Chương 32: Giáng Thiên !
Gáy !
Tiếng gáy lần nữa vang dội thiên không.
Chu Thái trên lưng cháy rực Hỏa Diễm đôi cánh, tung hoành ngang dọc bầu trời Kujou thành phố.
Như một cái hình người phi cơ c·hiến t·ranh, Chu Thái không ngừng phóng ra hàng loạt các đợt hỏa diễm khủng bố, tiêu diệt không biết bao nhiêu quái vật.
Mà không chỉ Chu Thái, bên dưới lúc này, có đến hơn ngàn cái chức nghiệp giả cũng là đang điên cuồng chiến đấu.
Các học viên lúc này rốt cuộc đã có thể tiến sâu vào bên trong trung tâm thành phố.
Bên cạnh đó còn có mấy trăm người thân mặc quân phục của Thiên Nam quốc quân lính, cũng là cùng một chỗ tiến đến.
Khỏi phải nói cũng biết bọn họ chính là nhóm quân dưới quyền của Chu Thái.
Chỉ hơn một năm lăn lộn trong q·uân đ·ội, Chu Thái nhanh chóng gặt hái được thành quả, lúc này đã là Đoàn trưởng của tiểu đoàn trong q·uân đ·ội, dưới trướng 500 quân lính tùy thời có thể điều động theo lệnh Chu Thái.
Một khung cảnh hoành tráng diễn ra trước mắt Chu Dương.
500 quân lính, mỗi 5 cá nhân tạo thành một đội hình.
Một đội gồm 1 Chiến Binh, 1 Xạ Thủ, 1 Pháp Sư, 1 Thuật Sư và vượt ngoài hiểu biết của Chu Dương, còn có 1 Thích Khách.
Đúng vậy, chính là Thích Khách, chức nghiệp mà theo như hiểu biết của Chu Dương là sẽ không bao giờ đi đánh tổ đội.
Chu Dương kiến thức là không hề sai, quả thật lấy khả năng gây sát thương mạnh mẽ cũng như sự cơ động cực cao như Thích Khách, việc đi cùng một tổ đội là không thể tối ưu, đối với cả cá nhân Thích Khác chức nghiệp giả lẫn đối với tổ đội còn lại.
Thế nhưng lý thuyết là lý thuyết, thực tế giờ đây đã khác rồi.
Giống như trước mắt Chu Dương bây giờ, những cái kia Thích Khách loại chức nghiệp giả quân lính, chẳng những có thể phối hợp với tổ đội, thậm chí là còn rất hiệu quả.
Chỉ có cái là, những người này lại không phải chủ công mà thôi.
Chính xác hơn, những Thích Khách này… giống như đóng vai trò hỗ trợ thì đúng hơn.
Chiến Binh ở phía trước che chắn sát thương, đồng thời tiên phong mở đường, thế nhưng đại đa số sát thương mà Chiến Binh phải ngạnh kháng lại không nhiều, bởi vì những Thích Khách kia đã chém g·iết đi những kẻ địch mạnh mẽ từ trước rồi.
Không chỉ vậy, bằng vào sự cơ động của mình, những quân lính lại còn đang không ngừng di chuyển qua lại phía trên chiến trường, thay nhau viện trợ các tổ đội khác.
Một số quái vật bổng nhiên xuất hiện đánh lén một cái tổ đội nào đó, liền sẽ có một cái Thích Khác không biết từ đâu chui ra ngay lập tức giải quyết, sau đó lại di chuyển đi nơi khác.
Chu Dương đương nhiên theo kịp được hành động đó, bởi vì những cái quân lính này cũng giống y hệt hắn đã từng khi mà còn chưa có Xâm Lược và Chiến Tranh a.
Đánh xong chạy !
Nhìn thấy những quân nhân chiến đấu, chiến ý của Chu Dương lại thêm lần nữa trỗi dậy, vừa rồi b·ị đ·ánh cho suýt c·hết nhưng có lẽ đến giờ vẫn chưa chừa.
