Chương 10: Dị Giới Xâm Lược (2)
Chương 10: Dị Giới Xâm Lược (2)
Nói thật, việc liên tiếp hoạt động đã khiến Duy Khang nhanh chóng đuối sức, duy trì một tiếng vẫn có thể nhưng hắn không thể làm được.
Vì một tiếng chỉ là hắn dự đoán, có thể xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Đó là dân bản địa dị giới có súng!
Súng, có thể công nhận là vũ lực tuyệt đối trong mọi trường hợp, đáng sợ hơn là trong những trận chiến không hề công bằng như bây giờ.
Tuy có thể né được đạn, nhưng Duy Khang cùng một lúc chiến đấu vừa tập trung quan sát đường đạn là chuyện vô cùng khó khăn.
Cộng thêm việc lũ quái vật liên tục lao vào làm hắn vô cùng nhức đầu, thử hỏi trong tình huống như thế thì đám cảnh sát khu vực Tokyo đang làm gì?
Vừa nghĩ xong, tiếng hú còi liên tục kêu lớn từ đằng sau.
Xuất hiện sau đó là một chiếc xe cảnh sát, lao ra ngoài là đội đặc nhiệm cảnh sát, những người mặc áo đen có in trên lưng chữ Anh "Police" cùng trang bị những v·ũ k·hí chống b·ạo l·oạn nhanh chóng đàn áp lũ quái vật.
Duy Khang: Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền!
Một trong số người đó hình như nhận ra Duy Khang vẫn chưa thoát khỏi nơi nguy hiểm lập tức lớn tiếng:
" Anh kia! Không muốn c·hết thì nhanh chóng cút ra khỏi đây! "
Nói rồi, tên cảnh sát nhanh chóng lao vào giáp lá cà với mấy tên thú nhân.
Nhưng hình như không được báo cáo về số lượng địch phải đối đầu nên không có chuẩn bị gì ngoài súng gây tê, một cây baton chuyên dụng, súng hơi cay.
Nhanh chóng bị áp đảo về số lượng, chỉ có thể chống trả nhờ v·ũ k·hí tiên tiến, một số bị đạn bắn cũng may chỉ bắn chúng giáp chống đạn.
Tổng có thể nói một chữ "Thảm".
Thấy tình hình không ổn, Duy Khang cũng không chần chờ nữa lập tức lao tới dùng chân đá mấy tên cảnh sát xa xa khu vực để khỏi chầu ông bà sớm.
Rồi tiếp tục nhảy vào chiến đấu với đám thú nhân.
Đều mà hắn đợi chờ hiện giờ là Lực Lượng Phòng Vệ Nhật Bản (JSDF) hỗ trợ, chứ mấy tên tép riêu này liền có thể giảm bớt thiệt hại về người.
Nhưng bây giờ lại có một mối nguy mới, là mấy tên cưỡi rồng trông ngầu ngầu kia.
Tuy có thể không gây hại quá nhiều, nhưng lỡ đâu con rồng đó biết khạc lửa?
-+-+-+-
12h 00'
*Đùng ~ Đùng ~*
Cậu cảnh sát bất lực nổ súng, chỉ hi vọng con "rồng" ngã gục đi.
May mắn đã mỉm cười với cậu, con rồng bỗng nhiên chệch hướng lung lay vài lần rồi hạ thấp mình xuống làm "kỵ sĩ rồng" rớt xuống.
Là một lính hoàng gia.
Tên lính phản ứng cũng rất nhanh, lao tới trong khi cậu cảnh sát vẫn còn ngơ ngác, dùng phần lưỡi lê để kết thúc cuộc đời tên cảnh sát trước mắt.
Ngay khi c·ái c·hết sắp ập tới thì một bóng người tình xảo lấy đi khẩu súng trên tay, ngắm chuẩn vào đầu tên lính hoàng gia xui xẻo.
*Đùng ~*
" Không sao chứ!? " Youji Itami hỏi thăm.
Đáp lại là ánh nhìn ngơ ngác của ba người.
" Chật ~ thần kinh cứ như đang chạm mạch! " Itami thầm mắng.
