Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Dân Chuyển Chức : Ta Thành Vong Linh Thích Khách

Chương 35: Nhân Cách Biến Dạng.




Chương 35: Nhân Cách Biến Dạng.

Ban đêm thời điểm.

Chu Dương tiến vào sâu bên trong cánh rừng, trải qua đã hơn 4,5 ngày ở bên ngoài như vậy, thế nhưng một chút thông tin đều không có.

Một đường đi qua, chỉ có xuất hiện mấy cái dã ngoại quái vật, cùng với một số biến dị quái vật còn xót lại từ đợt b·ạo đ·ộng ngày hôm qua mà thôi, Chu Dương gặp qua đều là mạnh mẽ đánh g·iết.

Bởi vì hình thể của Xâm Lược và Chiến Tranh là khá lớn, Chu Dương sợ rằng triệu hoán 2 người ra sẽ tạo ra chú ý không đáng có, vậy nên trên đường vẫn chỉ là để 2 người từ bên trong không gian triệu hoán nhìn ra bên ngoài, cùng Chu Dương do thám mà thôi.

Mà trải qua mấy ngày chém g·iết, Chu Dương lúc này cũng đã là đạt đến cấp 26.

-Tên: Chu Dương-

-Cấp bậc: 26(1.23%)-

-Lực lượng: 3370-

-Tinh thần: 2505-

-Tốc độ: 3370-

-Thế chất: 1825-

-Trang bị: Tử Linh Huyền Kiếm, Khuyển Nhân Vương giầy da, Khuyển Nhân Vương áo choàng da-

-Khải Huyền Kỵ Sĩ: 2/3-

-Thiên phú: Tối cường thăng cấp-

-Kỹ năng chủ động: Linh Hồn Tập Kích,Ngũ Hợp Kích (3)Thời Khắc Khải Huyền -

-Kỹ năng bị động: Tử Vong Xuyên Phá, Tác Động Bất Chợt(3)-

Bởi vì trước đó hoàn toàn là chém g·iết từ cấp độ 30 trở lên quái vật, vậy nên lần này Chu Dương lên cấp tứ duy thuộc tính cũng cộng thêm càng nhiều điểm.

300 cho lực lượng và tốc độ.

Tinh thần rất khó hiểu, cộng đến 200 điểm dù cho Chu Dương không hề sử dụng gì đến cái thuộc tính này nhiều, có chăng cũng chỉ là điều động tinh thần lực một chút để điều khiển Tử Vong chi khí mà thôi.

Cuối cùng là thể chất tăng thêm 150.

Nhìn qua tổng quan, Chu Dương tuy rằng không biết so với đồng cấp chức nghiệp giả là như thế nào so sánh, nhưng theo như tự đánh giá của bản thân thì Chu Dương như thế này đã là không tệ.

Bởi vì Chu Dương điểm mạnh không phải là chỉ số áp đảo, mà là kĩ năng biến thái tăng cường lên.

Kể từ lần Chu Dương lên cấp 20, các kĩ năng sử dụng thường xuyên lại thêm thăng cấp, -Tứ Hợp Kích- trở thành -Ngũ Hợp Kích- mà -Tác Động Bất Chợt- cũng thăng lên cấp 3, trong khi mấy cái còn lại kĩ năng có lẽ là kĩ năng đặc thù nên không có thăng cấp được nữa.

-Tác Động Bất Chợt- sau khi thăng cấp, lực lượng ở đòn t·ấn c·ông đầu tiên đã tăng thành x3.5.

-Ngũ Hợp Kích- khỏi phải nói, đã là trụ cột gánh sát thương chính của cả bộ kĩ năng của Chu Dương.

Nếu như lần trước đối đầu Hải Long Mã, Chu Dương là không thể nào tiếp cận đến nó, bằng không chỉ cần có cơ hội, vận dụng toàn bộ kĩ năng cho một cái chém, Hải Long Mã chắc chắn liền muốn hấp hối.

Không nói đến thì thôi, nói đến liền thấy phiền lòng.

