Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Dân Chuyển Chức : Ta Thành Vong Linh Thích Khách

Chương 36: Thay Đổi.




Chương 36: Thay Đổi.

“Chủ Nhân”

“Chủ Nhân”



Tiếng gọi của Xâm Lược và Chiến Tranh chậm rãi đánh thức Chu Dương.

Đôi mắt dần mở ra, trước mắt Chu Dương bây giờ là là một bóng đèn trần chiếu thẳng vào mặt.

“Đã tỉnh rồi sao ?” một giọng nói vang lên bên cạnh Chu Dương.

Chu Dương ánh mắt nhìn qua, “Anh”.

Bên cạnh hắn lúc này, Chu Thái đang ngồi ở một bên nhìn lấy hắn.

Chu Dương theo bản năng muốn ngồi dậy, “Ta hôn mê bao lâu rồi ?”

“Nằm đó đi đã, ta có chút chuyện muốn nói” Chu Thái chủ động bắt đầu.

“Ngươi nằm như vậy 8 ngày rồi”.

“8 ngày ?” Chu Dương giật mình, trong lòng không nhịn được tự mắng.

Lịch luyện trong vòng có 1 tháng, hắn ngoại trừ ngày đầu g·iết được kha khá quái vật, thêm vào đêm ngày hôm đó dọn được thêm 6 cái Thâm Uyên gián điệp, còn lại đều là lãng phía hết a.

Hơn nửa tháng trôi qua, đánh được 2 ngày, còn lại không chạy lòng vòng thì là nằm một đống trên giường.

Chu Thái không biết trong đầu Chu Dương nghĩ gì, nói tiếp.

“Sự việc ta đã nghe Ngô Ý Thanh báo cáo lại”.

“Đầu tiên đó là ngươi là người đầu tiên phát hiện được đám Thâm Uyên gián điệp, từ đó giúp cho q·uân đ·ội dễ dàng khoanh vùng khu vực điều tra”.

“Nhờ có vậy trong những ngày vừa qua, chúng ta đã bắt được rất nhiều Thâm Uyên gián điệp”.

“Mặc kệ lý do thế nào, công lao này đều sẽ quy về cho ngươi, vì thế nên bên phía Thiên Nam quốc q·uân đ·ội ban đầu đã quyết định thưởng cho ngươi 10,000 điểm cống hiến”.

Chu Dương chấn kinh, “10,000 ?!”.

Thế nhưng là ngay lập tức sau đó, Chu Thái liền tạt hắn một gáo nước lạnh.

“Đừng mừng vội, ngươi không cầm được điểm nào đâu ?”.

“Hả ?”.

Chu Thái lại tiếp tục, “Dựa theo báo cáo và điều tra, lúc đó ngươi đã không nghe theo chỉ đạo của Ngô Ý Thanh”.

“Bất tuân lệnh cấp trên, ngươi biết trong q·uân đ·ội tội này nặng thế nào không ?”.

Chu Thái lời nói làm Chu Dương ngay lập tức ngậm mồm.

Đúng vậy, Chu Dương đương nhiên biết hành động khi đó của mình là đã trái lệnh.

Thậm chí nếu là tính nặng tội, trái lệnh cấp trên còn có thể coi là tạo phản.

Lấy mức độ căm ghét của nhân loại đối với Thâm Uyên gián điệp, đủ để hiểu tội tạo phản là phạt nặng đến mức nào.

Đùa một chút bị kết án tử hình cũng không biết chừng.

Chu Dương thần sắc trầm xuống, thế nhưng Chu Thái lại lần nữa tạt Chu Dương một gáo nước cho tỉnh.

“Nhưng mà đã tính tội thì cũng nên tính công, dù sao cao tầng q·uân đ·ội vẫn là muốn đối xử công bằng với các quân lính có công lao nha”.



“Ngô Ý Thanh sau đó đã đem nộp máy quay phim mini gắn trên người ngươi để thay ngươi làm lời khai, chúng ta đã điều tra qua đoạn phim”.

“Bởi vì biết được ngươi trái lệnh là có cơ sở hợp lý, vậy nên chúng ta đã đưa ra quyết định sẽ chỉ hủy bỏ đi phần thưởng của ngươi mà không trách thêm tội”.

