Chương 11: Dị Giới Xâm Lược (3)
Chương 11: Dị Giới Xâm Lược (3)
Dơ tay lên cao, ám hiệu mọi người lùi lại,
lão mở lời:
" Là ngươi phải không? " Tiếng dị giới.
" Là ta. "
" Cuối cùng...! Có thể kết thúc nhiệm vụ rồi! " Nói một câu hơi khó hiểu rồi lão tướng quân ra hiệu chàng trai lên ngựa.
Nếu Duy Khang ở đây sẽ nhận ra chàng trai này là Atsushi!
Không... Chính xác mà nói phải là Ảnh Quân!
Phải, Ảnh Quân đã có ý định để cho q·uân đ·ội mang "bản thể" của mình về đế chế bên này.
Vì thông tin hắn cần ở đây đã có hạn, đều bây giờ hắn cần là một không gian để phát huy, còn kế hoạch, sau khi đã đến được đế chế thì hắn sẽ tiến hành.
" Được rồi, chủ của các ngươi yêu cầu sau khi gặp được ta thì nhanh chóng rút quân, ở đây thêm giây phút nào là càng không ổn "
Khi nghe thấy lời nói phách lối như vậy, tướng quân và đám quý tộc không thể chấp nhận được, khi định bảo Ảnh Quân cẩn thận lời nói thì chỉ thấy hắn ngước nhìn lại cả đám.
Không hiểu sao, đám quý tộc và tướng quân lại cảm nhận được ánh nhìn này "khá" giống ánh nhìn bệ hạ của bọn hắn.
" Được rồi, không nên làm những việc không cần thiết! Rút Quân! "
" Rõ! " Mồ hôi nhanh chóng đổ xối xả vì quá sợ hãi, tới mức bọn hắn nghi ngờ đây là con riêng của bệ hạ.
Lão tướng quân trấn định hơn nhiều, nhanh chóng ra lệnh trở về cổng cùng đem toàn bộ người mà bọn hắn đã bắt ở đây theo trở về.
Duy Khang làm rất tốt công việc bảo vệ người dân nhưng hắn sẽ không bao giờ đoán được cuộc xâm lược này có "quan hệ" vô cùng ảo ma này.
Ảnh Quân dần đi vào cánh cổng thì lão tướng quân hỏi: " Thưa ngài, vậy thì những người chưa quay về thì sao? "
Ảnh Quân lạnh lùng trả lời: "Sống c·hết do bọn hắn tự định đoạt! "
" Vâng! " Tuy đồng ý nhưng người lão tướng quân vẫn run nhẹ lên, vì "bọn hắn" ở đây là hơn một vạn lính đó...!?
Mang theo chút bất lực đi vào cánh cổng, lão tướng quân chưa từng nghĩ đến đây là là cách diễn ra trận chiến đầu tiên ở một vùng đất mới.
Vô cùng nhạt nhẽo, không hề những pha xông chiến huyết tinh như lúc trước vì câu nói của bệ hạ "con người chính là hàng hoá".
Giờ hắn chỉ hi vọng, bệ hạ vẫn sẽ dẫn dắt đế chế càng thêm hùng mạnh là được.
" Ta... Vẫn là đã già rồi...? "
-+-+-+-
Quy trở lại chỗ của Duy Khang, hiện nay hắn đã được tăng cường "năng suất" nhờ thanh kiếm loot đồ từ tên Nam Tước.
Không như trước rườm rà, phải làm cho á nhân b·ất t·ỉnh, rồi dùng tay xoay đầu, tốn nhiều công sức hơn nhiều thì giờ đây chỉ cần nhanh, chuẩn đánh vào điểm yếu như đầu, cổ, họng, là kết liễu đối phương.
Trong khi chiến đấu với thú nhân, Duy Khang nhận ra người dân đang đi về cùng một hướng thì hắn đi theo để biết chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra, do ai đó loan tin cung điện hoàng gia là một pháo đài có thể phòng thủ để bảo vệ mọi người, nên toàn bộ người dân ai nấy cũng tụ tập ở ngoài cung điện hoàng gia tạo nên khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Luồn lách trong dòng người đông nghìn nghịt, Duy Khang vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Itami và hai cảnh sát.
" Ra là vậy, dù sao việc di sản văn hoá có thể bị phá hủy quan trọng hơn nhiều với mạng sống con người!? "
Mặc dù đã cố nhỏ tiếng nhưng hình như hắn quên mình đang ở trong một đám đông, và đặc biệt có kĩ năng là "lan truyền thông tin" cấp viên mãn.
