Chương 2 : Rút thưởng thiên phú - Bình thường ( + )
" Mấy giờ rồi ? "
Cố vươn tay ra bên giường cầm điện thoại xe giờ, Lâm Vũ Trần nửa nhắm nửa mở không khỏi nghi hoặc.
Không biết vì sao hắn không tài nào nhấc một bên tay lên được.
Từng hồi ký ức không khỏi tuồn lên làm hắn nhớ về những điều chỉ muốn quên đi cho rảnh nợ.
" À, con chó hệ thống. 20 năm thanh xuân của bố."
[ Hậu quả là do ngài không phải do ta. ]
" Quái chuột bị mày lạc đạn c·hết. "
[ Xung chấn từ tay ngài mà ra. ]
Quyết không cùng hệ thống chơi võ mồm, Lâm Vũ Trần quyết định không chơi với nó nữa.
Nghĩ cảnh tự nhiên già đi 20 tuổi, hắn không biết phải làm thế nào.
Dù sao thì hắn cũng mới chỉ sắp qua tuổi 20 mà thôi.
Nói tự nhiên chém đi 20 mươi năm, hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Nói nghiệm trọng thì nghiệm trọng thật. Mà nói không sao cũng chả sai.
Hệ thống đã hống mình là Tối Cường Vĩnh Sinh Rút Thưởng mà không có cách tăng tuổi thọ thì có khác gì hàng phế liệu không.
" Xem ra từ giờ xong nhiệm vụ không làm thừa. "
Nghĩ là thế nhưng bay màu 20 năm cũng sót chứ.
Dù sao nếu không có gì kỳ lạ, đó liền là một phần tư đời người của hắn.
Đang muốn nằm dậy thì, Lâm Vũ Trần phát hiện mình không tài nào nằm dậy được.
Đừng nói là mất 20 năm trực tiếp thành người liệt nha.
Nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất, Lâm Vũ Trần không khỏi vội vàng mở mắt.
" À, thì ra có người đè. Thảo nào không dậy được. "
Mở mắt thấy một cái động lòng người mỹ mạo đập vào mắt, Lâm Vũ Trần không khỏi thở phào.
Chỉ là vừa thở xong, hắn kém chút tắt khí bỏ mình.
Đang lười nhát nằm đè hắn là ai ?
Ngoài một cái bị hệ thống mượn thân hắn đánh cho phục Giới Tuyến Hóa Thân ra còn có thể là ai ?
Cô bạn thân thời nhỏ hắn hứa cưới trong tưởng tượng à ?
" Hệ thống, ta cần giải thích. "
[ Giải thích cái gì ? ]
" Nó sao lại nằm đè trên người tao ? "
[ Tập kích lúc nửa đêm chăng ? ]
" ..... "
Lâm Vũ Trần khóe mắt co giật nhìn phản hồi của hệ thống.
Nếu có thể tóm lấy cổ hệ thống, hắn thề sẽ đ·ánh đ·ập nó tới mức ông bà tổ tiên cha mẹ dòng dõi hệ thống đều không nhận ra nó.
[ Đùa thôi. Chả phải bổn hệ thống đã nói cho ngài rồi đây. ]
" Có gì thì sủa . "
Có chút thiếu kiên nhẫn, Lâm Vũ Trần bắt đầu toan tính làm sao cho hệ thống người nhà không nhận ra được.
[ Một khi ngài cùng sinh linh ký hết giao kèo với nhau. Tất cả mọi thứ của sinh linh đó đều sẽ thuộc về ngài. Tri thức, tài sản. Và Sinh Mệnh ! ]
Nhìn hệ thống cố ý nhấn mạnh hai chứ sinh mệnh lên, Lâm Vũ Trần có ngốc cũng hiểu nó có ý gì.
Hắn bị trừ đi thọ nguyên thì sinh mệnh thuộc về hắn Giới Tuyến Hóa Thân sẽ làm sao ?
