Editor: @cacaokemtrung
Trình Bất Ngộ về phòng ngủ.
Đây là phòng của Cố Như Trác, cậu không biết Cố Như Trác sẽ nghỉ ngơi ở đâu, có lẽ là một nơi khác trong khu biệt thự này.
Cậu ngoan ngoãn làm theo những gì anh dặn, rửa mặt rồi thay quần áo sạch sẽ.
Cậu nghĩ lát nữa sẽ có người đến gọi mình dậy nên không định ngủ sâu, mặc bộ quầo áo đó lên giường nằm, nhắm mắt ngủ gà gật.
Cách ngủ này không thể yên ổn nổi, giấc ngủ rất nông, nửa tỉnh nửa mê, bởi vì lúc nào trong đầu cũng nghĩ sắp phải dậy xuống thay phiên, trong lòng luôn có hồi chuông cảnh báo.
Lúc này, điều cậu chờ có lẽ không phải là giấc ngủ mà là có người đến đánh thức mình dậy.
Bên ngoài, trời đã ngớt mưa, Trình Bất Ngộ cầm điện thoại trong tay, nghĩ rằng bản thân đã ngủ rất lâu, nhưng mỗi lần giật mình tỉnh giấc sau giấc ngủ nông, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại mới nhận ra chỉ vừa qua vài phút.
Mưa đã tạnh hẳn ngoài khung cửa sổ, hình như đã có người vào phòng quét dọn nên bên trong thoang thoảng mùi hương sạch sẽ mát lành. Sắp đến giữa trưa, ngoài trời rất yên tĩnh, cuối cùng cũng có được một khoảnh khắc yên lặng hiếm hoi trong ngày.
Lúc Trình Bất Ngộ tỉnh lại sau giấc ngủ nông, cậu mở mắt, giật mình sửng sốt.
Cậu thấy bên cạnh mình có một người khác.
Cố Như Trác nằm cạnh cậu, lẳng lặng ngủ.
Cậu không biết anh vào từ khi nào, giường này rất lớn, khoảng cách giữa Cố Như Trác và cậu đủ để một người nữa nằm giữa, anh nằm quay mặt về phía cậu, cũng mặc đồ ngủ, không đắp chăn — chẳng biết là không thấy lạnh hay là sợ xốc chăn lên sẽ làm cậu tỉnh giấc.
Khuôn mày luôn rạng rỡ đa tình của anh khi ngủ bỗng trở nên nghiêm nghị trầm tĩnh đến lạ, lộ ra vẻ lạnh lẽo khác hẳn ngày thường.
Có lẽ anh cũng quá mệt mỏi, khi ngủ còn hơi cau mày, khuôn mặt tuấn tú điềm nhiên.
Nhiệt độ cơ thể mơ hồ truyền qua chăn, nặng nề mà ấm áp.
Trình Bất Ngộ nhìn anh một lát rồi dịch sang một bên, cẩn thận nắm một góc chăn đắp lên người Cố Như Trác.
Cố Như Trác mà nhiễm lạnh đến sinh bệnh hình như là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa lỡ đâu lại đổ tội lên đầu cậu thì sao.
Nhưng đúng lúc này, Cố Như Trác động đậy, lông mi đen khẽ run, mở mắt, đôi mắt phượng khó lòng nhìn thấu kia âm trầm u ám, buồn ngủ nhìn cậu.
Ánh mắt đó không mang theo cảm xúc nào khác, có lẽ là bởi vì quá buồn ngủ, không kịp nhận ra hiện tại đang là tình huống gì, anh vừa mở mắt đã thấy cậu, bèn vươn tay kéo cả người và chăn vào lòng.
Cơ thể anh rất nóng, hơi thở cũng nóng hầm hập.
Trình Bất Ngộ sửng sốt một lát rồi giãy dụa vùng ra, muốn lui về sau, Cố Như Trác mở nửa mắt, lại kéo người về, ôm cậu vào ngực, đè cậu lại chẳng tốn mấy sức.
Anh hạ giọng nói: "... Ngoan."
Đó là tư thế rất thoải mái, nửa người anh đều đè xuống người cậu, như thể coi cậu là một chiếc gối ôm mềm mại.
Hơi nóng nặng trĩu trào dâng, Trình Bất Ngộ bị anh ép đến không động đậy được, cậu quay đầu lại nhìn, phát hiện Cố Như Trác đã nhắm mắt từ khi nào.
Có lẽ là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Trình Bất Ngộ cảm giác như thể có một ngon lửa hừng hực đang bọc kín lấy mình từ phía sau, hơi thở nóng rẩy của Cố Như Trác phập phồng bên cổ cậu, khiến cả người cậu nhộn nhạo.
Trình Bất Ngộ lặng thinh.
Lúc học cấp ba, khi ngủ cùng nhau, bọn họ thường nằm ở tư thế này. Cả hai dường như đã quen như vậy, như bây giờ mà làm vậy thì không ổn chút nào.
Trình Bất Ngộ lại hơi cựa quậy, lần này cậu phải nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh ra mới có thể thoát khỏi cái ôm nặng trĩu.
