Chương 33: Chu Thiên Đế.
Chiến đấu đi qua, Chu Dương cùng với tiểu đoàn của Chu Thái mới cùng trở về.
“Ca, ngươi từ khi nào mạnh như vậy” Chu Dương chủ động hướng đến Chu Thái bắt chuyện.
Không nghĩ đến mấy năm không gặp, người anh trai hiền lành của hắn vậy mà giờ đây đã trở thành một cái thực lực vô cùng kinh khủng chức nghiệp giả.
Hải Long Mã quái vật một cái vỗ tay đều có thể đem Chu Dương đập c·hết, vậy mà đối với Chu Thái lại chỉ là 1 2 chiêu đơn giản liền dọn xong.
Không chỉ vậy Thâm Uyên Hải Long Mã so với Hải Long Mã mạnh hơn không chỉ gấp đôi, Chu Thái cũng là giải quyết không chút nào khó khăn.
Nhìn lấy tràng cảnh chiến đấu, mà đúng hơn là Chu Thái đơn phương đè đối phương ra đánh, nói rõ cực hạn của hắn còn chưa có dừng lại ở chỗ này.
Chu Thái nghe thấy vậy, cười lên một tiếng, một tay muốn đưa lên xoa đầu Chu Dương, nhưng lại nhận ra lúc này em trai thân hình còn cao hơn mình nửa cái đầu nên lại rút tay về, nói.
“Cũng không có gì đặc biệt lắm đâu, về sau tin tưởng ngươi đạt đến trình độ như ta cũng sẽ không kém, mà có khi còn hơn đấy”.
Thật ra Chu Thái lời nói cũng không chỉ đơn giản là động viên Chu Dương, mà lại là có phần đúng, bởi vì Chu Dương thân là Thích Khách, tuy không sở hữu khả năng hủy diệt hàng loạt như Phần Thiên Pháp Sư Chu Thái, bù lại là chiến lực tại đồng cấp so với các chức nghiệp khác liền là không đối thủ.
Hơn thế nữa Chu Dương lại còn là một cái mới chức nghiệp, trong lịch sử chưa từng xuất hiện qua.
Khả năng phát triển sẽ có phần khó khăn hơn, nhưng đồng thời tiền đồ cũng là không thể đo lường được.
Mạnh thì mạnh như thế nào không rõ, nhưng yếu thì chắc chắn sẽ không hề yếu.
Thần thoại cấp chức nghiệp, có cái nào là yếu đâu.
“À mà này, ca, nàng là bạn gái của ngươi à ?” Chu Dương lại hỏi tiếp Chu Thái, trong khi ánh mắt nhìn về phía đang đi một bên Ngô Ý Thanh.
Bởi vì muốn giành không gian cho hai anh em Chu Dương, vì thế từ lúc trở về Ngô Ý Thanh cũng không có chen vào, chỉ đi ở một bên.
“Đúng rồi, chúng ta quen nhau từ lúc mới thi xong, ta là trạng nguyên thì ngươi biết rồi, còn nàng thì là đệ nhị” Chu Thái cười nói, đặc biệt lúc nói đến Ngô Ý Thanh ý cười càng rõ hơn, như thể nàng hạng hai đối với hắn còn đáng tự hào hơn cả cái toàn quốc trạng nguyên.
Chu Dương nghe thấy vậy, nhớ đến lúc trước Ngô Ý Thanh một cái kĩ năng đơn giản đã khống chế hoàn toàn Hải Long Mã, trong khi một bên lại còn chữa trị cho hắn, đồng thời sở hữu một cái khác kĩ năng phòng thủ cực kì tốt, che chắn được hoàn toàn dư chấn v·ụ n·ổ mà Chu Thái gây ra.
“Thảo nào nàng ta lại mạnh như vậy a” Chu Dương cảm thán.