Đang suy nghĩ về việc sự kiện mùa hè có thể bị chấm dứt thì Itami nhìn sang bản đồ cung điện hoàng gia.
Ngay lập tức trong đầu Itami hiện lên một câu hỏi:
" Coi cung điện hoàng gia như một pháo đài...!? "
Nghĩ là làm, Itami nói với cậu cảnh sát: " Cung điện! Hãy phát lệnh s·ơ t·án đến cung điện hoàng gia! "
Vừa nói, Itami lấy tấm thẻ chứng nhận q·uân đ·ội để lời nói có thêm trọng lượng.
" Vâng! " Hoàn hồn, cậu cảnh sát lấy bộ đàm ngang hông, liên lạc với bộ trưởng về việc s·ơ t·án tới cung điện.
Quay sang nhìn hai cô gái, Itami la lớn:
"Này! Hai cô còn làm gì!? Mau chạy tới cung điện! "
Hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, hai cô gái nhanh chóng chạy đến cung điện hoàng gia.
-+-+-+-
12h 15' AM
Cục kiểm soát Cung Điện Hoàng Gia.
Đám đông chen lấn tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn, nếu không phải đám quái vật từ đằng xa đang cố t·ấn c·ông thì còn tưởng đây là một ngày tràn ngập khách du lịch.
" Xin hãy bình tĩnh! "
" Đừng chen lấn! Xin hãy làm theo chỉ thị! "
Cũng may nhờ sự kiểm soát của cảnh sát Nhật Bản, mọi người dần ổn định và đi theo từng hàng.
Tại quầy cảnh sát, Itami đang cố thuyết phục hai thanh về việc tra s·ơ t·án người dân vào cung điện hoàng gia.
" Mau s·ơ t·án mọi người đến cung điện hoàng gia! "
" Anh là ai!? " Vị thanh tra lớn tuổi bực mình hỏi.
" Mau làm theo những gì chúng tôi nói! " Thanh tra trẻ tuổi tiếp lời.
Itami cũng không chịu thua, lập tức lí lẽ nói lại:
" Nếu mấy người cho những kẻ đó đến đây
thì sẽ có một biển máu ngay đây đấy! "
Vị thanh tra lớn tuổi giựt mình, nghĩ đến thường dân nhưng ông vẫn không thể biến nơi linh thiêng như cung điện hoàng gia thành nơi để phòng thủ được!
Cho dù đó có là mạng sống dân thường...!
-+-+-+-
12h 20' AM
Đây là Azetx, chú ngựa đã đồng hành với ta trong quãng thời gian dài, từ khi ta tròn mười tuổi thì đã ở với nó cho tới tận bây giờ.
Tất nhiên, thân là quý tử của nam tước thì con ngựa mà ta cưỡi không thể được nuôi nấng tầm thường như bao người khác.
Nhờ vậy, tốc độ mà nó di chuyển tuy không dám nói nhanh hơn cả toàn bộ ngựa của đế chế nhưng người thường với hai chân khẳng định không thể đuổi kịp.
Ấy vậy mà, tốc độ là niềm tự hào của nó giờ đây đang bị một người trần mắt thịt đuổi kịp.
" Đồ quái vật! " Mắng xong, Nam Tước dùng súng hoa mai mà bệ hạ đã ban tặng, nhắm thẳng vào đầu con "quái vật".
*Đoàng ~*
Tưởng chừng khoảng cách ngắn ngủi và v·ết t·hương trên vai sẽ làm đối phương không thể né được đạn.
Nhưng, dị biến xảy ra, Duy Khang nhẹ nhàng lách đầu với tốc độ lưu lại tàn ảnh, tinh xảo chỉ để viên đạn đi ngang phải đầu.
" C·hết tiệt! " Mắng thêm lần nữa, Nam Tước tức giận đến mức không còn quan tâm đến việc kẻ địch trước mắt là người hay quái vật nữa, lập tức lấy thanh kiếm từ ngang hông.
Khi vung kiếm, tên Nam Tước cảm nhận chả có lực cản gì trên đường chém, nghĩ rằng đối phương đã bị hắn một kiếm phanh thây.
