Chương 41: Báo Thù.
“Ngươi từng bảo, ta cùng nàng có liên kết”
“Nói cho ta nghe…”.
“Tất cả những gì các ngươi biết về nàng”.
Chu Dương nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay của Lâm Nguyệt Ngữ, một tay khác dịu dàng vuốt ve đầu nàng, đôi mắt tràn ngập đau lòng pha lẫn ôn nhu, nhìn lấy Lâm Nguyệt Ngữ, trong khi trong đầu nói với Chiến Tranh và Xâm Lược.
“Thưa Chủ Nhân, nàng ấy vừa là đối lập của ngài” lần này thì là Xâm Lược lên tiếng.
“Nói rõ ràng”.
“Chủ Nhân, ngài đã biết, chính ngài là Kỵ Sĩ cuối cùng, người mang trên mình cái tên Tử Thần”.
“Lâm Nguyệt Ngữ là đối lập mà cũng là một nửa của ngài, ý thần chính là nàng ấy rất có thể là truyền nhân của Sáng Thế Chi Thần”.
“Nàng ấy là đối lập của ngài, bởi vì nàng ấy là sinh, mà ngài là diệt”
“Đó là những gì chúng thần có thể biết được ở hiện tại”.
“Chúng thần là những bề tôi của ngài, vậy nên chúng thần hiểu về ngài hơn là về nàng ấy”.
“Mong Chủ Nhân thứ lỗi cho chúng thần”.
Chu Dương nghe đến đây, trong lòng thở dài, “Được rồi, không sao cả”.
“Mà phải rồi thưa Chủ Nhân” Xâm Lược lại tiếp tục nói.
“Chuyện gì ?”
“Thần nghĩ là chúng ta vẫn cứu được nàng ta”.
Nghe đến đây, Chu Dương ngay lập tức thần sắc tươi tỉnh hơn một chút.
“Nói nghe xem nào”.
“Thưa Chủ Nhân, ngài có để ý không, mỗi khi ngài g·iết một địch nhân, dù chỉ số hiển thị không thay đổi, nhưng từng cái địch nhân ngài g·iết đều khiến ngài một chút ít mạnh lên”.
“Nói ngắn gọn” Chu Dương cắt ngang.
“Thần hiểu rồi, đơn giản mà nói, quyền năng của ngài chính là Tử Vong lực lượng, hấp thụ lực lượng từ c·ái c·hết của đối phương”.
“Mà Lâm Nguyệt Ngữ, thì là đối lập của ngài, nàng quyền nănglà Sáng Thế lực lượng”.
“Sáng Thế lực lượng cái này hiện tại khó quá nên cho qua, chúng ta đến cái dễ dàng hơn là Sinh Mệnh lực lượng”.
“Theo thần suy đoán, chỉ cần cho nàng hấp thu Sinh Mệnh lực, khả năng hồi phục và sức mạnh của nàng sẽ tăng nhiều hơn rất rất rất nhiều so với người thường”.
Chu Dương nghe đến đây mừng thầm, trái tim không nhịn được đập nhanh liên hồi, “Ý ngươi là …”
“Đúng vậy thưa Chủ Nhân, mặc dù thứ đó còn chưa có chạm vào đến Sáng Thế lưc lượng, nhưng bù lại Sinh Mệnh lực bên trong nó vô cùng dồi dào, so với Thần Cấp đều mạnh hơn rất nhiều”.
Chu Dương hoàn hồn, ngay lập tức đứng thẳng dậy.
“Chu Dương ?”
Đám người vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra bên trong Chu Dương, còn đang tưởng rằng Chu Dương lần này triệt để nổi loạn, mất kiểm soát
Đã không biết Chu Dương thì thôi, đã ở cùng một chỗ với hắn vài ngày, tất nhiên liền sẽ biết được Chu Dương tính cách.
Vẻ ngoài điềm đạm, lãnh tĩnh, nhưng bên trong so với bất kì ai ở đây còn muốn điên khùng.
Hắn thái độ và hành động, cử chỉ đối với Thâm Uyên gián điệp, Trần Minh nhóm nhưng là đã chứng kiến qua.
