Chương 3 : Đầu mối chuỗi nhiệm vụ
Thay chút quần áo đi xuống dưới nhà, Lâm Vũ Trần nhìn thấy một cái mặt mày cùng khỉ có chút thân cận thanh niên đang ngồi trong phòng khách uống nước trái cây lạnh băng cùng ăn bánh quy.
" Thằng khỉ, chú mày có thấy mình tự nhiên quá không ? "
" Hi hi, Lớp trưởng nói quá đi. Ông sang nhà tôi cũng ngồi bóc chuối ăn như nhà mình đây. "
" Bớt nói câu dễ gây hiểu nhầm. Cái tội hôm trước làm cho đám con gái khoa kinh tế nghĩ ông đây thích đánh gậy trọi chuối của chú, còn chưa tính sổ đâu. "
" Bớt giận, bớt giận. Chả phải tôi hôm nay mang quà tạ lỗi tới dâu. "
" Thế thì cũng đừng có ăn mảnh trước. "
" Đói, biết sao được, lớp trưởng. Ông cũng biết nhà tôi sáng bắt tập kinh như thế nào mà. "
" Rồi rồi. Con nhà võ ăn nhiều lớn khỏe. Thế ăn trưa chưa ? "
" Chưa. "
" Nhà còn trứng với tí bánh mỳ. Ăn tạm mỳ gói không ? "
" Cho ba gói. "
Nói có lẽ không ai tin, Lâm Vũ Trần cùng cái thanh niên kia có thể coi như bạn trí cốt từ nhỏ.
Tôn Hầu Minh.
Mặt giống khỉ, cử xử cũng giống một chú khỉ, ăn cực nhiều.
Có lúc chả giống ai cả.
Bố của Lâm Vũ Trần cùng bố của Tôn Hầu Minh là đồng nghiệp quanh năm đi công tác nước ngoài.
Bởi vì hai nhà sát cạnh nên mẹ bọn hắn có việc lại nhờ người kia trông con hộ dẫn đến hai người quen thuộc từ nhỏ.
Vì cả hai hồi bé đều không có ai chơi nên chỉ có nước qua nhà nhau chơi nên dần thành đôi bạn thân.
" Hôm nay bác gái đi sớm bỏ chú ở nhà không ai nấu cơm cho à. "
" Không, mãi tập bị thằng em ăn hết. "
Nhìn Tôn Hầu Mình mặt khổ đau kê tội, Lâm Vũ Trần thực cũng không biết phải nói gì.
" Mà này, ông hôm nay sao trông trắng thế ? Mới qua Hàn làm cuộc phẫu thuật à. "
Tôn Hầu Minh nói thế xong, Lâm Vũ Trần cũng không khỏi tò mò mà nhìn hình phản chiếu của mình trên mặt kính.
" Cái dờ ma, thằng nào kia."
Trong thâm tâm kinh hãi, Lâm Vũ Trần không dám tin vào mình trong gương
Trong cái mặt gương, Lâm Vũ Trần vẫn nhận ra đó là mình.
Chẳng qua đúng như lời thằng bạn khỉ nói, trông hắn như vừa bay qua Hàn động dao kéo vậy.
Nguyên bản, Lâm Vũ Trần coi như dậy thì thành công.
Cao ráo, cân đối.
Chỉ là mặt mũi có chút tầm thường.
Nói hắn xấu thì còn rất xa mới tới, nói hắn điển trai thì còn một cái không nói ra lời ngăn cách.
Chỉ là bây giờ cái ngăn cách kia giống như bay đi tận phương trời nào rồi.
" Sự phụ tại thượng xin nhận của đệ tử một lạy. Hãy cho con biết làm sao được như người. "
Nhìn Tồn Hầu Minh tha thiết nhìn hắn cầu khẩn, Lâm Vũ Trần xuất phát tình anh em cây khế bao năm cũng muốn giúp.
Chẳng qua thì nói sao nhỉ.
Thầy thuốc có lòng, bệnh nhân hết cứu.