Có vẻ Cố Như Trác không tỉnh lại nữa, Trình Bất Ngộ ngước mắt quan sát anh một lát, rồi mới cẩn thận bò lại vị trí ban đầu của mình, tiếp tục ngủ.
Nhưng cậu không biết rằng, khi cậu vừa mới quay lưng đi, người phía sau đã mở mắt.
Cố Như Trác lẳng lặng nhìn cậu.
Cần cổ phía sau trắng ngần và mái tóc đen mềm mại của người thanh niên đối diện anh, bên sườn cổ còn có vết đỏ mơ hồ, là dấu răng anh để lại khi trước.
Trình Bất Ngộ ngủ thêm bốn tiếng nữa, khi dậy đã là buổi chiều, Cố Như Trác không còn nằm bên, như thể lần thức giấc nửa tỉnh nửa mê mà cậu vẫn còn nhớ rõ cũng chỉ là một giấc mơ.
Chỉ có phần chăn hơi lộn xộn bên phía đối diện mới khiến người ta tin rằng anh thật sự đã từng ở đây.
Sau khi tỉnh ngủ, Trình Bất Ngộ lập tức rời giường, tiếp tục xuống linh đường canh giữ.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, trong mấy ngày này, bọn họ gần như quên cả khái niệm ngày đêm, bầu trời bên ngoài lúc nào cũng một màu xanh thẫm âm u.
Ngày thứ tư là ngày khiêng linh cữu, di thể của Trình Phương Tuyết được an táng trong một ngôi mộ trên núi Giảo.
Trên đường núi, đội ngũ phù linh chậm rãi di chuyển đến địa điểm chôn cất, người của Bắc Phái phù linh. Những người khác xếp hàng hai bên để đưa tiễn.
Mọi người đều mặc đồ đen, khuôn mặt nghiêm trang, đi hết quãng đường, quan tài được đặt xuống đất, sau đó tiến hành mặc niệm. Sau khi mọi quy trình chấm dứt, mọi người đều tản ra.
Dọc đường núi, ai cũng nhìn thấy đội ngũ phù linh. Trong đội ngũ Bắc Phái, Cố Như Trác đi đầu, cả đường đều che chở cho một thanh niên trẻ tuổi ôm di ảnh đứng ở trung tâm.
Người thanh niên đó rất thanh tú, khuôn mặt trắng trẻo duyên dáng, dáng người cao thẳng, khí chất đặc biệt.
Nhiều vị khách đến đây phúng viếng hai hôm nay đã được gặp cậu, nhưng không ai quen cậu, hỏi tới hỏi lui cũng chỉ biết là đệ tử cuối cùng của Bắc Phái, nhưng họ tên là gì, lai lịch ra sao, là người Bắc Phái hay người nhà họ Trình, chuyện gì cũng giữ kín như bưng.
Sau khi kết thúc, không ít người thấp giọng thảo luận.
"Người nhà họ Trình à?"
"Đúng vậy, thằng bé đó hình như tên Trình Bất Ngộ."
"Trình Bất Ngộ? Vậy là người nhà họ Trình thật sao?"
"Hình như trong tên không có chữ lót của con cháu nhà họ Trình, cũng không chắc nữa. Cậu ấy trông hơi giống ông cụ Trình."
"Đúng là hơi giống thật. Con ai vậy nhỉ?"
"Chỉ giống ông cụ thội, trông không giống con cháu đồng lứa nào, cháu chắt nhà họ Trình không ai đẹp như vậy."
"Đạo diễn Hồ, ông biết không?"
Có người hỏi Hồ Khinh Lưu đang đứng một bên.
Hồ Khinh Lưu cũng giống những người khác, nhìn chăm chú đánh giá Trình Bất Ngộ, một lát sau ông đáp: "Chuyện này e rằng phải hỏi Như Trác mới biết được. Cậu ấy giữ người bên cạnh mình, giấu diếm chúng ta lâu như vậy, có lẽ là có kế hoạch của riêng mình, chỉ khi nào chuẩn bị sẵn sàng mới có thể nói rõ với chúng ta."
"Có điều..." Ông hơi nheo mắt: "Trông thằng bé đó, quả là hạt giống tốt của Thanh Y."
...
Gió nhẹ mơn man trong cơn mưa phùn, đoàn người dần vơi bớt, hầu hết mọi người đều về nhà, chỉ có số ít bạn bè thân thiết trở lại biệt thự trò chuyện.
Trình Bất Ngộ đứng trong mưa, cúi đầu, tiễn người khách cuối cùng rời đi, sau đó ngước mắt nhìn Cố Như Trác đang đứng cạnh mình.
Cố Như Trác cầm dù che cho cậu, cúi đầu nhìn cậu, dường như đọc được suy nghĩ của Trình Bất Ngộ: "Tạm thời cậu có thể ở đây, cậu cần tham dự trong phiên điều trần phân chia tài sản, chờ chuyện phân chia theo di chúc kết thúc, tôi sẽ chở cậu về."