" Cái gì tại sao lại không cứu!? Là mạng người đó! "
" Chính phủ đang làm gì!? Quân đội đâu? Mọi thứ đã loạn lên cả rồi! "
" Ba mẹ đâu rồi!? Huhu! "
" Là ai đang tung tin đồn thất thiệt!? " Một thanh tra tức giận mắng.
Tình hình ổn định nhờ sự hỗ trợ của các thanh tra nãy giờ bị một câu nói của Duy Khang làm cho tình hình hỗn loạn trở lại.
Duy Khang: ta không biết gì hết, chỉ là lỗ tai có chút thính chứ không hề có thù hận gì với mấy chú thanh tra.
Duy Khang tiếp tục cuộc lắng nghe cuộc trò chuyện:
" Thanh tra! Đây! " Cậu thanh tra đưa chiếc điện thoại bàn cho sếp mình.
" V- Vâng...! "
" Đ-Đã rõ rồi ạ! " Sau khi trò chuyện với bên người đầu dây, chú thanh tra quay lại nhìn Itami.
Itami hỏi: " Này, đó là..? "
Cậu thanh tra trả lời: " Đúng vậy " chú thanh tra tiếp lời: " Thường dân phải được ưu tiên hàng đầu ".
Nói xong, chú thanh tra đi ra khỏi quầy, ra lệnh với các thanh tra đang ổn định tình hình: " Các chàng trai! Mở cổng Hanzou! "
" Vâng! " Nói rồi, mọi người nhanh chóng chạy về phía cổng và thông báo người dân.
" Cổng Hanzou sẽ được mở ra! Mọi người phải nhanh chóng s·ơ t·án về cổng trước khi 'tụi nó' tới! ".
*Két két ~*
" Nó mở rồi kìa! "
Cánh cổng vừa mở ra, người dân lập tức ồ ạt chạy thục mạng vào phía bên trong.
" Đừng chen lấn! Xin hãy làm theo chỉ thị! "
Trong đám đông, một cô bé bất ngờ ngã ra đất, ngay khi vừa sắp có người dẫm lên do hoảng loạn, Duy Khang xuất hiện bế cô bé đi.
Từng những bước di chuyển gọn lẹ, Duy Khang nhanh chóng luồn lách như con lươn qua dòng người tấp nập, đặt cô bé xuống một nơi trống trải, rồi hỏi:
" Bố mẹ em đâu, mà lại đi một mình như thế này? "
Đôi tay dụi đi nước mắt trên má, cô bé thút thít đáp: "Em không biết, sau khi chia ra thì em không gặp được mẹ! "
Sau khi nói xong, cô bé sà vào lòng Duy Khang ôm lấy ôm để, rồi khóc để phát tiết sự sợ hãi nãy giờ.
Duy Khang nói: "Cứ khóc đi, mọi chuyện sẽ dần đi qua thôi nhóc! "
Vừa dứt lời, một tiếng *đoàng ~* quen thuộc lại lần nữa vang vọng trong kí ức của Duy Khang.
Vết thương bên vai phải cơ bản đã được hồi phục vô thức đau nhói lên.
Quay lại nhìn đoàn người đang hồi phục tinh thần sau cú sốc, cùng một số người đang được đưa đi c·ấp c·ứu vì thương tích từ b·ạo l·oạn.
Một trong số đó đột nhiên có một lỗ máu ngay trên trán, sau đó lăn ra c·hết t·ại c·hỗ.
" A. . .! " Sau đó là tiếng hét thất thanh của mọi người.
" Cái gì!? " Ánh mắt Duy Khang nhìn chằm chằm "kỵ sĩ rồng" ngay trên không trung, với thị lực vượt xa người thường, hắn lập tức nhận ra phát súng vừa rồi là tên chó c·hết kia nổ.
" Nhóc, Anh có chuyện cần đi làm! Nhóc ở đây đợi một chút, anh sẽ quay trở lại với nhóc ngay lập tức! "
Nói xong, thân hình Duy Khang chỉ lưu lại tàn ảnh, Duy Khang không ngừng tăng tốc độ rồi nhảy lên nơi cột điện gần đó.
Người ta nói rằng, bắp chân con người là cơ khoẻ nhất, theo lý thuyết, một người có thể nhảy cao bằng một toà nhà cao mười chín tầng.
