Sau khi ăn xong, Đường Tư Kỳ tranh thủ chợp mắt một lúc, dù sao sáng nay cô dậy quá sớm, trước khi ngủ cô còn không quên đặt bào thức.
2 giờ 50 phút chiều, tàu đến Ôn Châu, Đường Tư Kỳ thuận lợi xuống tàu, tâm tình vô cùng sung sướng.
Không nghĩ tới lần lần đầu ngồi tàu cao tốc lại thuận tiện đến vậy, trước đây cô ngồi xe khách, mỗi lần xuống xe đều thấy chân sưng hết cả lên, đi tàu thoải mái hơn xe khách rất nhiều, có thể đứng lên đi lại, đi vệ sinh cũng tiện hơn.
Cô thấy sau này bản thân sẽ không bao giờ ngồi xe khách để qua lại giữa Thượng Hải và Ôn Châu nữa.
Sau khi xuống tàu, cô không về nhà ngay, chuyện quan trọng nhất hôm nay chính là check in kiếm đồng vàng, cô ra khỏi bến tàu, lên xe bus đi thẳng tới trường cấp 3.
Lúc này, tuy cô đã ăn trưa nhưng nghĩ tới món bánh chiên gần trường học vẫn không nhịn được cảm giác thèm thuồng.
Thời còn học cấp 3, cô thích nhất là mua một phần bánh chiên (1) đem về nhà, sau đó vừa làm đề vừa ăn, quả thực chính nhân gian mỹ sự.
(1) Bánh chiên:
Sau khi lên đại học, cũng vì hàng loạt đồ ăn ngon trên phố lớn ngõ nhỏ mà cô vẫn luôn duy trì tần suất mỗi tháng về nhà một lần,.
Xuống xe, Đường Tư Kỳ quen thuộc đi tới tiệm bán bánh chiên.
"Ông chủ cho cháu một phần bánh chiên nhỏ với ạ."
Ông chủ vừa thấy cô đã nở nụ cười: "Ây dô, về rồi à? Lâu lắm không gặp cháu, cháu làm việc ở ngoài hả?"
Đường Tư Kỳ gật đầu: "Vâng, cháu làm ở Thượng Hải."
" Ây dô, ở Thượng Hải à, không tệ không tệ, làm việc gì thế?"
Tiệm của ông chủ mở trước cổng trường cấp 3, khách đến đa phần là học sinh và giáo viên, những người đã tốt nghiệp vẫn thường xuyên đến ăn như Đường Tư Kỳ không ít, mỗi lần gặp ông chủ đều sẽ tán gẫu với mọi người vài câu.
Đường Tư Kỳ: "Cháu đang vẽ tranh."
"Không tồi không tồi, ở Thượng Hải làm hoạ sĩ." Ông chủ vừa trò chuyện câu được câu không vừa cho bánh vào nồi rán.
Bánh chiên, cũng chính là há cảo chiên, há cảo được thả vào dầu nóng, phát ra tiếng “xèo xèo”, mùi thơm đặc chưng bay lên làm Đường Tư Kỳ quên cuộc trò chuyện ngại ngùng này, chìm đắm trong hạnh phúc sắp được ăn đồ ăn ngon mong nhớ đã lâu.
Tuy cửa tiệm này có rất nhiều loại nhân để khách chọn, nhưng nếu không nói rõ thì mọi người đều ngầm hiểu là nhân thịt heo rau hẹ, đây là vị kinh điển nhất.
Rất nhanh, ông chủ bê một phần bánh chiên nóng hổi đến, ông chủ không nói chuyện với cô nữa, theo kinh nghiệm của ông thì một khi bánh chiên được bưng lên, rất ít người sẽ lại chú ý tới ông, tất cả đều chăm chú ăn.
Đường Tư Kỳ gắp một cái bánh chiên, chấm với chút nước chấm rồi cắn một miếng.
A... Chính là hương vị quen thuộc này!
Vỏ ngoài thơm giòn, nhân bánh bên trong được nêm nếm vừa chuẩn, bên trong nhân rau hẹ thịt heo còn được thêm một ít củ mã thầy, cắn vào sẽ cảm nhận được hương vị rất khác.
Ăn ngon!
Đường Tư Kỳ âm thầm tặng trăm likes cho ông chủ.
Tài nghệ của ông chủ trước sau như một, vô cùng giỏi!
Bởi vì cô gọi phần nhỏ nên ăn xong rất nhanh, sau khi ăn xong, Đường Tư Kỳ ngồi trong cửa hàng check in.
“Chúc mừng ký chủ check in “Bánh chiên lão Lý” thành công, đạt cấp A, hệ thống khen thưởng 24 giờ thời gian sống, 300 đồng vàng (sử dụng thẻ gấp ba đồng vàng), tổng tài sản 1127 đồng vàng, thời gian sống còn lại: 113 giờ.”
Woa, hệ thống đánh giá hàng bánh chiên này tận cấp A, làm cho Đường Tư Kỳ vô cùng vui vẻ.
Dù gì đây cũng là tiệm ăn cô thích đã rất nhiều năm, có thể nhận được sự khẳng định của hệ thống, làm cô vui như chính bản thân được khẳng định vậy.