Là một cái Thích Khách, ưu điểm thứ nhất chính là sát thương đột biến trong nháy mắt, thứ hai chính là tốc độ siêu việt, ấy vậy mà Chu Dương hiện tại tuy rằng sát thương đầu ra đã có, nhưng mà tốc độ thì chỉ có thể dùng để bỏ chạy chứ không dùng để tiếp cận mục tiêu được.

Nếu muốn tiến gần đến mục tiêu, Chu Dương hiển nhiên phải chạy bộ bằng chân mà thôi.

Quá lắm thì dùng -Tập Kích Linh Hồn- thế nhưng là dùng xong lỡ có dị biến xảy ra thì coi như Chu Dương phải để xác ở lại.

Nói cái lời khó nghe, Chu Dương trong mắt đám địch nhân cấp cao, chẳng khác gì một cái hài tử chạy chân đất, trong khi bọn hắn thì mang giày hàng hiệu.

Càng lên cao chiến đấu càng phức tạp, nào có cái nào mục tiêu lại đứng yên cho hắn tiến tới đánh một cái.

“Có lẽ trở về phải dồn điểm cống hiến đi mua kỹ năng cầu a, hi vọng ra được cái kĩ năng tiếp cận mục tiêu thì đỡ khổ rồi” Chu Dương thầm suy nghĩ trong đầu.



Đúng lúc này, truyền từ phía xa xa truyền đến một cái hài tử thanh âm, vô cùng nhỏ bé.

“Đừng mà, thả mẹ ta ra”.

Chu Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Có biến !” sau đó cố gắng lặng lẽ nhưng vẫn muốn đảm bảo lấy tốc độ nhanh nhất có thể, tiến về phía thanh âm kia phát ra.

“Ngô Thượng Úy, ta phát hiện có vấn đề, cách ta 800m về phía đông bắc, ta ngay lập tức tiến đến điều tra”.

“Được, tiến đến điều tra sau đó chờ đợi ta, nếu như có vấn đề ngay lập tức rút lui”.

“Rõ”.

Đi qua hơn 500m, thanh âm Chu Dương nghe được càng nhiều.

Chu Dương ngay lập tức cau mày, sắc mặt toát ra nồng đậm khó chịu.

Một cái thanh âm hài tử khóc lóc, thanh âm một đám nam nhân cười đùa, và tệ hơn hết là, thanh âm nữ nhân rên rỉ.

Chưa từng chứng kiến qua, nhưng làm người hai đời Chu Dương đương nhiên biết thanh âm này đại biểu cho việc gì đang xảy ra.

“C·hết tiệt, đến muộn rồi”.

Đi thêm một đoạn, Chu Dương mới dừng lại trên một cái cành cây cao 15m, nhìn xuống bên dưới.

Bên dưới lúc này là vô cùng tối tăm, chỉ có mấy cái ngọn đuốc thắp sáng chút điểm.

Mà trước mắt hắn, cái khung cảnh mà hắn không muốn thấy nhất đang diễn ra.

Chỉ thấy bên dưới kia, một cái nhìn qua 5, 6 tuổi nữ hài tử, tay chân bị trói lấy, sau đó đang bị treo lên một cây cột gỗ, không ngừng mếu máo khóc.

“Khóc lóc cái gì, đám phàm nhân các ngươi phục vụ cho Thâm Uyên tín đồ bọn ta chính là vinh hạnh của các ngươi, nên biết điều mà hưởng thụ đi” một giọng nói của một kẻ vang lên, lời lẽ làm cho Chu Dương thấy vô cùng buồn nôn.

Một bên, có đến 6 tên nam nhân, thân hình đủ kiểu thể loại, cao, lùn, ốm, béo đều có, đang không ngừng bu vào một chỗ, lăng nhục đang nằm trên đất k·hỏa t·hân thiếu phụ.

Người thiếu phụ không ngừng rên rỉ thanh âm đáng thương, trong khi mọi bộ phận cơ thể đều đang trở thành món đồ cho những tên khốn kia đùa nghịch.

Kiếp trước Chu Dương, cũng không phải là cái gì hiền lành người, một số tài liệu cấm cũng là có xem qua, thế nhưng trước mắt tràng cảnh, từ trên xuống dưới cửa nào cũng đi như vậy thì hắn thật sự là nuốt không trôi.

