Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Dân Chuyển Chức : Ta Thành Vong Linh Thích Khách

Chương 31: Thắp Sáng Trời Đêm, Phần Thiên Phượng Hoàng.




Chương 31: Thắp Sáng Trời Đêm, Phần Thiên Phượng Hoàng.

Kujou q·uân đ·ội doanh trại, bên trong tại phòng chỉ huy.

Có một vị độ tuổi trung niên nam tử, đang cùng với các quân nhân vào các lão sư từ Thiên Nam quốc đang cùng ngồi dọc theo một cái bàn họp lớn.

Mà lúc này đứng ở đầu bàn họp, một vị binh sĩ đang tiến hành báo cáo.

“Thưa Rao Đại Tá, theo tin tức vừa nhận được từ bên trên, đã điều tra được nguồn gốc của Biến Dị Hải Thú quái vật”.

“Đây có thể là do có bàn tay của Thâm Uyên Ác Ma nhúng vào thông qua các Thâm Uyên gián điệp”.

Vị trung niên nam tử kia, chính là Rao Đại Tá, chỉ huy của Kujou q·uân đ·ội doanh trại.

Rao Đại Tá nghe xong, lông mày cau lại, nhãn quan không nhịn được toát ra sự tứ giận bên trong.

Thâm Uyên gián điệp, bắt nguồn từ 2 cái loại người, thứ nhất chính là mất đi niềm tin vào nhân loại, thật sự coi lấy Thâm Uyên Ác Ma là thần linh giáng thế, bắt đầu mù quáng tôn thờ Ác Ma, theo Ác Ma hiệu triệu.

Mà loại người thứ 2, chính là những người mang trong mình tâm địa xấu xa, càng về sau càng bị tha hóa đi, hoặc là không thể kiểm soát được suy nghĩ ác độc bên trong, từ đó dễ dàng để Ác Ma lén vào thao túng, Trịnh Long ở Đại Sơn hội là một ví dụ.

Mà bất kể là loại nào, thì đồng dạng đều làm nhân loại sinh ra chán ghét, căm hận, bởi vì bọn chúng mà Ác Ma mới có cơ hội xâm nhiễm vào nhân loại lãnh địa, mở ra đồ sát giới.

Không ít người vì những cái Thâm Uyên gián điệp này mà đã bỏ mạng, từ dân thường cho đến quân binh, hay là những thiên tài, tiên hiền của nhân loại, trong đó có Vũ Đại Tướng cũng là vì đối đầu với Ác Ma đi ra từ những thông đạo mà Thâm Uyên gián điệp mở ra mới phải hy sinh.

Kể từ ngày hôm đó, Thiên Nam quốc lòng mang cực đại hận thù đối với Thâm Uyên gián điệp, nhiều năm liền sau đó mở ra hàng loạt các cuộc dò thám, càn quét, mới giúp cho Thiên Nam quốc ngày nay ổn định hơn rất nhiều.

Mà so với Thiên Nam quốc hụt hơi hơn trên mặt thực lực chức nghiệp giả Hừng Đông quốc, lại không may mắn như vậy.

Tại quốc gia này, Thâm Uyên gián điệp vẫn đang âm thầm hoạt động, mà Hừng Đông quốc chỉ với công nghệ phát triển vượt bậc, không đủ sức để có thể thanh tẩy quốc gia quyết liệt như Thiên Nam quốc.

Đúng lúc này, lại có thêm một binh lính nữa tiến vào.

“Cấp báo ! Rao Đại Tướng, chúng ta vừa phát hiện có dấu hiệu xuất hiện của quái vật cấp cao hơn”.

“Số liệu thu được, trung bình quái vật cấp độ là 60”.

Rao Đại Tá âm trầm, “Nhóm quân chủ lực đâu, bọn họ còn bao lâu nữa mới về”.

“Thưa Đại Tá, theo tình hình hiện tại, 1 giờ nữa quân chủ lực mới có thể quay lại đây”.

Rao Đại Tá nghe thấy vậy, thần sắc trở nên khó coi.

Tuy rằng nắm giữ chức vụ Đại Tá, thế nhưng bởi vì là nhóm quân được đặt bên trong địa phận nhân loại, vì thế cấp độ của hắn không cao như các Đại Tá ở bên phía Nguyên Chiến Trường, hiện tại chỉ có cấp 50.

Lúc này đây nhân lực đang ở mức độ vô cùng khó khăn.

Các vị lão sư cấp 70 trở lên lúc trước mới tiến tới đây thì lúc này đã tiến qua các thành phố khác nguy cấp hơn để yểm trợ, nào có ngờ bây giờ mới là thời điểm Kujou thành phố cũng tương tự vô cùng nguy cấp.

