Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Dân Chuyển Chức : Ta Thành Vong Linh Thích Khách

Chương 37: Cát Bụi, Trò Chuyện.




Chương 37: Cát Bụi, Trò Chuyện.

Không nằm quá xa khỏi dự đoán của Chu Dương, vận khí không quá tốt, nhưng cũng không phải quá tệ.

Chu Dương sử dụng qua toàn bộ 15 quả kỹ năng cầu, tại kích hoạt đến kỹ năng cầu thứ 10 thời điểm, rốt cuộc cũng thêm được một kĩ năng mới.

Nhưng khá bất ngờ đó chính là, đây lại là một cái kĩ năng triệu hoán.

-Cát Bụi: +Triệu hoán ra Cát Bụi, Cát Bụi có thể đồng thời cận chiến và viễn chiến, có chỉ số bằng 50% người triệu hoán, chỉ số tốc độ gấp đôi người triệu hoán, sở hữu toàn bộ kỹ năng t·ấn c·ông của người triệu hoán, CD : 0s, 300 tinh thần lực mỗi lần triệu hoán đầu tiên-.

+Người triệu hoán và Cát Bụi có thể cùng chia sẻ tầm nhìn, đồng thời có thể hoán đổi vị trí cho nhau, CD : 45s, 100 tinh thần lực mỗi lần hoán đổi-.

Rốt cuộc cũng có một cái kỹ năng sử dụng tinh thần lực.

Làm Chu Dương tinh thần thoải mái đó chính là, tuy rằng đây là một cái triệu hoán kỹ năng, Cát Bụi là thứ đồ gì Chu Dương cũng chưa biết, nhưng dựa theo kỹ năng miêu tả thì chỉ mỗi cái kỹ năng này đã có thể nói là bù đắp gần như toàn bộ điểm yếu của Chu Dương hiện tại.

Chu Dương mặc dù thực lực mạnh mẽ, mỗi một lúc ra đòn đều là miểu sát địch nhân, thế nhưng là đổi lại phương thức chiến đấu quá đơn điệu, chỉ có lao vào một chém rồi chạy ra, đối phương c·hết thì tốt, còn sống thì chỉ có thể ngay lập tức tìm cách mà chạy.

Nếu như không phải có Xâm Lược và Chiến Tranh một trước một sau gánh lấy, Chu Dương là còn không có đi được đến ngày hôm nay.

Nhưng giờ đây có Cát Bụi, thủ đoạn t·ấn c·ông của Chu Dương liền thăng cái cấp bậc.

Chẳng những có thể cho Chu Dương thêm khả năng viễn trình công kích, còn có thể tăng thêm khả năng quan sát hoàn cảnh xung quanh nhờ vào việc chia sẻ tầm nhìn.

Trên hết là mục cuối cùng, cho phép hắn có thể hoán đổi vị trí với Cát Bụi, như vậy thì Chu Dương lại có thêm thủ đoạn bảo mệnh cũng như là t·ấn c·ông, từ đó việc ra vào giao tranh sẽ nhẹ nhàng hơn mà không phải như bây giờ cố gắng tìm góc.

Không nhịn được hưng phấn, Chu Dương ngay lập tức sử dụng kỹ năng.

Sử dụng 300 điểm tinh thần lực, triệu hoán ra Cát Bụi.

Bổng nhiên lúc này, trên mu bàn tay trái của Chu Dương, xuất hiện một vòng ánh sáng kì lạ xuất hiện.

Một lục sắc vòng sáng mở ra, sau đó bên trong vòng sáng, hình thù của một cái lưỡi hái đưa về hướng 12 giờ xuất hiện.

Quác !

Tiếng quạ kêu vang lên khắp phòng, từ trên vòng sáng lúc này toát ra một luồn năng lượng màu xanh lục kì lạ.

Sau đó, đạo năng lượng kia lơ lửng trong không khí, dần dần hội tụ, rồi tạo thành hình dáng của một loại điểu cầm.

