Chương 40: Ta Đến Rồi...
4 ngày sau đó, Kyouka thành phố bởi vì có thêm nhiều sự viện trợ từ các thành phố nhỏ khác giống như Kujou thành phố trước đó, đồng thời quân lực cũng hùng hậu hơn rất nhiều, vậy nên rất nhanh đã dần dần kiểm soát lại tình hình nơi đây.
Mà cũng trong 4 ngày qua, Chu Dương, Trần Minh, Vân Chí Hoàng và Lý Phàm, 4 người tạo thành cái tổ đội, cùng nhau ra phía bên ngoài thanh lý còn sót lại quái vật cùng Thâm Uyên gián điệp.
Có kinh nghiệm từ đêm hôm trước, nhóm bọn họ càng về sau hành sự càng dễ dàng, mà hơn nữa số lượng và chất lượng Thâm Uyên gián điệp không có nằm ở mức quá nguy hiểm, vậy nên những ngày vừa qua cả bọn là vô cùng thuận lợi thực hiện nhiệm vụ.
Cũng trong thời gian này, tổ đội cũng có phát triển rõ rệt.
Trần Minh thì giống như Chu Dương đã lên cấp 27, Vân Chí Hoàng chỉ còn một chút nữa cũng đồng dạng là 27, mà Lý Phàm bởi vì là ưu cú cấp chức nghiệp, tốc độ có hơi chậm hơn, lúc này chỉ gần đạt đến 26.
Chỉ có mỗi Chu Dương như cũ vẫn chỉ ở cấp 27, mà cũng chỉ được có 1 phần 4 tiến độ thanh kinh nghiệm.
Lúc này, sáng sớm, ở ngay tại Kyouka doanh trại trước cổng, 4 người Chu Dương lại tụ họp.
Chu Dương trước mở lời, “Như hôm qua ta đã nói, tình hình ở Kyouka thành phố đã có thể coi là ổn định, vậy nên ta dự tính sẽ đến cái thành phố tiếp theo tiếp tục viện trợ”.
“Nếu như mọi người muốn cùng ta đi thì tốt, nếu như muốn bây giờ trở về Thiên Nam quốc cũng được, ta cũng không ý kiến gì cả”.
“Ai muốn đi cùng ta thì chúng ta bây giờ liền đi đăng ký danh sách ở lại lịch luyện”.
Lý Phàm là người đầu tiên trả lời, vẻ mặt vô cùng hưng phấn nói, “Đại ca, ta đã suy nghĩ rồi, ta muốn ở lại tiếp tục lịch luyện”.
Vân Chí Hoàng cũng gật đầu cùng ý kiến, “Ta cũng vậy, dù sao nơi này cũng là nơi phù hợp để tích lũy trước khi ra Nguyên Chiến Trường”.
“Nếu mọi người đều quyết định như vậy, ta cũng đành phải ở lại chung rồi, không thể bỏ huynh đệ lại đượv a” Trần Minh thở dài cười nói.
Mà nghe thấy lời này, 3 người Chu Dương không hẹn trước mà đồng loạt ánh mắt nhìn về phía Trần Minh.
Thằng khứa này muốn tranh thủ qua cùng Lâm Nguyệt Linh chứ tốt lành gì !
“Được rồi, vậy thì mọi người đều đồng ý tiếp tục lịch luyện, vậy thì bây giờ chúng ta cùng đi đăng ký danh sách vậy” Chu Dương nói ra, sau đó dẫn đầu đám người đi vào chỗ đăng ký.
Trải qua 4 ngày cùng một chỗ chiến đấu, không biết từ khi nào, Chu Dương ngầm ngầm trở thành cả nhóm đội trưởng.
Trần Minh thì khỏi phải nói, từ xưa đến nay đều là vô cùng tin tưởng Chu Dương, hơn nữa tên này xưa nay bản tính không tim không phổi, vậy nên dù không hề ngu ngốc khờ khạo nhưng việc động não đều để lại cho Chu Dương.
Lý Phàm thì lại thật sự coi Chu Dương là đại ca, Chu Dương nói gì hắn liền nghe cái gì, hâm mộ vô cùng cuồng nhiệt.