Mà khoan đã !

Rao Đại Tá mới vừa nhớ ra cái gì, không khỏi nhìn qua bên phải mình, một nam thanh niên vẫn đang bình tĩnh nhìn lấy hắn.

Ở trong phòng này, không chỉ có người của q·uân đ·ội thuộc Kujou doanh trại, mà bên cạnh đó còn có mấy cái là của q·uân đ·ội Thiên Nam quốc cũng là qua đây trợ giúp.

Rao Đại Tá lúc này không nhịn được nữa, nhìn lấy thanh niên ngồi ở bên cạnh mình cất tiếng nói, “nhờ ngài”.

Mà người thanh niên kia lắc đầu, “Rao Đại Tá không việc gì phải nhờ, đây là nhiệm vụ của ta”



Ở tại trung tâm Kujou thành phố lúc này.

Khắp nơi đều nằm la liệt xác quái vật và cả… xác nhân loại.

Có thường dân, mà cũng có quân nhân.

Có nam có nữ, có già có trẻ.

Nhóm người lần trước Chu Dương cứu được, có lẽ không phải là nhóm duy nhất bị kẹt ở lại đây.

Đáng buồn rằng, Chu Dương tuy rằng là một trong số hiếm những người có thể sớm tiến vào sâu bên trong thành phố, thế nhưng bấy nhiêu đó là không đủ để có thể giải cứu kịp thời những người bị bỏ lại.

Trong không khí mùi máu tanh nồng nặc bay trong không khí, trên đường lớn một số nơi đều đã bị nhuộm đỏ.

Chu Dương vẫn như cũ, liên tục chém g·iết quái vật, chưa từng có lấy một giây phút nào ngừng nghỉ, phía xa Chiến Tranh liên tục đánh ngã những con quái vật to lớn, trong khi Xâm Lược ở tại một tòa nhà cao tầng phía sau thì không ngừng xả ra những mũi tên ánh sáng.

Phía trước có Chiến Tranh chặn bớt áp lực, phía sau lại có Xâm Lược hỗ trợ bọc hậu, Chu Dương càng g·iết càng hăng.

Tử Vong chi khí từ Tử Linh Huyền Kiếm tỏa ra mạnh mẽ, đối với người khác có thể gây sợ hãi mà lùi bước, nhưng đối với Chu Dương thì lại như thuốc kích thích, khiến cho cơ thể hắn không biết mệt mỏi là gì.

Có lẽ Chu Dương đắm chìm trong trận tàn sát, không hề biết rằng mình chính là người tiến vào sâu nhất trong lòng quái vật từ khi nào.

Uỳnh ! Uỳnh !

Lúc này mặt đất đột nhiên truyền đến từng trận chấn động, khiến cho Chu Dương đang hăng máu cũng phải dừng lại chú ý đến.



Xâm Lược và Chiến Tranh như cảm thấy có điều gì không đúng, ngay lập tức tụ hợp lại bên người Chu Dương.

“Chủ Nhân, có một con quái vật rất to lớn đang tiến về đây” Xâm Lược thông báo cho Chu Dương.

Bởi vì sở hữu Thiên Lý Nhãn, Xâm Lược sở hữu một tầm nhìn vô cùng rộng lớn, từ đó đã thay thế nhiệm vụ trước đây của Chiến Tranh, trở thành cỗ máy thông tin cho Chu Dương.

“Nó rất mạnh, Chủ Nhân, theo cảm giác của thần, nó phải tương đương với cấp 50 hoặc hơn, thần đề nghị nên rút thôi” Chiến Tranh dựa vào khả năng cảm nhận cực tốt của mình, rất nhanh đưa ra phán đoán.

Chu Dương nghe thấy vậy, thần sắc hơi trầm xuống.

Có điều… Chu Dương trong đầu lại vô tình nảy sinh cái ý nghĩ, trái tim dường như nhận được cái suy nghĩ này kích thích mà đập nhanh lên.

“Nếu một mình ta thì không thể, vậy nếu là cùng Xâm Lược và Chiến Tranh một chỗ phối hợp đánh g·iết nó thì sao ?”.

Chu Dương nghĩ một hồi, làm ra quyết định.

“Không, phía sau vẫn còn có dân thường chưa có trở về kịp thời, ta sẽ không đi đâu cả” Chu Dương bước lên phía trước, tay vẫn nắm chặt Tử Linh Huyền Kiếm, ánh mắt nhìn về phía trước nơi sự rung chấn đang dần truyền đến ngày một rõ rệt.