“Mà khoang đã, vậy khi đó ngươi bổng nhiên bị thuyết phục thành công đi Hà Đô khu đại học là bởi vì có nàng đúng không ?”.
Chu Thái nghe thấy Chu Dương đột nhiên hỏi đến vấn đề này, bổng nhiên giật mình, khóe miệng không nhịn được giật mấy cái, quay đầu đi nơi khác.
“Hài, tình nghĩa anh em, thế mà lần trước ta còn thấy cảm động vì ngươi đây” Chu Dương thở dài lắc đầu nói
“À phải rồi, ngươi chắc là đã gặp cậu và dì rồi chứ ?” Chu Thái giả vờ như chưa từng nghe thấy Chu Dương mới nói gì, đánh trống lảng.
“Cậu ? Dì ? Cậu nào, dì nào ?” Chu Dương ngơ ngác nhìn Chu Thái.
“Chưa gặp sao, ta tưởng ngươi phải gặp ở kì thi vào Hà Đô rồi chứ, năm đó sau khi thi xong, chính cậu là người đã mang ta đi nhìn cha mẹ mà, ngươi không được sao ?”.
Chu Dương như nhớ lại cái gì, “Có, là Đường tiền bối mang ta đi”.
“Vậy thì đúng rồi, là cậu của ngươi đấy”.
“Hả ?” Chu Dương há hốc mồm ngạc nhiên khi nghe thấy lời Chu Thái nói.
“Đường tiền bối… là cậu của chúng ta ?”.
Chu Thái gật đầu, “Đúng vậy, thê tử của cậu, cũng là dì của chúng ta, là em gái của mẹ”.
Trên đường trở về, Chu Dương đã biết được rất nhiều thứ từ Chu Thái, như là mối quan hệ với Đường Thiên Không, hay là những thông tin về các vị Đại Tướng mà Chu Thái đã gặp, một số tin tức khác giữa 3 quốc gia với nhau.
Trong số đó, có một thông tin là cực kì quan trọng, đó là về một nơi được gọi là Nguyên Chiến Trường.
Khi xưa, nhân loại bằng vào huyết chiến không ngừng, đã tạm thời đẩy lui Thâm Uyên Ác Ma ra khỏi Lam Tinh, thế nhưng là Thâm Uyên Ác Ma vẫn không từ bỏ, mà vẫn luôn chăm chăm chờ đợi thời cơ xâm lấn nhân loại lãnh địa.
Cuộc chiến từ bên trong Lam Tinh, dần dần được đẩy ra bên ngoài một cái dị biệt không gian, và nơi đó được gọi là Nguyên Chiến Trường.
Ở nơi này, có 3 cái cánh cổng không gian, trực tiếp dẫn thẳng đến vị trí của 3 cái quốc gia Thiên Nam quốc, Hừng Đông quốc và Đại Hoa, chính vì vậy nhân loại tam quốc không thể để mặc cho Thâm Uyên Ác Ma tại nơi đó c·hiếm đ·óng, vì thế mỗi một quốc gia đều sẽ xây dựng phòng tuyến tại bên trong Nguyên Chiến Trường, không ngừng đối kháng với Ác Ma.
Mà Nguyên Chiến Trường còn có một cái điều kì lạ khác, đó là nó được chia thành 9 tầng không gian khác nhau.
Mỗi một tầng lại là một mảnh không gian lục địa rộng lớn riêng biệt, đồng dạng cũng là có 3 cái cánh cổng không gian.
Có thể tạm hiểu là Nguyên Chiến Trường có 9 tầng, mà mỗi một tầng cũng giống như phó bản Thế Giới vậy, chỉ là có phần rộng lớn hơn rất nhiều mà thôi.
Cũng rất may mắn ở chỗ, từng tầng không gian đối với nhân loại không có cái gì hạn chế, nhưng đối với Ác Ma lại đặt một cái giới hạn về cấp độ và khả năng di chuyển qua lại giữa các không gian.
