Chương 5 : Tokyo 2021 - Cú bật bắt đầu thời đại mới.
" Quả nhiên. "
Không nhanh không chậm bước đi, Lâm Vũ Trần nhìn từng cái không mặt đầy tuyệt vọng tiều tụy xung quanh mình.
Nam có, nữ có, trẻ em người già đều có.
Chỉ là ai trong số họ mặt mũi đều không có một chút hi vọng.
[ Dịch chuyển thành công. Vị trí hiện tại: Hắc Đạn Giới - Khu ngoại thành Tokyo. Thời điểm: 2021. ]
" Ngoại thành ư ? "
Cảm nhận trong không khí toàn sự chán nản cùng tro bụi, Lâm Vũ Trần không tự chủ được lắc đầu.
" Gọi là trại tị nạn có lẽ thích hợp hơn đi. "
Giống như hắn nghĩ, Hắc Đạn Giới chính là bộ hoạt hình mà hắn xem lúc mới học cấp 2 trong phòng bà chị họ, Black Bullet.
Nói tới bộ phim hoạt hình này, Lâm Vũ Trần có thể nói gần như nhớ như in.
Hết cách, chiều hè đó b·ị b·ắt xem một loạt từ đầu tới cuối bởi bà chị họ.
Cho tới giờ bảo hắn nhắc lại phân cảnh nào, hắn đều có thể thành thạo nhắc lại phân cảnh đó.
Mà khổ nỗi là chính vì thế nên hắn biết tình hình có bao nhiêu hỏng bét.
Một ngày nọ, thế giới đối diện với đại dịch Gastrea có thể biến con người thành quái vật Gastrea súng đạn bình thường không thể làm tổn thương . Vì sinh tồn mà họ phải sống trong ranh giới tạo nên bởi những Hắc Nguyên Khối đúc từ Varanium - loại kim loại đen có khả năng tổn thương Gastrea.
Lúc này mô tả của nhiệm vũ đã hoàn toàn rõ ràng.
Một thế giới bị sáng tạo giả quên lãng, một câu truyện bị người tạo ra mình bỏ quên.
Lời nguyền ác quỷ vô căn hữu quả - Gastrea không có lời giải thích vì sao lại xuất hiện.
Nòng súng làm thay đổi thế gian, người đáp lại tiếng kêu khóc của những Viên Đạn.
" Chẳng lẽ phai thay đổi thế giới này mới hoàn thành nhiệm vụ ư ? "
Đang trầm tư suy nghĩ, Lâm Vũ Trần bỗng không cẩn thận va vào một cái bóng hình nhỏ bé.
" Quá trùng hợp đi. "
Nhìn cái dáng người nhỏ bé hai mắt vô hồn trùm một cái tấm vải bố trước mặt, Lâm Vũ Trần bỗng hiện một vòng ý cười.
" Hệ thống này. Nhiệm vụ bảo ta thay đổi thế giới này thì ta có làm gì cũng không bị trừ thọ nguyên nhỉ ? "
[ Còn phải xem xét xem là ngài sẽ làm gì. Nếu làm trái với nhiệm vụ dẫn tới hậu quả quá mức nghiêm trọng thì hệ thống không còn cách nào khác. ]
" Tức là chỉ cần thế giới không tuyệt mệnh vô sinh là không sao đúng không ? "
[ Đây là ngài tự lý giải. Bổn hệ thống tuyệt không chịu trách nghiệm trong việc ngài khắc mệnh bỏ mình. ]
" Nếu thế thì bắt đầu từ cậu đi, nhóc Rentaro. "
Vươn một bàn tay về phía thân ảnh nhỏ bé ngã trước mặt mình, Lâm Vũ Trần mỉm cười hỏi thăm.
" Nhóc con không sao chứ ? Đứng dậy được không ? "
Trái với tưởng tượng của hắn, nhóc con trước mặt không nói năng gì chỉ khó hiểu nhìn hắn.
[ Phát hiện rào cản ngôn ngữ. Xin hãy thay đổi ngôn ngữ đang sử dụng. ]
Nhìn thông báo của hệ thống, Lâm Vũ Trần mặt nóng ran kém chút phụt lão huyết tuyệt khí bỏ mình tại chỗ.
Con mợ nó. Hệ thống không hack thông ngôn à.
[ Bổn hệ thống giống toàn năng toàn trí hình sao. ]
Nhìn hệ thống thản nhiên trả lời, Lâm Vũ Trần cũng không mong là nó tự nhiên nói mình là toàn năng toàn chí.
Đến người chơi còn chả biết là cái khỉ gì thì còn mong nó biết gì ngoài rút thưởng cùng chuyên đi khắc mệnh chủ đây.