Không phải tự nhiên người ta hay trêu ghẹo Tôn Hầu Minh là Tôn Hầu Tử.
Hắn trời sinh thực sự quá giống một con khỉ.
Tuy rằng, Lâm Vũ Trần nhìn từ bé quá quen rồi nên thấy cũng bình thường.
Nhưng ai lần đầu gặp Tôn Hầu Minh đều thực sự rất khó có ấn tượng tốt về vẻ ngoài của hắn.
" Tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ, dùng nhiều kem dưỡng da, bôi dầu dưỡng tóc, ăn ngủ đủ giấc, tập luyện điều độ. "
Trong lòng âm thầm vì Tôn Hầu Minh cầu chúc sau này rút ra cái gì giúp được thì cho, Lâm Vũ Trần cũng chỉ có thể tận lực niệm như thế với Tôn Hầu Minh.
Xin lỗi, người anh em. Chú trời sinh quá khó, anh mày hết cứu nổi.
" Vâng, con đã hiểu. Chắc chắn con sẽ như sư phụ thành soái ca. "
Ừm, có lòng là được.
Tôn Hầu Minh như tìm được lý tưởng không ngừng mộng mơ về tương lai, Lâm Vũ Trần trái với lương tâm chỉ có thể cười khan không cho ý kiến.
Ăn xong tô mỳ no nê, Tôn Hầu Minh bỗng bộp tay như nhớ ra cái gì ấy.
" À đúng rồi, ông nhớ bà Linh không ? "
" Ý chú là Linh chủ nhiệm cấp ba siêu hung dữ ế chồng ba mươi cái xuân xanh vẫn chưa có hảo hán nào dám rước ấy há ? "
" Ừm, bà ấy mới gửi thư báo cho cả lớp cấp ba là bà sắp cưới chồng rồi. "
" Là vị anh hùng hảo hán nào mắt mũi đui mù lạc nhầm động bà chằn vậy ? "
" Là ông tướng hiệu phó ấy. "
" À, thôi thì thằng nhỏ muốn vì nghĩa hi sinh thì mặc kệ thôi. "
Nhớ lại bao kỉ niệm ngày cấp ba của mình, Lâm Vũ Trần chỉ có thể cảm thán.
Ừm, chỉ mấy thoáng cái mà đã sắp một năm từ cái ngày ra trường rồi.
" Thế hôm mà hai ông bà ấy cưới thì tổ chức ở đâu ? "
" Nghe mấy đứa con gái bảo là làm to lắm mời hết mọi người trong khối 12 lên Ba Vì chúc mừng cơ. Ai không có điều kiện bao xe đón tận nhà lên."
" Vãi đạn thế, hai ông bà trúng số à. "
" Ai biết. Thế theo chú có đi không ? "
" Thì hiệu phó hi sinh rước chủ nhiệm ế ẩm, thân là học sinh nhớ trường phải đến xem ăn dưa mới phải đạo chứ. "
" Ok, thế hôm đó, ông lái xe chở tôi cùng mấy người khác được không ? "
Nói tới đây Tôn Hầu Minh có chút chờ mong nhìn Lâm Vũ Trần.
" Rồi rồi, tôi lái xe. Chú ngồi sau cố tán đổ Hồng mĩ nhân. "
" Tôi làm gì nói Nguyệt Nguyệt đâu. "
" Mặt chú kém mấy chữ Hồng Liên Nguyệt viết trên trán kìa. "
" Đâu ? Ông đừng có lừa tôi, Nguyệt Nguyệt thấy thì làm sao giờ?"
Nhìn Tôn Hầu Minh đầy lo lắng soi trán bới tóc, Lâm Vũ Trần không khỏi lấy tay che trán.
Bỗng nhiên lúc này tiếng " Đing " của hệ thống vang lên.
[ Phát hiện đầu mối chuỗi nhiệm vụ " Tản Viên Thần Hầu hậu duệ " . Liệu có muốn tiếp nhận hay không ? ]
" Hửm ? "
Hệ thống bỗng nhiên xuất hiện làm Lâm Vũ Trần tập trung nhìn vào Tôn Hầu Minh.