Lấy cái ví dụ dễ hiểu, nếu Ác Ma muốn tiến thẳng vào tầng 1 mà không phải đi qua các tầng 9,8,7,… thì bọn chúng phải mở ra một cánh cổng không gian riêng biệt, đồng thời chỉ có những loại Ác Ma yếu ớt nhất mới có thể bước qua mà tiến vào tầng 1.
Còn các Ác Ma cấp cao hơn, nếu muốn tiến vào được tầng 1 thì phải vượt qua được cánh cổng không gian chính của tầng 2 trước, mà muốn vượt qua cổng không gian chính của tầng 2 thì phải qua được tầng 3,…
Cũng chỉ vì lý do như vậy, nên Thâm Uyên Ác Ma mới phải thông qua Thâm Uyên gián điệp mấy con sâu kiến này để xâm nhập vào nhân loại, tiến hành quấy phá từ bên trong, bằng không lấy nhân loại quyết tâm chiến đấu đến cùng, Ác Ma là không có cách nào phá vỡ được hàng phòng thủ.
Bên phía nhân loại, đương nhiên ý thức được điều này, vậy nên cả 3 quốc gia đã hiếm có khó được cùng hợp tác, quyết định 3 cái quốc gia sẽ thủ hộ ở 3 cánh cổng không gian khác nhau, mỗi một tầng đều có 3 cái tòa thành của 3 quốc gia đứng chặn tại cánh cổng không gian.
Ác Ma nếu như muốn hoàn toàn xâm nhập lại vào Lam Tinh, chỉ có thể đi 1 trong 3 cánh cổng không gian chính mà tam quốc thủ hộ, hơn nữa còn phải lần lượt đi qua 9 cái thành trì khác nhau, chính vì vậy ngàn năm qua kể từ sau khi bị đẩy lui, Thâm Uyên Ác Ma lại chưa có một lần nào là thật sự thành công tiến nhập trở lại Lam Tinh, nếu không tính đến một số ít lần có sự nhúng tay của Thâm Uyên gián điệp.
Đi một quãng đường không quá dài, Chu Dương cũng đã về tới Kujou doanh trại.
Bên trong lúc này học viên không có lấy một cái, bởi vì đã trở về từ sớm nên đều rời đi, chỉ còn lại mấy cái quân lính thuộc Kujou doanh trại vẫn còn đang canh gác.
“Được rồi, chúng ta tới đây thôi, ngươi nên ở cùng một chỗ với những học viên kia, còn ta thì là q·uân đ·ội người nên vẫn sẽ ở lại đây ” Chu Thái cười chào tạm biệt Chu Dương, sau đó cũng là rời đi tiến vào doanh trại bên trong phòng chỉ huy.
“Tiểu Dương, ta và Chu Thái sắp tới sẽ đóng quân ở nơi này một thời gian, nếu như có vấn đề tùy thời đều có thể tìm đến chúng ta nha” Ngô Ý Thanh đi theo sau Chu Thái, không quên quay lại phía sau đối với Chu Dương cười nói.
Chu Dương nhìn lấy Ngô Ý Thanh, không biết phải nói gì, chỉ biết cố nặn cái mặt cười đáp lại Ngô Ý Thanh.
Lỡ mồm gọi một tiếng chị dâu, nàng liền xem hắn thành em trai thật.
Sau đó, Chu Dương đi qua cửa doanh trại, tìm một cái quân lính.
“Thứ lỗi, ta là học viên tham gia viện trợ từ Thiên Nam quốc, xin hỏi chỗ nghỉ học viên là nơi nào ?”
“Về trễ sao, từ phía bên trái cánh cổng, đi thẳng tầm 1 km sau đó lại rẽ trái lần nữa, có một cái khách sạn chúng ta chuẩn bị riêng cho các học viên từ Thiên Nam quốc” bởi vì biết được Chu Dương là viện quân từ quốc gia đồng minh Thiên Nam quốc, người lính này thái độ cũng rất hữu hảo, tận tình chỉ đường cho Chu Dương.