“Chủ nhân, trước mắt những tên này có khí tức của Thâm Uyên Ác Ma, bọn chúng khả năng cao là Thâm Uyên gián điệp” Chiến Tranh lúc này lên tiếng nhắc nhở.

“Ta biết”.

“Khoang đã” Chu Dương nhìn lấy đứa bé kia, như nhớ lại điều gì, “Là nàng !”

Nhớ lại ngày hôm qua, lúc Chu Dương mới tiến vào sâu bên trong, hắn đầu tiên chính là cứu được một cặp mẹ con.

Đúng vậy, cặp mẹ con đó chính là các nàng hiện tại.

“Mẹ nó !” Chu Dương máu lúc này liền là sôi sùng sục, không nhịn được chửi thề.

Ngày hôm qua trở về, nhận được cái tin tức có rất nhiều người m·ất t·ích, con số phải đến chục ngàn cái dân thường không tìm được dấu vết.

Vốn dĩ tưởng rằng bọn họ là ngày hôm qua c·hết đi mà mất xác, không nghĩ tới còn có sự việc thế này xảy ra.

Chứng tỏ một điều, trong số chục ngàn người m·ất t·ích kia, có một số có lẽ không hề ít, không phải là c·hết mất xác, mà là bị Thâm Uyên gián điệp bắt đi.

Còn bắt đi làm gì thì Chu Dương không biết, mà hắn cũng không muốn nghĩ thêm để biết, bởi vì khung cảnh trước mắt đã làm hắn không nhịn được nữa.

Người hắn cứu được, không nghĩ tới đám này Thâm Uyên gián điệp mấy con nghiệt súc lại ngay tại sau lưng hắn b·ắt c·óc.

“Ngô Thượng Úy, thứ lỗi, ta không nhịn được tràng cảnh trước mắt, ta muốn trái lệnh, ta phải g·iết mấy con vật này” Chu Dương báo cáo lời cuối cùng, sau đó không chờ lấy Ngô Ý Thanh trả lời, liền ngắt luôn thiết bị liên lạc.

“Hả, cái gì, khoan…”

Bíp…bíp…bíp…



Ngô Ý Thanh ngạc nhiên, không nghĩ tới Chu Dương vậy mà liền trực tiếp ngắt luôn liên lạc.

“Đứa ngốc này, cả hai anh em các ngươi đều là đồ ngốc, toàn là loại đầu nóng” Ngô Ý Thanh không nhịn được mắng, đồng thời tốc độ càng thêm nhanh tiến về phía Chu Dương.

Mà Chu Dương lúc này, đôi mắt lạnh lẽo, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm lấy Tử Linh Huyền Kiếm.

Thế nhưng là, hắn vẫn chưa hoàn toàn vô não.

Hắn cần cơ hội, hắn cần cái thời điểm mà đám người kia dần dần hoàn toàn buông lỏng đi cảm giác.

Bằng không đừng nói là cứu lấy hai mẹ con họ, bây giờ Chu Dương mà xuất hiện, khả năng đi tặng đầu người là rất cao.

Không biết đã làm trong bao lâu, thế nhưng ngay khi Chu Dương vừa nghĩ đến ý niệm đó trong đầu, bên dưới đã có mấy cái thanh âm thở ra của 3 tên, biểu hiện đã tạm làm xong việc.

“Đây rồi, cơ hội”.

3 tên sau đó buông ra thiếu phụ, sau đó cùng nhau đi qua một bên, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Thế nhưng là bọn chúng mông còn chưa chạm đất, Chu Dương đã từ bên trên cây lao xuống.

Một kiếm rút ra, cùng một lúc phát động -Tác Động Bất Chợt- và -Ngũ Hợp Kích-.

Xoẹt !

Âm thanh sắc bén nhẹ nhàng vang lên, một đường kiếm chém ngang, Chu Dương ngay lập tức hái xuống cả 3 cái đầu lâu trong chớp mắt.

3 tên còn lại vẫn còn đang chăm chú vào cơ thể thiếu phụ trước mắt, nào có để ý 3 tên đồng bọn của chúng vừa mới rời đi có vài giây đã phải bỏ xác lại.