Con lợn sếch xi ? Nhà bên hầu tử anh em cây khế là khí vận chi tử ?
Nhìn Tôn Hầu Mình cùng mấy chữ Tản Viên Thần Hầu hậu duệ thế nào cũng chả vắt được nửa giọt thân thuộc ngoài cái mặt mũi có chút giống chú khỉ ra, Lâm Vũ Trần không khỏi cau mày.
Chẳng lẽ hệ thống sai sao ?
Đáp án tất nhiên là phủ định.
Ai muốn khẳng định có thể lôi một cái đang co rú trong người hắn Giới Tuyến Hóa Thân ra thăm hỏi thế nào.
Nếu như thế thì sao hệ thống lại đưa ra lời nhắc này.
Không những thế còn là chuỗi nhiệm vụ nữa.
Trong cuộc nói chuyện phiếm của hắn cùng Tôn Hầu Minh có một cái sự kiện nào đó sẽ dẫn Tôn Hầu Minh đạt được hoặc thức tỉnh cái thần hầu huyết mạch sao.
" Tiếp nhận. "
Lâm Vũ Trần bất chấp h·ình p·hạt sẽ là gì, hắn chỉ không muốn cái thằng bạn khỉ vô lo nghĩ của mình vô ý xảy ra cái gì bất chắc.
[ Xác nhận. Bắt đầu phân tích . ]
[ Phân tích thành công. ]
[ Chuỗi nhiệm vụ " Tản Viên Thần Hầu hậu duệ "
Nhiệm vụ 1: Cuộc hội ngộ.
Hình thức: Không xác định ( Có thể tùy cơ mà thay đổi dựa vào tiến độ nhiệm vụ ).
Thời hạn : 1 tuần kể từ khi bắt đầu đếm ngược ( Bắt đầu đếm ngược lúc tham gia đám cưới )
Mô tả: Giáo viên chủ nhiệm lớp 12A2 cùng thầy hiệu phó trường trung học phổ thông Nam Văn thành phố Hải Phong sẽ cưới nhau ngày 12 tháng 7 năm 2023. Nơi giao nhau của số phận, cuộc hội ngộ với người thầm thương nhớ. Thành Tiên Lập Ma đều do giây phút này.
Phần thưởng: 1 lần rút thưởng trang bị, Tôn Hầu Minh sinh ra 1 hạt Tiên Nguyên/ Tôn Hầu Minh sinh ra một hạt Ma Nguyên
Hình phạt: Không có. ]
" Hơn tháng nữa sao. "
Lâm Vũ Trần nhìn nhiệm vụ xong không khỏi trầm tư.
Với một cái hệ thống nhiệm vụ tân thủ không cẩn thận mất 20 năm thọ nguyên, Lâm Vũ Trần không tin hình phát thất bại là không có.
Nếu hắn vì vô tình g·iết quái chuột làm tầng 1 Aincard mất đi con Boss thủ tầng dẫn đến hắn mất 20 thọ nguyên.
Điều này có thể giảm thích là hắn làm r·ối l·oạn cốt truyện của sword art online.
Không Boss tầng 1, thanh niên tóc xanh không nổi bật gì không nhớ tên sẽ không c·hết.
Thằng nhỏ không c·hết thì một đứa trẻ nghé sẽ không gồng mình gánh team rồi bị xa lánh thành kiếm sĩ đen pha kê.
Sau đó vô vàn chuyện khác có thể diễn ra.
Còn Giới Tuyến Hóa Thân ? Bị thằng em Admin đá đít rồi chiếm luôn vai làm boss cuối phải đến movie nguyên tác mới có mấy phút đất diễn thì thay đổi cái cọc lông.
Đó là thế giới viễn tưởng còn đây là hiện thực của hắn.
Tương lai là vô định không thể hắn làm gì cũng trừ đi thọ nguyên được.
Bởi vì không có cái cốt truyện cố định mà theo.