Nếu là đối với Chu Dương của những ngày vừa mới lựa chọn chuyển thành Thích Khách chức nghiệp thời điểm, có lẽ hắn đã không có làm ra quyết định có phần liều lĩnh thế này.

Thế nhưng quá trình phát triển của Chu Dương đã nhảy ra biến số, khiến cho tâm lý Chu Dương bắt đầu có sự thay đổi.

Hắn có được Chiến Tranh, về sau có Xâm Lược, những người mà hắn có thể đặt niềm tin vào, những người mà sẵn sàng cùng một chỗ với hắn đi vào chỗ c·hết.

Hắn biết được sự thật về cha và mẹ, người đã không có lấy nửa giây chần chừ chấp nhận hi sinh để bảo vệ nhân loại.

Hắn tìm được những người bạn, những người cũng đang ở những nơi khác cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn giống như hắn bây giờ, để một ngày tương lai đứng lên thủ hộ lấy nhân loại.

Hắn thấy được tại nơi đây, những người dân vô tội, không được may mắn trở thành Chiến Đấu loại chức nghiệp giả như hắn, bất lực chờ mong sự cứu rỗi từ người khác, bất lực nhìn lấy người thân của mình ra đi.

Chu Dương nhìn lấy xung quanh, nhận ra một điều mà hắn đã quên, đó là nhìn và cảm nhận từ góc độ của người khác.

Đứa trẻ lớn lên trong vòng tay của gia đình, sẽ không thể hiểu được nỗi đau của đứa trẻ mồ côi lớn lên mà không có tình thương của cha mẹ.

Ngược lại, đứa trẻ mồ côi kia lại không thể nào thấu rõ nổi đau mất đi người thân của đứa trẻ phải chứng kiến cha mẹ chúng vì bảo vệ chúng mà bỏ mạng.

Chém g·iết trên chiến trường, Chu Dương không chỉ lướt qua những cái xác khổng lồ vô hồi của đám quái vật, hắn còn lướt qua những mảnh đời, những mất mát, những đau thương rải rác ở toàn bộ nơi đây.

Chính những điều đó đã làm Chu Dương một lần nữa thay đổi cách hắn suy nghĩ.

Ban đầu Chu Dương muốn mạnh hơn là vì chấm dứt cuộc chiến của Nhân Loại và Ác Ma.

Về sau là vì báo thù, báo thù cho cha mẹ hắn đã bỏ xác tại Thâm Uyên lãnh địa bên trong.

Mà bây giờ là vì thủ hộ, thủ hộ nhân loại, người thân, bạn bè, đ để cho họ không phải chịu lấy nổi đau như những con người xung quanh này, để cho không một ai phải chịu nổi đau như hắn đã từng trải.

Tâm lý xác định, Chu Dương càng khao khát nhanh chóng mạnh mẽ hơn nữa.

Mà muốn mạnh lên một cách nhanh chóng, chiến đấu vượt cấp là điều Chu Dương buộc phải làm.

Xâm Lược và Chiến Tranh lúc này đương nhiên có thể nhìn ra sự thay đổi bên trong Chu Dương, dõi theo bóng lưng của Chu Dương, không hẹn mà cùng quay qua nhìn nhau, trong mắt đôi phương thấy được một tia mừng rỡ.

Chủ Nhân, đang trở về !

“Chủ Nhân, nó tới rồi !” Xâm Lược lên tiếng nhắc nhở.

Uỳnh !

Một v·ụ n·ổ từ lòng đất nổ ra, công trình xung quanh trước sự rung chấn của nó không chịu được ầm ầm sụp đổ.

Mà cũng không phải chỉ một, mà là có rất nhiều v·ụ n·ổ tương tự như vậy xuất hiện khắp một nửa Kujou thành phố.

Khói bụi tung bay mù mịt, dựng lên một bức tường cát bụi khổng lồ.

Gào !!!

Từ bên trong làn khói, một đạo thú hống phát ra, tạo ra một đợt sóng đánh tan khói mù xung quanh đi.

Khói bụi tan mất, để lộ ra một cái thân ảnh khổng lồ.

Một tôn quái vật to lớn, thân cao hơn 70m xuất hiện.

Nó mang một cái đầu ngựa, lại sở hữu một cái đuôi cá to lớn.

Thân hình nửa trên là ngựa, nửa dưới là cá, cực kì quái dị, hai chi trước mang lấy cặp móng sắt nhọn như sói, hai chi sau lại là cặp vây khổng lồ.

Ở phía trên đầu của nó còn có sự xuất hiện của một cặp sừng đều dài đến cả 10m.

