Chương 9: Dị Giới Xâm Lược
Chương 9: Dị Giới Xâm Lược
Với tính cách của Molt, lão ta sẽ liên tục nghĩ cách chiếm được vùng đất mới bên kia cánh cổng.
Vì với suy nghĩ "đất càng rộng đế chế càng mạnh".
Nhưng, Ảnh Quân chỉ cần hoàn thành mục đích là được.
Gate sắp mở ra.
Đánh dấu cho trận chiến đầu tiên của Ảnh Quân.
-+-+-+-
11h 40' AM
" Em gái, em đang nhìn gì thế? " Thấy một cô nhóc đang nhìn chằm chằm vào khoảng không có hơi kì lạ, Duy Khang hỏi.
Cô bé đưa tay lên chỉ: " Ở đây nè anh, có một cánh cổng rất mờ ảo ở đây " nói rồi, cô bé dùng tay để miêu tả hình dáng cảnh cổng.
" Cổng..? "
Vậy là nó đang sắp xuất hiện ở đây?
Phù... Đúng là may mắn, liên tục tìm kiếm xung quanh thành phố cuối cùng cũng tìm được nó.
«Gate»
Chỉ là... Thứ thực sự tồn tại bên kia cánh cổng là gì?
" Cô nhóc, ở đây sắp có quái vật, nguy hiểm lắm nên tránh xa ra đi! " Nhắc như vậy nhưng hắn nghĩ một hồi vẫn là tự thân vận động.
Duy Khang dự định di chuyển xung quanh nơi cánh cổng sắp xuất hiện để có thể dự đoán được số người sẽ tụ tập lợi đây.
Vì ai cũng sẽ có thể bị hấp dẫn bởi một cánh cổng có hình dạng kì lạ như này.
Tiếp theo là điều hắn không thể dự đoán, đó chính là v·ũ k·hí tầm xa của địch. Duy Khang có thể bảo vệ người dân trước sự t·ấn c·ông của đám lính cận chiến.
Nhưng với một đợt mưa tên thì t·hương v·ong là điều không thể tránh khỏi.
Chỉ là... Hôm nay vận may không đứng về phía Duy Khang.
-+-+-+-
Bên kia cánh cổng...
Tương tự bên kia cánh cổng, tuy nhiên mọi người lại có thể thấy rõ các đường mờ ảo chi tiết, nên biết được cánh cổng sắp xuất hiện.
Tuy nhiên trong q·uân đ·ội hiện giờ đang bị bao phủ bởi một bầu không khí ngột ngạt.
Khác với những cuộc xâm lược lúc trước, đám quý tộc sẽ liên tục ăn chơi trước khi ra trận để nâng cao sĩ khí.
Nhưng không còn, rượu cũng không còn, vì sự thay đổi kì lạ hai tháng trước của nhà vua.
Bệ hạ, người mà không thèm quan tâm đến bọn hắn nay lại trở nên vô cũng "lo lắng" đời sống của bọn hắn.
Và tất nhiên lãnh thổ cũng được bệ hạ hứa hẹn sẽ bảo vệ tốt giùm.
Giữa bầu khí căng thẳng này, một tên Nam Tước chủ động mở miệng:
" Ta nói này! Các ngươi sao không nghĩ đến lợi ích khi làm việc cho bệ hạ đi! "
" Nhìn xem, những con quái vật ở ngoài kia còn đang mong đợi được chiến đầu kìa! "
Nếu trong lúc bình thường, tên Nam Tước lập tức sẽ bị ném gạch liên tục vì dám đem bọn hắn so sánh với lũ quái vật thấp hèn.
Thì giờ đây, đáp lại chỉ có sự im lặng.
" Các ngươi nhìn xem giờ đây chúng ta đã có thêm những v·ũ k·hí mạnh mẽ hơn! "
Tên Nam Tước cố gắng to tiếng hơn nữa như mong muốn có được sĩ khí:
" Đó là nhờ bệ hạ! Nhìn đây này, Pháo Thần Công, súng bôn lôi- "
" Là súng hoa mai, thưa ngày Nam Tước "
Tên Tướng Quân im lặng nãy giờ bỗng nhiên nhắc nhở.
