Chương 4 : Cô bé ăn xin mắt hồng cùng lời kêu khóc của những Viên Đạn
“ Xin chào quý khách. “
Dưới ánh mặt trời như lò luyện, Lâm Vũ Trần nhận cái vé gửi xe vào khu thương mại.
Hắn quên là hôm qua đài dự báo hôm nay có khả năng cao nắng nóng 38 độ.
“ Àaaaa. Sống lại rồi. “
Cảm nhận gió điều hòa phả thẳng mặt, Lâm Vũ Trần ước gì nằm lì trên giường êm lướt mạng xem truyện.
Chẳng qua có lẽ từ giờ hắn sẽ có ít có dịp mà biếng nhác như vậy.
“ Nếu như thằng khỉ kia đang nói nhảm làm hiện ra đầu mối nhiệm vụ thì có khi nào bắt chuyện với cái nhân viên cũng nảy ra nhiệm vụ không ? "
Tự giỡn thế xong, Lâm Vũ Trần cũng không rảnh rỗi đi làm phiền nhân viên trung tâm thương mại.
Nói nhảm, nếu ra đường nói chuyện với người qua đường cũng nhảy ra được nhiệm vụ thì hắn lại chả lợi quá đi.
Bắt chuyện cô lao công giúp đổ rác nhận thưởng, giúp ông bà lão già vác đồ về nhà làm mấy chục lần lại chả bá nhất cái đất này.
" Rốt cuộc như thế nào mới có thể kích hoạt nhiệm vụ rút thưởng đây. "
Suy nghĩ về vấn đề này, Lâm Vũ Trần theo bản năng bước lên thang máy lên tầng 3.
" Bạn ơi, để cặp ở ngoài giúp mình được không ? "
Nhìn một cái nhân viên nhà sách cản lối mình lại, bị gián đoạn suy nghĩ Lâm Vũ Trần nghi hoặc nhìn.
Cảm thấy hai mắt của người trước mắt đầy nghi hoặc nhìn mình chằm chằm, nhân viên nhà sách không khỏi cảm thấy hai má bỗng có chút hồng thuận lên.
" À hiệu sách. "
Thấy bên trong hiệu sách lúc này có thể nói chật cứng, Lâm Vũ Trần bỏ lại một câu như thế rồi vội quay người rời khỏi để lại một cái khó hiểu nhân viên nhà sách.
[ Ngài không định đi kiếm nhiệm vụ rút thưởng sao ? ]
" Rút thưởng tùy duyên. Đi quanh quanh kiểu gì chả thấy. "
Có đ·ánh c·hết, Lâm Vũ Trần cũng không thừa nhận hắn thấy nhà sách đông người nên ngại đi vào.
Có đ·ánh c·hết cũng không.
Cứ như vậy Lâm Vũ Trần không nhanh không chậm đi lòng vòng vài vòng quanh khu mua sắm.
[ Ngài nghĩ đi quanh khu đông người sẽ có nhiệm vụ nhảy ra thật sao ? ]
" Hệ thống quân sư có cao kiến gì làm ơn sủa gấp. "
Hệ thống im lặng không trả lời.
Lâm Vũ Trần đi lòng vòng một hồi bỗng nhiên dừng bước.
" Trẻ ăn xin ? "
Giữa sảnh lớn của trung tâm thương mai, Lâm Vũ Trần nheo mắt nhìn một cô bé cầm một tấm bảng gỗ ngồi giữa dòng người.
Khi vừa nhìn qua, Lâm Vũ Trần không khỏi cảm thấy đầy nghi hoặc.
Nơi đây là khu thương mại có thể nói là lớn nhất cả nước, việc một đứa trẻ ăn xin đi vào đây rồi ngồi giữa đường ăn xin là không thể.
Nếu có xảy ra đi nữa thì bảo vệ đi qua sẽ ngay lập tức mang đứa trẻ đó ra quầy thông tin.
Mà kỳ lạ hơn cả là hắn nhìn một lúc rồi, ngoài hắn ra có vẻ cũng chả ai để ý đến đứa trẻ này.