Chứng kiến một đối thủ nặng kí, lần này Chu Dương mới sử dụng thăm dò thuật.

-Hải Long Mã-



-Cấp bậc : 56-

-Lực lượng : 56000-

-Tinh thần : 50000-

-Tốc độ : 54000-

-Thể chất : 65000-

Toàn bộ thuộc tính đều phá 5 vạn !

Nhìn xong đống chỉ số, Chu Dương sắc mặt khó coi, ngay lập tức đổi ý.

Dẹp, bản thân chỉ số so với nó 1/10 còn chưa tới, còn muốn đánh ?

Vượt cấp khiêu chiến để mạnh lên thì tốt, còn để t·ự s·át thì thôi bỏ.

Kiên định và chiến ý mấy giây trước còn đang hừng hực, bây giờ ngay lập tức lật mặt.

Mà điểm này cũng là bị Xâm Lược và Chiến Tranh nhìn thấy.

Mặc dù không thấy ngũ quan mặt mũi, cũng có thể biết được Xâm Lược và Chiến Tranh thần sắc lúc này dở khóc dở cười.

Quên đi, Chủ Nhân còn chưa trưởng thành đâu.

Ngay lập tức nhận ra vấn đề, Chu Dương nhanh chóng thu hồi trở về Xâm Lược cùng Chiến Tranh, cố gắng không tạo ra động tĩnh lặng yên rời đi.

Lấy tốc độ của Hải Long Mã, Chu Dương nếu là có bung hết toàn bộ khả năng cũng không chạy được, vậy nên chỉ có thể cố mà không khiến cho Hải Long Mã chú ý dần dần rời đi.

Đáng tiếc là không dễ như vậy.

Đừng quên chỉ số tinh thần của Hải Long Mã cũng là 50000, làm sao có thể không cảm nhận được thăm dò thuật ?

Nó nhìn thấy Chu Dương, nộ hống một cái, đồng thời cự trảo hướng gần phía Chu Dương đập mạnh xuống.

Mặc dù khoảng cách phải xa cả 200 gần 300m, thế nhưng bởi vì chênh lệch cấp độ quá nhiều, chỉ bằng xung kích sinh ra từ đòn vừa rồi cũng đủ đả thương Chu Dương.

Chu Dương chịu đến tác động từ cú đập kia, sau lưng một đạo lực chấn đánh mạnh vào, làm Chu Dương như con kiến yếu ớt bị thổi bay đi.

Ầm !

Chu Dương cả người đâm xuyên qua cả một cái tòa nhà, sau đó lại tiếp tục bay xa cả trăm mét, va đập lăn lộn trên mặt đất, tạo thêm vài cái lỗ thủng trên bề mặt mới dừng lại.

Khụ !

Cố gắng trong đau đớn nâng người dậy, Chu Dương không nhịn được phun ra một ngụm máu to.

“Chơi… ngu rồi… biết vậy đã… chạy từ sớm”

Cố gắng gồng người bò ra khỏi cái hố đất, Chu Dương liền kiệt sức không thể di chuyển.

Cảm nhận một lần cơ thể, Chu Dương mới nhận ra xương cốt toàn thân còn đúng mỗi một bên tay phải là còn lành lặn, xương cốt còn lại không nói nát vụn, nhưng cũng là vỡ thành mấy khối.

Bên trong cơ quan nội tạng không ngừng xuất huyết.

Ngồi trên mặt đất, bây giờ Chu Dương có muốn nằm ra cũng không được, bởi về đốt sống toàn bộ đã vỡ, không còn có thể điều khiển được thân thể.

Thế nhưng là, Hải Long Mã lại không có bỏ qua cho Chu Dương, nó từng bước dùng hai chi trước nặng nề lết về phía Chu Dương.

“Lần này… t·ự s·át rồi” Chu Dương lúc này chỉ có duy nhất cái ý nghĩ này hiện lên trong đầu.

Chiến đấu quá dễ dàng, làm cho Chu Dương tâm lý bắt đầu sinh ra bành trướng, mặc dù lối suy nghĩ hướng về vượt cấp khiêu chiến không hoàn toàn sai, thế nhưng Chu Dương đã quá chủ quan mà chọn sai đối thủ.

Hải Long Mã một lần nữa dơ cao một chi, muốn một trảo lần nữa vồ c·hết Chu Dương.

Chu Dương đôi mắt một nhắm một mở nhìn về phía trước, thấy cảnh này theo bản năng không nhịn được hai mắt nhắm chặt.



Thế nhưng là, không biết vì cái gì, trải qua cả một lúc rồi, lại không có chuyện gì xảy ra.

Chu Dương lần nữa mở mắt ra nhìn, không nhịn được há mồm kinh ngạc.