Nhìn lấy thái độ của Chu Dương lúc trước, mắt mù cũng có thể thấy được lúc hắn tức giận thật sự, trong mắt hắn là vô cung vô tận bạo ngược.
Chu Dương lên cơn liền chuyển biến từ một cái tính toán chi li dài dòng trở thành một thằng d·u c·ôn ngang ngược, b·ạo l·ực tàn nhẫn, không để ai vào mắt.
Chu Dương lúc trước chém g·iết quái vật liền làm rất nhanh gọn lẹ, nhưng hễ cứ chạm mặt Thâm Uyên gián điệp, hắn lại bắt đầu có xu hướng t·ra t·ấn bọn chúng đến c·hết mới thôi.
Nếu không phải Trần Minh đám người khuyên can, còn không biết được Chu Dương còn n·gược đ·ãi đám Thâm Uyên gián điệp xấu số đến cỡ nào.
Thế nhưng ngoài ý muốn của bọn họ, Chu Dương thần sắc lúc này lại vô cùng tỉnh táo.
Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một món đồ vật.
Một cái lông vũ khổng lồ của một loài chưa từng được biết đến phi cầm, toàn thân một màu trắng toát tinh khiết.
Bạch Kim Lông Vũ !
Món đồ này chính là thứ đã cứu Chu Dương khỏi Ám Ma phó bản Boss, từ khi đó Chu Dương mới phát hiện được một điều, nó có nguồn Sinh Mệnh lực vô cùng dồi dào.
Bạch Kim Lông Vũ xuất hiện, tỏa ra quang mang thắp sáng cả căn phòng.
Từ trên từng lớp lông vũ phía trên, tản mát ra dào dạt Sinh Mệnh lực, khiến cho đám người ở đây không khỏi cảm thấy thần sắc thoải mái hơn rất nhiều.
“Chu Dương, đó là thứ gì ?” Trần Minh đầu tiên cất tiếng hỏi.
“Hi vọng để cứu nàng” Chu Dương trên tay cầm lấy Bạch Kim Lông Vũ, mờ nhạt khó hiểu nói.
“Xâm Lược, cái này sử dụng thế nào ?” Chu Dương lại hướng về nội tâm bên trong hỏi.
“Ngài chỉ cần dùng nó quấn quanh nàng là được rồi, nàng là truyền nhân của Sáng Thế Chi Thần, quấn thứ này quanh thân nàng đảm bảo Thần Cấp cường giả có muốn lấy Sinh Mệnh lực đi cũng không kéo đi nổi khỏi nàng” Xâm Lược cấp tốc trả lời.
Chu Dương nghe xong lập tức bế lên Lâm Nguyệt Ngữ, sau đó đặt Bạch Kim Lông Vũ xuống dưới rồi lại đặt nàng nằm lên, kế đến sử dụng Bạch Kim Lông Vũ từ từ quấn quanh Lâm Nguyệt Ngữ.
“Dừng lại, ngươi đang làm gì ?” Hàn Linh Đan trong lòng áy náy cùng lo lắng, lại nhìn thấy hành động của Chu Dương, không rõ hắn đang làm gì, quát lên đi tới ngăn cản.
“Khải Huyền !” Chu Dương không liếc mắt qua Hàn Linh Đan một cái, triệu hồi ra Xâm Lược.
Xâm Lược không một âm thanh phát ra, động tác không chút nào do dự giương cung hướng về phía Hàn Linh Đan.
“Thấy người đó còn nói thêm một câu nữa, lập tức bắn bỏ, không cần đợi lệnh” Chu Dương nhẹ nhàng nói, câu nói lại không hề che giấu chút nào lạnh lùng cùng sát ý.
Hàn Linh Đan mới bước được một bước, bỗng nhiên nhìn thấy Xâm Lược to lớn đang ngắm thẳng đầu mình làm mục tiêu, không biết vì cái gì bị hoảng sợ.
Đúng vậy, nàng là thật sự sợ, một cái cấp độ 39, gần 40 thiên tài, bây giờ lại bị Xâm Lược khí thế và Chu Dương sát khí hù cho sợ.