“Đồng thời hành động của ngươi đã cứu được 2 cái nhân mạng khỏi bàn tay của Thâm Uyên gián điệp, đây là hành động đáng khen”.

“Vì thế Thiên Nam quốc q·uân đ·ội cao tầng thông qua suy xét đã trao cho ngươi một thứ khác”.

Chu Thái nói rồi, trên tay cầm lấy một cái vật nhỏ lấp lánh, đặt lên trên bàn ở cạnh giường Chu Dương.

Chu Dương nhìn đến vật này, lập tức chấn kinh, bởi vì hắn biết đây là vật gì.

Một ngôi sao lấp lánh màu ánh kim.

“Binh Nhất !”.

Chu Thái gật đầu, “Đúng vậy, Thiên Nam quốc q·uân đ·ội quyết định ban thưởng cho ngươi 100 điểm quân công, đồng thời cấp cho ngươi trên danh nghĩa quân hàm, ngươi tuy không có tí ti quyền và nghĩa vụ nào trong q·uân đ·ội, nhưng như cũ vẫn sẽ được tôn trọng như một quân nhân”.

“Chậm đã, ta không nghĩ là hành động của mình là đủ để nhận nhiều như vậy, có gì đó không đúng” Chu Dương rất nhanh nhận ra vấn đề, chất vấn Chu Thái.

“Ừ đúng rồi, nhiêu đó đương nhiên là không đủ để ngươi nhanh như vậy nhận quân hàm” Chu Thái cũng gật đầu đồng ý.

“Chủ yếu là, báo cáo gửi về thì đương nhiên là phải đi đến Thiên Nam quốc cao tầng q·uân đ·ội, mà cao tầng q·uân đ·ội thì ngươi biết rồi, cậu thì là đại tướng, dì cũng là Thiếu Tướng ở trên đấy”.

“Không chỉ như vậy, cha mẹ bằng hữu cũ cũng toàn bộ vẫn còn đang hoạt động ở q·uân đ·ội”.

“Quan trọng nhất đó là, thân phận của anh em chúng ta người thường không ai biết nhưng cao tầng bọn họ thì nắm rõ”.

Chu Dương nghe đến đây, rốt cuộc hiểu được điểm mấu chốt.

Đơn giản là nhờ có cha mẹ, cậu dì, mấy cái mối quan hệ mà cha mẹ để lại, gánh hắn theo.

Nó thẳng ra là con ông cháu cha !

“Còn có một chuyện cuối cùng, bởi vì vấn đề ở Kujou thành phố cơ bản là đã giải quyết gần hết rồi, vì thế sắp tới học viên lịch luyện có thể lựa chọn giữa việc di chuyển trở về Thiên Nam quốc hoặc tiếp tục lựa chọn đi đến thành phố khác tiếp tục chiến đấu”.

“Cái này thì tùy theo quyết định của ngươi, ta sẽ không có ý kiến nhiều”.

“À phải rồi, anh à, ta hỏi chút, hai mẹ con kia ra sao rồi ?” Chu Dương lúc này nhớ đến, không nhịn được lo lắng hỏi.

“Bọn họ không có vấn đề, chỉ là mai này sợ rằng sẽ sinh ra vấn đề tâm lý, chúng ta về sau sẽ mời mấy cái bác sĩ tâm lý giúp hai nàng điều trị”.

“Không sao là tốt rồi” Chu Dương nghe thấy Chu Thái lời nói, cũng là thở phào nhẹ nhõm.

Chu Thái nhắc nhở Chu Dương thêm vài chuyện, sau đó cũng là rời đi.

Không còn giống như khi xưa lúc nào cũng lo lắng cho em trai, giờ đây Chu Thái trên vai còn gánh vác trách nhiệm của một quân nhân.

Mà hơn nữa trong mắt Chu Thái thì Chu Dương đã không còn là một đứa trẻ.

Chính bản thân Chu Dương đã dùng hành động để chứng minh thực lực của mình, tuy rằng đôi khi hành động còn quá phụ thuộc vào cảm xúc, nhưng trên cơ bản là đã có thể tự mình lo thân.