Bây giờ đã có hơn 1000 đồng vàng, từ giờ đến giờ cơm tối vẫn còn một lúc, Đường Tư Kỳ liền tới thành phố điện tử cách nhà cô tương đối gần đi dạo một vòng.
Nơi này có bán sản phẩm kỹ thuật số và cả thiết bị điện gia dụng.
Lúc ngang qua cửa hàng của thương hiệu XX, cô còn đặc biệt vào dùng thử máy tính xách tay.
Quả nhiên vừa nhẹ vừa chạy tốt!
Cô vừa xuống tàu, cái máy tính xách tay cô đang dùng vẫn ở trong cặp, so sánh với loại này thì nó nặng y như cục sắt vậy.
Nếu có thể đổi máy tính thì dù đi đâu cũng sẽ thấy nhẹ lưng hơn nhiều.
Đường Tư Kỳ vừa mới có suy nghĩ này, liền theo bản năng nở nụ cười, cô trạch như vậy, ngoại trừ Thượng Hải và Ôn Châu thì còn có thể đi chỗ nào được chứ.
"Chào chị, đây là mẫu mới ra của công ty, tuy là bản mỏng nhẹ, nhưng vì tính năng ổn định nên vẫn rất thích hợp để lập trình trò chơi, thiết kế, hơn nữa dùng để chơi game cũng rất tốt, chị xem đồ họa này thử xem."
Ai, đối phương càng giới thiệu, Đường Tư Kỳ càng yêu thích, hận không thể lập tức mua về.
Tiếc là đồng vàng vẫn chưa đủ, vẫn nên đi xem máy rửa bát trước.
Máy rửa bát chỉ cần 1000 đồng vàng, số đồng vàng của cô hiện tại đã đủ rồi.
Đường Tư Kỳ lưu luyến không rời tạm biệt máy tính xách tay trong mơ, đi tới tầng 2 – khu thiết bị điện gia dụng, nơi này bán đủ các loại thiết bị điện, không thiếu gì cả.
Đến máy rửa bát cũng có rất nhiều mẫu mã, chỉ là có lẽ nhân viên thấy cô còn trẻ, không phải khách hàng mục tiêu nên ưu tiên đến tiếp đón những khách hàng lớn tuổi hơn.
Đường Tư Kỳ cũng không vội, cô đứng ở một bên cọ nghe.
Hóa ra máy rửa bát còn chia làm nhiều loại như âm tủ, để bàn, âm bàn, độc lập.
Nhà đã sửa xong, bố mẹ cô không để lại chỗ lắp máy rửa bát nên không thể mua loại máy rửa bát âm tủ.
Mà hệ thống cũng nói rõ cũng là máy rửa bát để bàn, sau khi so sánh các mẫu, cô khóa chặt mục tiêu vào một mẫu trong đó.
Cuối cùng nhân viên cửa hàng cũng đến đón tiếp cô: "Xin hỏi bạn muốn mua sản phẩm gì ạ?"
Đường Tư Kỳ chỉ cái máy trước mặt: "Nếu như bây giờ tôi mua thì có thể giao đến trong hôm nay không?"
Nhân viên sững sờ: "Nhà bạn ở đâu ạ?"
Đường Tư Kỳ báo địa chỉ nhà.
Nhân viên cửa hàng gật đầu: "Hôm nay có thể giao luôn, bây giờ thanh toán, sau đó sẽ có nhân viên giao hàng đến và lắp đặt giúp bạn."
"Bếp nhà tôi hơi nhỏ, có thể giúp tôi lắp một cái giá rồi đặt phía trên máy giặt không?"
"Không vấn đề gì, rất nhiều khách cũng lắp như vậy, dùng chung một đường ống nước với máy giặt. Bạn yên tâm, lúc đó nhân viên sẽ lắp cẩn thận cho bạn, bạn chỉ việc trẻ thêm tiền lắp giá đỡ là được"
"Vậy được, cho tôi thanh toán tiền cái này."
Nhân viên ngơ ngác, chẳng lẽ đây chính là cảm giác bán hàng thuận lợi? Không ngờ bao nhiêu khách hàng trước đó đều không mua, cô gái trẻ này lại mua dứt khoát như vậy.
Mãi đến khi Đường Tư Kỳ quẹt thẻ trả tiền, nhân viên cửa hàng mới tin tưởng đã thật sự bán được đơn này.
Đường Tư Kỳ ra khỏi cửa hàng, ngân hàng gửi tin nhắn tới, tiền mua máy rửa bát đã được chuyển vào tài khoản của cô.
Cô vui vẻ ngân nga đi về nhà, trước khi về còn không quên gọi điện thoại cho bố mình.
"Alo, bố đang ở đâu thế? Vẫn đang đi dạo bên ngoài ạ, bố đừng đi nữa, mau về đi, con về nhà rồi này."