Cảm thấy cơ thể khôi phục rất tốt, Chu Dương nắm lấy bên hông Tử Linh Huyền Kiếm đứng dậy.
Nhưng mà có điều, hắn chỉ vừa mới nhấc người lên có một chút, bàn tay mềm mại kia lại nhấn xuống.
“Nào nào, còn chưa có khôi phục hết mà, muốn đi đâu ?” Ngô Ý Thanh từ trong bản năng thân ái dễ gần, nhìn lấy Chu Dương mỉm cười nói.
Thế nhưng nghe vào trong tai Chu Dương, thanh âm này dường như không có mềm mỏng như vậy.
Mạnh !
Thật sự là quá mạnh !
Không phải nàng là Thuật Sư sao ?
Chu Dương trong lòng so với khi đối đầu quái vật còn muốn hoảng, khóe miệng giật giật cố nặn ra cái nụ cười, thế nhưng so với khóc còn khó coi hơn, quay đầu nhìn Ngô Ý Thanh.
“Ta nghĩ mình không sao mà, để ta đi đánh quái vật có được không ?”.
“Không được, anh trai ngươi đã nói giao ngươi cho ta, không thể để ngươi đi được” Ngô Ý Thanh kiên định trả lời.
Chu Dương nghe thấy vậy, hai con ngươi đảo hết một vòng quanh mắt, như nghĩ đến cái gì đó.
Hắn lại lần nữa đánh cái cược, lại quay đầu lần nữa nói, “Chị… dâu, cho em trai đi đi mà” Chu Dương lần đầu tiên trong đời đổi cái giọng nói mà hắn chưa từng nói, quay sang nịnh nọt Ngô Ý Thanh.
Ngô Ý Thanh nghe thấy chị dâu hai chữ này, không nhịn được đưa tay che miệng phì cười, gương mặt còn theo phản ứng ửng hồng.
“Đoán đúng rồi” Chu Dương chỉ có chờ một điểm này, nhanh chóng đứng lên phóng đi.
Thế nhưng là…
Huỵch !
Chu Dương cứ tưởng mình thoát rồi, vậy mà chỉ mới có đứng lên một nửa, bàn tay kia lại một lần đặt lên vai hắn nhấn xuống.
”Gọi tiếng chị dâu này thật là dễ nghe nha, nhưng mà ngươi vẫn phải ở đây” giọng nói trong trẻo của Ngô Ý Thanh vang lên bên tai Chu Dương.
Chu Dương nghe đến đây, chỉ có thể đành thở dài một cái.
Hắn làm sao có thể biết được, cái nữ nhân có vẻ ngoài hiền lành hồn nhiên này, lại chính là người duy nhất từ trước đến nay trong cả tiểu đoàn dám đá tung cả cửa phòng làm việc của Chu Thái.
…
Chu Thái lúc này đang ở trên bầu trời, không ngừng xả ra kĩ năng dọn dẹp chiến trường.
Theo tình huống bình thường, chức nghiệp giả phải ở đệ nhị chuyển, bắt đầu từ cấp 70 mới có thể đạp không di chuyển.
Thế nhưng là có một số chức nghiệp đặc biệt cho ra cái kĩ năng có thể giúp cho người đó sở hữu khả năng đằng không từ sớm.
Trong trường hợp của Chu Thái lúc này chính là Phượng Hoàng Phụ Thể.
Đúng lúc này, Chu Thái bổng nhiên dừng lại giữa không trung, cặp mày cau lại, mắt nhìn về phía một cái hố khổng lồ mà mấy cái cự hình quái vật để lại.
“Có khí tức của Thâm Uyên Ác Ma ?” làm một cái quân nhân trên chiến trường, Chu Thái tiếp xúc với Thâm Uyên Ác Ma rất thường xuyên, vậy nên hắn đối với Ác Ma khí tức là vô cùng mẫn cảm.
Đúng lúc này, một đạo tử sắc năng lượng đột nhiên từ bên trong cái hố bắn về phía Chu Thái.