Rất nhanh, một vật giống chim xuất hiện, vỗ cánh bay vòng khắp phòng một cái, rồi quay trở về bám vào cẳng tay Chu Dương đậu lên.

Cát Bụi là một đầu Hắc Nha ( quạ đen ) !

Toàn thân Cát Bụi khoác lên một bộ lông màu đen mềm mại, thân dài có đến 55 cm, trong khi sải cánh trước đó Chu Dương quan sát được ước chừng phải hơn 1m.

Bên dưới là hắc sắc cặp trảo, vô cùng sắc nhọn, nhìn qua không khác gì so với kim loại, thế nhưng bám vào tay lại không khiến Chu Dương cảm thấy có chút nào có cảm giác đau đớn khó chịu.

Cặp mắt màu xanh lục, giống hệt như lúc Chu Dương khi trong trạng thái “hắc hóa” mất kiểm soát ngày hôm trước.

Toàn thân Cát Bụi phủ lên trên mình một lớp mờ nhạt Tử Vong chi khí, nhìn qua không khỏi khiến người có chút sợ hãi nhưng cũng tạo nên một nét huyền bí.

Chu Dương nhìn lên trên cẳng tay to lớn Cát Bụi, đồng thời cùng một lúc kiểm tra cả chỉ số của cả bản thân lẫn Cát Bụi trước mắt.

-Tên: Chu Dương-

-Cấp bậc: 26(1.23%)-

-Lực lượng: 3870-

-Tinh thần: 2715/3005-

-Tốc độ: 3870-

-Thế chất: 2325-

-Trang bị: Tử Linh Huyền Kiếm, Khuyển Nhân Vương giầy da, Khuyển Nhân Vương áo choàng da-

-Khải Huyền Kỵ Sĩ: 2/3-

-Thiên phú: Tối cường thăng cấp-

-Kỹ năng chủ động: Linh Hồn Tập Kích,Ngũ Hợp Kích (3)Thời Khắc Khải Huyền, Cát Bụi -

-Kỹ năng bị động: Tử Vong Xuyên Phá, Tác Động Bất Chợt(3)-

-Cát Bụi-

-Lực lượng: 1935-



-Tinh thần: 1502-

-Tốc độ: 7740-

-Thể chất: 1162-

-Kỹ năng chủ động: Linh Hồn Tập Kích, Ngũ Hợp Kích-

-Kỹ năng bị động: Tử Vong Xuyên Phá, Tác Động Bất Chợt-

Kể từ sau đêm hôm trước “hắc hóa” toàn bộ chỉ số của Chu Dương lại lần nữa tăng mạnh, tứ duy thuộc tính mỗi cột tăng thêm 500 điểm.

Đúng như kỹ năng giải thích, Cát Bụi là thừa hưởng một nửa các chỉ số của Chu Dương, đồng thời có được toàn bộ kỹ năng gây sát thương của hắn, chỉ có mỗi chỉ số tốc độ là mạnh hơn gấp đôi so với Chu Dương.

Mà thật ra cũng không hẳn là hơn, bởi vì đừng quên Tử Linh Huyền Kiếm cũng đồng dạng cho Chu Dương x1.5 lực lượng và x2 tốc độ, vậy nên xét thêm các điều kiện bên ngoài vào, tốc độ của Chu Dương và Cát Bụi thật ra là ngang ngửa.

Có chăng thì cũng chỉ là Cát Bụi trên bầu trời bay lượn, vậy nên khả năng di chuyển so với Chu Dương thuận lợi hơn mà thôi.

Từ sau Cát Bụi, 5 cái kỹ năng cầu còn lại đều là không có tác dụng, thế nhưng Chu Dương cũng không có quá đòi hỏi nhiều.

Có là đã tốt, không có mới là vấn đề.

Hơn nữa Cát Bụi tuy chỉ là một cái kỹ năng mà thôi, thế nhưng lại vô cùng đa dụng.

Chẳng những có thể t·ấn c·ông từ xa, thay Chu Dương do thám, mà có thể đem Chu Dương dịch chuyển qua lại.

