Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 39: Kiếm ăn đêm khuya




Editor: @cacaokemtrung

Ngón tay anh thon dài rắn rỏi, nhẹ nhàng vuốt ve qua vầng trán, vờn quanh những lọn tóc đen mềm mại của cậu, tỏa ra hương bạc hà mát dịu.

Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, Trình Bất Ngộ ngước mắt lên, hai mắt Cố Như Trác tối đen như mực, nhưng ngay giây phút đối diện với ánh mắt của cậu, dường như anh cũng hơi giật mình ngỡ ngàng — Cố Như Trác lơ đễnh, sau đó rút tay về.

Mưa to đập ào ào vào cửa kính xe, rồi rơi xuống bắn tung tóe thành bọt nước trắng xóa trên nền đất.

Trình Bất Ngộ cụp mắt, im lặng suy tư.

... Hóa ra, đây là buồn sao?

Cậu chưa từng nhắc đến chứng thiếu hụt cảm xúc của mình với người khác, nhưng Cố Như Trác lại có được năng lực thần kỳ là thấu hiểu cảm xúc của cậu, mặc dù chính cậu cũng không rõ năng lực này có chính xác hay không.

Từ cấp ba đến bây giờ, hình như lúc nào cũng vậy.

Trong trò chơi tình ái mà cả hai đều ngầm hiểu kia, anh tìm bút máy cho cậu, mua vé máy bay cho cậu, lúc cậu sốt thì đến phòng y tế trông chừng cậu... Tất cả những hành động đó như là những trò đùa ngẫu hứng do tính cách tùy ý của anh mà ra, chứ chẳng hề cố tình chăm chút, thế nhưng chừng đó cũng đủ để bộc lộ bản tính ngang ngược và nhạy cảm thường khiến cậu lúng túng.

Cậu mượn trò chơi tình yêu này để xem lại chính mình, Cố Như Trác tuy là người bắt đầu nhưng lại bị cậu loại ra bên ngoài. Dựa theo kế hoạch của cậu, trò chơi này chỉ là một vở kịch một vai để cậu trải nghiệm cảm xúc.

Cậu thường nghĩ nếu năm đó người bắt đầu trò chơi là một ai đó khác, có lẽ cậu cũng sẽ nhận lời.

Nhưng không có người nào khác khởi xướng trò chơi, đi ngược lại với vai diễn mà cậu đã giao cho anh — Cố Như Trác dùng một thái độ mạnh mẽ, cao ngạo kéo cậu ra khỏi vở kịch độc diễn, biến chuyện tình một người trở thành chuyện tình của cả hai.

Cậu không biết chuyện này sẽ gây nên hậu quả gì, có lẽ sẽ chẳng có hậu quả nào cả, nhưng cũng có thể là có những hậu quả mà đến giờ cậu vẫn chưa nhận thức được.

Cố Như Trác khởi động lại xe, cần gạt nước im lặng làm công việc của mình.

Quả nhiên, xuống chân núi, hai người vẫn bắt gặp giới truyền thông chờ săn tin, nhưng giờ đã trễ, mưa còn rất to, đa số các phóng viên đều co ro trên xe ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy xuống núi, nhưng thường là xe của khách đến phúng viếng ra về.

Ban đầu không ai chú ý đến bọn họ, đến khi xe băng qua đường chính, có người bỗng nhận ra điều bất thường: "Dậy đi, dậy đi, đó chẳng phải là Cố Như Trác sao?"

"Một mình Cố Như Trác xuống núi à?"

Cả đám tập trung nhìn kỹ, cậu ấm này lại tự mình lái xe, chẳng hề mang kính râm hay mũ, vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng khá thư thả.

"Một mình cậu ấy? Xuống núi làm gì?"

"Nghe nói trên núi không có chỗ nào bán đồ ăn!"

"Đậu má, không phải, các anh em, mau nhìn kìa! Ghế sau xe cậu ấy hình như có người!"

Tất cả mọi người đều nghểnh cổ ra nhìn, lúc xe rẽ vào đường chính, bọn họ thấy rõ phía sau xe còn một bóng người thanh tú. Người nọ đội mũ lưỡi trai. đeo khẩu trang và mang kính râm, che chắn còn kỹ hơn cả Cố Như Trác.

Cả đám phóng viên lập tức tản ra, lên xe bắt đầu đuổi theo.

"Lão Lý, anh không đuổi theo à? Anh có trên xe không vậy?"