Chu Thái không hề hoảng loạn, lách người né sang một bên.
Đạo năng lượng kia sau khi bị Chu Thái né tránh, một đường bay thẳng lên tầng mây trên cao.
Uỳnh !
Một v·ụ n·ổ phát ra, giữa bầu trời của Kujou thành phố lúc này xuất hiện một cái quả cầu ánh sáng màu tím khổng lồ.
Trải qua mấy giây sau, ánh sáng mới tan đi mất, có thể thấy sức mạnh bên trong đòn t·ấn c·ông vừa rồi là mạnh đến mức nào.
Từ bên trong cái hố lớn, một thân ảnh khổng lồ dần dần xuất hiện.
Đó chính là một đầu khác Hải Long Mã, thế nhưng là cùng lúc trước Chu Dương gặp Hải Long Mã không giống nhau.
Con này Hải Long Mã, toàn thân cao đến 120m, đôi mắt phát ra nồng đậm tử sắc ánh sáng.
Sau lưng nó còn hiện hữu một đôi cánh rách nát khổng lồ, tràn ngập Thâm Uyên Ác Ma khí tức.
Chu Thái đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm lấy Thâm Uyên Hải Long Mã, mà đồng dạng Thâm Uyên Hải Long Mã cùng đưa mắt chú ý đến Chu Thái.
Nó há to mồm.
Ầm !
Quả không hổ là anh trai của Chu Dương, cả hai anh em đều có cái điểm chung, đó chính là không giảng võ đức.
Thâm Uyên Hải Long Mã mới chỉ mở mồm, còn chưa kịp gầm thét thành tiếng, đã bị Chu Thái ném cho một đạo hỏa cầu vào mồm.
Bị t·ấn c·ông bất ngờ, Thâm Uyên Hải Long Mã choáng váng một lúc, sau đó mới lại nhìn về phía Chu Thái gầm lên giận dữ.
Nhưng có điều, Chu Thái đã không còn ở vị trí đó nữa.
Gáy !
Một tiếng gáy vang lên, từ phía xa ở đằng sau Thâm Uyên Hải Long Mã, Chu Thái trên tay không biết từ khi nào xuất hiện một cuốn ma pháp thư màu vàng cam, bìa sách còn có mấy cái hỏa diễm lông vũ phấp phới cháy rực.
Tay còn lại, chưởng ra một đạo hỏa diễm khác, mang theo hình hài của Phần Thiên Phượng Hoàng, đánh về phía Thâm Uyên Hải Long Mã.
Thâm Uyên Hải Long Mã cấp độ cao, linh trí đã không phải dã thú ngu ngốc, hơn nữa sau khi bị Ác Ma kí sinh, ý thức càng thêm một điểm mạnh mẽ.
Nó giang ra đôi cánh to lớn của mình, che chắn tại trước mặt khỏi đòn t·ấn c·ông của Chu Thái.
Nhưng mà ngoài ý muốn của nó xảy ra, tại thời khắc đầu kia hỏa diễm Phượng Hoàng sắp đánh tới, nó liền p·hát n·ổ ngay tại cách trước mặt Thâm Uyên Hải Ma Long 50m.
Phía sau v·ụ n·ổ, xuất hiện hàng ngàn con tiểu Phượng Hoàng kích cỡ chỉ bằng một cái bàn tay, di chuyển khó lường, sau đó tiến vào mấy cái lỗ hổng bên trên đôi cách rách nát của Thâm Uyên Hải Ma Long.
Ầm ầm ầm ầm !
Một loạt các v·ụ n·ổ liên tiếp xảy ra trên người Thâm Uyên Hải Ma Long.
Gào !
Nó gầm lên đau đớn, thân hình lảo đảo sau hàng loạt đợt dư chấn từ hơn ngàn con Phượng Hoàng p·hát n·ổ.
Mà Chu Thái, ngay tại thời khắc Thâm Uyên Hải Long Mã vừa giang ra đôi cánh để lấy lại cân bằng chống đỡ thân thể, lấy tốc độ cực nhanh bay lướt qua đầu Thâm Uyên Hải Ma Long.
