Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 38: Sáng trong




Editor: @cacaokemtrung

Túc trực bên linh cữu là một việc rất tiêu hao thể lực, người đến phúng viếng vào ngày đầu tiên là nhiều nhất, gần như nối đuôi nhau không dứt, Cố Như Trác và Thạch Đình đứng ngoài nghênh đón, nếu gặp bậc trưởng bối thì vẫn theo quy củ mà xuống núi đón.

Sau khi khách đến đây tế bái, người bên trong sẽ rót trà hoặc kính trà, cúi đầu gửi lời thăm hỏi, sau đó nhân viên công tác sẽ đưa khách về chỗ nghỉ.

Người bình thường sẽ không ở lại đợi đến khi khiêng linh cữu, thông thường những người ở lại đều là người thân rất quan trọng hoặc là bạn thâm giao.

Đêm đầu tiên, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Lửa bếp than trong linh đường đã tắt, tro bụi phiêu lãng cay xè mắt. Khi sắc trời dần tối thì lại có thêm một cơn mưa khác đổ xuống, cảm giác lạnh lẽo bao trùm cả ngọn núi, rét tới mức khiến đầu gối phải run lập cập.

Bên phía nhà họ Trình, Trình Phức là người đầu tiên không chịu nổi, ông ta đứng dậy nói: "Không chịu nổi nữa rồi, tôi về khách sạn ngủ trước đây."

Những người nhà họ Trình khác đều ngó lơ ông ta, nhưng không bao lâu sau, Trình Ngự cũng lên tiếng: "Vài người về nghỉ ngơi trước đi, chúng ta thay phiên nhau túc trực bên linh cữu. Còn hai ngày nữa lận, nếu không được ngủ thì có là người sắt cũng không khiêng nổi đâu."

Một vài người nhà họ Trình lục tục rời đi, chỉ còn số ít ở lại. Cô nhỏ và chú nhỏ Trình Bất Ngộ ngồi đối diện cậu, mở to hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.

Bên phía Bắc Phái, không ai trong số sáu học trò rời đi.

Hà Tiên có chấn thương nghiêm trọng ở lưng, không thể đứng hay quỳ quá lâu được, khoảng ba giờ sáng, Thạch Đình bước vào, cả người nhuốm hơi gió lạnh từ bên ngoài, nói với Hà Tiên: "Chú ba về nghỉ ngơi trước đi, chúng ta cũng nên thay phiên nhau ngủ."

Hà Tiên đáp: "Được."

— Quả thật cơ thể anh ta khó mà chịu nổi, vì quỳ đốt vàng mã quá lâu mà Hà Tiên còn không đứng dậy được, Triệu Phồn phải đỡ anh ta, đưa anh ta lên phòng ngủ trước.

"Mọi người cũng nghỉ ngơi một lát đi, tìm cái gì mà ăn... Mà vùng hoang vu rừng núi này cũng không có thứ gì ăn được, hay là sang bếp tìm đại món nào đó hâm nóng đi?" Thạch Đình hỏi.

Lúc sáng bọn họ phải chạy một chuyến xuống chân núi để ăn sáng, ăn xong gói về vài món cho Trình Bất Ngộ.

Hai mắt Thạch Đình bị tro hun đến đỏ bừng, nhìn xuống Trình Bất Ngộ: "Cậu cũng đứng lên đi, theo bọn tôi đi ăn gì đó, lót dạ đỡ đói."

Trình Bất Ngộ quỳ gối nơi góc tối, lưng thẳng, hơi cụp mắt. Cậu hành động giống như tất cả mọi người ở đây, quỳ hóa vàng mã, lúc khách đến thì đứng dậy đón tiếp, không rên một tiếng, cực kỳ lễ phép.

Trình Bất Ngộ nghe anh ta gọi mình thì giật mình.

Khương Phong Nguyệt cũng cẩn thận nói: "... Mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, không sao đâu, ở đây có bọn tôi trực rồi."

Trình Bất Ngộ lắc đầu.

Bầu không khí sượng lại một hai giây, sau đó Thạch Đình mới nói: "... Vậy đi thôi. Cậu với anh cả trực ở đây trước, bọn tôi về sẽ thay phiên hai người."

Nói xong, bọn họ rời đi trước.

Linh đường lập tức trống trải hơn không ít. Bên ngoài mưa to ầm ĩ, gió lớn thét gào, vòng hoa và cờ trắng treo bên ngoài bay nghiêng ngả.