Nghĩ tới nơi đây là Tokyo, Lâm Vũ Trần không khỏi thầm may mắn.
Cuối cùng cái ngày mình cày anime mỗi tối cùng đi học thêm tín tự chọn tiếng đã có ích.
" Nhóc con không sao chứ ? Đứng dậy được không ? "
Ừm, học mấy tháng coi như nói người bản xứ cũng hiểu chút đi.
Lâm Vũ Trần chờ mong nhìn cái nhóc con dưới đất.
Cũng may là nó cũng chịu để hắn kéo lên.
Lúc này, Lâm Vũ Trần phát hiện cái vấn đề.
Mình thực không có khiếu nói chuyện với trẻ con.
Trong đầu tưởng tượng viễn cảnh giật dây nhân vật chính của bộ truyện, mình ở sau âm thầm chỉ hướng phát triển của thế giới rồi ngày hòa bình xong hắn không báo trước rời đi.
Lâm Vũ Trần chưa tính là mở đầu kế hoạch phải làm gì.
Trước mặt hắn lúc này nếu không sai thì chính là Satomi Rentaro, nhân vật chính của anime Black Bullet.
Tuy không biết là cô bé ăn xin Hắc Đạn Giới Linh có coi thằng nhóc trước mặt mình là khí vận chi tử không, nhưng dựa kinh nghiệm bị tiêm nhiễm bao năm của Lâm Vũ Trần thì có khả năng cao là phải rồi.
Sở hữu khả năng đặc biệt, gia thế bí ẩn, được đại gia tộc nhận nuôi, có hậu cung nhiều, nhân duyên tốt.
Nói không phải khí vận chi tử thì đứng ra cho hắn hỏi thăm vật lý chút.
Mình giờ làm thân hay biến thành chủ mưu giật dây thằng nhỏ phát triển thành chúa cứu thế còn sầu không có nhiệm vụ farm rút thưởng sao ?
Chỉ là nói sao bây giờ ?
Nhìn nhóc con trước mặt không tự chủ cảnh giác nhìn người lạ nhìn mình, Lâm Vũ Trần càng đỏ ran hai má.
Định mệnh nó. Lúc rảnh phải đọc nhiều sách giao tiếp mới được. Thế này quê vãi linh hồn rồi.
" Nhóc tên gì ? "
" Ren. Satomi Ren. "
Ấy tên hơi khác nha.
Đi khắp quanh đây nãy giờ cũng không gặp cái nhóc con mắt xám tóc xanh sẫm vô hồn lang thang nào như cái trước mặt, Lâm Vũ Trần chỉ có thể coi là thế giới tồn tại cùng anime có chút khác biệt.
" Ăn không nhóc ? "
Lấy ra cái bánh ngọt, Lâm Vũ Trần đưa cho khí vận chi tử mình đang tính toán dụ dỗ.
Trẻ em mà. Đưa đồ ngon là hai mắt sáng ngay.
Còn đồ ăn ở đâu ra trong khi trên người Lâm Vũ Trần ngoài bộ quần áo ra chả có gì ư ?
Kho đồ hệ thống để làm gì ? Giờ không dùng thì lúc nào dùng.
Cảm thấy ngoài cái nhóc con trước mặt mình ra, còn bao ánh mắt xung quanh đang khao khát nhìn cái bánh trên tay mình, Lâm Vũ Trần không khỏi thở dài.
Hắn quên rằng xung quanh mình là một nơi tị nạn.
Một cái thế giới đương đầu với đại dịch gần như vô phương chống cự thì sao có thể đảm bảo là người người ấm no được.
Nhìn vào khát vọng lửa nóng trong mắt từng người, Lâm Vũ Trần không khỏi cảm thấy tâm can nặng trĩu.
" Anh là người sẽ cứu thế giới của chúng em sao ? "
" Anh thực sự sẽ cứu chúng em chứ ? "
Tiếng nói của cái cô bé ăn xin cứ vang lên trong lòng hắn.
Lâm Vũ Trần không biết mình có thể hay không.
Hắn chỉ có thể hết sức mà làm.
" Ăn đi nhóc con. "
Đối với những ánh nhìn lửa nóng xung quanh, hắn tạm thời chỉ có thể làm một cái lạnh nhạt người thờ ơ.
Đối với người xa lạ, Lâm Vũ Trần luôn như vậy.
Không phải vì hắn vô tâm hay không có cảm thương.
Chỉ là hắn biết không có khả năng mà cố lo bao đồng chỉ có thể diễn ra càng nhiều điều bi ai .