Phóng viên Lý ngồi trên xe, nhìn về hướng chiếc xe kia, lắc lắc đầu đáp: "Tang Kỳ, bọn họ phải túc trực bên linh cữu cả ngày rồi, lúc này xuống núi chắc là phải mua vật dụng cần thiết này kia, lần này Cố Như Trác còn không dẫn ekip của mình theo, làm người phải chừa lại cho người ta một con đường lui đi, trời khuya còn mưa thế này, đừng đuổi theo xe cậu ấy."

"Tôi nói chứ, anh nghĩ thế là không được đâu, nếu không dám mạo hiểm bằng mọi giá thì sao làm phóng viên giải trí được?" Người đi cùng cũng không bắt ép, chỉ nhìn phóng viên Lý với vẻ không đồng tình rồi bỏ đi.

Bản thân khu vực này chỉ ở gần vùng ngoại ô, cực kỳ vắng vẻ, ngoại trừ các xe container chở hàng liên tục qua lại trên cầu vượt thì đa số những xe di chuyển trên đường chính đều rất dễ thấy.

Trình Bất Ngộ thắt dây an toàn, ngoan ngoãn ngồi ghế sau.

Nghe thấy tiếng gầm rú đuổi theo từ đằng xa, cậu quay đầu nhìn thoáng qua. Trong cơn mưa nặng hạt, ít nhất có năm sáu chiếc xe đang đuổi theo bọn họ, cứ như một trận chiến nảy lửa.

"Thắt kỹ đai an toàn chưa?" Cố Như Trác ngồi ghế lái hỏi, giọng thản nhiên.

Trình Bất Ngộ ngước mắt, từ kính chiếu hậu nhìn đôi mắt của Cố Như Trác, cực kỳ sắc bén, không rõ là đang nhìn cậu hay nhìn đoàn xe đuổi theo phía sau.

Cậu nói: "Thắt kỹ rồi."

"Được, ngồi cho vững." Cố Như Trác tiện tay bật nhạc, trong xe bắt đầu phát ra tiếng nhạc rock, chất giọng khàn khàn của anh lại vang lên, lộ ra vẻ bình tĩnh mà nguy hiểm khác hẳn ngày thường: "Tôi không thích đa số phóng viên giải trí cũng vì lý do này, tình huống hôm nay khá đặc biệt, chúng ta phải cắt đuôi bọn họ."

"Được."

Trình Bất Ngộ nghiêm túc đáp lời.

Cố Như Trác cúi đầu khẽ cười, sau đó đạp chân ga.

Cậu không biết vì sao anh lại cười, chỉ cảm thấy chiếc xe đột nhiên tăng tốc, quán tính ép mạnh người cậu về sau, lốp xe ma sát trên mặt đất vang lên âm thanh chói tai.

Trình Bất Ngộ nhớ ra trước đây Cố Như Trác đã rất thích đua xe, rất nhiều lần cậu nghe thấy bọn họ rủ nhau ra bờ biển lái xe chơi, khi đó Khương Phong Nguyệt và Hà Tiên đều tỏ ra rợn người: "Tóm lại bọn này không ngồi xe anh Cố đâu, não bị quăng thành bã đậu mất. Lần nào đi cũng như dạo trước cửa địa ngục, mẹ nó, sợ gần chết."

Nhưng lúc cậu ngồi xe Cố Như Trác, anh lái rất vững tay.

Xe bọn họ tăng tốc đến một tốc độ kinh người, cảnh tượng ven đường đều không thể thấy rõ được nữa.

Cách lái xe này toát lên tính hoang dã và tàn bạo trong người anh, nhưng gương mặt của Cố Như Trác lại bình tĩnh và điềm nhiên như không, thậm chí anh còn rảnh rỗi để liếc nhìn cậu một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Trình Bất Ngộ để ý đến ánh mắt của anh, không biết anh đang nhìn gì, cậu nhìn ánh sáng bạc lập lòe vỡ tan trong cơn mưa ngoài cửa sổ, hỏi: "Tôi mở cửa sổ được không?"

"Cậu mở đi."

Thế là Trình Bất Ngộ ấn nút hạ cửa sổ xe xuống.

Nước mưa rào rạt và làn gió xồng xộc cùng đổ xô vào, toàn bộ ập về hàng ghế phía sau, hạt mưa vồ lên bàn tay cậu, thậm chí còn khiến cậu thấy hơi đau.

Hàng ghế sau lập tức bị xối ướt một mảng lớn.

