Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 18




Đường Tư Kỳ lập tức ngồi bật dậy, đợi chút!

Thẻ gấp ba đồng vàng!

Được đấy!

Như vậy thì check in cấp A 3 lần sẽ nhận được…900 đồng vàng?

Có lời!

Hơn nữa khuyến mãi có thể duy trì đến tối mai, khả năng thành công cao hơn không ít.

Đường Tư Kỳ kích động muốn lập tức mở khóa.

Nhưng cô lại do dự.

Thành phố thứ hai…

Vấn đề tới rồi đây, cô sống ở Thượng Hải mấy năm mà vẫn chưa quen thuộc nơi này, đổi chỗ khác check in liệu có làm được không?

Vừa nghĩ tới việc phải đến nơi xa lạ, Đường Tư Kỳ đã thấy trong lòng bất an.

A, không đúng, hệ thống không chỉ định thành phố thứ hai là thành phố nào, vậy thì cô có thể mở khóa quê của cô, nơi cô sinh sống từ nhỏ tới lớn.

Lúc đó cô chưa trở thành trạch nữ, nhưng lại là người háu ăn hàng thật giá thật, cô đã từng lùng sục hàng ăn ngon khắp phố lớn ngõ nhỏ một lần đấy.

Sau khi Đường Tư Kỳ cẩn thận suy xét, cô ấn xác nhận mở khóa, đồng thời viết Ôn Châu xuống ô tên thành phố mở khóa.

Đúng, không sai, quê của cô và Từ Thiên Ngưng chính là nơi người người mua nhà, xưởng da khắp nơi đóng cửa trong lời đồn.

Trong rất nhiều lời đồn về Ôn Châu, vậy mà không có một cái nào nhắc đến đồ ăn ngon, mỗi khi nhớ tới chuyện này, Đường Tư Kỳ đều cảm thấy rất không khoa học.

“Chúc mừng kí chủ mở khóa chức năng check in tại thành phố thứ hai: Ôn Châu. Hệ thống tặng một tấm thẻ gấp ba đồng vàng, mời sử dụng trong vòng 48 giờ. Tổng tài sản: 717 đồng vàng.”

Từ Thiên Ngưng vừa lúc nhập hàng về, Đường Tư Kỳ liền bò dậy khỏi giường, mở cửa phòng ngủ.

"Thiên Ngưng, em muốn về nhà một chuyến."

"Hả? Có chuyện gì xảy ra à?" Từ Thiên Ngưng có hơi bất ngờ, dù sao Đường Tư Kỳ đến Thượng Hải đã được một thời gian nhưng chưa từng nhắc tới chuyện về nhà.

Cô đột nhiên nghĩ tới tình huống xấu: "Sức khỏe của chú và dì có gì không ổn sao?"

Đường Tư Kỳ nhanh chóng nói: "Không phải, không có, em chỉ… cảm thấy nên về nhà một chuyến, không phải em đã đi mấy tháng rồi à, lại không liên lạc gì về nhà, vẫn nên về một chuyến xem sao."

Từ Thiên Ngưng thở ra một hơi, cười nói: "Đúng đấy, nên quay về xem xem, chắc hẳn chú Đường cũng rất nhớ em. Em định đi lúc nào?"

Đường Tư Kỳ: "Càng nhanh càng tốt ạ, bây giờ em sẽ thu thập hành lý, thu thập xong thì đi."

"Gấp vậy à? Được rồi, chị giúp em tra vé tàu cao tốc, sau đó đưa em ra bến tàu."

"Bến, bến tàu? Hay là em đi xe khách về thì hơn?"

Đường Tư Kỳ chưa từng đi tàu cao tốc, có hơi hoảng.