" Nhưng anh thì sao. "
Nhìn đứa trẻ trước mặt bụng đói cồn cào vẫn còn lưỡng lự nghĩ cho người khác, Lâm Vũ Trần thầm than trong lòng.
Trẻ nhỏ vô tư a.
" Ăn đi. Anh còn một chút đồ nữa. Với cả anh cũng ăn rồi nên chưa đói đâu. "
Thấy Lâm Vũ Trần nói xong, Satomi Ren mới bắt đầu ăn chiếc bánh ngọt trên tay.
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Vũ Trần nhìn thấy một người ăn một chiếc bánh ngọt giá rẻ trong siêu thị một cách hạnh phúc như vậy.
" Cứu chúng em sao ? "
Lâm Vũ Trần không tự chủ được thì thào.
" Đing ! "
Bỗng nhiên thông báo của hệ thống vang lên.
[ Phát hiện nhiệm vụ rút thưởng ngẫu nhiên. ]
[ Nhiệm vụ rút thưởng ngẫu nhiên
Hình thức: Diệt sát
Mô tả: Ác thú đang đổ bộ Tokyo. Lựa chọn của ngươi sẽ là gì ? Bỏ qua vô số sinh linh vô lực giãy dụa trong tuyệt vọng ? Hay cầm trên tay ánh sáng của một cái thời đại mới ?
Phần thưởng: Lần đầu sát quái, 1 lần rút thưởng trang bị. 50 lần sát quái 1 lần ngẫu nhiên rút thưởng, không giới hạn.
Hình phạt : Không. ]
Nhìn trên trời bỗng từng chiếc phi cơ bay qua không ngừng nã súng vào sau đám mây, Lâm Vũ Trần nói thầm.
" Tiểu Tuyến Tuyến, mày có đó không ? "
[ Dị Đạo Sinh Linh - Giới Tuyến Hóa Thân từ chối gặp mặt. ]
" Ngasaaaaaaaaaaaaaa !!! "
Một tiếng gầm kinh thiên vang lên, sau tầng mây đen đầy tro bụi một cái con quái vật hình chim gầy giơ xương không ngừng vỗ cánh gầm thét.
Cho dù bao nhiêu loạt đạn có được bắn ra, người nó cũng không có dù chỉ một vết trầy.
" Tiểu Tuyến Tuyến, mày có đó không ? "
[ Dị Đạo Sinh Linh - Giới Tuyến Hóa Thân từ chối gặp mặt. ]
Một viên đạn pháo sau hàng loạt phát đạn cuối cùng cũng làm cho quái vật mất thằng bằng rơi xuống.
" Định mệnh. Tiểu Tuyến Tuyến, có đó mau trả lời. Không ra cũng được, phóng cái thương hay quang pháo nổ c·hết bọn nó hộ cái. "
Nhìn quái vật dần bay về hướng mình, Lâm Vũ Trần không thể không vác nhóc con mà chạy.
Tuy biết với vai chính hào quang khí vận chi tử của Satomi Ren chắc chắn sẽ không lăng xê chưa xuất sư đã lên bảng đếm số.
Thế nhưng, làm người lớn bỏ trẻ con chạy lấy người thực không thể tha thứ.
Không biết có phải vì hắn cầm trên tay một cái cục khoai lang cháy bỏng tay hay không mà con quái vật chim giống như khóa chặt hắn mà rơi xuống.
" Tiểu Tuyến Tuyến ! "
[ Dị Đạo Sinh Linh - Giới Tuyến Hóa Thân không đủ sức lực hiện hình. ]
Nhìn quái vật đã sắp rơi xuống, Lâm Vũ Trần chỉ có thể thở dài.
" Tự lực vậy. "
Khi quái vật sắp rơi trúng chỗ hắn, Lâm Vũ Trần đang ôm Satomi Ren bỗng thoáng cái xuất hiện trên đất bằng trăm mét về phía bên phải.
Bụi đất tan đi, quái vật chi nằm thoi thót trên mặt đất.
Bị ôm trong lòng Lâm Vũ Trần, Satomi Ren hết sức kinh ngạc nhìn người đang thở đốc trước mặt.
" Móa nó, nhảy xa tốn sức vãi đạn. "
Không biết có phải do ôm người mà nhảy hay không mà Lâm Vũ Trần cảm thấy hai chân có chút nóng ran như vừa chạy quanh sân mấy chục vong không nhảy.
Khi tay đấm mình thu vô lực xuất thủ, Lâm Vũ Trần chỉ có thể lựa chọn tự lực gánh sinh.
Trên người hắn kể từ lúc đi ra khỏi nhà thực chất vẫn luôn mặc Dị Huyết Hồng Ma Bào.