" Là lỗi của ta, nhưng nhờ những thứ thần kì này, sau này cuộc sống chúng ta sẽ đổi thay! "
" Nếu nói cuộc sống lúc trước sung sướng, thì giờ phải gọi là... Là gì? Là Siêu Sung Sướng! "
" Được rồi không nói nhiều nữa ngài Nam Tước! Chỉ cần nhớ làm theo nhiệm vụ là được rồi, dù sao bệ hạ đã cảnh cáo nếu gặp phải kẻ địch mạnh hơn tuyệt đối không được ở lại chiến đấu "
" Bắt càng nhiều sinh vật giống người nhiều nhất cho bệ hạ là được "
" Và nhớ không được tổn thương hay làm mất mát gì nếu không thì điều kinh khủng nhất sẽ xảy ra với các ngươi! "
" C·hết tiệt, con chó trung thành của lão già đó! Nếu không phải vì yếu hơn...!" Đám quý tộc thầm mắng.
Lần này lão tướng quân la lớn: " Được rồi! Tập trung tinh thần lại đi! Chúng ta sắp đi đánh trận, là lính, chứ không phải lính cảm tử mà để mặt như thế! "
" Rõ! " đám quý tộc miễn cưỡng đồng thanh một tiếng.
Nhìn đám quý tộc xung quanh, lão tướng quân nhếch miệng cười.
Một đám ô hợp, vẫn là c·hết trên chiến trường sẽ vinh quang hơn cho các ngươi hơn nhiều.
-+-+-+-
Tokyo Ginza.
11h 50' AM
" Tuyệt Quá! "
" Cái gì đây? "
" Để quay phim à? "
Một cánh cổng khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa đường đi làm đám đông hiếu kì, nhiều người tụ tập lại chụp hình mà không hề hay biết bản thân sắp phải m·ất m·ạng mạng vì hành động này.
Bên kia dị giới thì đang chuẩn bị bước đầu tiên vào cánh cổng.
" Lũ ô hợp kia! Chỉ cho phép g·iết những kẻ có khả năng phản kháng, nếu được thì nên bắt hết! "
" Nhưng trước hết! Khi vừa bước qua cánh cổng là phải ra oai phủ đầu đối phương... Nên cứ g·iết thoải mái trước! "
" Grào...! " Những tiếng gào thét vang lên như biểu thị đồng ý.
" Được rồi! Đội cưỡi rồng, đi trước dẫn đầu cho đội quân! "
" Vâng! " Nói rồi, một tiểu đội mang theo một cái thương có gắn lưỡi lê, dùng roi quất lên người con Wyrern bay vượt qua cánh cổng.
Có thể nói khi buông lỏng cảnh giác... Cũng chính là thời điểm yếu ớt nhất của con người!
Đại chiến... Bắt đầu!
Vèo ~
Một sinh vật khổng lồ lướt qua đầu người dân.
Khi mọi người còn đang hoang mang chưa hiểu tình hình gì xảy ra thì một lũ sinh vật kì lạ đột nhiên xông ra từ cánh cổng.
Và mở đầu là...
*Đoàng ~*
Một người cậu thanh niên trong đám người bỗng nhiên ôm bụng, nét mặt nhăn nhó dần rồi bất thình lình ngã gục xuống đất.
Máu từ người tuôn ra dần, màu đỏ tươi dần nhuộm đi màu xám của nhựa đường.
Hiện giờ, hình như chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, mọi người xúm lại gần tỏ ra lo lắng với tình trạng của chàng trai.
Nhưng chưa kịp làm gì tiếp, một người cũng có "triệu chứng" giống hệt như vậy.
Mọi người dần nhận ra có gì không đúng ở đây...
Một người la lớn cảnh báo: "Là súng! Mọi người mau chạy đi! "
Bầu không khí trở nên im lặng, sau đó vỡ tan như bức tường chống không nổi l·ũ l·ụt.
Sống trong thời kì hoà bình, người dân lúc nào cũng an toàn, không lo việc có một quả bơm từ trên trời rơi xuống.
Nhưng giờ đây chỉ nghĩ đến việc có một đám khủng bố có đủ các loại súng cũng đủ để làm mọi người tháo chạy.
Một bé gái khi đang cố gắng chạy khỏi thì bị dấp té, nếu nhìn rõ thì đây là cô bé mà đã giúp Duy Khang phát hiện ra cánh cổng.
Cùng lúc đó có một con Orc có thể hình to lớn phát hiện có một con mồi đã mất đi năng lực hành động thì lập tức lao tới, huy động chùy gỗ lao thẳng tới bé gái.
Tưởng chừng sắp có một cảnh tượng máu me sắp xảy ra thì một bóng người lao tới dùng tay tạo lực đẩy lên chùy gỗ làm chệch hướng t·ấn c·ông.