Từ Thiên Ngưng cười nói: "Em quên rồi à, đi xe khách từ Thượng Hải về nhà phải mất sáu, bảy tiếng đấy, đi tàu cao tốc nhanh hơn nhiều." Cô vừa nói mở app trên điện thoại: "Sau này em tải phần mềm 12306 về điện thoại, dùng app này đặt vé rất tiện, xem này, tàu xuất phát lúc 11 giờ, không tới 4 tiếng là về đến nhà, lúc em về tới nơi còn chưa đến 3 giờ chiều nữa."

Đường Tư Kỳ suy nghĩ một chút, đúng thật là ngồi tàu cao tốc sẽ tiết kiệm được mấy tiếng đồng hồ, có thể check in nhiều thêm một chỗ là có thể được nhiều hơn 300 đồng vàng rồi.

Từ Thiên Ngưng cũng biết Đường Tư Kỳ chưa từng đi tàu cao tốc nên giúp cô đặt xong vé tàu, vừa đặt vừa dạy Đường Tư Kỳ cách thao tác.

Sau đó cũng không để ý lời từ chối của Đường Tư Kỳ mà kiên trì đưa cô đến ga tàu.

"Em vào xem số tàu trên bảng là sẽ tìm được phòng chờ." Từ Thiên Ngưng dặn dò.

"Aizzz, được ạ, em biết rồi."

"Chuyển lời hỏi thăm của chị tới chú nhé."

"Vâng."

Cứ như vậy, Đường Tư Kỳ lần đầu tiên tới bến tàu, lần đầu tiên thuận lợi lên tàu cao tốc.



Nói đến cũng có hơi mất mặt, cô lớn như vậy nhưng xưa nay chưa từng đi tàu, lúc học đại học, bên ngoài trường học chính là bến xe đường dài, mỗi lần về nhà cô đều đi xe khách.

Sau khi tàu chạy, tốc độ ban đầu mới chỉ hơn 100 km/h, đến khi ra khỏi thành phố đã tăng đến 200 km/h rồi dần tăng tốc đến 300 km/h.

Vậy nhưng hành khách trên tàu không hề cảm giác được tàu đang phi như bay, vô cùng ổn định.

Tất cả những điều này làm cho Đường Tư Kỳ thấy vô cùng mới mẻ.

"Wao, thần kỳ thật!"

Điều làm cô không ngờ tới nhất chính là trước chỗ ngồi còn có ổ cắm điện, người ngồi cạnh cô đã lấy máy tính ra gõ bùm bùm.

Đường Tư Kỳ nhớ ra mình cũng có việc phải làm, đơn vẽ bìa tiểu thuyết mới nhận vẫn còn chưa phác thảo kết cấu đâu, vậy nên cô cũng lấy máy tính xách tay và bảng vẽ điện tử ra bắt đầu vẽ.

Có kinh nghiệm vẽ mặt trời mọc ở cửa Ngô Tùng lúc trước, lần này vẽ biển theo yêu cầu của khách hàng tương đối thuận lợi.

Trọng điểm phác thảo chính là tỷ lệ giữa cảnh biển, căn nhà nhỏ màu trắng và hai nhân vật chính.

Không giống với khi vẽ mặt trời mọc ở cửa Ngô Tùng, màu sắc chủ đạo của bức tranh này là màu trắng và xanh lam, đem lại cảm giác tươi mới lãng mạn.

Tất cả được tiến hành rất thuận lợi, bản phác thảo rất nhanh đã hoàn thành.

Còn những chi tiết cụ thể và nâng cao hơn thì Đường Tư Kỳ không tiếp tục vẽ, dù sao đây cũng không phải là hoàn cảnh làm việc lý tưởng, chi tiết nhỏ vẫn nên để về nhà rồi vẽ.

Những bước còn lại chỉ mất chưa tới nửa tiếng là xong rồi.

Thời gian hẹn giao bản phác thảo là ngày mai, cô xuất ảnh phác thảo từ phần mềm ra, lại dùng điện thoại chia sẻ dữ liệu cho máy tính rồi gửi qua cho khách hàng.

Đối phương nhanh chóng trả lời.