Nhẹ thì bị ảnh hưởng. Mà nặng thì chính là lấy mạng mình ra mà bù thay hắn.
[ Quả nhiên là chủ nhân của bổn hệ thống. Không sai, ngài nghĩ hoàn toàn chính xác rồi đó. Bởi vì ngài bỗng biến mất 20 năm thọ nguyên nên thân là sinh mệnh ký kết với ngài, Giới Tuyến Hóa Thân hoàn toàn tuân theo bản năng giao kèo mà sử dụng sinh lực của mình mà bù trừ cho ngài.]
" Thế nó có sao không ? "
Lâm Vũ Trần cảm thấy mình lúc này rất mâu thuẫn.
Trong mắt hắn Giới Tuyến Hóa Thân không phải người.
Hoặc nói đúng hơn, trong mắt Lâm Vũ Trần, không phải người hắn quen biết thì không cần phải để tâm.
Chẳng qua, bắt một người dùng mạng đổi mạng cho mình hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Hắn chỉ mới gần 20 tuổi, mất 20 năm thọ nguyên hắn chịu được.
Cùng lắm bắt cẩu hệ thống nghĩ cách bù hoặc tăng thọ nguyên là được.
Thế nhưng để ai khác lấy tính mệnh ra để cho hắn, Lâm Vũ Trần không thể nào chấp nhận được.
Cho dù đó không phải là người đi nữa.
[ Chỉ suy yếu mà thôi. Dù sao cũng là sinh mệnh cần hai cơ hội rút thưởng mới có thể ký kết. ]
" Thế sao. '
Lâm Vũ Trần thì thào.
Cảm nhận từng tiếng thở nhẹ đầy mệt mỏi trong lòng, hắn không khỏi mê man bất định.
Hệ thống im lặng không phản hồi cái gì.
Giống như thể, nó mong Lâm Vũ Trần tự mình hiểu ra thứ gì đó chỉ của riêng hắn.
Không biết bao lâu trôi qua, Lâm Vũ Trần hai mắt dần kiên định.
Hắn trong lòng không biết mình muốn hay nên làm gì.
Hắn chỉ biết một điều.
Hắn không muốn vì mình mà ai phải chịu gì cả.
" Hệ thống. "
[ Ngài có gì muốn ta giúp sao, hỡi chủ nhân tôn kính của ta. ]
" Cho tao rút thưởng thiên phú. Mạnh nhất. "
[ Rút thưởng là tùy duyên. Không có rút ra mạnh nhất, chỉ có rút ra được càng mạnh hơn. ]
" Rút cho tao. "
[ Rất sẵn lòng. ]
Hệ thống hồi đáp xong, Lâm Vũ Trần bỗng nhìn thấy một tấm thẻ không ngừng biến sắc xuất hiện trong không trung.
[ Rút thưởng thiên phú 1 lần ! ]
Nhìn tấm thẻ kia nổ tung thành một hồi quang cầu không ngừng biến dị, Lâm Vũ Trần nhìn nó không rời.
Cho tới khi một cái tấm thẻ thủy tinh đức từ pha lê trong suốt hiện ra.
[ Thiên phú tu luyện - Đa Trọng Nguyên Hỗn Mang Thân
Phẩm cấp : Bình thường ( + )
Mô tả: Thế gian vạn vật hữu Nguyên nhưng bất tương hòa. Nhất sinh, nhất nguyên làm quy củ thiên địa. Lấy thân thể làm lô, dẫn hồn thắp nguyên chi hỏa. Dung luyện vạn vật Nguyên, tái đúc Hỗn Mang Thân. ]
Nhìn phẩm cấp đã bình thường lại có thêm dấu + Lâm Vũ Trần tràn đầy khó hiểu nhìn cái thiên phú mình mới rút ra.
Bình thường Hiếm Sử Thi Huyền Thoại... chạy đâu mà lại để cái dấu + ra làm phân loại thế này.