Vân Chí Hoàng suy nghĩ thì cho rằng tại cái đầu ngang nhau thời điểm, nắm đấm ai lớn hơn người đó có quyền lên tiếng, khỏi phải nói ở cái đội này Chu Dương thực lực chính là người mạnh nhất.
Thậm chí trước đó bọn hắn còn có lần thử cái đối chiến với nhau, Chu Dương với chức nghiệp Thích Khách hiển nhiên vô đối ở một đối một.
Mà lần sau khi mà cả 3 cùng một tổ đội quần ẩu Chu Dương, kết quả vẫn như cũ là bọn hắn thua cuộc.
Vân Chí Hoàng tâm thần nhìn ổn định bình thường, nhưng thật ra vẫn không nhịn được run rẩy khi nhớ về ngày hôm ấy cứ mỗi lần đối chiến 3vs1, hắn luôn luôn là mục tiêu đầu tiên bị Chu Dương nhắm đến.
Mới bắt đầu chiến đấu liền vô thanh vô tức bị loại khỏi trận, mà bản thân lại bất lực không làm gì được.
Vân Chí Hoàng giờ đây nhớ lại, khóe miệng đôi khi theo bản năng không kiểm soát được giật giật mấy cái.
Đấu tập thôi mà, vì cái gì không nể mặt đồng đội đến như vậy ? Ít nhất cũng phải cho đứng lại trên sàn vài giây chứ !
Còn may ở nhà gia giáo quản nghiêm, không cho phép Vân Chí Hoàng hở tí là mở mồm cắn bừa, bằng không sợ rằng hắn liền muốn bị Chu Dương hành xác.
Mấy ngày trước ở bên ngoài làm nhiệm vụ, có không ít lần bọn hắn đụng độ mấy cái Thâm Uyên gián điệp khác.
Tại thời khắc đó, Vân Chí Hoàng đã nhìn ra trong mắt của Chu Dương có sự khác biệt, khác biệt rất lớn so với đồng bạn cùng trang lứa.
Hắn có thể thấy được là bởi vì đã từng thấy mấy cái cường giả ở nhà một loại khí tức đồng dạng.
Chu Dương có sát khí.
Đôi mắt khi hắn xuống tay với Thâm Uyên gián điệp vô cùng dứt khoát và tàn nhẫn, nói rõ được một điều, tay hắn đã có nhuốm máu người, mà còn không chỉ có một người !
Còn may mắn ở chỗ, Chu Dương sát khí chỉ bộc lộ ra khi gặp Thâm Uyên gián điệp, còn lại đa số hoàn cảnh thường là không có xuất hiện, kể cả khi chiến đấu với quái vật.
Chu Dương dẫn đầu tiến hành thủ tục đăng ký di chuyển, không mất quá lâu, sau đó bọn họ được đưa lên một cái phi cơ.
“Ha ha ha, chiến đấu cùng anh em đồng bạn, còn gì thú vị bằng việc này nữa ?” Trần Minh ở bên trên phi cơ, hưng phấn cười nói.
“Tha cho, ngươi thấy thú vị là vì lần này chúng ta đến Hashigaki thành phố gặp Lâm Nguyệt Linh của ngươi, ở đấy mà cùng anh em với chả đồng bạn” Chu Dương bên cạnh, một mặt khinh bỉ nhìn Trần Minh.
“Thì thế nào ? Đừng quên địa điểm là do ngươi chọn đấy” Trần Minh phản đáp.
“Hết chỗ rồi, còn mỗi nơi đấy thì đương nhiên là phải đi thôi” Chu Dương trả lời thản nhiên.
“Chứ không phải ngươi cũng muốn gặp Lâm Nguyệt Ngữ à ? Vừa nhìn thấy danh sách lựa chọn ngươi bấm luôn không cần suy nghĩ còn gì ?Đừng quên ta là bạn ngươi từ cấp 3 đi lên đấy” Trần Minh cười khiêu khích.
Mà Trần Minh nói xong câu đấy, bất ngờ là Chu Dương vậy mà không có phản bác.