"Phác thảo quá tốt! Đây chính là cảm giác mà tôi muốn! A a a a, nam nữ nhìn nhau tình quá trời, tôi đã tưởng tượng ra câu chuyện tình yêu lưu luyến day dứt 300 nghìn chữ rồi. Đại đại cứ vẽ tiếp đi nhé."

Đối phương dựa theo giao hẹn lúc trước, thoải mái thanh toán 70% giá tiền.

30% còn lại sẽ trả sau khi bức tranh hoàn thành.

Sau khi công việc đã làm được tương đối, Đường Tư Kỳ cảm giác có hơi đói bụng.

Thật ra nội tâm của cô nói cố gắng đừng ăn gì cả, giữ bụng về nhà check in.

Nhưng tàu đến 3 giờ mới tới Ôn Châu, nếu không ăn, cô sợ mình đói đến hạ đường huyết nên đi tới quầy phục vụ mua đồ.

Ở đây đã có không ít người xếp hàng, lúc đến lượt, cô phát hiện trên bàn chỉ có hai lựa chọn là cơm thịt bò kho và cơm gà nướng khoai tây 48 tệ.

"Sao đắt thế?" Đường Tư Kỳ không nhịn được hỏi.

Thái độ của người phục vụ rất tốt, mỉm cười nói: "Chị có muốn mua một hộp nếm thử hay không? Hai vị này đều rất ngon."

"Không có giá nào khác sao?" Đường Tư Kỳ hỏi.

"Đã hết rồi ạ." Người phục vụ vẫn nở nụ cười như cũ, thân thiện đưa ra đáp án phủ định.

"Ồ, vậy tôi không mua nữa."

Cô đem theo cái bụng đói quay về chỗ ngồi.

Chàng trai bên cạnh cũng đã làm xong việc, thấy cô không bận gì bèn bắt chuyện.

"Cô vẽ tranh à? Là hoạ sĩ chuyên nghiệp sao?"

Đường Tư Kỳ ngại: "Tôi không được coi là họa sĩ chuyên nghiệp đâu, mới là dân nghiệp dư thôi."

Đối phương cười: "Tôi cũng là dân code nghiệp dư, có điều ban nãy tôi âm thầm nhìn qua, thấy cô vẽ rất đẹp."

"Cảm ơn."

Hai người hàn huyên một lúc, Đường Tư Kỳ không nhịn được than hỏi: "Cơm hộp trên tàu cao tốc đều đắt đến vậy à?"

"Cô vừa đi hỏi à? Bao nhiêu tiền thế?" Chàng trai hỏi.

"48 tệ." Đường Tư Kỳ đau khổ đáp.



Chàng trai sững sờ: "Không phải mà, loại rẻ nhất 15 tệ, cô không nhìn thấy à?"

Đường Tư Kỳ lắc đầu: "Không có, hai loại đều là 48 tệ, tôi chắc chắn."

Đối phương đứng dậy: "Đi, đưa cô đi xem một chút."

Đường Tư Kỳ đi phía sau, thấy như mình chuẩn bị đi gây sự, cô yếu ớt rụt cổ, không biết đối phương muốn làm gì.

"Chúng tôi muốn mua 2 suất cơm hộp, loại 15 tệ." Chàng trai trực tiếp nói.

"Rất xin lỗi, hiện tại trên tàu không có cơm hộp loại 15 tệ, có điều có loại 48 tệ này, anh có thể xem thử xem sao."

Chàng trai không nói hai lời, lấy điện thoại di động ra quay video: "Không phải nói quy định trên đoàn tàu bắt buộc phải có cơm hộp 15 tệ à? Tại sao không có?"

Nụ cười trên mặt người phục vụ cứng ngắc.

"Là vậy ạ, hiện tại trên tàu tạm thời không có đủ cơm hộp 15 tệ."

"Nhưng quy định của mấy người đã nói rõ rồi, cơm hộp 15 tệ hết thì phải lập tức bổ sung."