Chu Dương sau khi Chu Thái đi rồi, cũng nhanh chóng làm chút chuẩn bị sau đó mau chóng rời đi q·uân đ·ội bệnh viện, trở về khách sạn.

Hiện tại đã là đêm khuya, thế nhưng là bởi vì nằm li bì suốt 8 ngày liên tục, Chu Dương giờ đây cũng không có cảm thấy mệt mỏi, quá lắm thì có chút đói bụng.

Càng thăng cấp, cơ thể càng thay đổi nhiều, dù cho có nhịn ăn cả tuần Chu Dương cũng đều có thể hoạt động bình thường, nếu có đói thì cùng lắm lấy đồ ăn chuẩn bị sẵn trong nhẫn trữ vật mà ăn là được.

Bước vào phòng, bên trong không gian u tối, vắng vẻ.

Chu Dương có hỏi thăm qua trong nhóm đồng đội với Chu Thái, thì nhận được tin tức đó là cả hai Lý Phàm và Diệp An đều đã tách ra, mỗi người đi về một cái thành phố khác.



“Xâm Lược, Chiến Tranh, ra ta hỏi chút” Chu Dương ngồi trên giường, giờ đây chỉ còn một mình một phòng, thoải mái nói.

Từ sau 2 bên vai Chu Dương, 2 luồng khí một đỏ một vàng xuất hiện.

Bình thường trong trạng thái không được triệu hoán, Xâm Lược và Chiến Tranh đều là theo cách này nấp sau lưng, ở cùng một chỗ với Chu Dương.

“Chủ Nhân cho gọi chúng thần” Xâm Lược, Chiến Tranh cùng trả lời.

Chu Dương nhìn cả 2 một lúc, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó mới nói, “Ta phải nói ra một điều, đó là 2 người các ngươi rất lạ”.

“Ta không rõ lắm vì sao, nhưng cả 2 ngươi đều cho ta cái cảm giác vừa quen thuộc mà cũng vừa yên tâm khi nói chuyện”.

“Nhiều khi ta suy đoán, có phải các ngươi cùng ta có cái liên kết gì đó đặc biệt hay không, thế nhưng là lúc trước Chiến Tranh thì không nhớ kí ức, về sau thì Xâm Lược xuất hiện, thông tin ta biết mới nhiều hơn một chút”.

“Hơn nữa, bên trong ta loại lực lượng kia, không rõ là thứ gì, nhưng điều duy nhất ta biết đó là nó nằm ngoài khả năng kiểm soát của ta và các ngươi có thể đang biết điều gì đó về nó”.

“2 người các ngươi đi theo ta, cảm nhận được tâm lý cảm xúc của ta, có lẽ các ngươi cũng biết rồi, ta không thích những thứ ta không thể kiểm soát”.

“Vậy nên bây giờ, nói cho ta nghe, các ngươi biết gì ?”.

"Tất cả"

Chu Dương nhẹ nhàng chậm rãi nói ra, thế nhưng từng câu từng chữ như khắc vào tiềm thức của cả Xâm Lược và Chiến Tranh.

Chu Dương vẫn đang là Chu Dương, thế nhưng 2 người bọn hắn ở gần sát bên Chu Dương mọi thời điểm, chỉ có bọn họ mới nhận ra, Chu Dương có sự biến đổi, kể từ lần “hắc hóa” kia.

Không, chính xác mà nói, cứ mỗi một lần Chu Dương tiến vào trạng thái kia, hắn đều sẽ xuất hiện sự thay đổi, chỉ là sự thay đổi đó quá nhỏ nên bản thân Chu Dương không có nhận ra, càng về sau mới càng nhiều.

Rất hiếm thấy, Xâm Lược bình thường nói nhiều, vậy nhưng đến lúc này khi được Chu Dương cho phép nói, cổ họng như cứng lại, chỉ có Chiến Tranh còn có thể lên tiếng.

“Chủ Nhân, còn nhớ khi trước chúng ta nói qua về số lượng Kỵ Sĩ Khải Huyền chứ ?”

Chu Dương gật đầu, “Tiếp”.