Lúc này tiếng " Đing " của hệ thống vang lên.
[ Phát hiện đầu mối nhiệm vụ không rõ. Liệu có muốn tiếp nhận hay không ? ]
" Thật à. ĐI bừa cũng gặp nhiệm vụ được à ? "
Nhìn cô bé ăn xin trước mặt, Lâm Vũ Trần không khỏi vui cười tiến lại gần.
Chỉ là càng bước tới gần, Lâm Vũ Trần càng không tự chủ được cảnh giác.
Càng bước lại gần, âm thanh xung quanh càng ngày càng bé lại.
Cho tới khi hắn chỉ còn cách cô bé ăn xin một đoạn vài bước chân.
Lúc này xung quanh âm thanh gần như đã biến mất hoàn toàn.
Dòng người vẫn tấp nập đi lại.
Những đứa trẻ vãn vòi vĩnh cha mẹ mình trước quầy hàng.
Đôi trai gái vẫn dắt tay nhau tươi cười.
Gia đình đẩy xe hàng đi qua.
Tất cả đều sống động.
Duy chỉ không có âm thanh.
" Anh là người chơi sao ? "
Nhìn cô bé ăn xin trước mặt, Lâm Vũ Trần trầm ngâm nhìn chằm chằm cô bé.
" Người chơi là cái con khỉ gì thế, hệ thống ? "
[ Bổn hệ thống giống không gì không biết hệ thống sao. ]
Đối với hệ thống từ chối trả lời, Lâm Vũ Trần đã quen thuộc.
Lúc đáng tin cậy rất đáng tin cậy, lúc giở chứng liền giở chứng.
Nó như thế, Lâm Vũ Trần cũng không có cách nào làm gì được nó cả.
" Anh là người sẽ cứu thế giới của chúng em sao ? "
Cô bé không rời mắt nhìn Lâm Vũ Trần.
Bị một đứa trẻ đầy mong chờ nhìn chằm chằm, Lâm Vũ Trần không hiểu sao mình lại không thể động một chút lòng trắc ẩn nào.
Giống như thế trước mắt mình chả phải là một đứa trẻ gì vậy.
“ Vì sao anh phải cứu bé ? “
“ Chẳng phải đó là việc các người chơi bọn anh làm sao ? “
“ Nhưng anh không phải người chơi nha. “
Cô bé ăn xin lúc này khăng khăng nhìn Lâm Vũ Trần nói.
“ Trên người anh có hơi thở của hệ thống. Anh chắc sẽ giúp chúng em. “
Lâm Vũ Trần lúc này không phản ứng.
Nói hắn gấp gáp cần tìm nhiệm vụ không sai.
Nhưng hắn cũng yêu cái mạng của mình.
Con người là sinh vật đầy mâu thuẫn.
Với thân thuộc của bản thân mình, họ sẫn sàng làm mọi việc để giúp đỡ.
Với người xa lạ, họ có thể thản nhiên thờ ơ nhìn người đó tuyệt khí ngay trước mắt mình.
Tôn Hầu Minh nhảy ra nhiệm vụ, hắn không chút do dự tiếp nhận.
Tuy phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống tác động quyết định của hắn.
Thế nhưng cho dù không có hệ thống, Lâm Vũ Trần cũng sẽ không bỏ mặc cái người anh em này của mình.
Dù cho như thế có khả năng hắn làm thí mạng người qua đường rất cao.
Còn với cô bé trước mặt sao ?
[ Liệu có muốn tiếp nhận hay không ? ]
Lời nhắn đầu mối nhiệm vụ vẫn còn, Lâm Vũ Trần vẫn chưa lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ trước mắt.
" Bé cần anh làm gì ? "
Cúi mình đặt ngang tầm mắt của mình với cô bé ăn xin, Lâm Vũ Trần mỉm cười.
" Cứu chúng em. "
" Làm sao để cứu. "
" Chúng em không biết. Chúng em chỉ biết người chơi chắc chắn có thể cứu chúng em. "
Nhìn cô bé ngây thơ ánh mắt đầy kinh định trả lời Lầm Vũ Trần thực thở dài.