" Cái này là sao vậy hả hệ thống. "
[ Hệ thống không có chức năng tư vấn. Xin hãy tự túc tìm hiểu. ]
Nhìn hệ thống thản nhiên phản hồi, ước mong đánh bầm đập hệ thống của Lâm Vũ Trần càng mãnh liệt.
Trong lúc đang suy tư mình nên làm gì để cho hệ thống trải nhiệm nỗi đau này, Lâm Vũ Trần bỗng cảm nhận có gì đó đang chà vào người mình.
" Không... Người hung ác đi đi... Nếu không ta bắn nát người mi bây giờ.... Không... ta biết sai rồi... đừng đánh mà... "
Nhìn cái đầu nhỏ nhắn đang không ngừng nói mớ trong lòng mình. Lâm Vũ Trần không khỏi không nhịn được xoa đầu nhỏ.
Giống như cảm nhận được cái gì đó đang bới tóc mình, thiếu nữ không khỏi có chút hưởng thụ lay lay đầu nhỏ.
Giống con cún dưới đấy.
Thỏa thích xoa cái đầu nhỏ trên ngực, Lâm Vũ Trần mặt mày đầy thỏa mãn.
Một cái cảm giác này đã lâu rồi hắn không được làm.
Cái đầu nhỏ trên người hai mắt lim dim cười cười thỏa mãn một hồi bỗng nhiên bật lên.
Mở mắt nhìn thấy cái bàn tay đang xoa đầu mình là của Lâm Vũ Trần, thiếu nữ không khỏi sợ hãi biến thành từng cái quang điểm trốn vào trong người hắn.
[ Dị Đạo Sinh Linh - Giới Tuyến Hóa Thân đã chủ động đi vào không gian lưu trữ. ]
[ Dị Đạo Sinh Linh - Giới Tuyến Hóa Thân từ chối gặp mặt, tâm trạng sợ hãi. Xin hãy cố gắng cải thiện quan hệ. ]
Nhìn hai cái thông báo quen thuộc chẳng qua đổi tức giận thành sợ hãi, Lâm Vũ Trần không khỏi bất đắc dĩ thở dài.
" Cứ để tự nhiên đi. "
Không hiểu sao, Lâm Vũ Trần cảm thấy lòng mình đang dần bình lặng.
Giống như thể hắn đã mất đi một phần bồng bột của tuổi thiếu niên.
Có lẽ là do cái cẩu hệ thống nào chém hai mươi năm tuổi thọ đi
" Hệ thống giờ có nhiệm vụ rút thưởng gì ? "
Nếu đã mong muốn mạnh nhất thì Lâm Vũ Trần sẽ không nằm lì mà chờ mình thành mạnh nhất.
Đã từng xem một cái streamer nói là muốn có vận may thì cứ đâm đầu nhiều vào. Kiểu gì cũng sẽ có vận may tới.
Rút một lần ra bình thường trắng, mười lần ra hiếm tím, trăm lần ra vàng siêu hiếm, còn n lần ra gì ?
Cứ quay rồi tính.
Mà hắn muốn quay thêm thì cần rút thưởng.
Mà muốn rút thưởng thì phải cày nhiệm vụ kiếm rút thưởng mới có.
[ Ra ngoài hít khí trời tùy duyên. ]
Nghe xong, Lâm Vũ Trần rất muốn đắp chăn đi ngủ cho rồi.
Tại sao ngươi phải chọc phá ta lúc đang cố ra vẻ chứ hả ?
" Cún ơi ! Có Hầu Minh qua chơi này ! "
Nghe giọng của mẹ gọi mình từ dưới nhà, Lâm Vũ Trần không tính sổ với hệ thống làm gì.
Nam nhi chưa tự lập, gia đình bao nuôi, không nghe lời cha mẹ có cạp đất ăn.
" Con xuống đây mẹ ơi. "