Nhưng để thực hành thì gần như là điều không thể vì khả năng hồi phục cơ bắp không đáp ứng được yêu cầu rèn luyện khắc nghiệt như thế.
Mà giờ đây, Duy Khang đang thực hiện điều đó.
Tương tự, nếu muốn nhảy cao như thế là vô cùng tốn sức, nên Duy Khang không thường xuyên sử dụng sức bật khủng kh·iếp này.
Nhưng giờ đây, vì lí do nào đó mà bắt buộc Duy Khang phải sử dụng nó.
Hắn tự đặt tên cho kĩ năng tự chế này là:
" Ná Thun! "
Gầm nhẹ, hai chân tụ lực, lao nhanh như ná ra khỏi mặt đất thẳng tới bầu trời, nơi ở tên "kỵ sĩ rồng".
" Ba ơi! ".
" Gì vậy con trai? Nên hỏi điều quan trọng, liên tục chạy nhảy này giờ khiến ta đuối sức rồi ".
" Trên đời này có người hùng không ba? "
" Làm thế nào lại có được hả con? Chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng thôi! "
" Nhưng cha xem! Có người đang bay t·ấn c·ông kỵ sĩ cưỡi rồng kìa! "
Người cha đứng hình sau khi nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời.
Giờ đây, quái vật đã từng làm cho anh ta tuyệt vọng trong khi chạy chốn đang bị một thanh niên đánh cho rơi xuống.
"Rồng" mà mọi người sợ hãi giờ đây đang càng ngày càng muốn tiếp xúc thân mật với mặt đất.
*Rầm ~*
Xác con rồng nằm trên nền cỏ dại, bước từ đó là một chàng thanh niên mặc một chiếc áo khoác màu đen, cùng với hành động vừa rồi đã làm thanh niên càng "ngầu lồi".
" Có lẽ... Đây là mộng đi...! " Thở dài, nhưng trên khuôn mặt người cha vẫn không giấu được vừa xả được trong lòng lo lắng cảm xúc.
" Con trai, giờ ta nghĩ lại rồi, có lẽ anh hùng có thật! "
" Con biết mà! " Với khuôn mặt hớm hĩnh, bé trai trả lời.
Giờ đây, Itami và các thanh tra vô cùng há hóc mồm trước pha trình diễn của Duy Khang vừa rồi.
Thanh tra: "Anh có thể kiểm tra giúp tôi đây là mơ hay thực không!? "
Itami: nhéo tay
Thanh tra: "Đ-đau! Dừng lại! Tôi biết đây là thực rồi! "
Itami không quan tâm tới thanh tra, bởi là một quân nhân dù đã bỏ khá lâu vì trở thành Otaku nhưng một điều cũng biết nhiều hơn người thường.
" Tốc độ, phản xạ, thể chất, sức mạnh,.v,.v,. Đều vượt xa hơn người thường! "
" Nếu tính theo thời gian từ khi b·ạo l·oạn xảy ra cũng đã khá lâu, thế mà hắn vẫn có nhiều năng lượng như thế vậy hẳn khả năng hồi phục cũng không kém! "
" Tên này... " Liếc nhìn Duy Khang được mọi người xung quanh bu lại cảm ơn liên tục, Itami chỉ đành thán phục.
" Sắp có rắc rối rồi đây... "
" Này! "
Mãi mê suy nghĩ, Itami nhận mình đang làm lơ cậu cảnh sát đối diện, vội vàng xin lỗi:
" Xin lỗi, tôi chỉ hơi thất thần, xin mời cậu nói tiếp "
Thấy đối phương không phải cố ý, cậu ta cũng không làm khó;
" Phần lần khu vực hành chính đã bị c·hiếm đ·óng. Nơi hiện chúng ta đang ở là Sakuradamon, cũng là địa điểm phòng thủ cuối cùng! ".
" Quân tiếp viện sẽ được gửi đến sớm nhất có thể ".
" Quân đội chính của kẻ địch ở đâu? " Itami thắc mắc.
Cậu cảnh sát nói với giọng điệu chắc nịch: "Chúng đang đến ".
" Vì thế, trước khi viện trợ tới nơi, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là bảo vệ người dân! "
" Đã rõ! " Mọi người đồng thanh trả lời.
Khi Itami đang trò chuyện với các thanh tra về kế hoạch phòng thủ trước sự t·ấn c·ông của "tụi nó".
Thì trong lúc ấy Duy Khang cũng đã liếc nhìn Itami.
" Tên này... Không tầm thường! "