Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Dân Chuyển Chức : Ta Thành Vong Linh Thích Khách

Chương 38: Gặp Lại.




Chương 38: Gặp Lại.

“Ân nhân, chúng ta đến rồi”.

“Cảm ơn” Chu Dương gật đầu, hướng về phía Ayamaru nói lời cảm ơn.

“Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi”.

Nói thêm mấy câu sau đó, Ayamaru mới rời đi, mà Chu Dương thì là đi vào nơi đăng ký thông tin.

Bởi vì là mới đến hôm nay, q·uân đ·ội hệ thống định vị còn chưa có thông tin của Chu Dương, vậy nên Chu Dương trước khi nhận cái nhiệm vụ thì phải dùng tấm thẻ ghi công trước kia để xác minh danh tính cũng như là để hệ thống xác nhận.

Mất không quá lâu, Chu Dương làm xong thủ tục, sau đó nhanh chóng tiến ra Kyouka rừng rậm bên ngoài



“Ác Ma đại nhân, ta có chuyện cần thông báo”.

Bên trong một cái hang động ẩm ướt, đen tối, một thân ảnh toàn thân màu đen, đang hướng bên trong hang động chỗ sâu nói.

“Nói” bên trong chỗ sâu hang động, phát ra một thứ âm thanh khàn đặc mà ghê rợn, câu trả lời chỉ có một chữ duy nhất nhưng vẫn có thể cảm nhận được bên trong một tia khinh bỉ nhân loại trước mặt.

“Trong số các thành phố mà chúng ta đã t·ấn c·ông, có một cái thành phố có sự xuất hiện của một cái chức nghiệp mang hệ quang minh”.

“Thì thế nào ? Ngàn năm qua có năm nào mà nhân loại không có xuất hiện quang minh hệ ? Có như vậy mà cũng làm phiền ta ?” Ác Ma lần nữa khinh thường.

Người kia lại nói, “Thưa đại nhân, không đơn giản vậy, lần này chúng ta phát hiện, người đó chức nghiệp là thần thoại cấp chức nghiệp, mà lại còn là một trong những thần thoại cấp chức nghiệp hệ quang minh cường đại nhất, Quang Minh Kiếm Sư”.

Đến đây Ác Ma kia mới bắt đầu chú ý trở lại.

Quang minh hệ chức nghiệp giả, có khả năng khắc chế rất tốt Thâm Uyên Ác Ma, mà thần thoại cấp chức nghiệp giả thì càng là cái gai trong mắt đám Ác Ma bọn chúng.

Nhưng cùng lắm cũng chỉ là cái gai, khiến cho đám Ác Ma bọn chúng khó chịu mà thôi.

Đấy là cho đến khi chức nghiệp giả kia là Quang Minh Kiếm Sư thì lại là chuyện khác !

Quang Minh Kiếm Sư, không chỉ là một cái mang hệ quang minh chức nghiệp, mà nó còn là cái chức nghiệp mạnh mẽ nhất trong số các chức nghiệp khác mà có mang hệ quang minh.

Quang Minh Kiếm Sư rất ít khi xuất hiện qua trong lịch sử, nhưng mỗi một lần xuất hiện, đó sẽ là một mối tai họa vô cùng lớn cho Thâm Uyên Ác Ma.

Ngàn năm về trước, Thâm Uyên Ác Ma bị phe nhân loại đẩy lùi, nguyên do không phải là bởi vì nhân loại mạnh mẽ cường thế, mà là bởi vì khi đó nhân loại lãnh tụ là một cái mang hệ quang minh chức nghiệp giả.

Đúng vậy, người kia chính là Quang Minh Kiếm Sư !

Kể từ khi đó, Thâm Uyên Ác Ma ngầm đưa ra một cái quy tắc, nhân loại có bao nhiêu cái chức nghiệp giả mang hệ quang minh đều không cần để tâm quá nhiều làm gì, nhưng nếu một khi xuất hiện Quang Minh Kiếm Sư, tuyệt đối phải tìm cách triệt để tiêu diệt.

“Tên nhân loại đó là ai ?” Ác Ma nhận ra vấn đề không đơn giản như hắn tưởng, bắt đầu chú tâm.

“Thưa đại nhân, đó là một cái nữ tử, nàng là học viên từ phía Thiên Nam quốc đến đây, hiện đang ở Hashigaki thành phố”.

“Cấp độ dự đoán là 28, là một cái còn chưa có trưởng thành Quang Minh Kiếm Sư”.