Chiến Tranh nhận được cái gật đầu của Chu Dương, mới tiếp tục nói, “Thật ra không phải là có 3 Kỵ Sĩ, mà là đúng như Chủ Nhân dự đoán, có tất cả 4 Kỵ Sĩ”.

“Vậy tại sao lần trước lại nói khác ?” Chu Dương hơi cau mày, hỏi ngược trở lại.

Mặc dù không thấy được biểu cảm khuôn mặt, thế nhưng bằng mắt thường có thể thấy được, Xâm Lược lúc này đang có chút run rẩy, mà Chiến Tranh thì đầu cuối xuống không dám nhìn thẳng mắt Chu Dương, như sợ hãi Chu Dương vậy.

“Bình tĩnh, ta chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, không có trách móc gì đâu ?” Chu Dương đương nhiên nhận ra thần sắc của hai bọn họ, lại bổ sung một câu.

Xâm Lược và Chiến Tranh nghe đến như vậy, mới thả lỏng ra một chút.

Sau đó, Chiến Tranh lại nói, “Bởi vì khi đó chúng ta nghĩ rằng vẫn chưa phải thời điểm để cho Chủ Nhân biết, ngài lúc đó còn chưa có khôi phục hoàn toàn”.

“Khôi phục hoàn toàn ?” Chu Dương khó hiểu.

Chiến Tranh tiếp tục, “Bởi vì… Kỵ Sĩ thứ 4 chính là ngài”.

"Ta ?" Chu Dương hơi chút ngạc nhiên, thế nhưng rất nhanh quay về sắc mặt ban đầu.

"Đúng vậy, người đó chính là ngài".

“Mà theo như ta cảm giác, cứ mỗi một lần ngài tiến vào trạng thái kia, chính là mỗi một lần mà ngài từng bước một khôi phục”.

“Chủ Nhân có để ý không, khi trước lúc ngài còn ở cấp 15, mỗi một lần ngài đánh g·iết quái vật, mặc dù số lượng tuy nhiều, nhưng Chủ Nhân không có điên cuồng chém g·iết”.

“Thế nhưng từ sau lần đó, từ bên trong Ám Ma phó bản, và rõ ràng nhất là lần chiến đấu với đám biến dị quái vật, Chủ Nhân càng lúc càng giống như đắm chìm trong việc chém g·iết bọn quái”.

“Lúc biết được Hải Long Mã đang đến, nếu là Chủ Nhân lúc trước có lẽ đã dùng hết sức mà chạy, thế nhưng thực tế ngài đã đứng lại mà nghĩ đến việc chém g·iết nó”.

“Người ngoài nhìn vào nghĩ rằng ngài là thiếu niên vọng động, bản thân ngài nghĩ rằng bởi vì các mối quan hệ xung quanh tác động làm lối suy nghĩ của ngài thay đổi”.

“Nhưng ngài lại quên mất rằng, tất cả những mối quan hệ kia ngài tiếp xúc không quá nhiều, chí ít là không đủ để một con người bình thường chỉ trong vòng một thời gian ngắn, cụ thể là không hơn kém có 1 tháng trời, lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy”.



Chu Dương im lặng lắng nghe Chiến Tranh, một bên âm trầm suy nghĩ.

“Thần biết Chủ Nhân đúng thật là không thích những thứ mà ngài không thể kiểm soát”.

“Thế nhưng là đêm hôm đó, sau khi biết được rằng hành động của bọn Thâm Uyên gián điệp làm sau lưng ngài, ngài cũng không thể kiểm soát, nhìn lấy bọn chúng lăng nhục thiếu phụ cũng là việc ngoài tầm kiểm soát của ngài”.

“Hành động của Chủ Nhân liền chính là g·iết c·hết bọn chúng, mặc cho việc bọn chúng cái yếu nhất đều có cấp độ cao hơn ngài”.

“Chủ Nhân có nhớ khi đó, lúc mà ngài còn đang không thể hiểu rõ sức mạnh của mình, ý nghĩ của ngài liền chính là để sang một bên mà không quan tâm đến nữa”.

“Lúc trước, đối với những thứ nằm ngoài kiểm soát, hiểu biết của Chủ Nhân, điều mà ngài chọn một là né tránh, hai là bỏ qua”.