Hắn quả nhiên không có khiếu nói chuyện với trẻ con.
Thực sự là quá ngây thơ mà.
" Haizz, con bé ngốc này. "
Chỉnh lại cái đầu tóc bù xù của cô bé ăn xin mắt hồng, Lâm Vũ Trần thực lòng thở dài.
Người chơi là gì Lâm Vũ Trần không biết.
Hắn chỉ biết cái gì tin cũng được.
Riêng nhân tính không nên tin.
Lâm Vũ Trần không phải thiếu niên đầy nhiệt huyết tin tưởng những điều tươi đẹp.
Nói có người tốt không màng danh lợi tồn tại, Lâm Vũ Trần tin.
Ở nhà bên liền có một cái.
Nhưng trên đời có mấy cái người như thế.
Ít ra tới giờ người thực sự vô tư giúp người hắn vẫn chưa gặp ngoài đường.
" Được thôi. Vậy thì anh sẽ cứu bé. "
[ Xác nhận. Bắt đầu phân tích . ]
[ Nhiệm vụ rút thưởng - Lời kêu khóc của những Viên Đạn
Hình thức : Đổ bộ
Thời hạn : Một trăm năm tại Hắc Đạn Giới ( Thời không bất đồng, tất cả chỉ trong hiện thực 1 giây lát thoáng qua. )
Mô tả: Một thế giới bị sáng tạo giả quên lãng, lời nguyền ác quỷ vô căn hữu quả. Khí vận bùng nổ, giới linh ảo mộng ra đời. Miếng bánh của Chư Thiên Xâm Lược Giả, tranh giành cùng sát phạt. Ai sẽ là nòng súng làm thay đổi thế gian ? Thân là một thanh niên, ngươi sẽ là gì ? Người đáp lại tiếng kêu khóc của những Viên Đạn ? Hay kẻ vô tâm đứng nhìn nhân quả vô căn hữu quả ?
Phần thưởng : Tùy thuộc mức độ hài lòng của Hắc Đạn Giới Linh mà quyết định.
Hình phạt : Quan hệ với Hắc Đạn Giới Linh vĩnh cửu ở mức âm, độ thù hận của Hắc Đạn Giới Linh vĩnh viễn ở cấp tối đa
Lưu ý : Do nhiệm vụ rút thưởng thuộc loại đổ bộ nên bất cứ thương tổn hay những biến đổi tự thân trong thế giới ảo mộng đều sẽ đồng bộ với hiện thực chi thân. Xin hãy cẩn trọng. ]
Nhìn nhiệm vụ rút thưởng, Lâm Vũ Trần không khỏi có điều suy tư.
Tương tự nhiệm vụ từ người anh em khỉ gió của hắn, mô tả quá không rõ ràng.
Trải nghiệm tân thủ cho hắn mô tả rất chi tiết.
Tiểu Tuyến Tuyến boss tầng 100 chạy xuống tầng 1.
Thủ tiêu hoặc thuần phục.
Chỉ đơn giản dễ hiểu như thế.
Nhưng nhiệm vụ xuất hiện từ người Tôn Hầu Minh quá không rõ ràng.
Nó không nói cho hắn biết phải làm gì hay bằng cách nào mới có thể tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Tất cả những gì mà hắn có thể làm chính là suy đoán.
" Nơi giao nhau của số phận, cuộc hội ngộ với người thầm thương nhớ. Thành Tiên Lập Ma đều do giây phút này. "
Từ những gì Tôn Hầu Minh tám cùng hắn cùng nhiệm vụ, Lâm Vũ Trần có thể đoán là trong ngày cưới của hai người giáo viên trước kia của mình sẽ có điều không tầm thường xảy ra.
Cùng với phần thưởng ngoài rút thưởng còn có Tôn Hầu Minh sinh ra Tiên Nguyên hoặc Ma Nguyên, hắn có thẻ chắc chắn rằng việc này sẽ là cơ duyên tu luyện cho anh bạn của hắn.