Sự xuất hiện của Cát Bụi làm tăng thêm tính chiến thuật trong chiến đấu của Chu Dương thêm rất nhiều.



Sáng sớm ngày hôm sau, theo đúng dự định bản thân, Chu Dương đi đến doanh trại bên trong, ghi danh vào nhóm người đi tới cái khác thành phố, tiếp tục lịch luyện.

Nhóm trò chuyện mà Trần Minh lập ra, có lẽ bởi vì bận rộn với các nhiệm vụ, vậy nên chỉ náo nhiệt được 1, 2 ngày đầu, về sau như cũ im ắng vắng vẻ.

Chu Dương chỉ biết thêm được rằng, Trần Minh hiện thì là đang ở Kyouka thành phố, mà Lâm Nguyệt Ngữ cùng Lâm Nguyệt Linh thì là cùng một chỗ, ở Hashigaki thành phố.

Xét về khoảng cách địa lý, Trần Minh ở gần với Chu Dương hơn, vậy nên Chu Dương dự tính trước đi đến Kyouka thành phố hội nhập với Trần Minh, sau đó còn tùy theo tình hình mà xem xét có qua cùng một chỗ với nhóm Lâm Nguyệt Ngữ hay không.

Dù sao chiến trận tại Hừng Đông quốc không phải chỉ có một hai tháng mà có thể kéo dài đến cả năm, trong khi hắn thời gian lịch luyện thì chỉ còn nửa tháng mà thôi, vậy nên không cần quá cố gắng liều mạng chạy đông chạy tây.

Lấy thực lực bây giờ, Chu Dương là chưa thể một người định cục, cố quá lại hóa quá cố thì hỏng chuyện.

“Thứ lỗi lão sư, ta là Chu Dương, là tân sinh viên năm nay, ta muốn đăng ký tiến về Kyouka thành phố hỗ trợ, tiếp tục lịch luyện” Chu Dương đi tới một quầy đăng ký lịch luyện do một vị lão sư của Hà Đô khu đại học tọa chấn, hướng về vị lão sư kia nói.

Còn vì sao Chu Dương biết người này là lão sư, đó là vì vị này cũng chính là người ngày hôm đó ở bên dưới khách sạn hướng về hơn ngàn cái học viên giao phó nhiệm vụ, Chu Dương gặp vị này đã 2 lần, vậy nên hắn đương nhiên nhớ mặt.

Vị này lão sư tên là Hà Tấn, nhìn thấy Chu Dương tiến tới nói, cũng gật đầu mỉm cười, “Tốt, may mắn là vẫn còn có một nhóm quân lính của Kujou doanh trại hôm nay cũng tiến về nơi đó, ta đã nói trước cho bọn họ chờ đợi ngươi tới”.

Chu Dương ngạc nhiên, “Lão sư, làm thế nào ngài biết trước ta sẽ đến nơi đó mà nói với bọn họ ?”.

Hà Tấn lắc đầu, “À đâu, ta làm gì biết, là Chu Thái anh trai ngươi đoán trước ngươi sẽ chọn như vậy, nên là hôm qua đã nhờ ta sắp xếp trước cho ngươi”.

Chu Dương nghe vậy, trong đầu vô thức nhớ lại lời hôm qua Chu Thái nói.

“... sắp tới học viên lịch luyện có thể lựa chọn giữa việc di chuyển trở về Thiên Nam quốc hoặc tiếp tục lựa chọn di chuyển đến thành phố khác tiếp tục chiến đấu”.

“Cái này thì tùy theo quyết định của ngươi, ta sẽ không có ý kiến nhiều”.

Không ngờ tới Chu Thái một bên nói như vậy, thế nhưng bên trong lại đoán trước được Chu Dương sẽ lựa chọn thế nào, mà lại còn đoán được là Chu Dương sẽ chọn đến ở thành phố nào.

Nghĩ đến đây Chu Dương không nhịn được khẽ mỉm cười.