Đêm đen lạnh lẽo, ánh sáng nhàn nhạt từ một hai cây đuốc.

Bọn chúng đang hành sự cực liệt, thân thể nóng bức tràn ngập mồ hôi.

Thế nhưng lúc này, bỗng nhiên có một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng bọn hắn.

“Chậm đã, có gì đó không đúng, thời tiết vì cái gì thay đổi đột ngột rồi ?” một kẻ trong số đó có cái đầu trọc lóc, ý thức n·hạy c·ảm.

Hắn quay về phía sau, sắc mặt rất nhanh liền kinh hãi.

3 cái đồng bọn vừa rồi còn đang ở một bên, bấy giờ chỉ còn lại 3 cái xác t·rần c·huồng không đầu.

“Không xong, có chuyện rồi” hắn không nhịn được thốt lên thành tiếng.

Xoẹt !

Lại một thanh âm sắc bén nữa vang lên, khiến cho tên đầu trọc theo bản năng lần nữa quay người lại.

Chỉ thấy trước mặt hắn, 2 cái đồng bọn một tên còn đang cưỡi bên trên người thiếu phụ, một tên khác tiểu đệ còn đang để bên trong miệng nhỏ của nàng, lúc này đầu cũng đã không cánh mà bay.

Mà đặc biệt ở chỗ, trên cái cổ bọn chúng v·ết t·hương, còn bay lượn lờ một luồng khí màu đen.

Tử Vong chi khí !

Đúng vậy, từ sau khi quyết định bỏ qua lệnh Ngô Ý Thanh, Chu Dương không biết từ khi nào Tử Vong chi khí bao trùm lấy thân thể, vô cùng nồng đậm.

Tên đầu trọc sắc mặt hoảng sợ, rút ra bên dưới tiểu đệ, sau đó theo bản năng lùi lại.

Cộc, cộc, cộc,…

Từ đằng sau lưng hắn, từng tiếng bước chân chậm rãi bước đến.

Tên đầu trọc toàn thân run rẩy cực độ.

Bọn hắn là Thâm Uyên gián điệp, được Thâm Uyên Ác Ma giao phó tiến vào xâm nhập nhân loại chứ chưa bị Ác Ma hoàn toàn kí sinh, vậy nên đại bộ phận cảm xúc, cảm giác, đều vẫn là giống với nhân loại, chỉ khác một chút đó là trên người hơi có chút lực lượng của Thâm Uyên Ác Ma mà thôi.

Tên đầu trọc vốn dĩ cấp độ cao nhất trong đám người ở đây, và đồng thời cũng mạnh hơn Chu Dương rất nhiều, thế nhưng là trong vô thức hắn đã để cho Tử Vong chi khí xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể.



Bị bản năng quật ngã, đầu trọc lúc này chỉ biết run cầm cập, hai chân đã đứng không vững quỳ xuống, nhìn về bên trong hư không đêm tối, từng tiếng bước chân chậm rãi đang đi về phía hắn.

Chu Dương từng bước một đi tới, đôi mắt không biết từ lúc nào tỏa ra một luồng quang mang nhè nhẹ màu xanh lục.

Mái tóc đen, tay cầm hắc sắc chi kiếm, lục sắc nhãn mâu cực kì tà dị, nước da trắng buốt, dưới ánh mắt của đầu trọc, Chu Dương là cực kì đáng sợ.

So với Ác Ma còn muốn dị !.

Chu Dương bước đến trước mặt đầu trọc, lúc này đã đôi mắt tràn ngập kinh hãi nhìn lấy Chu Dương, miệng cứng ngắc há ra, nước bọt bất kiểm soát róc rách chảy ra ngoài.

Nhấc lên Tử Linh Huyền Kiếm trên tay, Chu Dương vô cảm nhìn xuống bên dưới đang quỳ trên 2 chân đầu trọc.

Sau đó…

Phập !

Tử Linh Huyền Kiếm, đâm thẳng vào mồm tên đầu trọc.

Thế nhưng chưa dừng lại ở đó, Chu Dương không hề xuống tay hoàn toàn, mà là điều chỉnh Tử Linh Huyền Kiếm, sao cho bên dưới đầu trọc cổ họng đi theo một chiều thẳng đứng từ trên xuống dưới.

