chúng đã biến thành thịt vụn.
" Có người b·ị t·hương. Mấy người tìm người mà chăm sóc. Đây không rảnh. "
Đặt ba người hôm mê dưới đất, Lâm Vũ Trần không để tâm đến mấy cái binh sĩ đang chĩa súng cảnh giác nhìn mình rời đi.
Nhìn cái thanh niên trước mặt chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện xa tận chân trời, những người lính đều không tài nào kìm được sự kinh ngạc trong hai mắt.
Khi họ hoàn hồn thì một cái quân y bỗng kinh hô.
" Phu nhân Tendou ? "
Những bánh răng của lịch sử thay đổi.
Liệu thế giới sẽ bước vào trang sử mới hay nó sẽ lụi tàn dưới bầu trời đầy tro lạnh ?
Ai mới là nòng súng sẽ bắn ra những Viên Đạn làm thay đổi thế giới ?