* Răng Rắc ~*
Không biết vì lực lượng quá lớn hay chùy quá mạnh, mặt đất bị nứt ra cả một mét bán kính.
Quay lại với khuôn mặt tươi cười, Duy Khang hỏi thăm: " Có sao không? Nhóc! "
" Dạ- dạ em không sao! " Đôi mắt long lanh không ngừng rung động vì cảnh tượng vừa rồi.
Cô bé có vẻ tò mò hỏi hắn: "Anh ơi! So với ba thì anh có mạnh bằng không? "
Duy Khang: "..."
" Có lẽ là không? Nhưng giờ quan trọng hơn là em nên chạy đi! "
" Vâng! " Cô bé gật đầu rồi chạy ra khỏi nơi này.
" Grào...! " Có lẽ là con Orc nhận ra mình đang bị làm lơ nên gào lên để thông báo.
Ta còn ở đây!
Duy Khang: Kệ ngươi!
Không chần chờ, Hắn thuận thế xoay mình cho con Orc một cước vào má phải mặt choáng váng cả đầu óc.
Orc chưa kịp làm gì tiếp thì Duy Khang bồi thêm một cú đấm móc trực tiếp b·ất t·ỉnh.
Xử xong Orc, Duy Khang tiếp tục tìm kiếm xung quanh người cần trợ giúp, đại khái có thể tóm tắt như vậy.
Quái vật: Grào! ( Ngon nhào vô )
Người vô tội: Cứu tôi!
Duy Khang không nói nhiều liền cho combo đấm + đá trong thời gian nhanh nhất liền cho quái vật b·ất t·ỉnh nhân sự.
*Đoàng ~ đoàng ~*
Khi đang dang dở trong việc giải cứu thì một làn đạn đã bay tới sau lưng Duy Khang, cũng may phản ứng hắn phản ứng nhanh nên lập tức thoát khỏi.
Nhìn thấy số đạn ghim trên người con quái vật như nhím thì Duy Khang không khỏi đổ mồ hôi hột vì mém nữa bay màu.
Lúc này từ trong cánh cổng xuất hiện một đám người vì ánh sáng mặt trời không thể chiếu thẳng vào, nên núp trong bóng tối rồi phục kích là lợi thế tuyệt đối.
Nhưng không hiểu vì lí do tại sao họ lại chủ động bại lộ hành tung ngay bây giờ.
Một trong những tên đó đột nhiên lớn tiếng nói một thứ ngôn ngữ khá giống của Sally khi đó.
Tiếc là Duy Khang không phải thiên tài trong việc học ngoại ngữ và Sally vẫn còn nhỏ nên không hiểu nhiều để dạy hắn.
Nhưng Duy Khang lập tức hiểu được lời nói của tên đó.
Bởi vì... Sau đó toàn bộ quái vật khi đang rượt đuổi theo người dân, đột nhiên quay mặt lại nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Duy Khang: ực ~ cái này có hơi đáng sợ đi! Dù sao quần chúng chú mục cũng rất đáng sợ ~
Đám quái vật sau khi thay đổi mục tiêu thì dùng toàn bộ mọi thứ có trên tay lao thẳng tới Duy Khang.
Duy Khang biết với tình huống căng thẳng này mà khi thấy đám thú nhân dùng chùy gai "đâm" tới thì vẫn không khỏi nhịn được cười.
Duy Khang:" Một đám không nói võ đức !"
Nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, lập tức nhảy nhẹ lên tránh khỏi đợt t·ấn c·ông rồi lấy đà từ đầu của một tên thú nhân để nhảy ra xa.
Nhưng hắn hình như đã quên mất một việc, là đám người kia có vũ khi nóng.
* Đoàng ~*
Tiếng súng vang lên, ngay sau đó là một lỗ máu xuất hiện ngay vai phải Duy Khang.
Cố chịu đau thoát khỏi vòng vây, Duy Khang tiếp đất thành công.
* hồng hộc *
Duy Khang cưỡng ép dùng tay lấy viên đạn ra khỏi vai phải, sau đó chỉ việc để v·ết t·hương tự lành.
Nói thật, việc liên tiếp hoạt động đã khiến Duy Khang nhanh chóng đuối sức, duy trì một tiếng vẫn có thể nhưng hắn không thể làm được.
Vì một tiếng chỉ là hắn dự đoán, có thể xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Đó là dân bản địa dị giới có súng!