Đến lúc này, Chu Dương mới bắt đầu, chậm rãi từ từ cắm Tử Linh Huyền Kiếm đi xuống.

A…A…

Đầu trọc cơ thể mất đi khống chế, nhưng tinh thần lại đang vô cùng thanh tỉnh, nhìn lấy bản thân đầu ngước mặt lên trời, mồm há rộng ngậm lấy Tử Linh Huyền Kiếm, sau đó cảm nhận Tử Linh Huyền Kiếm từ từ đi xuống.

Cơn đau như thấu trời, lại đang chậm rãi chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể.

Thế nhưng mà, hắn không thể cử động, Tử Vong chi khí không cho hắn điều khiển cơ thể được nữa.

Hắn cũng không thể ngất đi, bởi vì nỗi sợ từ trong bản năng vẫn đang gặm nhấm tâm can hắn.

Và hắn không thể c·hết, lấy cấp độ hiện tại sinh mệnh lực đã là vượt qua nhân loại gấp mấy lần, nhiêu đây chưa đủ làm hắn c·hết.

Tử Linh Huyền Kiếm dần dần cắt vào cuốn họng, làm cho đầu trọc thanh quản tổn thương nặng nề, âm thanh đã không thể phát ra được nữa.

“Đúng vậy, cứ như vậy, ta muốn nhìn thấy ngươi đau khổ như vậy” Chu Dương đứng phía trên, tay vẫn không ngừng lại, từ từ nhấn xuống Tử Linh Huyền Kiếm.

Nếu như Chu Dương ý thức còn đang thanh tỉnh, có lẽ hắn cũng sẽ ghê sợ lấy chính bản thân mình ngay lúc này.

Chu Dương bây giờ, dường như đã không phải Chu Dương của trước đó.

Số người g·iết qua chưa vượt qua 2 bàn tay, vậy mà giờ đây hắn đang thực hiện một cái khổ hình vô cùng tàn độc.

“Chu Dương ! Đủ rồi !” đúng lúc này, một thanh âm vang lên.

Ngô Ý Thanh cấp độ cao đến mức nào, tầm nhìn của nàng đương nhiên là vô cùng xa.

Tất cả mọi hành động Chu Dương làm trên thân đầu trọc, nàng đều chứng kiến tất cả.

Ngô Ý Thanh cũng là vô cùng chấn kinh trước việc này.

Nàng không nghĩ đến một người như Chu Dương, tính cách, vỏ bọc bên ngoài trầm ổn, lãnh tĩnh, bên trong mang trong mình một linh hồn và tấm lòng ấm áp, một cái huyết quản, đầu óc còn đang nóng nảy thiếu niên, vậy mà giờ đây lại thế này tàn nhẫn, ác nghiệt.

Nàng một chưởng đánh ra, từ dưới mặt đất xuất hiện mấy đầu thân gỗ mộc, một bên đánh bay đầu trọc, sau đó quấn nát thân thể hắn thành cặn bã, mà một bên khác thì mạnh mẽ đập thẳng mặt Chu Dương.

Huỵch !

Chu Dương sau khi ăn chọn một đòn thẳng mặt, bay xa cả 5m, toàn thân b·ị đ·ánh mạnh trên nền đất, đôi mắt dần dần nhắm lại, mất đi ý thức b·ất t·ỉnh.

Ngô Ý Thanh tiến tới, nhìn lấy xung quanh thân xác một lượt, sau đó nhìn lấy thiếu phụ cùng với nữ hài tử.

Nữ hài bởi vì vô tình bị Tử Vong chi khí ảnh hưởng chút ít, đã ngất đi từ khi nào, mà thiếu phụ bây giờ cũng đã là mất đi ý thức, đồng dạng b·ất t·ỉnh.

Ngô Ý Thanh rất nhanh đánh giá toàn bộ xung quanh một lượt, liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau đó nhìn về phía nằm một bên Chu Dương, thần sắc phức tạp.

"Chu Thái à, em trai ngươi so với ngươi khi đó còn muốn phiền hơn nhiều a"...

P/s : Hy vọng là cỡ này chưa đến mức để bị ban.