Trình Bất Ngộ đáp: "Được."
Phiên điều trần phân chia tài sản sẽ giằng co rất lâu.
Bản thân Trình Bất Ngộ không có hứng thú gì với phần di sản này, chỉ biết cả phiên điều trần này chỉ là cuộc chiến tranh đoạt giữa người nhà họ Trình và công ty nhà họ Cố, còn có tranh giành trong nội bộ nhà họ Trình.
Bầu không khí trong phiên điều trần rất áp lực căng thẳng, ai cũng đối chọi gay gắt, chỉ có mình cậu là thất thần cả buổi.
Cậu ngồi bên cạnh Cố Như Trác, ngoài ra bên bọn họ còn có một số thành viên cấp cao trong Ban Giám đốc công ty nhà họ Cố, không ai chỉ tay vào cậu, cũng không ai dám dây dưa với cậu.
Cậu chỉ lặng lẽ ngồi đó, ngoan ngoãn giống như một học sinh trung học đến đây nghe giảng, cho dù là ngồi cạnh Cố Như Trác thì vẻ mặt vẫn chẳng có gì thay đổi.
Cậu cảm thấy thật chán ngán — chuyện này nằm ngoài kế hoạch của Trình Bất Ngộ, bản thân cậu cũng không hề hứng thú với nó.
Di động của cậu đang nằm trong túi áo, bốn ngày ba đêm vừa rồi, Trình Bất Ngộ gần như không có thời gian để xử lý việc gì, cũng không rảnh lướt điện thoại, Trước khi đến đây, cậu chỉ kịp xin nghỉ phép với khán giả xem live stream.
Trình Bất Ngộ vừa mới cúi đầu, lén lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở khóa màn hình thì Cố Như Trác ngồi bên đang xem tài liệu, không cần ngẩng đầu lên đã đưa tay xuống dưới gầm bàn, đè chính xác vào tay cậu.
Bàn tay hơi ấm áp dễ dàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, rất nhẹ nhàng. Cố tay Trình Bất Ngộ rất nhỏ, trông như thể chỉ cần bóp một cái sẽ gãy.
Trình Bất Ngộ bất động.
Mắt Cố Như Trác vẫn dán vào tài liệu, anh quay đầu lại nói nhỏ gì đó với luật sư ngồi bên. Trình Bất Ngộ đợi anh một lát, phát hiện anh mãi vẫn chưa chịu buông tay thì hơi giãy ra.
Cố Như Trác hơi quay đầu sang, thấp giọng nói: "Có liên quan đến phần của cậu, đọc kỹ đi."
Trình Bất Ngộ nói: "Tôi xem xong rồi."
"Để tiện cho cậu hiểu và quản lý, phần của cậu sẽ được chúng tôi giám sát hằng tháng rồi gửi vào thẻ ngân hàng của cậu, cách xử lý thế này, cậu cảm thấy có vấn đề gì không?"
"Không có." Trình Bất Ngộ đáp.
Ánh mắt trong veo của cậu nhìn sang, đôi đồng tử đen thẫm lộ ra, rõ ràng đã bắt đầu thấy hơi phiền.
Là một kiểu bực bội rất trẻ con, không oán giận, không nhắm vào bất kỳ ai, chỉ là khó chịu muốn trốn đi.
Cố Như Trác cúi đầu, như là bất đắc dĩ: "Được. Vậy cậu... về trước đi, tôi gọi người tới đón cậu. Hoặc cậu đợi thêm một lát nữa, tôi đưa cậu về?"
Trình Bất Ngộ lại cúi đầu nhìn thoáng qua di động — mặc dù cậu chưa mở khóa nhưng màn hình đang sáng lên, trên đó hiển thị có tin nhắn từ đoàn làm phim gửi đến.
Cậu nói: "Tôi muốn về trước... Cảm ơn anh."
Cố Như Trác hơi khựng lại, cảm xúc phức tạp trong mắt dần dâng lên, sau đó mới nói: "... Được."
Anh buông tay cậu ra.
Mấy ngày nay sớm chiều ở chung, ngay khi anh buông tay cậu ra, bỗng nhiên nhớ lại lúc nằm chung giường với cậu vào ban sáng, dáng vẻ cậu xoay người thoát khỏi cái ôm ấm áp của mình.
Anh nhìn dáng vẻ sốt ruột muốn rời đi của cậu, khoảnh khắc đó anh mới nhận ra, giữa anh và Trình Bất Ngộ dường như đang có thứ gì đó... dần dần trốn khỏi bàn tay anh.
Khi trước anh có thể nắm chắc quyền chủ động trong mối quan hệ này, mà hiện giờ, anh dần dần... không thể kiểm soát được nữa.
—-------Hết chương 40—-------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cố tỉnh táo lại đi con ơi, lúc còn trẻ con cũng không có quyền chủ động đó đâu.
Cacao: tài năng của tác giả: đặt tiêu đề rất hút, cũng cũng xem như có nội dung đó thật, nhưng lúc đọc nó sao sao ý... toàn là đường trộn thủy tinh...