Chu Thái vẫn là như vậy a, hắn như cũ vẫn rất quan tâm đến Chu Dương, bề ngoài nhìn qua thì giống như toàn bộ để Chu Dương tự quyết định lo liệu, thế nhưng sâu bên trong vẫn rất hiểu đứa em trai của mình, mà còn đồng thời tìm cách để lót trước đường đi cho Chu Dương.

“Trùng hợp đấy, bọn họ cũng tại thời điểm này chuẩn bị khởi hành, ngươi nên đi theo họ luôn đi” Hà Tấn nói với Chu Dương, một tay chỉ về phía bên phải.

Chu Dương nghe thấy vậy nhìn qua, thấy có một nam thanh niên thân mặc quân phục đang tiến tới đây.

Chu Dương và nam thanh niên kia hai mắt nhìn nhau, bất ngờ.

“Là ngươi ?”

“Ân nhân ?”

Chu Dương và Ayamaru cùng lúc nói.



“Thì ra các ngươi gặp mặt nhau rồi sao, vậy thì tốt, đỡ để ta phải giới thiệu qua lại quá nhiều”.

“Chu Dương, đây là người dẫn đầu nhóm quân chuẩn bị tiến về Kyouka thành phố mà ta nói ngươi”.

“Ayamaru đồng chí, đây là người mà ta muốn các ngươi cho quá giang”.

“Còn lại các ngươi biết nhau rồi, ta khỏi phải nói nhiều, tạm biệt” Hàn Tấn nói sơ qua một chút, sau đó đi mất, để lại Chu Dương và Ayamaru nơi đó.

Hai người lặng yên một lúc, sau đó Ayamaru trước mở lời, “Ân nhân, chúng ta ngay bây giờ sẽ khởi hành, ngài cùng một chỗ với ta tới a”.

“Tốt” Chu Dương gật đầu, “Phải rồi, gọi ta Chu Dương là được, không cần gọi ân nhân như vậy”.

“Làm sao có thể, ngày hôm đó nếu không có ngài, ta còn không có đứng ở đây đâu, hơn nữa lúc đó phía sau nhóm chúng ta còn có mấy cái dân thường, ngài khi đó không tới sợ rằng tất cả chúng ta đều là không thể cứu được nhóm dân thường kia”.

“Đến lúc đó coi như chúng ta c·hết đi, xuống dưới hoàng tuyền cũng không có mặt mũi đi gặp các huynh đệ trước đó đã hi sinh” Ayamaru vừa đi vừa cười nói, thế nhưng trong mắt còn mang theo một tia buồn bã cùng tưởng niệm.

Chu Dương nghe thấy Ayamaru lời nói, cũng không có tiếp tục nói gì, im lặng đi theo.

Ayamaru đi trước tới nhóm đội, giới thiệu qua với đám người.

Cũng may những người này cũng đều là người quen cũ, toàn bộ chính là nhóm quân mà Chu Dương đã cứu ngày hôm đó, vậy nên đám người thái độ cũng trở nên tốt hơn nhiều, rất chào đón Chu Dương.

Làm một cái quân nhân, bọn họ tối cường nhiệm vụ chính là thủ hộ người dân, t·ử v·ong trên chiến trường đã là chuyện sớm muộn, vậy nên không ai quá sợ hãi c·ái c·hết.

Bọn họ biết ơn Chu Dương, một phần nhỏ là vì đã cứu họ, mà một phần lớn hơn chính là đã giúp đỡ bọn họ thành công giải cứu dân thường.



Đêm hôm trước.

Kyouka.

Ở cánh rừng bên ngoài thành phố.

Trên một ngọn núi nhỏ, lúc này có 3 cái thân ảnh thiếu niên đang ngồi cùng một chỗ.

Một người thì sau lưng cắm lấy một thanh hắc sắc đại kiếm xuống đất, lưng dựa bên trên đại kiếm.

Một cái khác thì trên tay phải gắn lên một cái nỏ nhỏ, mà phía sau lưng thì là một thanh trường cung đỏ.