Hôm nay Đường Duệ Thanh hừng hực khí thế thế, chuẩn bị khiêu chiến 30.000 bước, sáng nay ông đã đi được 15.000 bước, hiện tại đang ở bên ngoài phấn đấu đi được 20.000 bước, nghe thấy điện thoại kêu, ông nhanh chóng lấy ra xem, ha, quả nhiên là con gái gọi điện tới.
Ông cực kỳ đắc ý, làm sao, không đấu lại người lớn tuổi nên gọi điện thoại đến cầu xin à?
Ông nhận điện thoại, trước khi nhận còn khoe khoang với lão Từ đang ở bên cạnh: "Là Tư Kỳ gọi."
Chưa nói được hai câu đã lập tức: "Cái gì! Con về nhà? Được được, bố về ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Duệ Thanh lập tức nói vơi lão Từ: "Được rồi, tôi không đi với ông nữa, tôi phải về nấu cơm cho Tư Kỳ."
Lão Từ ngăn ông lại: "Tư Kỳ về? Thế Thiên Ngưng nhà tôi thì sao?"
"Con bé không nói, chắc là nó về một mình."
Đường Duệ Thanh nói xong liền đi, vừa đi vừa cảm khái, lão Từ cũng là người mặt lạnh lòng mềm, nói là đang giận dỗi con gái, thật ra lại rất nhớ con gái và cháu ngoại đấy thôi.
Tuấn Bảo đáng yêu như vậy, ai không thích chứ.
Ông lại không nghĩ tới dáng vẻ của bản thân lúc giận dỗi với con gái.
Trên đường về nhà, Đường Duệ Thanh còn nghĩ lát nữa câu đầu tiên nói với con gái nên nói gì, nếu không khí ngượng ngùng thì nên nói chuyện gì.
Chỉ là, ông không ngờ lúc ông về lại thấy có nhân viên lắp đạt đang ở trong nhà, đang mày mò gì đó ngoài ban công phòng bếp.
"Con đang làm gì đấy?" Đường Duệ Thanh đứng ở cửa ngơ người.
Đường Tư Kỳ thò đầu ra, cười: "Bố về rồi?"
Đường Duệ Thanh đứng ở bếp nhìn một lúc: "Lắp giá đỡ?"
"Vâng, hôm nay con mua máy rửa bát, nhân viên tới lắp đặt, giờ đang dựng giá đỡ, để trong bếp thì hơi chật nên lắp ở đây."
Đường Duệ Thanh cảm giác đầu óc của mình không vận hành kịp, mua máy rửa bát, lắp giá đỡ.
Ánh mắt của ông rất nhanh đã đặt vào cái máy màu trắng đang đặt trên đất, ông biết nhãn hiệu này, bình thường ông thích đi dạo trung tâm thương mại, mẫu máy rửa bát này ông đã xem không dưới 3 lần nên có chút ấn tượng.
"Máy rửa bát, con mua? Bao nhiêu tiền?" Đường Duệ Thanh nuốt một hơi, đè tâm trạng đang nổi sóng xuống, hỏi.
"Bố, không đắt lắm đâu."
"Đưa hóa đơn cho bố xem chút."
“Dạ…”
Đường Tư Kỳ đưa XX (2) qua.
(2) Đoạn này bị ẩn, trong raw là □□,
Đường Duệ Thanh vừa nhìn, tuy ông đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị dọa hết hồn.
"Hơn bốn ngàn? Con mua máy rửa bát hơn bốn ngàn? Đường Tư Kỳ con lấy tiền ở đâu ra mà mua?" Đường Duệ Thanh thực sự không bình tĩnh nổi.
Nhân viên lắp đặt tò mò nhìn hai bố con.
Đường Tư Kỳ căng đầu bước tới phòng khách: "Bố, không có gì đâu mà, tuy giá hơi cao nhưng loại này có thể rửa 8 bộ bát đũa, mấy loại rẻ hơn không thực dụng, chỉ rửa được 4 bộ, 6 bộ, loại này còn tiết kiệm điện, tiết kiệm nước, được miễn phí lắp đặt, bố xem, nồi niêu cũng cho được vào, sau này bố không cần phải rửa bát nữa rồi."
Đường Duệ Thanh tỉnh lại khỏi sự khiếp sợ, có sự dẫn dắt của con gái, rốt cuộc ông cũng thấy chân thực, đúng vậy, mua cái máy rửa bát này, sau này ông không cần phải rửa bát nữa rồi.
Cũng không cần cứ rảnh rỗi là lại đến trung tâm thương mại xem đi xem lại.
Chỉ là…người có lương hưu ổn định như ông còn không nỡ mua, Đường Tư Kỳ chỉ vẽ tranh, thu nhập không ổn định, làm sao lại mua được.
Ông cũng không tiện tra hỏi con gái trước mặt nhân viên lắp đặt, chỉ đành im lặng ngồi trên sofa phòng khách, đợi nhân viên đi rồi mới gọi Đường Tư Kỳ tới nói chuyện.
"Đường Tư Kỳ, dạo này con còn tiền không?" Đường Duệ Thanh lại hỏi một lần, lần này ông hỏi rất bình thản, ông nghĩ nếu con gái hết tiền thì phải trả tiền máy rửa bát cho con bé mới được.