“Không nghĩ đến đại ca vậy mà thật sự đối với Lâm Nguyệt Ngữ có ý nghĩ a” Lý Phàm ngồi ở đối diện cũng tham gia vào.
“Còn phải nói, lần trước ta đã bảo là tin chuẩn mà” Trần Minh đắc ý cười.
Vân Chí Hoàng vốn dĩ một cái chính chắn người, nhưng nghe lấy đám bạn nói chuyện, cũng không nhịn được bị cuốn vào.
“Ta nghĩ Chu Dương và Lâm Nguyệt Ngữ có thể cũng có tương lai đấy chứ”.
“Ngươi lại biết cái gì à ?” Trần Minh và Lý Phàm đồng loạt nhìn về Vân Chí Hoàng, mà Chu Dương vậy mà tim cũng giật nảy một cái, đồng dạng liếc mắt về nghe ngóng.
”Không hẳn, chỉ là suy đoán của ta dựa trên nguồn tin mật mà thôi” Vân Chí Hoàng lắc đầu từ chối cho thêm ý kiến.
“Thần thần bí bí, không biết nói thẳng không biết”.
“Mà phải rồi, huynh đệ” Trần Minh nhớ ra cái gì đó, lại quay về nhìn Chu Dương, “Dạo gần đây ta thấy ngươi hơi khác”.
“Làm sao ?” Chu Dương không hiểu ý hắn, hỏi lại.
“Thì là ngươi gần đây không giống như xưa, ngươi nói nhiều hơn trước rất nhiều, hơn nữa cũng không có khó gần như vậy”.
“Còn nhớ khi đó chúng ta chơi cùng từ hồi cấp 3, thế nhưng đa số ngươi cũng chỉ trả lời ta mấy câu cụt ngủn, có khi nào thoải mái như thế này đâu”.
“À..” Chu Dương hiểu được ý Trần Minh, sau đó lặng yên suy nghĩ một chút, “Có chút chuyện xảy ra, ta gặp lại anh trai, nhìn thấy hắn ổn thỏa về sau, cảm giác cũng dễ chịu hơn trước”.
Đúng như lời Chu Dương nói, kể từ khi ngày hôm đó gặp lại Chu Thái, thái độ của Chu Dương càng về sau càng thoải mái hơn rất nhiều.
Khi xưa tuy rằng cảm giác cách biệt độ tuổi do là người chuyển sinh, Chu Dương không có bao nhiêu thân thiết với bạn cùng trang lứa, thế nhưng là cũng không có như khi đó lạnh lùng cao lãnh, chỉ là không hay chủ động bắt chuyện cùng bạn bè mà thôi.
Mà kể từ khi người thân duy nhất là Chu Thái thi đậu vào Hà Đô khu đại học về sau, Chu Dương lại sống một cuộc sống đơn độc, từ đó Chu Dương mới lại càng dần thu mình khỏi thế giới bên ngoài, chính vì như vậy người xung quanh mới tưởng rằng Chu Dương là một tên lạnh lùng khó gần.
Cũng chỉ có Trần Minh một là bởi vì có quen biết từ trước, một phần khác là vì hắn không tim không phổi, không quan tâm tính cách Chu Dương thế nào, chơi cùng chỉ vì cảm giác chơi được, vậy nên mới làm bạn được với Chu Dương.
Mà mấy ngày trước Chu Dương đã gặp lại Chu Thái, trong lòng giống như thả được cục đá tảng, vậy nên tâm lý mới bắt đầu dần biến đổi.
“Gặp lại anh trai ? Chu Thái ca à ?” Trần Minh ngạc nhiên hỏi.
“Chứ ta còn ai à ?”.
“Chu Thái ?” Vân Chí Hoàng nghe đến cái tên này, cũng rất ngạc nhiên, “Có phải là…”
“Đúng vậy, là cái thiên tài của 3,4 khóa trước ấy, cái gã mà mọi người tung hô là thiên tài hiếm gặp ấy” Trần Minh biết ý nghĩ của Vân Chí Hoàng, nói thẳng ra.