Thật ra không có một ai chú ý rằng, kể từ khi Chu Dương nhìn thấy Lâm Nguyệt Ngữ tình trạng, toàn thân không kiểm soát được chậm rãi toát ra Tử Vong chi khí, chỉ là còn chưa có nồng đậm đến mức có thể bị nhìn thấy mà thôi.
“Chu Dương, mong ngươi bình tĩnh, nàng cũng chỉ là lo lắng cho Nguyệt Ngữ tỷ, không phải có ý xấu" Lâm Nguyệt Linh ngồi ở giữa, nhẹ giọng nhắc nhở Chu Dương, mà thật ra càng giống với cầu xin.
Chu Dương không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó, cầm lấy Bạch Kim Lông Vũ bao bọc lấy thân thể Lâm Nguyệt Ngữ.
Không lâu sau đó, ngay tại Chu Dương làm xong, Bạch Kim Lông Vũ lại thêm lần nữa phát sáng, càng tản mát ra thêm Sinh Mệnh lực.
Thế nhưng Sinh Mệnh lực đúng như lời Xâm Lược, không có tiếp tục phát ra bên ngoài, mà là gần như toàn bộ đều tập trung vào người Lâm Nguyệt Ngữ.
Lâm Nguyệt Ngữ thân thể lúc này, ngay tại trước mắt mọi người ở đây, toàn thân nhẹ nhàng phát sáng, cơ thể cũng dần dần khôi phục, chỉ là các chi còn chưa có mọc lại".
Theo lời Xâm Lược, để Lâm Nguyệt Ngữ hoàn toàn khôi phục, có lẽ còn phải để như vậy một khoảng thời gian, chí ít là một ngày.
“Thứ lực lượng này… có phải là Sinh Mệnh lực không ?” Hoàng Chiến Vân trong nhóm người có nhiều hiểu biết nhất, rất nhanh nhận ra sự xuất hiện của Sinh Mệnh lực.
“Ừm” Chu Dương gật đầu, “Lâm Nguyệt Ngữ bản chất có khả năng hấp thu Sinh Mệnh lực rất tốt, cánh lông vũ này có lẽ có thể giúp nàng hồi phục tốt hơn”.
“Chu Dương, lông vũ này là vật gì ? Thậm chí trong hoàng cung ta cũng chưa từng thấy qua vật nào có lượng Sinh Mệnh lực mạnh mẽ như vậy ?” Hoàng Chiến Vân không nhịn được hỏi.
“Kỳ ngộ” Chu Dương cũng không có nói nhiều, chỉ đơn giản trả lời hai chữ.
Thật tình mà nói, hắn cũng không biết nên giải thích thế nào cho ngắn gọn, mà lúc này cũng không phải lúc để giải thích chuyện đấy.
Hoàng Chiến Vân thấy Chu Dương không có ý định nói, thức thời cũng không có hỏi thêm.
Chu Dương làm xong, lúc này đứng lên dựa vào thành cửa sổ, tinh thần mới dần ổn định trở lại, “Lâm Nguyệt Linh, chuyện gì đã xảy ra, vì sao các ngươi cùng b·ị t·hương, mà chỉ có Lâm Nguyệt Ngữ bị nặng thế này ?”.
Lâm Nguyệt Linh khẽ nói, kể lại tình huống khi đó, “2 ngày trước, chúng ta đội ngũ, lấy Hàn tỷ dẫn đội, gồm có 3 người chúng ta cùng với Hàn tỷ và 2 cái học tỷ khác tạo thành một cái tổ đội 6 người, cùng nhau đi ra ngoài làm nhiệm vụ”.
“Chúng ta bên ngoài hơn một ngày về sau, quan sát thấy tình huống không có vấn đề, không tìm được tung tích của Thâm Uyên gián điệp hay dấu hiệu của quái vật nào, mới quyết định quay trở về”.
“Nhưng là đúng lúc đó, một trong những thành viên trong đội của chúng ta lại không biết từ khi nào đã bị Thâm Uyên gián điệp á·m s·át và thay thế vị trí, nàng đi cùng chúng ta trong gần như toàn bộ hành trình”.
“Mà cùng thời điểm đó, không chỉ có nàng mà còn xuất hiện thêm rất nhiều cái Thâm Uyên gián điệp khác cũng ở phụ cận phục kích”.