“Tốt lắm” Ác Ma hiếm thấy tán thưởng trước mắt người kia Thâm Uyên gián điệp, “Kế hoạch t·ấn c·ông vẫn tiếp tục, đồng thời ta muốn các ngươi càng phải quan tâm hơn tên nhân loại kia”.

“Nếu có thể, không tiếc bất cứ giá nào phải g·iết được Quang Minh Kiếm Sư” Ác Ma lập tức ra lệnh.

“Tiểu nhân hiểu rõ !”.



Quay trở lại Kyouka thành phố.

Ban đêm, bên ngoài cánh rừng.

Ầm !.

Giữa khu rừng yên ắng, bổng nhiên xuất hiện một cái v·ụ n·ổ kinh thiên động địa, khói bụi tung bay mù mịt

Grào !!!.

Từ trong làn khói, một đạo tiếng gào hung tợn vang lên.

Chỉ thấy từ trong làn khói bụi đi ra, xuất hiện một cái khổng lồ ngạc ngư, thân dài tính cả đuôi đều muốn 40m hùng hổ bò ra.

Bên trong cặp mắt nó là một màu đen đục ngầu, toàn thân tản phát ra làn khí hắc ám.



Đây là một cái bị Thâm Uyên Ác Ma kí sinh biến dị quái vật !

Mà đầu này ngạc ngư, lúc này đang nhìn lấy 3 cái thân ảnh nhân loại nhỏ bé đang chạy phía trước.

“C·hết tiệt, thiết bị liên lạc vì sao vào lúc này không sử dụng được ?” Trần Minh chạy trước, trên tay cầm lấy thiết bị liên lạc muốn thông báo về cho phía q·uân đ·ội Kyouka thành phố, thế nhưng không rõ vì sao thiết bị vào lúc này chỉ có thể nghe thấy cái thanh âm rè rè.

“Không tốt, nó sắp đến rồi !” Lý Phàm thuộc tính thấp nhất trong số 3 người, lúc này đang bị tuột lại phía sau.

Đúng lúc này, Vân Chí Hoàng không biết từ khi nào xuất hiện phía sau Lý Phàm.

“Ngươi muốn làm gì ?” Lý Phàm không hiểu hành động của Vân Chí Hoàng, bằng vào tốc độ của hắn, không lý nào lại có thể ở phía sau Lý Phàm

“Trần Minh !” Vân Chí Hoàng vừa chạy, một tay xách bổng lên Lý Phàm, sau đó ném về phía Trần Minh.

Trần Minh tố chất thân thể là tốt nhất cả bọn, vậy nên ôm thêm một cái Lý Phàm đối với tốc độ của hắn không có chậm đi bao nhiêu.

“Trần Minh, bỏ ta xuống a” Lý Phàm lúc này nằm trên vai Trần Minh không khác gì một cái bao gạo, lớn tiếng nói.

“Im mồm ! Ngươi chậm nhất, bỏ ngươi xuống cho ngươi c·hết à” Vân Chí Hoàng ở phía sau mắng.

“Nhưng mà…” Lý Phàm còn muốn nói gì, thì lại bị Trần Minh cắt ngang.

“Hắn nói đúng, ngươi chậm nhất, không thể để lại ngươi được” Trần Minh vừa giữ trên vai Lý Phàm, vừa chạy vừa nói.

Chứng kiến một màn trước mắt, không khỏi khiến cho Lý Phàm trong lòng một trận cảm động.

Không nghĩ đến 2 cái chiến hữu mình chỉ vừa mới làm quen vài ngày, bây giờ vậy mà không ngại hiểm nguy chậm lại tốc độ đào thoát của mình chỉ vì không muốn bỏ rơi hắn.

“Trần Minh, Vân Chí Hoàng,… các ngươi vậy mà không ngần ngại nguy hiểm, vì ta mà…” Lý Phàm không nhịn được, giọng nói bắt đầu nứt nở muốn khóc vì cảm động.

“Tên đần này bị làm sao vậy ?” Trần Minh và Vân Chí Hoàng nghe được Lý Phàm nói, trong đầu không nhịn được mắng thầm.

Có lẽ Lý Phàm đã hiểu nhầm một chút, hắn cho rằng Trần Minh vì mang theo hắn mà chậm lại tốc độ, còn Vân Chí Hoàng thì là vì phía sau bọc hậu mà không có chạy trước, 2 người đều là vì hắn mà chấp nhận rủi ro.

Thế nhưng Lý Phàm là thật sự không biết, Trần Minh mang theo hắn trên vai thật ra so với tốc độ chạy bình thường không có sai biệt gì, bởi vì Lý Phàm thân nặng còn không có bằng một nửa Hắc Diệt Đại Kiếm.