“Người đó là anh trai của Chu Dương sao ?” Vân Chí Hoàng khó tin, hỏi lại lần nữa.
“Chứ nãy giờ đang nói về ai vậy ?” Chu Dương và Trần Minh cùng dùng ánh mắt nhìn tên đần nhìn Vân Chí Hoàng.
“Thứ lỗi thứ lỗi, ta chỉ là thấy hơi bất ngờ chút” Vân Chí Hoàng cười trừ gãi đầu, “Thảo nào, không hổ là anh em a, hai tên biến thái như nhau”.
“...” nháy mắt nét mặt Chu Dương liền cứng đơ.
“Ta nên cảm ơn ngươi vì lời khen hay đấm ngươi vì kiểu lời khen dị tật đây ?”.
…
Phi cơ di chuyển với tốc độ rất nhanh, chỉ có 3h sau cả nhóm liền đến Hashigaki thành phố.
Nơi này chính là một trong những thành phố trọng điểm trên toàn Hừng Đông quốc, diện tích thành phố là rất lớn, mà địa phận của toàn thành phố thì còn lớn hơn rất nhiều.
Tổng diện tích tất cả thậm chí còn hơn cả Kyouka thành phố và Kujou thành phố cộng lại.
Mà đồng dạng, nơi này cũng là một trong những mục tiêu bị t·ấn c·ông nhiều nhất, lực lượng q·uân đ·ội và viện quân nơi đây cũng là đông đảo nhất.
Chu Dương nhóm sau khi xuống, công việc đầu tiên liền chính là đăng ký xác minh thân phận.
“Vẫn còn sớm, để ta thử liên lạc với Lâm Nguyệt Linh, chúng ta cùng hội họp một chỗ” Trần Minh sắc mặt càng lúc cười càng tươi, mở ra thiết bị liên lạc.
Vân Chí Hoàng nhìn lấy sắc mặt Trần Minh, “Chu Dương, sao mà ngươi có thể kết bạn với tên này được vậy ? Ta thấy ngươi với hắn không giống nhau chút nào”.
Chu Dương cười khổ, lắc đầu, “Nghĩ thử xem sao ngươi kết bạn được với hắn thế nào vậy ? Biết đâu chúng ta giống nhau đấy ?”.
“Ta cũng thắc mắc cùng câu hỏi đấy, sao hai người các ngươi lại chơi cùng với hắn được vậy ?” Lý Phàm cũng xen vào câu chuyện.
Trong lúc cả 3 đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên Trần Minh sắc mặt biến hóa, không nhịn được to tiếng.
“Cái gì ?!”
“Trần Minh, chuyện gì ?” đám người Chu Dương cũng là bị Trần Minh làm giật mình.
“Chu Dương” Trần Minh một mặt hoảng hốt, nhìn lại Chu Dương, “Các nàng ra chuyện !”.
“Vị trí hiện tại ?” Chu Dương giọng ngay lập tức trầm xuống, hỏi.
“Đang tại quân doanh bệnh xá” Trần Minh gấp rút trả lời.
“Cát Bụi” Chu Dương khẽ giọng, triệu hóa ra Cát Bụi.
Quác !
Cát Bụi được triệu hoán, ngay lập tức bay v·út lên trời cao, rất nhanh tìm ra được vị trí quân doanh bệnh xá.
“Theo ta” Chu Dương nói, sau đó gấp rút đi qua.
Nếu không phải trong q·uân đ·ội có luật nghiêm cấm chạy, Chu Dương có lẽ bây giờ đã phóng hết tốc lực chạy đến bệnh xá.
Vân Chí Hoàng sắc mặt cũng căng trở lên, quay lại hỏi Trần Minh, “Các nàng tình hình thế nào ?”
Trần Minh lắc đầu, “Không rõ ràng, người bắt máy bên kia không phải Lâm Nguyệt Linh mà là một nữ nhân khác, nàng bảo rằng nàng là người dẫn đội của Lâm Nguyệt Linh và Lâm Nguyệt Ngữ”.
Lý Phàm một bên nói, “Nàng có nói nguyên nhân không ?”.