“Ta nhớ lúc đó đâu đó 9 cái Thâm Uyên gián điệp bao vây”.
“Trong tình huống đó, chúng ta đã cố gắng mở ra một cái đường máu bỏ chạy”.
“Hàn tỷ khi đó cũng đã quyết định ở lại đoạn hậu cho chúng ta, thế nhưng là không rõ vì lý do gì, đám kia Thâm Uyên gián điệp vậy mà gần như là bỏ qua toàn bộ chúng ta, chỉ có tập trung vào mỗi Nguyệt Ngữ tỷ”.
Nói đến đây, Lâm Nguyệt Linh dừng lại, đôi mắt lần nữa ửng đỏ, thân thể run lên.
“Ta có thể nói tiếp được chứ” Hàn Linh Đan biết rằng Lâm Nguyệt Linh lúc này tâm lý đang vô cùng bất ổn, lên tiếng thay nàng kể tiếp sự việc còn lại.
“Xâm Lược, được rồi” Chu Dương lúc này mới chính thức nhìn thẳng Hàn Linh Đan, gọi Xâm Lược hạ xuống trường cung.
Nhìn thấy Xâm Lược dần dần tan hạ xuống trường cung, tiêu tán đi bên trên mũi tên, Hàn Linh Đan mới thở ra nhẹ nhõm, như trút được áp lực, sau đó bắt đầu kể tiếp.
“Đám Thâm Uyên gián điệp lúc đó, không rõ bằng cách nào, đã tạo ra một cái màn chắn riêng biệt, cô lập Lâm Nguyệt Ngữ bên trong, mà bọn ta chỉ có thể đứng ở bên ngoài, không thể nhìn được tình huống bên trong thế nào”
“Lúc đó ta đã không thể làm gì được, thiết bị liên lạc cũng không rõ vì lý do gì mà không thể sử dụng được, chúng ta cố gắng sử dụng mọi thứ công kích mạnh nhất để t·ấn c·ông màn chắn kia, thế nhưng nó lại không chút nào bị ảnh hưởng”.
“Không lâu sau đó, may mắn có một cái lão sư cấp cao đằng không bay qua, ra tay giải cứu, chúng ta mới có thể cứu được Lâm Nguyệt Ngữ”.
“Mà Lâm Nguyệt Ngữ khi đó, tình trạng là vô cùng thê thảm, hiện tại trước mặt ngươi là đã qua các Thuật Sư, Dược Sư ở bệnh xá cứu giúp, nếu không có lẽ nàng đã…”.
Hàn Linh Đan không dám nói tiếp, trong đôi mắt hiện lên nồng đậm hối hận cùng áy náy.
Nàng thân là một cái đội trưởng, lại còn là học tỷ, đàn chị đi trước, vậy mà khi đó lại không thể làm gì được.
Hơn thế nữa, cũng chính nàng đã ngỏ ý mời nhóm Lâm Nguyệt Ngữ, Lâm Nguyệt Linh cùng Diệp An vào đội của mình, vậy mà cũng chính những đồng đội của nàng lại có một người là Thâm Uyên gián điệp.
“Hàn tỷ… chúng ta biết đó không phải là lỗi của ngươi, ta tin rằng Nguyệt Ngữ tỷ cũng sẽ đồng dạng không trách ngươi”.
Lâm Nguyệt Linh cũng nhìn ra được cảm xúc của Hàn Linh Đan, nhẹ giọng an ủi.
“Hàizzz…” Chu Dương nghe xong, không nói gì, nhéo lấy mi tâm cau mày, nhắm nhẹ đôi mắt.
“Chủ Nhân, cố gắng bình tĩnh, nếu ngài mất kiểm soát như lần đó căn phòng này sợ là không ai bước ra được đâu” Xâm Lược đương nhiên hiểu Chu Dương tình trạng bây giờ, lên tiếng nhắc nhở.
Nhớ lại lần đó chỉ vì nhìn thấy cảnh kia mà Chu Dương đã nổi giận đến mất kiểm soát, thậm chí bật luôn lệnh của Ngô Ý Thanh, mặc kệ đám Thâm Uyên gián điệp kia là thế nào đông, cấp độ cao ra sao, đều rút kiếm ra đi chém.