Một người còn lại thì sau lưng mang theo đến tận 3 cái v·ũ k·hí, một côn, một kích, một kiếm.

Trần Minh lưng dựa vào kiếm, nhìn trời ngắm đất, không biết nghĩ cái gì, sau đó quay về phía bên cạnh người mang tận 3 loại v·ũ k·hí kia hỏi.

“Lý Phàm, ta hình như chưa có biết chức nghiệp của ngươi là gì thì phải, vì cái gì mà mang tận 3 loại v·ũ k·hí vậy ?”.

Lý Phàm nghe thấy Trần Minh hỏi thăm, cũng không có ngần ngại gì đáp lại, “Ta là một cái khá kì lạ chức nghiệp, ngày trước thức tỉnh ta chọn loại Chiến Binh, không hiểu vì sao lại ra một cái chức nghiệp gọi là Bậc Thầy Vũ Khí, mỗi cái kỹ năng của ta lại là thành thạo mỗi một loại v·ũ k·hí khác nhau”.

“Ra là vậy, bảo sao ngươi một cái chỉ có ưu tú cấp chức nghiệp lại có thể leo vào tận hạng 6 trong kì thi vừa rồi, nếu năm nay không có Chu Dương có lẽ ngươi đã là người nổi bật nhất rồi” người thiếu niên tay có nỏ nói.

Trần Minh cùng Lý Phàm đồng loạt quay qua người đó, “Vân Chí Hoàng, ngươi biết được gì sao ?”.

Vân Chí Hoàng gật đầu, “Ừ, trong gia tộc của ta có chút ghi chép, Bậc Thầy Vũ Khí là một chức nghiệp khá hiếm thấy, số người thành công ở chức nghiệp này cũng không nhiều”.

“Thế nhưng là về ở đệ nhất chuyển, nếu may mắn có thể xảy ra chức nghiệp thăng hoa, rất có thể chức nghiệp của Lý Phàm có thể thăng hoa trở thành thần thoại cấp chức nghiệp Đa Năng Chiến Binh”.

“Đây là một cái chức nghiệp rất mạnh mẽ, bởi vì chẳng những có thể sử dụng được mọi loại v·ũ k·hí từ pháp trượng, ma pháp thư, cung, nỏ, kiếm, kích, côn, thương,… mà còn đồng thời sử dụng được một số kỹ năng của các chức nghiệp khác”.

“Có thể nói Đa Năng Chiến Binh chính là thời điểm mà Bậc Thầy Vũ Khí thực sự trở nên mạnh mẽ”.

“Đa Năng Chiến Binh là đại diện tiêu biểu cho một lục giác chức nghiệp giả, mọi mặt đều là kéo căng”.

“Tuy không giỏi nhất ở bất kì lĩnh vực nào, nhưng lĩnh vực nào đều có thể chơi được, vô cùng đa dạng”.

Trần Minh bất ngờ, “Quả không hổ là đại gia tộc thiếu gia a, đụng cái gì cũng biết, hâm mộ a”.

Vân Chí Hoàng cười khiêm tốn, “Không đến mức đấy, chỉ là ta so với các ngươi có cơ hội đọc càng nhiều sách hơn mà thôi”.

Lý Phàm lại hỏi tiếp, “Đúng rồi, Vân Chí Hoàng, vì sao không thấy ngươi tham gia ở kỳ thi vào Hà Đô khu đại học vậy, lấy Vương Giả Thợ Săn chức nghiệp của ngươi, đi thi có lẽ thành tích không thấp đâu”.

Vân Chí Hoàng lắc đầu, “Không cần thiết, đối với các gia tộc lớn chúng ta, Hà Đô khu đại học chỉ đơn giản là nơi cung cấp tài nguyên để các học viên trưởng thành, mỗi có như vậy thì thi vào làm gì, ở gia tộc chúng ta tự có tài nguyên đổ vào cho chúng ta rồi”.

“Năm nay có Lâm gia hai tỷ muội đi thi, chủ yếu là vì với họ nơi đó cũng chỉ là nơi lịch luyện mà thôi”.