Trần Minh lần nữa lắc đầu, sắc mặt tràn ngập lo lắng, mà Chu Dương đi phía trước lúc này cau mày khó chịu, vô cùng khó coi.
Đi một quảng không ngắn không dài, Chu Dương nhóm cũng đến bệnh xá trước cửa, sau đó bị 2 cái binh sĩ gác cửa ngăn lại.
“Nơi này thuộc về q·uân đ·ội quản lý khu vực, muốn vào trước hết cần xác minh danh tính”.
“C·hết tiệt, đang gấp mà còn gặp phiền toái như vậy”.
Trong lúc đám người đang lấy ra thẻ xác minh thân phận, thì Chu Dương đã đi lên phía trước, trên vai không biết từ khi nào xuất hiện vật gì lấp lánh.
Ngay sau đó, trước sự ngạc nhiên của đám Trần Minh, 2 cái binh sĩ kia vậy mà đối với Chu Dương hành lễ theo tác phong của q·uân đ·ội, mà đồng dạng Chu Dương cũng là như vậy.
“Bọn họ đi cùng ta” Chu Dương chỉ ra đằng sau đám người Trần Minh, một tay khác cầm ra thẻ xác minh thân phận của mình.
2 người binh sĩ xem qua thân phận của Chu Minh, xác nhận không có vấn đề, lúc này mới tránh ra để bọn hắn đi vào.
Chu Dương cước bộ dứt khoát, đi đến quầy lễ tân, “Chào, ta đến thăm bệnh nhân, xin hỏi bệnh nhân tên Lâm Nguyệt Ngữ và bệnh nhân Lâm Nguyệt Linh ở phòng nào ?”.
Nữ y tá trực quầy lễ tân kia nhìn thấy thần sắc vội vã của Chu Dương, một bên khác nhìn thấy lấp lánh trên vai quân hàm, có chút khẩn trương.
“Xin... xin phép chờ… ta một chút”.
“Đại ca, có gì bình tĩnh một chút a, có lẽ các nàng không có b·ị t·hương quá nặng nề lắm đâu” Lý Phàm đi tới phía sau Chu Dương, khuyên nhủ.
Chu Dương nghe thấy vậy, thần sắc thản nhiên, mỉm cười nhìn lại Lý Phàm, “Không có việc gì, ta vẫn rất bình tĩnh đây”.
“Lý Phàm, im lặng !” đúng lúc này, Vân Chí Hoàng khuôn mặt trắng bệch ở đằng sau bịt lấy miệng của Lý Phàm, nói nhỏ, “Đừng can thiệp vào, tay hắn nhuốm máu người đấy, hắn cười chứ không cười đâu”.
Vân Chí Hoàng tuy không nhìn thấy, nhưng hắn cảm nhận rất rõ, Chu Dương của mọi khi bình tĩnh mà giải quyết sự việc, bây giờ còn đang không thể giữ được sát khí trong mắt.
Đừng tưởng khuôn mặt thản nhiên cười như vậy là tốt, nếu Vân Chí Hoàng đoán không sai, Lý Phàm lỡ mồm nói sai một câu, có lẽ hắn cũng đồng dạng trở thành bệnh nhân ở đây mất.
Mà Trần Minh lúc này tuy rằng cũng rất lo lắng cho Lâm Nguyệt Linh và Lâm Nguyệt Ngữ hai người, thế nhưng như cũ sắc mặt cũng rất căng thẳng nhìn theo Chu Dương, mồ hôi hột chảy dài trên mặt, thầm nói
“Đúng vậy, ta chưa từng thấy hắn như thế này bao giờ, đừng lên nói gì cả, ta không nghĩ hắn còn nể mặt ngươi là bạn đâu”
Rất nhanh sau đó, nữ y tá kia gấp rút nói, “Lâm Nguyệt Ngữ và Lâm Nguyệt Linh ở cùng một chỗ, lúc này đang ở phòng số 23 tầng 4”.
Chu Dương nghe được, ngay sau đó ngay lập tức quay đầu đi.
“Xin cảm ơn” Trần Minh 3 người ở phía sau sắc mặt căng thẳng, ở phía sau hướng về nữ y tá cuối đầu cảm tạ.