Trình Bất Ngộ ngước mắt nhìn lên, Cố Như Trác vẫn đứng canh bên ngoài. Hai người bọn họ, một người ngoài cửa, một người bên trong, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Ngoại trừ âm thanh này chỉ còn tiếng tiền giấy cháy lách tách, trong linh đường tràn ngập mùi nhang đèn.

Bỗng có hai người từ xa xa bước đến, là một đôi vợ chồng. Cả hai đều mặc đồ đen, cơ thể lạnh đi vì đón gió, đứng đóng dù trước cửa.

Người phụ nữ nhìn Cố Như Trác, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi đến viếng thầy Trình. Tuy rằng không tính là người thuộc Bắc Phái, nhưng tôi tốt nghiệp từ Viện Hí kịch của Tinh Truyền, may mắn từng được thầy Trình chỉ dạy lúc thầy còn sống. Sau đó khi vào đoàn kịch cũng được thầy Trình quan tâm chăm sóc."

Cố Như Trác hơi cúi người: "Mời hai người đi theo tôi."

Anh dẫn đôi vợ chồng vào trong linh đường, khuôn mặt hai người tuy đau lòng mà bình tĩnh.

Bọn họ lần lượt bái lạy, sau đó đứng dậy, Trình Bất Ngộ cũng đứng lên theo, hơi cúi đầu tỏ ý cảm tạ.

"Cậu là..." Người phụ nữ thấy gương mặt cậu thì hơi kinh ngạc: "Cậu rất giống thầy Trình lúc còn trẻ, giống lắm..."

"Cậu ấy là đứa em cùng theo học Bắc Phái với chúng tôi, đồ đệ cuối cùng, trước kia không thường xuất hiện." Cố Như Trác bình tĩnh giới thiệu.

"Thì ra là vậy." Người phụ nữ tỏ vẻ đăm chiêu đáp, cứ chậm chạp lần lữa không nỡ rời đi, một lát sau đành nói với bọn họ: "Vất vả rồi."

Sau đó mới ra khỏi linh đường.

Trình Bất Ngộ lại quay về quỳ lên đệm, im lặng đốt vàng mã.

Cố Như Trác lại không ra ngoài, anh đi theo cậu rồi ngồi xổm xuống bên cạnh, cầm lấy một xấp tiền giấy, chậm rãi bỏ vào đốt, đồng thời cũng sưởi luôn tay mình: "Đêm nay nhiệt độ thấp lắm, cậu không lạnh à?"

Tay anh đã đông lạnh đến trắng bệch.

Trình Bất Ngộ lắc đầu. Vị trí của cậu ở tuốt bên trong, lại gần bên lò than, đôi tay hồng hào thon thả, không hề lạnh chút nào.

Cố Như Trác liếc nhìn tay cậu rồi nhận ra chỉ có mình lạnh gần chết, thế là không hỏi nữa.

"Những người vừa tới là học trò mà thầy từng dẫn dắt khi còn trẻ, có vài năm... Tôi nhớ là khoảng sáu bảy năm, thầy từng dẫn dắt sinh viên, nhưng sau đó không còn nữa."

Cố Như Trác nhìn thoáng ra cửa, nói.

Trình Bất Ngộ nhìn anh, không nói gì nhưng ánh mắt sáng trong.

Cậu biết anh sẽ nói tiếp.

"Ông cụ là người có tài, xướng pháp Thanh Y của thầy vừa sắc sảo vừa mềm mại, thầy rất giỏi cân bằng giữa vẻ đoan chính của Thanh Y và sự dịu dàng của tính nữ, hơn nữa còn có yêu cầu rất cao với giọng hát. Phải trong trẻo, đủ lực, nhưng đồng thời cũng phải êm dịu."

Cố Như Trác nói tiếp: "Khó có thể tìm được âm thanh nào như vậy, ông cụ cũng tự biết thế, bao nhiêu năm qua, thầy chỉ tìm được hai người thầy thích, một là tôi, hai là cậu."

Trình Bất Ngộ đáp: "Tôi biết."

Cậu nghĩ gì đó rồi nhẹ giọng hỏi: "Đây có phải là lý do tôi được đón về khi đó không?"

"Gần như là vậy."

Giọng Cố Như Trác thật lạnh nhạt.

Nghe cậu hỏi như vậy, anh thậm chí còn chẳng có vẻ gì là bất ngờ.

Anh biết cậu tuy thờ ơ nhưng thông minh, có nhiều chuyện không cần nói ra nhưng trong lòng cậu luôn hiểu rõ. Nếu không nhờ chất giọng hay này, lúc trước cậu có được đón về hay không cũng là chuyện không ai biết được.