“Được, cảm tạ” Chu Dương nói cái lời cảm ơn, sau đó đi theo hướng người lính kia đã chỉ.
Đi tầm một lúc, Chu Dương mới đi tới một tòa khách sạn.
Tòa này khách sạn bề ngoài không có quá mức khang trang hiện đại, nhưng cũng không phải thuộc vào loại cũ nát xấu xí, chí ít trong mắt Chu Dương nơi này đã là không tệ.
Không ngại mà thú thật thì nơi này đã là hơn rất nhiều so với căn phòng tồi tàn mà anh em bọn hắn lớn lên.
Ở khách sạn bậc thang, có mấy cái quân lính đang đứng nơi đó canh gác.
Chu Dương bước đến trước cửa, trên tay đưa ra tấm thẻ tính điểm cống hiến.
Lúc còn trên phi cơ thời điểm, Lưu Chí Đào cùng Tấn Phong có nhắc nhở qua cho hắn biết, thường các nhiệm vụ lịch luyện thế này Hà Đô khu đại học các học viên mỗi năm đều làm được mấy cái, vì thế nên tấm thẻ như này bọn họ thấy qua cũng nhiều.
Theo lời của hai người họ thì tấm thẻ này còn có cái công dụng đó là tạm thời coi như một cái thẻ xác minh thân phận.
Một quân lính sau khi xác nhận thân phận Chu Dương, đã biết Chu Dương cũng chính là một học viên viện quân đến từ Thiên Nam quốc, ra cái hành lễ chào, sau đó để cho Chu Dương đi vào.
Làm xong một hồi thủ tục, Chu Dương mới đi lên phòng.
Nơi này là khách sạn mà q·uân đ·ội của Kujou doanh trại chuẩn bị cho các học viên như Chu Dương, vậy nên số lượng phòng cũng không có quá nhiều, vì thế Chu Dương lúc này được xếp ở cùng phòng với một người khác.
Bước lên đến tầng 6, ở phòng số 23.
Chu Dương mở cửa phòng thời điểm, đã thấy bên trong phòng có ánh sáng, đồng có 2 cái giường lớn thì một cái đã có một thân ảnh bên trên.
“Là ngươi” Chu Dương cùng cái thân ảnh nằm trên giường kia ngay lập tức nhận ra đối phương.
Hắn thế nhưng là cùng phòng với Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn lấy Chu Dương, hơi ngơ ngác một lúc, sau đó cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại, chủ động nhiệt tình hẳn lên.
“Đại ca, hâm mộ ngươi đã lâu, lần này mới có cơ hội tiếp xúc” Lý Phàm tươi cười nói.
“Chúng ta bằng tuổi, gọi đồng học là được” Chu Dương mờ nhạt trả lời, lại một lần nữa quay về tính cách ít nói của mình.
”Không không, ngươi là người duy nhất khiến ta nể phục trong kì thi kia, ta muốn nhận ngươi làm đại ca” Lý Phàm kiên quyết nói.
Chu Dương nhìn thấy Lý Phàm thái độ kiên quyết, nghĩ một lúc thấy không có vấn đề gì, nên cũng không đi ý kiến hắn.
Chu Dương làm sao có thể ngờ được, Lý Phàm tên này lại chính là một cái fan cuồng nhiệt của Chu Dương.
Kể từ lần Chu Dương trở thành toàn quốc trạng nguyên, sau đó tại Khảo Hạch Thập Tháp xuất hiện trước mặt mọi người, hắn liền bắt đầu có một đám người nhìn theo hâm mộ, đa số toàn là nữ học viên, trong số đó cũng chỉ có duy nhất một tên nam, đó chính là Lý Phàm.