Trình Bất Ngộ nhanh tay đóng cửa kính lại.

Ngay lúc đó, gió mưa bên ngoài như cuốn theo hơi thở cậu mà rời đi, thổi tan mọi căng thẳng lo lắng trong hai ngày vừa qua.

Trình Bất Ngộ khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi thật dài.

Khi cậu mở mắt ra lần nữa thì bắt gặp khuôn mặt của Cố Như Trác trong kính chiếu hậu, anh không còn nhìn cậu nhưng vẫn đang mỉm cười.

Mười phút sau, không còn chiếc xe nào đuổi kịp phía sau xe bọn họ nữa.

"Sắp đến nội thành rồi, gần đây có một thị trấn nhỏ, chắc sẽ có cửa hàng tiện lợi còn mở, chúng ta qua xem thử."

Cố Như Trác ngừng xe, xuống xe trước, bung dù đón cậu ra khỏi xe.

Lúc bọn họ ra cửa mưa vẫn chưa to như bây giờ, Trình Bất Ngộ bị anh thúc giục nên quên mang ô, lúc này chỉ có thể dùng chung dù.

Ngày mưa mặt đất trơn trượt, đường trống lạnh lẽo, chỉ có nhiệt độ cơ thể là ấm áp.

Hai người giữ một khoảng cách cẩn thận, nhiệt độ cơ thể như có như không tản ra, hương bạc hà quyện cùng mùi sữa tắm, bên ngoài tán dù mưa tầm tã, con đường âm u vắng lặng chỉ có mỗi bọn họ, thi thoảng vang lên vài tiếng nói chuyện.

Cố Như Trác nhìn thẳng về phía trước: "Lạnh không?"

Trình Bất Ngộ nói: "Vẫn ổn."

Đi được một lúc, Trình Bất Ngộ thấy bàn tay cầm dù của Cố Như Trác đã lạnh đến trắng bệch, nhỏ giọng bảo: "Để tôi cầm dù cho."

Cố Như Trác từ chối: "Không cần."

Đi dọc theo con phố dài, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một cửa hàng tiện lợi mở 24/7, bên trong có bán cơm hộp làm sẵn.

Lúc Cố Như Trác xuất hiện, chủ quán giật mình ngớ người: "Cậu là..."

"Cố Như Trác."

Hiển nhiên Cố Như Trác đã quen với tình huống thế này, anh lễ phép mỉm cười hỏi: "Tôi muốn tất cả cơm hộp làm sẵn ở cửa hàng này, phiền anh hâm nóng lại giúp tôi. À, tôi cũng muốn mua hết đồ ngọt và thực phẩm làm sẵn chưa bán hết ở cửa hàng nữa."

Trình Bất Ngộ đứng chờ bên trong cửa hàng.

Các kệ hàng đang được Cố Như Trác dọn sạch, cậu không có việc gì làm nên đành đứng một bên, yên lặng chờ đợi.

"Tôi quên chuyện cơm nước mất, ngày mai sẽ không như vậy nữa đâu." Giọng Cố Như Trác khàn khàn: "Hôm nay cậu dùng tạm mấy món này nhé."

Trình Bất Ngộ nói: "Không sao đâu."

Chủ quán vừa hâm nóng đồ ăn vừa lén nhìn sang hai người bọn họ — Cố Như Trác ở ngoài đời đẹp hơn trong ảnh hay video vô số lần, người thật siêu cao, đứng yên đã cực kỳ nổi bật, người khác không thể nào rời mắt khỏi anh.

Mà người trẻ tuổi đứng cạnh anh tuy rằng che kín mặt, nhưng cũng rất thu hút sự chú ý, thân hình cao gầy, dáng người chuẩn chỉ, dưới mũ lưỡi trai kéo thấp loáng thoáng thấy được đôi mắt trong veo xinh đẹp.

Thanh toán xong, Cố Như Trác ký tên cho chủ quán rồi cầm hai cái túi lớn bước ra ngoài.

Trình Bất Ngộ muốn giúp nhưng anh không cho, chỉ đưa dù cho cậu cầm.

Anh cao hơn cậu, cho nên Trình Bất Ngộ cầm ô cho anh hơi chật vật, tay giơ cao nhưng thỉnh thoảng tán ô vẫn đụng vào đầu anh.

Cố Như Trác không nói không rằng gì, chỉ cụp mắt im lặng nhìn cậu.

Hai người lên xe, Cố Như Trác lái về.