Mặc không tốn sức, có thể thay đổi kiểu dáng cùng buff.
Dại gì không mặc.
Cũng nhờ nó mà hắn có thể đi dạo lung tung như bay mà không cảm thấy mệt mỏi gì.
Cho dù là vác theo bé con Satomi Ren chạy cũng chả thấy sao cả.
Nói có thì chắc cũng là như tay vác thêm cái túi đồ đi chợ về.
Thế nhưng một cú nhảy vừa rồi thôi đã kém chút làm hắn mất gần hết sức lực cả người.
" Xem ra kỹ năng đều có thể sẽ đặc biết tốn sức đây . "
Satomi Ren tò mò nhìn Lâm Vũ Thần.
Lúc này đứa trẻ không hiểu hắn đang nói gì cả.
Dù sao lúc này cũng không thể mong Lâm Vũ Trần mang cái Tiếng Nhật học cho qua môn của hắn ra nói chuyện một mình được.
Đặt Satomi Ren xuống dặn dò cẩn thận xong, Lâm Vũ Trần gặp một vấn đề nan giải.
" Giờ tiễn nó lên bảng kiểu gì đây ? "
Dị Huyết Hồng Ma Bào chỉ có buff bẩn thể năng cùng sức bền cho hắn, à và cái nhảy xa tốn sức nữa.
Không có tăng sát thương, Lâm Vũ Trần tay chân đấm đá cùng cái bình thường tương đối khỏe mạnh thanh niên không mấy sai biệt.
Với cái súng hạng nặng bắn mãi mới rơi thì tay chân hắn có là gì ? Mèo Hello kitty gãi ngứa đấm lưng à ?
Đang đau đầu nghĩ làm sao mới g·iết được con quái trước mặt thì một cái quang đạn cỡ quả bóng bàn bỗng bay ra từ trước ngực Lâm Vũ Trần.
[ Dị Đạo Sinh Linh - Giới Tuyến Hóa Thân không đủ năng lượng, tạm thời ngủ say. ]
Hệ thống vừa thống báo xong, quang đạn đã bắn lên người con quái chim.
Không một tiếng hét, con quái trực tiếp về cát bụi.
Nhìn cái quang đạn cỡ bóng bàn thôi đã đủ cho con quái cỡ xe buýt bay màu, Lâm Vũ Trần không khỏi yêu thương hệ thống.
Sao lại không yêu ? Người ta sức yếu bắn bay màu quái, hệ thống nhập đánh full máu tí thăng ?
" Hệ thống, ta thấy hai lần rút thưởng nó mất không oan. "
[ Ngài biết thì tốt. ]
[ Diệt sát Ác Thú đầu tiên. Nhận được một lần rút thưởng trang bị. Có muốn sử dụng 1 lần rút thưởng trang bị ? ]
" Dùng ngay và luôn. "
Không chằn chờ, Lâm Vũ Trần chọn rút thưởng.
Tay không v·ũ k·hí mới đau đầu, tay cầm đồ sao phải lo không ăn hôi được.
[ Rút thưởng trang bị 1 lần ! ]
[ Trang bị - Hắc Hải Ngưu Lăng Thương
Phẩm cấp : Hiếm có
Mô tả : Đã từng một con trâu được tôn làm Ngưu Thân vì dùng thân mình để ngăn cột s·óng t·hần đen ngòm muốn nuốt chửng một làng chài. Sau con sóng dữ, người dân làng chài lập miếu thờ Ngưu Thần. Sau cơn sóng dữ, Ngưu Thần chỉ để lại cặp sừng của mình, ngưu thân không rõ. Một người thợ rèn trong thôn vì tưởng nhớ Ngưu Thần nên đã rèn thanh Hắc Hải Ngưu Lăng Thương cúng dâng miếu thờ. Từ đó qua bao năm nhật nguyệt thương cùng ngưu hồn hợp nhất tạo một thanh thương tuyết thế. ]
" ĐM, giới thiệu nửa ngày. Không phải phóng lợn thì là gì "
Một thanh thương trên tay, Lâm Vũ Trần khóe miệng co giật liên hồi.
Nói hắn không thuận tay thứ đang cầm là nói dối.
Cái gì chứ, dân chỗ hắn cầm cái này múa có khi đã là bản năng lúc mới chào đời rồi.
Ở một bên Satomi Ren đang hai mắt đầy sùng bái nhìn Lâm Vũ Trần.
Một lớn một nhỏ giữa cái khung cảnh đầy khói lửa này tạo nên một khung cảnh vi diệu không thể dùng lời diễn tả.