Lần này Lâm Nguyệt Ngữ bị như thế, Chu Dương còn không nổi điên mới là lạ.
Chỉ là nếu như bây giờ Chu Dương cũng giống như lần đó mất đi kiểm soát, e rằng viễn cảnh sẽ còn tệ hơn lần đó rất nhiều, bởi vì đúng như Xâm Lược đã nói, ở trong căn phòng này không một ai có thể chống đỡ được Chu Dương khi trong trạng thái “hắc hóa” kia.
“Ta biết” Chu Dương nhăn mặt, âm trầm trả lời.
“Chu Dương, ngươi ổn chứ ?” Trần Minh nhìn thấy Chu Dương biểu cảm, lo lắng hỏi thăm.
Chu Dương hít sâu thở dài mấy cái, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, gật đầu, “Không sao rồi”.
Sau đó, hắn lại một lần nữa nhìn qua Hàn Linh Đan, “Một cái đồng đội là Thâm Uyên gián điệp sao, vậy người còn lại thì sao ?”
Hàn Linh Đan nghe thấy, thần sắc càng trở nên buồn bã, “Nàng… là người đứng gần Lâm Nguyệt Ngữ nhất lúc đó, trước thay Lâm Nguyệt Ngữ chống đỡ 9 tên Thâm Uyên gián điệp lao đến công kích mà… hi sinh rồi”.
“Nàng tên là Yến Chỉ Nhược” Hàn Linh Đan run rẩy nói ra tên của người kia, trong thâm tâm đau đớn tột cùng.
Toàn bộ căn phòng bấy giờ rơi vào yên tĩnh, không khí càng lúc càng trầm xuống.
Chiến đấu xảy ra, học viên hi sinh c·hết đi hay trọng thương đã là chuyện có thể lường trước, thế nhưng là chuyện như vậy lại rơi trên bạn bè, đồng đội của mình, dù có bất kì là ai cũng khó lòng chấp nhận.
Chu Dương lúc này tỉnh táo hơn, mới hiểu ra, khi trước Hàn Linh Đan muốn ngăn cản chạm vào Lâm Nguyệt Ngữ, là hoàn toàn có lý do.
Nàng bởi vì áy náy, hối hận, vì sự kém cỏi của bản thân mà để đồng độ của mình, một cái hi sinh c·hết đi, một cái bán sống bán c·hết.
Hơn thế nữa làm một cái đội trưởng, vừa mới bị kẻ địch giả dạng đồng đội mà phục kích, niềm tin của nàng chắc chắn không đổ vỡ thì cũng b·ị t·hương tổn nặng nề, làm sao còn có thể để một cái lạ mặt vừa mới gặp lần đầu người xa lạ chạm tay vào đồng đội của nàng.
“Lâm Nguyệt Linh, đã báo tin tức về cho Lâm gia chưa ?” Chu Dương lại quay sang Lâm Nguyệt Linh tiếp tục hỏi.
“Có lẽ là rồi, dù sao các vị lão sư cũng là biết thân phận chúng ta, gia gia ta có thể đang trên đường đến đây”.
Nói xong, cả căn phòng lại lần nữa tiến vào trầm tĩnh.
Dù sao ở thời điểm hiện tại, cũng không có gì tốt để nói, cũng không ai có tâm trạng nói.
“Ta nghĩ là ta biết vì sao bọn chúng lại muốn nhắm vào Lâm Nguyệt Ngữ” một lúc lâu sau, Hoàng Chiến Vân lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng khó thở này.
Tất cả mọi người ở đây cùng một lúc đổ dồn ánh mắt về phía Hoàng Chiến Vân.
Hoàng Chiến Vân lại giải thích, “Nguyên nhân rất có thể đến từ chức nghiệp của Lâm Nguyệt Ngữ, đó là Quang Minh Kiếm Sư”.
“Trong hoàng cung, có rất nhiều những ghi chép cổ được lưu trữ lại từ thời xa xưa, trong đó ta có đọc qua một đoạn”.
“Tại hơn ngàn năm trước, khi mà Nhân Loại sắp bị Thâm Uyên Ác Ma đẩy đến bờ vực diệt vong, bên trong Thiên Nam quốc chúng ta mới xuất hiện một cái cường giả”.