Còn Vân Chí Hoàng thả chậm tốc độ, không phải là vì phía sau bọc hậu, mà là bởi vì hắn biết rằng tốc độ của bọn hắn trước mắt là nhanh hơn đầu ngạc ngư kia, dù không quá cách biệt nhưng cũng đủ để đảm bảo sẽ không quá nguy cấp, vậy nên là cố ý ở phía sau nhằm dễ dàng quan sát, hòng tìm kiếm lấy một chút dấu vết nào đó của Thâm Uyên gián điệp.

Ban đầu 3 người bọn hắn vốn dĩ là phát hiện ra một cái nhân loại, hoài nghi là một tên Thâm Uyên gián điệp, vậy nên mới âm thầm giữ khoảng cách đi theo.

Ai ngờ đi được một lúc, tên kia không biết từ khi nào biến mất vào màn đêm, mà sau đó từ sâu bên trong cánh rừng, bổng nhiên xuất hiện đầu này Thâm Uyên kí sinh quái vật.

Hơn thế nữa, lúc trước bọn hắn đã thông báo về cho Kyouka q·uân đ·ội trước khi đi theo thân ảnh kia, vậy nên có lẽ q·uân đ·ội cũng sẽ rất nhanh tiến về đây.

Chỉ có một điều khiến cho Vân Chí Hoàng không hiểu được, vì cái gì lúc này thiết bị liên lạc của 3 bọn hắn đều không thể sử dụng được.

Vút !

Đúng lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một đạo hoàng kim tia sáng, cắt ngang bầu trời, bay thẳng đến Thâm Uyên ngạc ngư.

Đầu này ngạc ngư ý thức và giác quan vô cùng nhạy bén, ngay lập tức lách cái đầu né sang một bên.

Thế nhưng là đáng tiếc, nó đã sai.

Không ! Nói đúng hơn là...nó đã bị người đoán trước

Đạo tia sáng này không hề nhắm vào đầu của nó, mà là nắm vào bên chân trái trước.

Uỳnh !

Tia sáng kia như có thể xóa sổ tất cả những thứ mà nó đi qua, một đòn duy nhất đã thổi bay đi một bên chân của Thâm Uyên ngạc ngư.

Grào !!

Nó gầm lên đau đớn, không còn hứng thú đuổi theo đám người Trần Minh nữa, mà là quay lại nhìn về phía phóng tới tia sáng kia.

Thế nhưng là… nó lại không thấy gì cả !



5 phút trước.

“Tọa độ khu vực Trần Minh gửi chắc là xung quanh đây” Chu Dương đứng trên một cái cành cây, nhìn lấy xung quanh.

Quác !



Đột nhiên Cát Bụi ở trên không kêu lên một tiếng.

Mặt dù không nói ngôn ngữ nhân loại, thế nhưng Chu Dương vẫn có thể hiểu được Cát Bụi ý nghĩ.

Sau đó, hắn ngay lập tức tiếp nhận tầm nhìn của Cát Bụi ở phía trên bầu trời.

Đúng lúc này một t·iếng n·ổ to vang ra.

Chu Dương đang trong tầm nhìn của Cát Bụi, lúc này có thể thấy ở 500m phía trước, có một nhóm 3 người lúc này đang bị một đầu to lớn ngạc ngư đuổi theo.

Đã từng tiếp xúc qua bị Thâm Uyên Ác Ma kí sinh quái vật, Chu Dương rất nhanh nhận ra đầu kia quái vật cũng là đã bị kí sinh.

Mà hơn nữa, hắn còn tìm thấy người mình đang cần tìm.

“Trần Minh ? Còn có Lý Phàm ?” Chu Dương cau mày, đương nhiên đã hiểu đã xảy ra vấn đề.

“Khải Huyền !”

Hô lên triệu hoán lệnh, trên mu bàn tay trái của Chu Dương, một vòng sáng hiện lên, lúc này đã không còn có màu xanh lục như trước, mà đã là một màu hoàng kim rực rỡ.

Bên trên vòng sáng, xuất hiện một cái hình ảnh trường cung đang kéo căng cùng mũi tên bên trên, chĩa về hướng 3h trên mu bàn tay của hắn.

Không rõ đây là cái gì, chỉ biết từ khi có kĩ năng -Triệu Hoán Cát Bụi- trên tay Chu Dương đã xuất hiện thứ này.