Sau đó hắn quay người lại, bên cạnh không biết từ lúc nào xuất hiện một đạo hỏa diễm dây xích khổng lồ, phóng về cổ Thâm Uyên Hải Ma Long.
Thâm Uyên Hải Long Mã vốn dĩ khó khăn lắm mới ổn định thân thân hình, bấy giờ lại bị Chu Thái khống chế, thân thể lại lần nữa loạng choạng.
Chu Thái lần nữa chủ động nắm giữ thế công, sau lưng Hỏa Diểm chi dực mở rộng.
Từ đôi cánh bắn ra hằng hà sa số tiểu hỏa cầu, chia ra làm 2 hướng đánh vào phần gốc đôi cánh của Thâm Uyên Hải Ma Long.
Uỳnh uỳnh uỳnh !
Gào !!!
Thâm Uyên Hải Long Mã gào thét đau đớn, phía sau lưng đôi cánh không ngừng bị oanh tạc, thế nhưng thân thể lại bị đầu dây xích càng ngày càng quấn lấy nhiều bộ phận cơ thể hơn, cực kì khó để cử động.
Rất nhanh sau đó, đúng như Chu Thái kế hoạch, đôi cánh của Thâm Uyên Hải Long Mã bị oanh tạc đến mức biến mất hoàn toàn.
Chu Thái sau đó một lần nữa một bên tay lại xuất hiện một đầu hỏa diễm dây xích khác, bay vòng quanh toàn thân Thâm Uyên Hải Long Mã, số lượng tầng xích bám chặt trên thân nó càng ngày càng nhiều, trong khi một tay còn lại Chu Thái không ngừng triệu hồi hỏa cầu, phóng về tứ chi của Thâm Uyên Hải Long Mã.
Thâm Uyên Hải Long Mã tứ chi v·ết t·hương càng lúc càng nặng, mà thân thể ngày càng mất đi khống chế, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất.
Ầm !
Chu Thái đạt được mục tiêu của mình, không chút chần chờ, hướng về bầu trời theo một góc thẳng đứng, lấy tốc độ nhanh nhất bay lên vượt qua tầng mây.
Và rồi sau đó, một cảnh tưởng hoành tráng, làm chấn kinh toàn bộ học viên, quân lính của Kujou doanh trại, dân thường, và đặt biệt nhất là Chu Dương đã xảy ra.
Gáy !
Tiếng gáy oanh minh lần nữa cất lên, vừa thánh thoát mà mạnh mẽ.
Trên bầu trời tỏa ra một ánh sáng chói lóa, xuyên thấu toàn bộ bóng tối trên chiến trường, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được ngước mắt lên bầu trời.
Ngày và đêm, một lần nữa đảo lộn !
Từ trong tầng mây, một đầu làm từ hỏa diễm hóa hình Phần Thiên Phượng Hoàng khổng lồ, sải cánh vượt qua 100m dài, xuất hiện giữa bầu trời
Mà còn Chu Thái, giờ này khắc này, tay cầm Hỏa Trường Thương, đứng tại trên đầu Phần Thiên Phượng Hoàng, chĩa thẳng về phía Thâm Uyên Hải Long Mã bên dưới.
Chu Dương ở phía xa, ngơ ngác chứng kiến khung cảnh này.
“Đây là… cách mà một chân chính thiên tài chiến đấu sao” một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu Chu Dương.
“Giáng Thiên, đây là cái tên mà hắn đặt cho chiêu thức này” Ngô Ý Thanh ở ở phía sau Chu Dương, cất giọng nói, trong đôi mắt lúc này nhìn về trên cao Chu Thái, đôi mắt mang nồng đậm yêu thương cùng tự hào.
Nếu như có thể, nàng thật muốn đứng ra hét lớn đó là nam nhân của nàng a.
Phần Thiên Phượng Hoàng, thay đổi cái tư thế, sau đó chằm chằm nhìn vào Thâm Uyên Hải Long Mã đâm thẳng xuống.