Sau đó Vân Chí Hoàng lại nhìn qua Trần Minh cười nói tiếp, “Nói đến Lâm gia, hình như ở đây chúng ta có người quen biết không tệ với Lâm Nguyệt Linh đúng chứ ?”.

“Trần Minh, ngươi có quen biết với Lâm Nguyệt Linh ?” Lý Phàm không nhịn được cũng quay qua Trần Minh hỏi.

“Nàng là người yêu của ta” Trần Minh vẻ mặc bình thường đáp, thế nhưng bên trong lại đang vô cùng hưng phấn.



“Thật sự ? Ghê vậy cha” Lý Phàm một mặt hâm mộ nói.

Vân Chí Hoàng thì lại rất bình thường, hắn vốn dĩ là người đứng từ bên ngoài, lại còn là đứng từ trên cao nhìn xuống, vậy nên có rất nhiều chuyện mà hắn biết rõ.

Hơn thế nữa Trần Minh cùng Vân Chí Hoàng đã cùng nhau một chỗ chiến đấu từ ngày mới đến Kyouka thành phố, vậy nên cũng là dần dần thân thiết với nhau, Trần Minh đã kể rất nhiều cho Vân Chí Hoàng.

Vân Chí Hoàng nhìn phản ứng của Lý Phàm, nói, “Hâm mộ cái gì, cái này còn bình thường, không chỉ mỗi Lâm Nguyệt Linh đâu, cả đại tiểu thư Lâm Nguyệt Ngữ cũng còn đang có dấu hiệu mập mờ đấy”.

“2 nàng tiến vào một cái kì thi để lịch luyện, ai mà ngờ bên trong là cái tu la tràng, Lâm gia chưa gì đã thấy có mùi cả 2 cái tiểu thư bị người trộm đi mất”.

“Lại còn có chuyện này” Lý Phàm như đứa nhà quê mới lên, đụng cái gì cũng bất ngờ, “Làm sao ngươi biết vậy ?”.

“Biết gì ? Tên này nói chứ ta có biết gì đâu” Vân Chí Hoàng mặt tỉnh bơ, chỉ sang Trần Minh đang xem thiết bị liên lạc.

“Hả ? Gì ? Ta nói gì ?” Trần Minh giật mình, quay ngang quay dọc.

“Trần Minh, ngươi biết cái gì, kể ta nghe xem nào” Lý Phàm bộ mặt tò mò, nhìn vào thẳng hai mắt Trần Minh.

“À thì… về Lâm Nguyệt Ngữ…”

“Thật ra ta cũng không có dám chắc lắm, nhưng thằng bạn thân của ta, Chu Dương, có lẽ giữa hắn và Lâm Nguyệt Ngữ có chút gì đấy”.

“Ngày trước ở Khảo Hạch Thập Tháp quảng trường chắc ngươi cũng thấy rồi, ta và Chu Dương và Lâm Nguyệt Ngữ đứng cùng một chỗ”.

“Lần đó ta có cái cảm giác khá kì lạ, Chu Dương từ trước đến nay làm người vô cùng ít nói, ta chơi thân với hắn cả 3 năm cấp 3 số lời hắn đáp ta chắc còn chưa tới 50 câu”.

“Vậy mà khi đứng cùng Lâm Nguyệt Ngữ, không rõ lắm vì sao Chu Dương cảm giác dễ gần hơn rất nhiều, thái độ cũng là tốt hơn hẳn”.

“Còn về Lâm Nguyệt Ngữ thì ta không rõ, thế nhưng ta có chú ý là lúc đó nàng đôi mắt nhìn sang Chu Dương khá nhiều”

“Hơn nữa Lâm Nguyệt Linh gần đây còn hay nói với ta, Lâm Nguyệt Ngữ dạo này rất bất thường, không rõ lắm vì sao còn hay tự mỉm cười một mình”.

“Đoán thử xem, một cái thiếu nữ mới lớn đang yên đang lành tự nhiên mỉm cười thì nó là cái gì ?”