Hoàng kim ánh sáng, trường cung và mũi tên, đúng vậy, Chu Dương chính là đang triệu hoán Xâm Lược.

Xâm Lược xất hiện, một thân cao 2m8 áo giáp đen, sau lưng phấp phới hoàng kim sắc áo choàng.

“Nhìn thấy con quái vật đằng kia chứ, có lẽ nó đã bị kí sinh, linh trí hẳn sẽ không thấp, vậy nên là…” Chu Dương hạ lệnh.

“Tuân lệnh Chủ Nhân” Xâm Lược cúi đầu hành lễ, đồng thời trên tay biến ra hoàng kim sắc trường cung.

Thân ảnh thon gọn nhưng tư thế hiên ngang và cao ngạo, áo choàng bay trong gió càng làm tăng thêm sự kiêu hùng của Xâm Lược.

Một tay nắm thân cung, một tay kéo dây cung

Ánh sáng rực rỡ bắt đầu hội tụ.

-Trùng Thiên Nhất Tiễn-



Grào !!!

Nghe thấy tiếng gầm thảm thiết của quái vật, Trần Minh và Vân Chí Hoàng cùng một lúc quay đầu lại.

“Viện trợ đến rồi ?”

“Trần Minh, Lý Phàm” một đạo thanh âm phát ra phía sau bọn hắn.

“Giọng nói này…” Trần Minh nghe thấy thanh âm này, rất nhanh liền nhận ra là của ai.

“Chu Dương !”

“Đại ca !”

Không chỉ Trần Minh mà Lý Phàm cũng nhận ra giọng nói này.

Cả hai không hẹn mà cùng quay lại nhìn về phía thân ảnh trước mắt.

“Khoang đã, đại ca ?” Trần Minh nghe thấy Lý Phàm gọi Chu Dương là đại ca, không nhịn được đưa mắt nhìn về Lý Phàm.

Lý Phàm sắc mặt khó coi, “Không phải ngươi nên để ta xuống trước sao ?”.

“À phải rồi” Trần Minh lúc này mới nhớ ra, thả xuống Lý Phàm.

“Không nghĩ đến các ngươi vậy mà cùng một chỗ” Chu Dương nói trước.

“Chỉ là vô tình mà thôi” Trần Minh ra vẻ không quan trọng nói, “Mà có thể giải thích cho ta một chút được không, đại cai là cái quỷ gì ? 2 người các ngươi trước đó là thế nào ?”.

“Ta không biết, hỏi hắn” Chu Dương lắc đầu, chỉ tay về phía Lý Phàm.



“Đại ca, ngươi vô tình như vậy, rõ ràng lúc trước đã đồng ý nhận ta làm đàn em a” Lý Phàm một mặt u oán nói.

“Mấy con vợ tám chuyện xong chưa ? Con quái vật kia lại đi về phía này rồi kìa” ngay lúc này, Vân Chí Hoàng từ phía sau tiến tới.

“À, không có vấn đề gì, nó đã bị ta hái xuống một bên chân, tốc độ chậm đi khá nhiều, còn lâu mới bò được đến đây”.

“Ta đã thăm dò qua, mới cấp 40 thôi, đánh được” Chu Dương nói.

Nghe thấy vậy, cả 3 người còn lại đều là vô cùng kinh ngạc, “Là ngươi làm ?”.

“Khoang đã Chu Dương, ta tưởng chức nghiệp của ngươi là Thích Khách cơ mà, nhưng con quái vật kia rõ ràng là bị một đạo ánh sáng nào đó đánh gãy chân” Vân Chí Hoàng chợt nhận ra nói.

Chu Dương lúc này mới thật sự để ý đến Vân Chí Hoàng, “Ngươi là…”.

Trần Minh đứng giữa giới thiệu, “Để ta nói, người này là Vân Chí Hoàng, bằng tuổi chúng ta, hắn là thiếu gia của một cái gia tộc trong Hà Đô giống như Lâm gia, chúng ta trước đó không có gặp qua hắn là vì hắn không có tham gia kì thi kia, bọn ta quen biết với nhau là vì ta mới đến nơi này đã cùng hắn thành một cái tổ đội”.

“Vân Chí Hoàng, người này là Chu Dương thì ngươi biết rồi, ta cũng đã kể nhiều, không giới thiệu nữa”.

“Ồ” Chu Dương khẽ ồ lên một tiếng, sau đó cũng là hướng về phía Vân Chí Hoàng gật đầu một cái.

Vẫn như cũ, đối với người không thân thì ít nói đi.