Rất nhanh 4 người đã đi lên tầng 4, hướng về cửa phòng 23 đi tới.
Vừa mở cửa vào bên trong, Chu Dương nhóm liền bị chặn lại.
Người đứng trước cửa là một nữ nhân trẻ tuổi, sắc mặt nàng tuy rằng có chút hư nhược, nhưng vẫn không giấu đi được một nét quyến rũ kì lạ.
“Đứng lại, các ngươi là ai ?” nàng đứng trước mặt chặn đường Chu Dương nói,
“Tránh ra !” Chu Dương trầm giọng gằn.
“Hàn tỷ, bọn hắn là bằng hữu của chúng ta, không có vấn đề gì đâu” từ bên trong, giọng của Lâm Nguyệt Linh vang ra.
Hàn Linh Đan lúc này mới thả lỏng ra, gật đầu tránh sang một bên cho đám Chu Dương đi vào.
Trần Minh nghe thấy giọng nói của Lâm Nguyệt Linh, không nhịn được hướng vào bên trong gọi to, “Nguyệt Linh !” sau đó quay sang hướng về Hàn Linh Đan gật đầu, mới tiến vào bên trong.
“Tiền bối” Lý Phàm và Vân Chí Hoàng ở phía sau cũng là từ từ tiến vào, hướng về Hàn Linh Đan cuối người.
Lý Phàm thì là vì tôn trọng tiền bối đi trước, mà Vân Chí Hoàng thì biết nàng thân phận.
Hàn Linh Đan, nữ nhi của Hội trưởng Hàn Phong hội, bang hội đứng đầu trong số các bang hội ở Thiên Nam quốc, đồng thời là năm 2 toàn quốc trạng nguyên !
Hàn Linh Đan nhìn thấy Vân Chí Hoàng cũng là giật mình một cái, sau đó cũng cúi đầu chào lại khách khí.
Chỉ có Chu Dương sắc mặt hầm hầm đi thẳng vào, không buồn để tâm đến.
“Nguyệt Linh, ngươi không sao chứ ?” Trần Minh mặt tràn ngập lo lắng, cầm lấy hai tay Lâm Nguyệt Linh, không ngừng dò hỏi.
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, ta chỉ b·ị t·hương nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe” Lâm Nguyệt Linh sắc mặt hơi có phần yếu ớt trả lời Trần Minh.
“A… anh họ !” ngay sau đó, Lâm Nguyệt Linh nhìn đến từ phía sau bước đến Vân Chí Hoàng, giật mình nói.
“Ừm” Vân Chí Hoàng gật đầu, “Không sao là tốt rồi”.
“Anh họ ?” Trần Minh, Chu Dương cùng một lúc bất ngờ.
“Vân Chí Hoàng, ngươi là anh họ của nàng ?” Trần Minh bất ngờ nhìn sang Vân Chí Hoàng.
“Vân Chí Hoàng ?” lần này đến lượt Lâm Nguyệt Linh bất ngờ, “Vân ca, ngươi dùng tên giả ?”.
Vân Chí Hoàng gật đầu, “À thì phụ hoàng muốn ta ra ngoài lịch luyện, nhưng lại không cho ta sử dụng tên của Hoàng Tộc, nên là ta phải đổi tên thôi”.
“Hoàng tộc ?” Trần Minh lần nữa há hốc mồm.
“Thứ lỗi, bấy lâu nay giấu các ngươi, ta tên thật là Hoàng Chiến Vân, là Đại Hoàng Tử của Hoàng Tộc” Hoàng Chiến Vân nói.
“Ta cùng Lâm gia có quan hệ họ hàng, cụ thể thì mẹ của ta là chị gái của cha Lâm Nguyệt Linh cùng Lâm Nguyệt Ngữ”.
Mà cùng lúc này, một bên khác, Lý Phàm cũng là há hốc mồm ngạc nhiên, “Diệp…Diệp An ?”