“Không có một bản lưu trữ nào có thông tin cụ thể về người này, thế nhưng có một cái thông tin được viết lại, người đó chính là một cái Quang Minh Kiếm Sư”.
“Cũng chính người này khi đó đã tập hợp các chức nghiệp giả mạnh mẽ khác của toàn bộ nhân loại trên khắp tam quốc, từ đó cùng nhau chiến đấu đẩy lùi lại Thâm Uyên Ác Ma”.
“Mà kể từ sau người đó, bất kể một Quang Minh Kiếm Sư nào xuất hiện về sau, cũng đều có sự áp lực mạnh mẽ lên Thâm Uyên Ác Ma”.
“Có lẽ chính vì như vậy mà đám Ác Ma mới sinh ra kiên kị Quang Minh Kiếm Sư, Lâm Nguyệt Ngữ có lẽ chính vì như vậy nên mới bị nhắm vào”.
Đám người nghe được, không giấu được sự ngạc nhiên, kể cả là Lâm Nguyệt Linh, Diệp An và Hàn Linh Đan.
Bọn họ sinh ra trong gia tộc cao quý, thế nhưng có rất nhiều thứ cũng không biết được, mà Hoàng Chiến Vân thân là Đại Hoàng Tử của Thiên Nam quốc hoàng gia, nếu không có gì thay đổi tương lai chính là tân Vương của cả Thiên Nam quốc, vậy nên kiến thức và độ hiểu biết là so với tất cả đám người ở đây vượt trội rất nhiều.
Ở Thiên Nam quốc, bộ máy nhà nước được chia ra làm hai, một bên là q·uân đ·ội chịu trách nhiệm cai quản ở bên ngoài chiến trường, mà nội quốc vấn đề, thì là do Hoàng tộc quản lí.
Hai bên một đối nội, một đối ngoại, lẫn nhau phụ trợ phát triển.
Chu Dương nghe xong, đưa tay chống cằm suy nghĩ.
Ngay tiếp theo, hắn bổng nhiên mở ra cửa sổ phòng bệnh.
“Ngươi làm gì ?” cả đám người không hiểu hành động của Chu Dương, lên tiếng hỏi.
Mà Chu Dương cũng không có trả lời lại, chỉ có hướng nửa người hơi nghiêng ra ngoài, quay qua quay lại, đôi mắt không ngừng nhìn bên ngoài toàn cảnh mấy lần.
“Chiến Tranh” Chu Dương trong âm thầm gọi lên Chiến Tranh.
“Thần hiểu rồi” Chiến Tranh là một cái bề tôi trung thành của Chu Dương, đương nhiên biết được Chu Dương có ý gì.
Chu Dương cứ như vậy yên tĩnh một lúc, thì Chiến Tranh đột nhiên lên tiếng.
“Chủ Nhân, ngài đoán đúng, có một tia ác ý đang hướng về phía ngài”.
“Ngươi xác định được vị trí chứ ?”
“Không quá rõ, nhưng thần nghĩ cảm nhận được đại khái phương hướng”.
“Tốt”.
Nói xong Chu Dương ngay lập tức đóng cửa khóa lại, khóa chốt, sau đó kéo lại rèm cửa.
“Xâm Lược, qua chỗ ta đứng” Chu Dương quay lại ra lệnh cho Xâm Lược, đồng thời tay trái phát sáng, triệu hoán ra Cát Bụi.
Để Cát Bụi đậu lên trên chiếc bàn nằm kế giường Lâm Nguyệt Ngữ, lại tiếp tục nói với Xâm Lược, “Che chắn cho nàng, c·hết cũng không được đi nửa bước”.
“Thần tuân lệnh” Xâm Lược cúi đầu nhận lệnh.
“Hàn học tỷ, nhờ ngươi lại tiếp tục chăm sóc cho các nàng, nếu có chuyện gì nguy cấp, ta sẽ thông qua con quạ này trở về”.
“Trần Minh, Hoàng Chiến Vân, Lý Phàm, đi theo ta một chuyến” Chu Dương dàn xếp, sau đó gọi lấy 3 cái đồng bạn đi ra ngoài.