Lúc đến chân núi, Cố Như Trác dừng xe, sau đó nói với cậu: "Cậu ở đây chờ một lát, nếu có người gõ cửa xe thì đừng mở cửa."

Cố Như Trác xuống xe, quay đầu nhìn thoáng qua số phóng viên ở đây, sau đó cầm một túi đồ đựng cơm hộp làm sẵn và đồ ăn vặt, bung dù đem sang cho bọn họ.

"Mọi người làm việc vất vả rồi, tan làm đi, đồ ăn này mọi người chia nhau ra, bận rộn tang sự nên không thể tiếp đón mọi người chu đáo được." Giọng Cố Như Trác khàn khàn: "Hai hôm nữa chúng tôi sẽ mở họp báo truyền thông, mong mọi người cho chúng tôi chút thời gian giảm xóc."

Lúc này, những phóng viên còn canh giữ ở đây đều là các phóng viên không chọn đuổi theo, vừa thấy anh tiến tới, cả đám đều tỏ vẻ kinh ngạc, như thể vừa trúng xổ số vậy.

Có người còn giơ máy ảnh lên chụp vài tấm.

Phóng viên Lý ở gần anh nhất, lúc này mới tỉnh táo lại mà giơ máy ảnh lên chụp anh.

Dù không thu được tin tức nào từ bên trong, nhưng đêm khuya Cố Như Trác ra ngoài mua cơm cho phóng viên, chuyện này cũng đủ để viết thành tin mới rồi.

Quan hệ giữa phóng viên và ngôi sao rất phức tạp, một khi không giữ vững ranh giới, sẽ chỉ khiến cả hai bên phải lưỡng bại câu thương.

Mọi người đều ngượng ngùng đứng dậy, không ai nói năng gì.

Nhưng vẫn có vài người không chịu yên phận, phát hiện trong xe Cố Như Trác hình như còn có một thanh niên trẻ tuổi nào đó — bèn đưa máy lên lén chụp lại.

Có điều khoảng cách khá xa, người thanh niên kia lại ngồi ở ghế sau, không thể nào chụp rõ.

Khả năng lớn nhất là một trong các đàn em của Cố Như Trác, Hà Tiên không theo con đường chuyên nghiệp hoặc là Khương Phong Nguyệt đã thành danh ở nước ngoài, không có gì để đào sâu.

Mọi người trong ngành đều đã nghe nói đến tác phong của Cố Như Trác, anh đối xử với nhân viên công tác rất tốt — điều kiện tiên quyết là đừng chạm vào vảy ngược của anh.

Tang lễ lần này vì là chuyện của nhà họ Trình cho nên ekip của Cố Như Trác không đi theo, không ai nghĩ rằng Cố Như Trác sẽ nhớ đến bọn họ. Tuy nói là quan hệ đôi bên cùng có lợi, cũng có thể làm vậy vì muốn tô vẽ hình tượng, nhưng con người đều được làm bằng xương bằng thịt, ít nhiều gì cũng cảm động vì hành động của anh.

Cố Như Trác tặng đồ xong thì về lại xe, tiếp tục lái xe lên núi.

Anh mở cửa xe, thoáng nhìn về Trình Bất Ngộ đang ngồi ở ghế sau.

Có vẻ Trình Bất Ngộ cũng đói bụng, lúc đi đường đã mở một cái bánh bao ra ăn.

Bánh bao nhân đậu đỏ, chủ quán đã dùng lò vi sóng hâm lại, nóng hổi mềm mại, cắn một miếng mà hương đậu đỏ thơm ngát đã tỏa ra bốn phía, rất ngọt.

Cái bánh bao này cũng không quá to, nhưng Trình Bất Ngộ ăn chưa được mấy miếng đã ngủ thiếp đi. Có lẽ là do hơi điều hòa ấm áp trên xe thôi miên cậu, hơn nữa không có âm thanh nào khác làm phiền nên cậu không nhịn nổi cơn buồn ngủ.

Hôm trước Trình Bất Ngộ đi ngủ lúc ba bốn giờ sáng, chín giờ dậy, sau đó cả ngày túc trực bên linh cữu.

Cậu canh giữ nghiêm túc hơn tất cả mọi người có mặt ở đó, cho nên cũng rất mệt.

Lúc Cố Như Trác lái xe lên đên đỉnh núi, Thạch Đình và những người khác đã ăn xong, đang thay ca trực cho hai người.

Cố Như Trác đỗ xe xong thì nói với bọn họ; "Cốp sau xe có cơm hộp anh mua về cho các cậu đấy, tự lấy đi."