Nếu áp dụng cùng loại suy luận thì nhiệm vụ vừa có sẽ là gì đó liên quan tới cô bé ăn xin trước mặt hắn lúc này.
Lời kêu khóc của những Viên Đạn, một thế giới bị sáng tạo giả quên lãng, lời nguyền ác quỷ vô căn hữu quả, phần thưởng tùy độ hài lòng Hắc Đạn Giới Linh, h·ình p·hạt thì cùng Hắc Đạn Giới Linh là thù
" Anh thực sự sẽ cứu chúng em chứ ? "
Nhìn cô bé đang cầu khẩn nhìn mình, Lâm Vũ Trần khóe miệng có chút giật giật.
Đừng nói với hắn là trước mặt mình cô bé ăn xin thực ra là.
" Ừm, anh sẽ cố. Bé muốn ăn kẹo không ? "
Lấy ra từ trong túi mình một thanh sô cô la, Lâm Vũ Trần đưa cho cô bé ăn xin.
" Chúng em có thể ăn sao ? "
Cô bé ăn xin nhút nhát nhìn thanh sô cô la trên tay Lâm Vũ Trần.
" Ừm, ăn đi. Bé muốn ăn nữa thì anh còn nhiều lắm. "
" Cám ơn anh. Chúng em chưa gặp ai tốt như anh cả. "
Nhìn cô bé vui sướng nhận mấy miếng sô cô la ăn trước mặt mình, Lâm Vũ Trần không khỏi trong thâm tâm thở dài.
" Một đứa trẻ đáng thương. "
Không, có lẽ hắn nên nói.
[ Hắc Đạn Giới Linh cảm động lòng tốt của ngài. Độ hảo cảm gia tăng 10 điểm.
Điểm hảo cảm hiện nay : 30/100 ]
" Quả nhiên là thế . "
Thầm than trong lòng, Lâm Vũ Trần thực không biết phải làm gì mới phải.
Hắn không biết vì sao một cái giới linh rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào và vì sao nó lại xuất hiện ở đây.
Thế nhưng có lẽ sẽ là gì đó rất khủng bố đi.
Giờ mà gọi được Tiểu Tuyến Tuyến thì có lẽ chỉ mất mấy hơi thở là cái đáng yêu không nghe lời kia nằm đo sàn đi.
[ Bắt đầu dịch chuyển tới Hắc Đạn Giới. Xin hãy chuyển bị tinh thần chiến đấu. ]
Nhìn thông báo của hệ thống, Lâm Vũ Trần trong lòng không khỏi hồi hộp.
Nói ra thì đây có lẽ nên tính là lần đầu tiên hắn đi xa nhà đi.
Bị hệ thống kéo đi cái Aincard nào đó không tính, quá chớp nhoáng.
" Mà khoan. Hắc Đạn Giới ? Đừng nói là Black Bul "
Lâm Vũ Trần chưa kịp nói xong, hắn đã biến mất khỏi nguyên địa.
Lâm Vũ Trần biến mất để lại một cái cô bé ăn xin mắt hồng mỉm cười ăn sô cô la nhìn chỗ hắn vừa đứng.
Lúc này trong khoảng không tĩnh lặng, từng tiếng bước chân bỗng vang lên.
" Các người là ai ? "
Cô bé ăn xin hai mắt đầy cảnh giác nhìn một nhóm người đang đi tới trước mặt mình.
" Hỡi giới linh tôn quý. Tại hạ đại diện chư hệ thống của Thiện Sát Điện tới đáp lại lời thỉnh cầu của người. Mong người cho phép lứa người chơi mới của Thiện Sát Điện bọn ta trợ giúp người trong kiếp nạn này. "
Một bóng người toàn thân bạch nhũ khiêm tốn hành lễ đối với cô bé ăn xin mắt hồng.
Vào giây phút này, Lâm Vũ Trần không biết người chơi là cái khỉ gì hắn vừa nói đã tới rồi.