"Ách, nhất định chúng tôi sẽ bù hàng rồi ạ, nhưng không phải là tàu vẫn chưa dừng sao…"

"Vậy khi nào mới dừng lại bù hàng?"

"Ngay trạm tiếp theo…"

Lúc này, hành khách xếp sau bọn họ cũng sôi nổi bàn luận.

"Đúng đấy, không phải tin tức đều nói có cơm hộp 15 tệ à, sao lại không có?"

"Đúng đấy, tận 48 tệ, dân chúng làm sao mua nổi!"

"Toàn là chiêu trò, quy định nói có, người thì bảo hết hàng, nếu không có anh bạn này thì không phải mọi người bị ép mua giá cao hết rồi à?"

Nụ cười trên mặt người phục vụ không giữ nổi nữa, nhanh chóng nói: "Khách hàng muốn mua cơm hộp 15 tệ có thể đăng ký với tôi, một lát sau tới trạm chúng tôi sẽ đưa cơm tới chỗ ngồi của các vị."

Trong toa xe vang lên tiếng vỗ tay, Đường Tư Kỳ sùng bái nhìn vị khách nam.

"Ha ha ha ha, hóa ra còn có thể làm vậy, anh lợi hại thật."

"Rất nhiều chuyện không hề như vẻ bề ngoài, có lẽ bọn họ cũng không cố ý giấu, nhưng nhất định sẽ có hành khách hiểu lầm, phải chịu đói hoặc bắt buộc phải mua cơm hộp giá cao. Đây đều là kinh nghiệm cả, đi thường xuyên sẽ biết thôi."

Hay ra ngoài đúng là có tác dụng, có thể làm phong phú thêm kiến thức.

Hai người trò chuyện, bất tri bất giác đã đến trạm kế tiếp, người phục vụ nhanh chóng đưa cơm hộp 15 tệ đã được hâm nóng tới chỗ ngồi của họ.

"Ban nãy có chút hiểu lầm nhỏ, thật xin lỗi."

"Không có gì, có điều tôi nghĩ sau này mọi người nên chuẩn bị nhiều cơm hộp 15 tệ hơn, dù sao đối với người bình thường mà nói, cơm hộp 48 tệ cũng quá đắt rồi."

"Cảm ơn ý kiến đóng góp của anh."

Đường Tư Kỳ ăn cơm hộp 15 tệ, trong lòng vui vẻ, cô vừa tiết kiệm được không ít tiền đấy! Hơn nữa còn theo người ta học được một chiêu!

Hơn nữa cơm hộp 15 tệ không hề kém hơn loại 48 tệ, chay mặn phối hợp, món mặn là gà cung bảo, vị khá ngon, chất lượng tương xứng giá tiền!

Lúc này, điện thoại kêu lên “ong ong”.

“Chúc mừng ký chủ học được kỹ năng “Đi tàu”, khen thưởng 10 đồng vàng, tổng tài sản 727 đồng vàng.”

“Chúc mừng ký chủ học được kỹ năng "Mua cơm hộp 15 tệ bị ẩn giấu trên tàu cao tốc", khen thưởng 100 đồng vàng, tổng tài sản 827 đồng vàng.”

Đường Tư Kỳ:!!!

Hệ thống lại thưởng đồng vàng rồi!

Nhưng tại sao học được kỹ năng đi tàu chỉ thưởng 10 đồng vàng, mà học được kỹ năng mua cơm hộp 15 tệ lại được thưởng những 100 đồng vàng?

“Hệ thống sẽ căn cứ vào mức độ khan hiếm của kỹ năng để tiến hành khen thưởng.”

Đường Tư Kỳ hiểu ra, nói vậy thì đi tàu là kỹ năng phổ biến, mà mua cơm hộp rẻ là kỹ xảo nhỏ mà đa số mọi người đều không biết, vậy nên cái sau được khen thưởng nhiều đồng vàng hơn.