Mặc dù có chút không tin vì thanh kiếm truyền từ ba đời nhà hắn lại còn sắc bén như thế.
Nhưng lúc sao, hắn biết, đó chỉ là ảo giác.
Vì ngay khoảnh khắc vừa rồi, khi Duy khang thấy được thanh kiếm thì lập tức vui mừng không kể xiết.
" Cuối cùng...! Cũng có v·ũ k·hí cận chiến rồi! "
Gồng cơ hai chân dưới, dùng sức bật chân về phía trước dùng tay lấy đi thanh kiếm, sẵn tiện xoay lưỡi kiếm c·hặt đ·ầu tên Nam Tước.
Cất thanh kiếm sau lưng, coi nó như một chiến lợi phẩm, Duy Khang nhìn thấy con ngựa nhận ra chủ nhân chỉ còn là một cái xác không hồn.
Lập tức hoảng loạn rồi lăn ra mặt đường.
Thật không biết vô tình hay cố ý, đầu chủ và ngựa lại đối diện với nhau trên nền đất nhựa.
Bất ngờ thay, tên Nam Tước lại vẫn còn ý thức và điều trước khi hắn nghĩ khi sắp mất đi ý thức hoàn toàn không phải là nghĩ về tài sản, nữ nhân, những thứ hắn chưa bao giờ hưởng thụ mà hoàn toàn lại là:
" Azetx, chỉ hẹn ta với ngươi kiếp sau lại làm bạn... "
Nước mắt chảy dài trên má cả chủ và ngựa rồi không biết vì nguyên nhân gì, con ngựa đột nhiên xùi bọt mép rồi bỏ mạng.
Nhìn cảnh tượng này, Duy Khang có chút không tin vào mắt mình, nhưng cuối cùng cũng chỉ cảm thán về tình bạn viên mãn của hai người.
Không hề biết rằng từ nãy giờ có một đội quân thầm lặng quan sát hắn khi nãy giờ.
Tướng quân và các quý tộc cùng một số lính hoàng gia ở lại bảo vệ đang dùng "ống nhòm" quan sát Duy Khang.
" Không thể thừa nhận, tên này đủ mạnh để chiến đấu với cả một đội quân! " Tướng quân sau khi quan sát Duy Khang cho ra kết luận.
" Vâng! Không thể phủ nhận thứ này thật hữu dụng trong việc ngắm gái! " Một tên bá tước mập mạp xoa xoa ống nhòm.
Lập tức, tên bá tước lập tức từ trở thành tiêu điểm của mọi người.
" Ta nói đó chỉ là một trò đùa vô hại, các ngươi có tin không? "
Nhưng chợt nhận ra mình là bá tước lại làm ra hành động ngu xuẩn đi xin lỗi người khác, khi định mắng mỏ thì thấy mọi người xung quanh im lặng không nói gì.
Vì sau lưng hắn là lão tướng quân, bây giờ trong lão nhíu mắt nhìn chằm chằm hắn.
Lão tướng quân ra hiệu hắn đi ra xa nơi này, tuy tức giận nhưng không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo.
*Sột Soạt*
Bỗng nhiên, đám lính canh gác bước vào trạng thái cảnh giác, chĩa mũi thương về phía một bụi cây.
Lão tướng quân cũng cảnh giác nhìn về phía bụi cây, vì sau khi chứng kiến một con người đấu với cả một đội quân thú nhân mà vẫn sống dai đã làm hắn có một ấn tượng không tốt về thế giới này.
Tuy nhiên lí do khiến hắn vẫn còn ở đây đến bây giờ vì nhiệm vụ bệ hạ giao vẫn chưa hoàn thành.
Bước ra ngoài là một cậu chàng trai trẻ, từ trang phục có thể thấy đây là người ở nơi này.
Điều này làm đám lính và quý tộc càng nâng cao cảnh giác nhưng lão tướng quân không như thế.
Dơ tay lên cao, ám hiệu mọi người lùi lại, lão mở lời:
" Là ngươi phải không? " Tiếng dị giới.
" Là ta. "