Bọn họ không biết Chu Dương đang làm gì, thế nhưng bởi vì cùng một chỗ chiến đấu trước kia, vô hình chung đã coi Chu Dương là lão đại, vậy nên cũng là đi theo hắn.
Cả bọn Chu Dương đi ra khỏi bệnh xá, sau đó lại đảo hết một vòng xung quanh.
“Đại ca, ngươi đây là làm gì a ?” Lý Phàm đi theo phía sau không hiểu, lên tiếng hỏi.
Mà Chu Dương bây giờ cũng không có giấu diếm ý đồ của mình, “Hoàng Chiến Vân cho ta một cái thông tin quan trọng, đó là đám Thâm Uyên Ác Ma kiêng kị Quang Minh Kiếm Sư, chức nghiệp của Lâm Nguyệt Ngữ, chính vì vậy bọn chúng mới tổ chức phục kích, nhằm vào mỗi mình Lâm Nguyệt Ngữ”.
“Thế nhưng nàng may mắn được cứu mà không có c·hết, vậy nên ta cho rằng bọn chúng vẫn còn chưa có bỏ qua ý đồ”.
“Và ta đã đoán đúng, tại thời điểm ta mở cửa sổ nhìn ra lúc trước, rất nhanh đã cảm nhận được có một cái mỏng manh khí tức ác ý nhắm về hướng ta, có lẽ là vì đoán rằng ta có quan hệ nào đó với Lâm Nguyệt Ngữ”.
“Tức là việc ngươi kéo chúng ta đi lòng vòng từ nãy đến giờ là để thu hút sự chú ý của kẻ ẩn nấp kia, từ đó tìm ra vị trí của hắn ?” Trần Minh không hề ngốc, rất nhanh cũng đoán được ý nghĩ của Chu Dương.
“Ừm, và ta đã xác định được đại khái” Chu Dương gật đầu.
“Vậy kế tiếp ngươi định thế nào ?” Hoàng Chiến Vân hỏi.
“Giải tán, đi về”
…
Đêm cùng ngày, tại Hashigaki 3km phụ cận, phía trên một ngọn núi.
“Cũng biết chọn chỗ nhỉ, từ nơi này vậy mà có thể nhìn thẳng một đường xuống q·uân đ·ội bệnh xá” Chu Dương nhìn về phía dưới núi tràn ngập đèn sáng Hashigaki quân doanh, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn ra phía sau cách hắn 200m một cái đài quan sát bỏ hoang.
Theo như cảm nhận của Chiến Tranh, chính nơi đó là nơi đó là nơi phát ra tia Ác ý mà hắn cảm nhận lúc sáng.
Càng về sau, Chu Dương càng là cảm thấy may mắn vì khi đó bản thân mất kiểm soát, bởi vì không chỉ hắn thực lực mạnh hơn, Xâm Lược và Chiến Tranh có lại kí ức, mà 2 người bọn hắn có có thêm một số quyền năng khác.
Chiến Tranh giờ đây không chỉ có thể cảm nhận Chiến ý, mà là bất kì một tia tiêu cực ý nghĩ, cảm xúc nào hướng đến Chu Dương, Chiến Tranh cũng đều có thể cảm nhận được.
Chu Dương chậm rãi nhẹ nhàng, từng cái bước chân không hề phát ra một chút âm thanh nào, tiến đến đài quan sát kia.
Mà từng bước chân Chu Dương bước ra, toàn thân hắn càng lúc càng bị Tử Vong khí tức dần dần bao phủ, đôi mắt từng giây từng khắc dần xuất hiện lục sắc quang mang.
Chiến Tranh nhắc nhở, kẻ trước mắt có thể không chỉ có một người, mà thực lực có thể còn vượt qua cấp 40.
Không như lần trước vô thức mất kiểm soát, Chu Dương chấp nhận đánh đổi để tạm thời lấy được sức mạnh.
Nửa giữ bản thân thanh tỉnh, nửa để nổi giận làm mù quáng, trong màn đêm Chu Dương lặng lẽ bước.
Lâm Nguyệt Ngữ bị những gì, hắn muốn những kẻ này phải trả giá nhiều hơn gấp mấy lần như vậy.
Đêm hôm nay, hắn muốn báo thù !…