Nếu không phạt hắn khắc mệnh thì chỉ có thể tác động vật lý hắn hoặc động tới người xung quanh mà làm.
" Hệ thống Tiên Nguyên cùng Ma Nguyên là gì ? "
[ Tiên Nguyên cùng Ma Nguyên, tên gọi khác biệt cho hạt giống năng lượng có thuộc tính đầu tiên sinh ra trong cơ thể kẻ tu luyện.]
[ Tiên hệ tu luyện giả ứng Tiên Nguyên sinh Tiên Năng, Ma hệ tu luyện giả ứng Ma Nguyên sinh ra Ma Năng. ]
[ Lưỡng hệ bất phân chính tà, hết thảy đều từ tâm mà định. ]
Nói tới đây, hệ thống ngừng trả lời. Dù cho hắn có hỏi tiếp đi nữa.
" Bất phân chính tà ư ? "
Nhìn Tôn Hầu Minh, Lâm Vũ Trần tâm tình có chút trầm mặc.
Liệu hắn lựa chọn có phải sai lầm không ? Phải chăng hắn không nên tiếp nhận nhiệm vụ này ?
Nếu như vì nhiệm vụ của hệ thống mà Tôn Hầu Minh mới gặp nguy hiểm thì sao ?
[ Hết thảy tùy duyên số. Bổn hệ thống không thể biến không tồn tại thành tồn tại. ]
Trong thâm tâm, Lâm Vũ Trần biết mình ngoài quan tâm ra còn vì cơ hội rút thưởng nên mới quyết chọn tiếp nhận nhiệm vụ.
Nếu như h·ình p·hạt chỉ đổ lên người hắn, Lâm Vũ Trần sẵn sàng thoải mái tiếp nhận.
Thế nhưng nếu như h·ình p·hạt là làm cho Tôn hầu Minh sa đọa thành một con người khác, Lâm Vũ Trần không biết mình có thể tha thứ cho chính mình được hay không.
" Này ông sao thế. Tự nhiên suy nghĩ đâu đâu vậy ? "
Nhìn cái bản mặt thằng bạn khỉ của mình, Lâm Vũ Trần kiên định.
Bất phân chính tà thì bất phân chính tà.
Nếu Tôn Hầu Minh đạt được sức mạnh mà không thay đổi vẫn là tên ngốc vô lo nghĩ, hắn sẽ hết lòng vì tên ngốc hầu tử nhà bên mà ủng hộ.
Còn nếu như hắn thành tà, Lâm Vũ Trần sẽ tự tay đánh hắn tỉnh.
" Không có gì. Chỉ là đang nghĩ đau ví nên tặng gì cho bà cô chủ nhiệm cùng hiệu phó yêu quý của chúng ta thôi. ? "
" Ha ha. Tất nhiên là cái bếp t... "
" Dẹp. "
Nhìn Tôn Hầu Minh không tim không phổi ăn no nê xong vác xác về nhà, Lâm Vũ Trần không khỏi cảm thấy trong tâm một cái khát vọng không ngừng thôi thức hắn.
“ Đi. Hôm nay quyết rút trăm lần.”
Ngày hôm nay Lâm Vũ Trần chủ động vác xe đi ra ngoài.
Bình thường ngoài đi học với làm thêm, Lâm Vũ Trần cũng rất hiếm chủ động đi ra ngoài.
Trước vì thấy vô vị nên không ra khỏi nhà.
Chẳng qua bây giờ hắn có mục tiêu để ra khỏi nhà.
Nhiệm vụ rút thưởng.
Có Tôn Hầu Minh dẫn tới một chuỗi nhiệm vụ, Lâm Vũ Trần càng lúc càng khẩn trương.
Nếu như hắn nghĩ không sai thì cái ngày đi đám cưới sắp tới, Tôn Hầu Minh khả năng cao sẽ gặp bất chắc.
Muốn hắn lông tóc vô tổn, Lâm Vũ Trần chỉ có thể mạnh lên.