Sau đó anh quay đầu lại, nhẹ giọng gọi Trình Bất Ngộ: "Dậy đi, lên trên rồi ngủ."

Trình Bất Ngộ vẫn không tỉnh.

"Chưa thấy ai như cậu..." Anh thấp giọng than: "Ăn cái bánh bao ngọt mà cũng ngủ quên được."

Cố Như Trác im lặng nhìn cậu, đầu ngón tay khẽ động.

Đúng lúc này, bọn Khương Phong Nguyệt chạy đến, mở cốp sau: "Trời ơi, cơm hộp được giữ nhiệt, tốt quá đi mất. Lúc nãy bọn em vào bếp hâm đồ ăn trong tiệc chay lúc chiều, nhưng mà ăn vào dở lắm."

Tiếng nói chuyện ồn ào của bọn họ đột nhiên dừng lại, bởi vì mọi người đã thấy ai đó đang ngồi ở ghế sau.

"Anh cả, cậu út ra ngoài với anh à?" Khương Phong Nguyệt hỏi: "Em còn tưởng cậu ấy mệt quá nên đi nghỉ rồi."

"Ừm." Cố Như Trác tùy ý đáp, xuống xe mở cửa ghế sau.

Trình Bất Ngộ lúc này mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy anh đang đứng bên ngoài chờ mình mới biết đã đến nơi, vì vậy cậu xuống xe, đứng dưới tán dù của anh.

"Về phòng ngủ đi, đến giờ tôi gọi cậu dậy." Cố Như Trác nói.

Trình Bất Ngộ gật gật đầu — cậu buồn ngủ đến không mở nổi mắt, chỉ biết đi theo anh vào trong nhà, sau đó lên lầu.

...

Sau lưng hai người, Khương Phong Nguyệt, Hà Tiên, Thạch Đình và Triệu Phồn đứng nhìn, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Anh không nghe lầm chứ?"

"Em không nhìn lầm đúng không..."

Khương Phong Nguyệt ngơ ngác hỏi: "Lúc nãy anh cả dịu dàng quá vậy, mọi người có nghe thấy không? Anh cả gọi cậu ấy lên lầu ngủ đó. Tuy lần này anh cả dẫn cậu ấy về, nhưng trước đây quan hệ giữa bọn họ tốt vậy sao?"

Thạch Đình suy nghĩ một lúc mới đáp: "Không phải anh cả luôn đối xử rất tốt với người nhà như chúng ta sao?"

"Anh nói vậy cũng đúng... Nhưng anh nghĩ lại xem, cái kiểu bệnh sạch sẽ như anh ấy cho người khác ngủ trên giường mình từ bao giờ vậy? Phòng nhạc của anh cả còn không cho chúng ta vào nữa mà!" Hà Tiên nói.

Thạch Đình nhíu mày ngẫm nghĩ: "Có lẽ là vì anh cả không thường ở bên này? Hơn nữa bên trong còn có một gian phòng nhỏ, để một người ngủ ở đó cũng không sao."

Bọn họ còn đang bàn luận thì Cố Như Trác đã xuống lầu.

Thạch Đình tự tin nói với bọn họ: "Không tin các cậu xem này. Anh đây đi thử là biết ngay thôi."

Anh ta hắng hắng giọng, tiến về phía trước gọi Cố Như Trác: "Anh cả."

"Hử?" Đôi mắt xếch của Cố Như Trác hơi nheo lại, khuôn mặt đượm vẻ mỏi mệt.

Thạch Đình nói: "Em hơi mệt, có thể mượn giường của anh nghỉ ngơi một lát được không? Em nhớ trong đó còn có một gian phòng riêng."

Anh ta vừa dứt lời, Cố Như Trác đã nhíu mày: "Hôm nay là ngày đầu tiên cậu quen anh à?"

Thạch Đình: "...?"

"Mệt thì ra khách sạn mà ngủ, trên lầu cũng có phòng cho khách, không thì ngủ ghế sau xe đi. Chú ba bị thương ở lưng nên tới khách sạn gọi phòng đặc biệt đi."

Cố Như Trác không nhìn anh ta nữa, tiếp tục bước xuống lầu, giọng khàn khàn: "Lớn đầu hết cả rồi mà mấy chuyện đó cũng không tự giải quyết được à, bớt gây thêm phiền phức đi."

—-------Hết chương 39—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Chú hai sao phải tự rước lấy nhục thế.