“Đừng nói nữ nhân, coi như nam nhân chúng ta mà có hành động như vậy, cũng tương tự nói rõ là có vấn đề”.

“Cho nên ta suy đoán Chu Dương và Lâm Nguyệt Ngữ ở giữa có biến, biến căng luôn đấy” Trần Minh nói một tràng dài suy đoán của mình.

“Quả không hổ là người từng trải duy nhất trong chúng ta, sao lúc chiến đấu ngươi cũng không phân tích thế này giùm ta cái ? Toàn cứ cắm đầu lao vào chém nhau” Vân Chí Hoàng giả vờ làm bộ mặt kinh ngạc nói với Trần Minh.

“Kệ ta” Trần Minh mặc kệ Vân Chí Hoàng, “À phải rồi, Vân Chí Hoàng một cái gia tộc cuồng ma ta không nói, còn Lý Phàm ngươi thì sao ?”

“Ta thì sao ?” Lý Phàm không hiểu ý Trần Minh.

“Ngươi có ai không, đừng nó với ta leo đến tận hạng 6 ngươi vậy mà không có ai để ý hay để ý đến ai đấy nhé”.

“A” Lý Phàm đột nhiên lúng túng, “Ta… thật ra…à không…không có”.

Trần Minh một cái tình trường họa sĩ, cùng Vân Chí Hoàng đầu óc nhạy bén, hai mắt nhìn nhau, “Thằng này cũng có vấn đề !”.

Trần Minh quay qua, một bộ mặt ra vẻ dụ dỗ, “Nào nào, chỗ này chỉ có chúng ta, giấu cái gì nha, đều là nam nhân với nhau mà”.

“Đúng vậy, ngươi cứ yên tâm, chúng ta đương nhiên sẽ giữ bí mật, về sau biết đâu còn có thể tạo cơ hội cho ngươi thì sao” Vân Chí Hoàng tưởng như liêm chính ngay thẳng người, ai ngờ được cũng là một cái bị Trần Minh kéo vào hố sâu dần tha hóa.

Liên tục bị dụ Lý Phàm, một lúc sau cũng là thở ra chấp nhận noi, “Thật ra… mấy hôm trước khi mà ta còn ở cùng một cái tổ đội với Chu Dương, chúng ta trong đội còn có một…bạn nữ”.

“Nàng tên là Diệp An”.

“Diệp An ? Là hạng 5 phía trên ngươi đúng chứ ?” Trần Minh hỏi.

“Đúng vậy” Lý Phàm gật đầu.

“Thì ra là cũng thích trèo cao a, vậy là giống ngươi rồi đấy Trần Minh” Vân Chí Hoàng lại quay qua nhìn Trần Minh chọc ngoáy.

Trần Minh mặt xụ lại, “Cái gì mà trèo cao, chúng ta tình cảm là đã từ trước rồi hiểu không ?”.

“Mà phải rồi, Lý Phàm ngươi đối với Diệp An là có ý nghĩ phải chứ ?”.

“Chứ ngươi nghĩ ta nói nàng ra là vì nhằm vào mẹ nàng chắc ?”.

“Không có gì, có ý nghĩ là tốt, về sau chúng ta là cái đồng học, lại kiếm cơ hội sau cũng được, còn Vân Chí Hoàng tên này thì sau đợt lịch luyện này quên hắn đi thôi” Trần Minh khoác vai Lý Phàm nói.

“Nào, thái độ gì đấy, nếu ta muốn ta vẫn có thể xin vào học ở Hà Đô khu đại học bình thường đấy nhé” Vân Chí Hoàng phản bác.

“À mà phải rồi, nhắc đến Chu Dương mới nhớ, có lẽ ngày mai hắn cũng sẽ tới đây cùng chúng ta đấy” Trần Minh lại nói tiếp.

“Hắn tỉnh lại rồi sao ?” Lý Phàm hỏi thăm.

Trần Minh gật đầu, “Đúng vậy, vừa nhắn tin thông báo ta”…