“Có thể trả lời ta được không, ngươi làm cách nào có thể bắn bỏ được một bên chân của đầu quái vật kia vậy ?” Vân Chí Hoàng hỏi lại lần nữa.

Chu Dương lắc đầu, “Chính xác thì không phải ta, mà là hắn” nói rồi chỉ tay ra phía sau.

Chỉ thấy phía sau lưng Chu Dương, Xâm Lược đã đứng ở đó không biết từ lúc nào.

“Là vật triệu hoán mới của ngươi à ?” có kinh nghiệm lần trước chứng kiến Chiến Tranh, Trần Minh cũng không có quá nhiều ngạc nhiên.

“Ừm”.

“Vật triệu hoán ?” không giống Trần Minh, cả Lý Phàm và Vân Chí Hoàng sắc mặc khó hiểu.

Lý Phàm lần trước trong kì thi cũng là đứng ngay phía sau Trần Minh, thế nhưng là lúc đó hắn không có quá chú ý đến Chiến Tranh, cứ nghĩ rằng đó là một ai đó có kĩ năng hóa hình.

Mà Vân Chí Hoàng thì là hoàn toàn mù tịt, chỉ nghe mấy cái thông tin lặt vặt, còn lại hắn không biết gì về Chu Dương,

Hơn nữa có một lần Vân Chí Hoàng cố ý tìm kiếm thông tin về Chu Dương, vậy nhưng tất cả những gì hắn tìm được về Chu Dương chỉ có thể một vài cái tin tức thông qua quan hệ đặc biệt, còn lại đều là thông tin được q·uân đ·ội bảo toàn tối mật.

Thậm chí đến cả cha của hắn cũng không có quyền được biết về thông tin của Chu Dương.

“Không có gì, về sau nếu có đi cùng Chu Dương các ngươi sẽ quen mà thôi” Trần Minh làm ra vẻ không có gì đặc biệt.

Grào !!

Một tiếng rống giận dữ cắt ngang.

Đúng như Chu Dương đã nói, đầu kia quái vật lúc này đã vô cùng chậm chạp, di chuyển rất chật vật.

Nó dùng sức kéo lê lết thân thể khổng lồ, bên trái chân trước chỗ v·ết t·hương lúc này vẫn còn ồ ạt chảy máu, bên trong còn bốc lên mấy đoạn tà khí nhìn qua vô cùng kinh tởm.

Nhìn đến đây, cả 4 người đều tiến vào tư thế chiến đấu.

Ban đầu chỉ có 3 người Trần Minh, Vân Chí Hoàng và Lý Phàm, cuộc chiến này nhìn qua có vẻ khá là không cân sức.

Thế nhưng lúc này có thêm Chu Dương thì lại khác.

Mặc dù bọn hắn vẫn chưa có rõ ràng lắm Chu Dương là làm cách nào g·ây t·hương t·ích cho Thâm Uyên ngạc ngư, thế nhưng bấy nhiêu cũng đủ nói rõ có Chu Dương ở đây thì bọn hắn sẽ có cơ hội đánh bại đầu này quái vật.

Hơn nữa hiện tại quái vật đã mất đi một bên chân, di chuyển lộ ra vô cùng chậm chạp, chỉ cần không bất cẩn liền sẽ không vấn đề.

Trần Minh lúc này tay cầm Hắc Diệt Đại Kiếm, ngạo nghễ đứng thẳng.

Vân Chí Hoàng trên tay lấp lánh Hoàng Linh Cung, chuẩn bị kéo tên.

Lý Phàm thủ thế, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật trường thương và trường kiếm.

Chu Dương thì một tay rút ra Tử Linh Huyền Kiếm, tay trái còn lại một lần nữa phát ra quang mang.

“Khải Huyền !”

Một vòng tròn ánh sáng màu đỏ xuất hiện, phía trên xuất hiện một thanh đại kiếm, hình thù quái dị xuất hiện hướng về phía 6h.

Chiến Tranh xuất hiện, chu sắc áo choàng tung bay, thân hình 4m cường tráng khủng bố, tay phải cầm lấy cự kiếm, tay trái to lớn bất thường nắm chặc.

Mà Xâm Lược được triệu hoán từ trước, lúc này cũng đã làm xong sẵn sàng chiến đấu.

“À phải rồi” đột nhiên Chu Dương lên tiếng, “Ta nhớ không nhầm con này là Hải Dương Đại Ngạc Ngư, hình như bọn chúng có khả năng tái sinh thì phải”.

Đám người trợn mắt, quay lại nhìn Chu Dương, “Hả ?!”…