Lý do chủ yếu là bởi vì trong cuộc chiến bên trong Khảo Hạch Tháp lần trước, Lý Phàm chính là người đứng ở ngay sát phía sau lưng nhóm Chu Dương, Trần Minh, Lâm Nguyệt Ngữ, vậy nên bất cứ hành động, lời nói nào của Chu Dương hắn đều chứng kiến rõ.
Từ khi chuyển chức thành một cái ưu tú cấp chức nghiệp Lý Phàm, sau đó một đường leo lên, đạt đủ điều kiện để thi vào Hà Đô khu đại học, Lý Phàm cho rằng mấy cái thần thoại cấp chức nghiệp giả chỉ đơn giản là tiên thiên vượt trội hơn một chút, được lão thiên ưu ái hơn một chút mà thôi, còn lại so với một cái tự lực từng bước đi lên như hắn cũng chẳng có gì tốt hơn.
Thế nhưng ngày hôm đó sau khi chứng kiến Chu Dương một mình đưa ra suy đoán, nghĩ ra kế hoạch, rồi lại còn là người đầu tiên có can đảm chủ động tiến lên đối đầu với Ác Ma, Lý Phàm liền biết rằng suy nghĩ của mình có điểm sai.
Không hoàn toàn sai, nhưng ít nhất đối với Chu Dương là không đúng, chính vì vậy kể từ ngày hôm đó, Lý Phàm đã mặc định Chu Dương mới thật sự là một thiên tài đúng nghĩa, mới là người xứng đáng để những người như hắn noi theo.
Chu Dương thì đương nhiên là không biết được Lý Phàm tâm lý tình huống như thế nào, lúc này tiến vào phòng tắm tẩy rửa thân thể một lần, sau đó lại đi qua một bên giường còn lại.
Chu Dương nằm lên giường thời điểm, mở ra cái thiết bị liên lạc.
“Sao lại có nhiều thông báo thế này ? ” Chu Dương bất ngờ nhìn vào thiết bị, số lượng thông báo đã là 99+ sau đó mở ra thì ngay lập tức tiến vào một cái nhóm chat.
Nghi hoặc được giải đáp, chỉ thấy bên trong Trần Minh đã làm xong một cái nhóm chat 4 người, bao gồm hắn và Chu Dương và Lâm gia hai chị em.
Chu Dương tiến vào cũng đang là lúc mà nhóm chat đang vô cùng náo nhiệt.
“Cái gì đây, đặt tên gì lạ vậy ?” bởi vì có thể xác định mỗi người thông qua ảnh đại diện, vậy nên Chu Dương cũng biết được tin nhắn nào của ai, thế nhưng là lại có mấy cái tên kì lạ khiến cho Chu Dương sắc mặt cũng phải cổ quái đi.
Lâm Nguyệt Ngữ nickname rất đơn giản chính là “Lâm gia đại tiểu thư” cũng rất dễ hiểu.
Nhưng đến Trần Minh thì lại có vấn đề.
“Đại đao soái ca” là cái quái gì ?
Chu Dương nhớ không nhầm, ở cấp 3 thời điểm Trần Minh nickname chỉ có đơn giản là Trần Minh mà thôi, không biết từ khi nào lại biến đến như thế này.
Mà Lâm Nguyệt Linh vậy mà so với Trần Minh cũng không kém bao nhiêu “Thần tiên mỹ thiếu nữ”.
Nhìn thấy Chu Dương mới vào, câu đầu tiên liền đã hỏi như vậy, làm cho nhóm chat đang náo nhiệt bổng nhiên ngừng hẳn.
Đợi một lúc Trần Minh mới đưa ra một đầu tin nhắn trả lời, “Ngươi có quyền ý kiến chúng ta à ?”.
Chu Dương nhận thấy tin nhắn, sau đó bổng nhiên giật mình nhớ đến cái gì, nhìn lại nickname của mình.
“Chu Thiên Đế”…