Cố Như Trác quay đầu tìm một cái đệm khác, ngồi xếp bằng trên đệm, kéo cậu đổi tư thế ngồi xuống theo.

Ngọn lửa bập bùng cháy, hai người dựa sát vào nhau.

Cố Như Trác nhìn ngọn lửa, ánh lửa nhảy lách tách đổ bóng lên đôi mắt sáng rực của anh: "Ông cụ khi về già khó lòng gánh vác nổi mọi việc, dù là Bắc Phái hay là nhà họ Trình. Kinh kịch đang ở thời suy thoái, trong xương cốt ông vẫn không chấp nhận những loại hình cách tân khác, những chuyện mà chúng ta làm, ông ấy tuy không nhúng tay vào nhưng thật lòng không ưng ý chút nào."

"Không chú bác nào có thể tiếp quản lớp của ông ấy, lúc trước khi ông ấy nhận đệ tử là định để lại một người tiếp nối lớp này, số còn lại có thể vào giới giải trí tiếp tục kéo dài Bắc Phái. Ý tưởng này thật ra cũng không sai. Thạch Đình, cậu ấy cung cấp tài nguyên về hí khúc, mở đường cho rất nhiều người; hai người Hà Tiên và Phong Nguyệt tuy rằng không quá xuất sắc, nhưng Hà Tiên có thể viết lời thoại, biên soạn những tác phẩm mới, nói không chừng như thế cũng tốt — có điều hiện tại, hiệu quả mà bọn họ đem lại không quá lớn."

"Vậy còn anh?" Trình Bất Ngộ nhẹ giọng hỏi.

"Tôi?" Cố Như Trác cười cười, giọng khàn khàn: "Rất nhiều người mắng tôi, có tiếng là người nối nghiệp Bắc Phái, vậy mà lại viết nhạc rock và hí ca(*)."

(*) hí ca: những ca khúc có lồng ghép yếu tố kinh kịch chứ không phải là tác phẩm Kinh kịch chính quy.

Trình Bất ngộ ngẫm nghĩ lời anh nói, "Ồ." một tiếng.

Cậu không có ý kiến với việc này, cậu thích Kinh kịch truyền thống, cũng thích những bài hát của Cố Như Trác.

Cậu thích việc diễn xuất, đồng thời cũng thích những vở kịch cổ điển như Kinh Mộng, tóm lại chỉ cần vui vẻ là được, bởi vì cậu không có gánh nặng gì, cho nên cũng lười nghĩ đến chuyện phân biệt rạch ròi.

"Viện Hí kịch của Tinh Truyền mấy năm trước vẫn còn được, nhưng dạo gần đây không tốt lắm." Cố Như Trác nói nhỏ: "Cậu không học ở đó cũng tốt, trong đó chẳng còn lại mấy giảng viên giỏi, toàn định hình con đường phát triển dựa vào gương mặt, cậu mà vào đó khả năng cao sẽ không được xướng Thanh Y."

Trình Bất Ngộ im lặng ngồi nghe anh nói.

Những lời này chưa chắc là nói cho cậu nghe, Cố Như Trác căng thẳng cả ngày hôm nay, có lẽ chỉ có lúc này mới là thời gian để anh thả lỏng đôi chút, ánh mắt anh về lại vẻ thờ ơ ngày thường.

Ánh lửa nhảy nhót trong chậu than, anh và cậu cùng nhau đốt tiền giấy, vàng mã từ từ rơi vào ngọn lửa, dần cháy thành tro bụi.

Sau khi đốt xong, Cố Như Trác đứng dậy: "Đi thôi, đi ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc."

Trình Bất Ngộ vẫn chần chừ: "Tôi... ở lại đây thôi. Nếu rời khỏi đây... hình như không ổn lắm."

Cố Như Trác cúi đầu nhìn cậu, bỗng khẽ cười: "Trình Bất Ngộ à."

Anh gọi tên cậu, chất giọng khàn khàn trầm thấp.

Sau một thoáng im lặng, anh bỗng hỏi...

"Đừng nói cậu nghĩ rằng nếu nhà có tang, mọi người đều phải đau lòng khổ sở, khóc từ tối đến sáng, cơm cũng không ăn đấy chứ?"

Trình Bất Ngộ sửng sốt.

"Đứng lên đi, không sao đâu. Bọn họ về ngay thôi."

Cố Như Trác nhìn cậu chăm chú, biết cậu hơi cố chấp với vấn đề này, bèn nhẹ giọng nói: "Chúng ta xuống dưới tìm đồ ăn, tiện đem về cho họ vài món."