Ngay lúc này, Chu Thái một cái búng tay.
Từ phía sau Phần Thiên Phượng Hoàng, lộ ra khỏi tầng mây, hàng chục cái đại hỏa cầu, kích thước trung bình mỗi khỏa đường kính đều đạt đến 10m. đồng loạt hướng xuống Thâm Uyên Hải Long Mã đánh tới.
Ầm !
Phần Thiên Phượng Hoàng cùng ở trên đầu Chu Thái ngay tại đầu tiên v·a c·hạm, đâm thẳng vào giữa người Thâm Uyên Hải Long Mã, gây ra một v·ụ n·ổ khủng bố, rung chuyển toàn bộ khu vực bán kính hơn 1km xung quanh.
Giữa Kujou thành phố, xuất hiện một cái hỏa diễm nấm mọc lên, vô cùng khủng bố.
Mà trước đó mấy giây, ở chỗ Chu Dương và Ngô Ý Thanh, chỉ thấy nàng một tay đặt lên mặt đất, sau đó phía trước Chu Dương và Ngô Ý Thanh xuất hiện một cái hộp gỗ che chắn 2 người.
Không chỉ mỗi hai người Chu Dương, mà là toàn bộ nhân loại đang ở trên chiến trường đều là nhận được một chiếc hộp gỗ để che chắn như vậy.
Nếu mà Chu Dương cũng biết được điều này, chắc chắn sẽ ngạc nhiên mồm đều không nhặt được.
Hắn làm sao có thể ngờ được bạn gái của anh trai lại có cái thực lực cũng vô cùng khủng bố thế này.
`Người ta chỉ có nhớ đến đệ nhất nhân, chỉ biết rằng Chu Thái là năm đó một cái toàn quốc trạng nguyên, mà không hề biết rằng Ngô Ý Thanh cũng chính là cùng năm đó đệ nhị, điểm số không hề cách biệt so với Chu Thái quá nhiều.
Nắm giữ khả năng ngay lập tức bảo vệ cho toàn bộ nhân loại trên cả chiến trường rộng lớn, nói rõ Ngô Ý Thanh cũng đồng dạng với Chu Thái, là một cái hình người quái vật.
Cũng bởi vì có sự hiện diện của nàng ở đây, Chu Thái mới dám bung hỏa lực như thế, bằng không Chu Thái sợ rằng phải lâm vào thế đánh hao mòn với Thâm Uyên Hải Long Mã, đến lúc đó tình huống liền nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Vụ nổ to lớn đã nổ ra, thế nhưng nó lại chưa phải là tất cả.
Uỳnh uỳnh uỳnh !
Kế tiếp sau đó, hàng loạt các đợt rung chấn lại tiếp tục không ngớt.
Khỏi nói cũng biết, đó chính là do những cái đại hỏa cầu mà Chu Thái đã triệu hồi ra lúc trước.
Trải qua không biết bao lâu, các v·ụ n·ổ mới ngừng lại.
Quang cảnh xung quanh, lúc này toàn bộ đã bị đổ nát hoàn toàn.
Ở giữa chiến trường thì lại xuất hiện thêm một cái hố sâu khác, bán kính 100m xung quanh hố sâu đều là bị san phẳng hoàn toàn.
Ở hơn 50m bên dưới hố sâu, Thâm Uyên Hải Long Mã có thể nói là bốc hơi khỏi nhân gian, một chút cặn bã tro bụi cũng không còn xót lại.
Bên trong, có một thân ảnh lưng thẳng tắp, lặng yên đứng đó.
Chu Thái toàn thân không hao tổn một lông tóc nào, ánh mắt nhìn vào cái hố phía trên đầu.
Sắc mặt lúc trước vẫn còn đang lạnh lùng, giờ đây đã quay trở lại với Chu Thái hòa ái như mọi khi, dở khóc dở cười âm thầm nói.
“Chà… hơi quá tay rồi”…