“Mà lúc này, ngài đã thay đổi, lựa chọn ngài đưa ra một là trực tiếp loại bỏ đi thứ ngài không kiểm soát được, hai là phải giải quyết và làm rõ thứ ngài không biết”.

“Việc ngài tra hỏi chúng thần hiện tại cũng là một ví dụ”.

Chu Dương sắc mặt không đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm cái bóng của Chiến Tranh, thế nhưng trong lòng trái tim giật mạnh mấy cái.

Đúng vậy ! Chiến Tranh lời nói, không sai một chút nào.

Chỉ là Chu Dương lúc này nghe xong Chiến Tranh phân tích ra, hắn mới cảm nhận được.

“Đúng như ngươi nói, ta đang cảm thấy bản thân thay đổi, mà theo lời ngươi nói là ta đang hồi phục, vậy thì chính xác là ta đang hồi phục thành ai ?”

“Không, ta đang hồi phục thành thứ gì ?”.

“Thưa Chủ Nhân, thần thật sự xin lỗi, chúng thần hiện tại chỉ có kí ức đến cỡ này, vừa rồi là tất cả những gì thần có thể giải đáp được cho Chủ Nhân”.

“Chúng thần chỉ có thể cam đoan một điều rằng, trạng thái kia tuy làm ngài trở nên điên cuồng tạm thời, thế nhưng nó chắc chắn sẽ không làm hại đến ngài, cũng như là không làm ngài thay đổi chính mình, chỉ là một số xúc cảm của ngài có biến hóa mà thôi”.

Chu Dương nghe đến đây, coi như cũng tạm thời chấp nhận.

Dù sao hắn vẫn tin tưởng Xâm Lược và Chiến Tranh, nếu bọn họ nói chỉ biết được đến đây, vậy thì liền chỉ biết đến đây.

Có lẽ về sau khi mà có được Kỵ Sĩ thứ 3, mọi chuyện sẽ sáng tỏ hơn.

“À phải rồi, còn đống điểm cống hiến” bây giờ Chu Dương thu hồi Xâm Lược và Chiến Tranh, mới nhớ đến cái việc đi quy đổi lấy kỹ năng cầu.

Mở ra tấm thẻ ghi chép điểm để giao dịch.

4690 điểm cống hiến !

Tăng thêm ròng rã 1330 điểm.

6 tên Thâm Uyên gián điệp, mỗi tên 200 điểm, còn lại là số điểm mà Chu Dương thuận tay đánh g·iết còn sót lại quái vật.

Nhanh chóng lướt trên danh sách vật phẩm, Chu Dương rất nhanh tìm đến đồ hắn muốn.

Kỹ năng cầu (sơ cấp) : 300 điểm.

Chu Dương không có chút ngào nghĩ ngợi quá nhiều, liền ném hết điểm để mua kỹ năng cầu.

Càng về sau, tỉ lệ thức tỉnh thành công kỹ năng liền càng thấp, vậy nên phải lấy số lượng bù vào.

Hơn nữa Chu Dương chức nghiệp là mới xuất hiện chức nghiệp, vậy nên không rõ ràng được có bao nhiêu kĩ năng.

Nếu bây giờ không thể đào hết ra đống kĩ năng, về sau tại đệ nhất chuyển, muốn thức tỉnh kỹ năng liền cần trung cấp kỹ năng cầu.

Kỹ năng cầu là loại đồ hiếm có, giá cả cách biệt giữa sơ cấp và trung cấp càng là như đáy rãnh vực sâu so với trời cao, về sau sử dụng trung cấp kỹ năng cầu mà lại thức tỉnh ra một cái kỹ năng có thể thức tỉnh được ở trước đệ nhất chuyển, lúc đó liền muốn lỗ to.

4690 điểm cống hiến, có thể đổi được 15 cái kỹ năng cầu, dư lại 190 điểm.

Chu Dương ngay lập tức nhấn đồng ý giao dịch.

Tốc độ vô cùng nhanh, có lẽ là do có đặc quyền ưu đãi nào đó, chỉ sau có nửa giờ hàng liền giao đến…