Ở đối diện giường của Lâm Nguyệt Linh, chính là Diệp An, lúc này trên người cũng có mấy chỗ băng lấy v·ết t·hương, thế nhưng là cũng không có quá nặng
“A…Lý Phàm…Đội trưởng ?” Diệp An như cũ vẫn là một cái thẹn thùng thiếu nữ, nhìn thấy Chu Dương và Lý Phàm đi tới, ngập ngừng nói.
“Thì ra các ngươi đều là người quen a” Lâm Nguyệt Linh bất ngờ nói.
“Lâm Nguyệt Linh, ta hỏi chút, Lâm Nguyệt Ngữ đâu rồi ?” Chu Dương lúc này sắc mặt bình tĩnh, vô cùng bĩnh tĩnh, nhẹ giọng hỏi Lâm Nguyệt Linh.
“A…chị ấy…” Lâm Nguyệt Linh ngập ngừng, không biết nên nói thế nào.
“Chu Dương…” Hoàng Chiến Vân đương nhiên hiểu chuyện, lúc này muốn nhắc nhở Chu Dương.
“Yên tâm, ta không sao” Chu Dương một bộ mặt không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói.
“Lâm Nguyệt Linh, cứ nói đi”
Lâm Nguyệt Linh nghe thấy vậy,đầu không nhịn được cúi xuống, khuôn mặt đau đớn, nước mắt như rưng rưng muốn khóc, chỉ tay qua bên phải.
Chu Dương nhìn theo, chỉ thấy ở bên hướng Lâm Nguyệt Linh chỉ tay, nơi đó được che bằng một tấm rèm trắng.
Chu Dương nhìn đến đây, trong đầu nảy ra vô số cái hình ảnh, những thứ hình ảnh mà hắn đang lẩm nhẩm hàng trăm lần trong đầu mong rằng không phải là sự thật.
Đôi tay nắm chặt đến đỏ ửng, cắn răng để cố gắng giữ lấy bình tĩnh, Chu Dương từng bước một bước qua.
Hắn cầm lên chiếc rèm, nhẹ nhàng khẽ kéo qua.
Sau đó… Chu Dương không một tiếng nói kêu ra, lặng lẽ đi về phía bên cạnh giường, chậm rãi ngồi xuống.
Mà lúc này, khi cả hai Lâm Nguyệt Linh và Diệp An đều không cầm được nước mắt, mọi người mới nhìn thấy được trên giường kia.
“Không…thể nào” Trần Minh sắc mặt khó tin, hô hấp không thông, khó khăn lắm mới dứt thành lời.
Hoàng Chiến Vân toàn thân run rẩy, mặt mũi trở nên khó coi, “Em ấy… đã trải qua chuyện gì ?”
Lý Phàm thì giờ đây tràn ngập hoảng sợ, đã không có thể nói lên lời.
Một thân ảnh nhỏ gầy, toàn thân được băng quấn lại gần như toàn bộ, chỉ còn để hở ra một bên mắt phải vẫn đang nhắm nghiền và cái mũi nhỏ.
Mái tóc ánh bạch kim dài thướt tha khi trước, giờ đây đã không còn ở nơi đó, mà đã bị thay thể bởi những miếng băng vải thấm đẫm màu nâu của dược liệu và màu đỏ của máu.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều là một màu trắng nhợt nhạt của băng vải.
Đôi chân của nàng đã… hoàn toàn không còn nữa, mà đôi tay còn lại cũng là vô cùng thê thảm, hai bên bàn tay chỉ còn lại mỗi một ngón cái mà thôi.
Bộ ngực phập phồng nhấp nhô còn đang thở, nhưng lại vô cùng yếu ớt.
Có thể nói, Lâm Nguyệt Ngữ, Lâm gia đại tiểu thư, Tiên Nữ trong mắt biết bao nhiêu người, giờ đây đã trở thành một cái phế nhân đang nằm trên bờ vực sống và c·hết.
Chu Dương lúc này, không giống như trước đó mấy giây đằng đằng sát khí, lại đang vô cùng ôn nhu nhìn lấy đang hôn mê Lâm Nguyệt Ngữ.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé đã mất đi 4 ngón của nàng, nhẹ nhàng khẽ nói.
“An tâm nghỉ ngơi, ta đến rồi”…