Trình Bất Ngộ vẫn cau mày — cậu bị nói trúng tim đen, nhưng vẫn cảm thấy không tin nổi.

Bởi vì không hiểu được cảm xúc, cậu chỉ có thể dùng lý lẽ thường tình để phân tích tình cảm, nếu có một người ra đi, mọi người hẳn sẽ cảm thấy đau lòng, không còn tâm trí đâu để làm chuyện khác nữa.

Cậu cảm thấy làm việc khác là không nên.

Giống như khi cậu làm mất cây bút máy, cậu không thể làm được việc gì khác ngoài chờ đợi.

Cố Như Trác vươn tay, nhưng Trình Bất Ngộ không nắm lấy, cậu tự chống tay đứng lên.

Vì quỳ cả ngày hôm nay nên đầu gối cậu nhức mỏi vô cùng, chưa kịp đứng vững đã thấy hai chân mỏi nhừ, lung lay sắp ngã, Cố Như Trác lập tức đỡ cậu, ôm cậu trong lòng, nhưng rồi nhanh chóng buông tay.

Anh thấp giọng nhắc: "... Cẩn thận."

Trình Bất Ngộ nhanh chóng điều chỉnh tư thế, cúi đầu đáp: "Cảm ơn."

Cố Như Trác nhìn đi nơi khác.

Khoảnh khắc được ôm cậu vào lòng đó, xúc cảm đó... ấm áp mềm mại đến khó tin.

Mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người Trình Bất Ngộ bỗng chốc trở nên thật rõ ràng.

Anh dẫn cậu men theo đường núi xuống dưới, lái xe vào thành phố nhỏ dưới chân núi.

Giờ này vẫn còn một vài phóng viên giải trí ngồi chầu chực dưới chân núi, Trình Bất ngộ ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, đeo khẩu trang và đội mũ kín mít.

Dọc đường không ai nói năng gì.

Tiếng mưa rơi va lộp độp vào cửa kính xe, Cố Như Trác đưa tay bật hệ thống sưởi, hơi nóng bắt đầu phả ra.

Trình Bất Ngộ bỗng lên tiếng: "Sao anh không nói gì cả."

"Gì cơ?" Cố Như Trác hỏi.

"Tại sao khi có đám tang, không ai thật sự... đau buồn?" Trình Bất Ngộ cố gắng tìm từ ngữ: "Tại sao có thể hành động như thể không có chuyện gì xảy ra, có thể tìm đồ ăn, nói chuyện, hay giống như chúng ta bây giờ, xuống núi mua đồ ăn?"

Trước đây từng có người nói với cậu rằng, làm như vậy là không đúng, không khóc là sai, không có phản ứng gì là sai, bởi vì cậu không có phản ứng tình cảm, cho nên cậu là một con quái vật.

"Không phải xem như không có chuyện gì, mà là chúng ta luôn có việc khác phải làm. Như là tiếp đãi bạn bè thân thích đến phúng viếng, suy nghĩ xem phải nói gì với giới truyền thông, nên công bố di chúc thế nào, những người khác có đang giở trò gì hay không, sau này Bắc Phái phải làm sao đây... Những cảm xúc hỉ nộ ái ố đơn thuần, đó là quyền lợi đặc biệt của trẻ con."

Cố Như Trác nhìn cậu qua gương chiếu hậu, rồi bỗng im lặng không nói tiếp nữa.

Cố Như Trác dừng xe, quay đầu trực tiếp nhìn cậu.

Trình Bất Ngộ vẫn đang cau mày, khuôn mặt vốn luôn lạnh bạc giờ mang theo nét nghi hoặc và bối rối khó hiểu, trông như đang suy nghĩ rất lung.

Ánh mắt này là ánh mắt của năm đó, ánh mắt khi Trình Bất Ngộ vừa được đưa về, mang theo cảm xúc trong sáng thuần túy chỉ thuộc về trẻ em.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Như Trác vươn tay... nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.

"Nhưng cậu làm như vậy là tốt rồi."

Anh hạ giọng, nói rất nhẹ nhàng.

Ngay khoảnh khắc đó, anh như đặt mình về lại quá khứ, nhìn thấu những gì mà năm đó anh chưa kịp nhìn ra, hoặc là những điều anh vốn đã hiểu nhưng chưa kịp lên tiếng.

"... Đừng buồn."

—-------Hết chương 38—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Bé cưng của tôi đừng buồn

Bé cưng của tôi sẽ mãi trong sáng ngây thơ, mãi mãi tỏa sáng