Chỉ thấy phía trước Hải Long Mã, lúc này toàn thân không biết bị từ đây xuất hiện mấy thân gỗ thụ to lớn, không ngừng càng lúc càng ôm chặt lấy toàn bộ cơ thể nó.

Thậm chí một bên trảo đã dơ cao, cũng bởi vì đám này gỗ hạn chế mà không thể hạ xuống.

Đang lúc Chu Dương còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, một bàn tay mềm mại đặt lên vai của hắn.

Từ bàn tay truyền ra một đạo năng lượng kì lạ màu xanh lục, thẳm thấu đi vào bên trong cơ thể Chu Dương.

Chu Dương nhìn đến đây, ngay lập tức biết được cái gì đang xảy ra.

Hắn đang được chữa trị !



Quay đầu nhìn ra bên phải phía sau, Chu Dương mới thấy được bàn tay này chủ nhân.

Thiên Nam quốc quân phục !

Đó là một nữ nhân xinh đẹp, gương mặt hồng hào nồng đậm sức sống, làn da trắng bóng mềm mại, mắt thủy môi nhỏ, toát lên một vẻ gần gũi thân thiện, đang mỉm cười nhìn lấy hắn.

Nàng một tay đặt trên vai phải của hắn, một tay còn lại phát ra lục sắc quang mang, hướng về phía Hải Long Mã.

Đúng vậy, chính là nàng đã cứu Chu Dương một mạng.

Nữ nhân nhìn thấy Chu Dương nhìn lại phia mình, gương mặt mỉm cười hiền hòa, nói “Không sao rồi, còn lại chúng ta sẽ lo”

Gáy !

Nàng vừa dứt lời, từ trên bầu trời truyền đến một tiếng gáy kinh thiên động địa.

Một đạo ánh sáng màu vàng cam rực rỡ không biết từ lúc nào xuất hiện trên không trung.

Cả một bầu trời lúc này đã tối sập từ bao giờ, bấy giờ lại một lần nữa tỏa sáng, như ngày đêm đảo lộn đồng dạng vậy, mà nguồn sáng chính là thứ ở ngay bên trên Chu Dương và nữ nhân kia.

Chu Dương ánh mắt bởi vì ánh sáng chói lóa, mắt không nhịn được híp lại mới có thể nhìn được bên trong thứ kia.

Là một người !.

Thứ phát ra ánh sáng mạnh mẽ kia là một thân ảnh nhân loại.

Chỉ thấy nhân loại này sau lưng mọc ra hai cái to lớn làm từ hỏa diễm đôi cánh, phía sau hông người đó còn phất phới mấy cái đuôi lửa.

Người kia đưa tay lên, chỉ về hướng Hải Long Mã phía trước kia.

Chốc lát sau, chỉ thấy từ tay người đó phóng ra một đạo hỏa diễm to lớn.

Gáy !

Tiếng điểu gáy lần nữa vang lên, đạo hỏa diễm kia tại sau khi ra khỏi cánh tay người kia, ngay lập tức biến thành một cái Hỏa Phượng khổng lồ, bay thẳng về Hải Long Mã.

Ầm !

Một v·ụ n·ổ như cả mấy tấn thuốc nổ bộc phát đáp trên người Hải Long Mã, sau đó kết hợp với cái lồng giam gỗ mục bám lấy trên người Hải Long Mã từ trước của người nữ nhân, không ngừng thiêu đốt Hải Long Mã.

Gào !!!

Hải Long Mã liên tục gào lên trong thống khổ.

Chu Dương bên dưới, bởi vì thương thế khôi phục tốc độ rất nhanh, hai mắt đã chứng kiến hết thấy cảnh tượng trước mắt.

Đây là… sức mạnh của chức nghiệp giả cấp cao sao ?

Mà thân ảnh kia lúc này cũng là chậm rãi đáp xuống trước mặt Chu Dương và nữ nhân kia.

Người đó hơi quay người lại, dù vậy cũng không thể làm Chu Dương thấy rõ gương mặt là ai, chỉ có thể xác định là nam nhân.

Người kia chủ động cất tiếng nói, “Tiểu Thanh, hắn liền nhờ ngươi rồi”.

Nữ nhân kia cũng nở một nụ cười đáng yêu, “Tất nhiên rồi nha”.

Mà Chu Dương sau khi nghe thấy thanh âm kia, thân thể không nhịn được một trận nhẹ run rẩy, thần sắc không thể tin được.

Phải rồi, làm sao lại quên cơ chứ.

Hỏa Diễm phụ thể.

Hỏa Diễm chi dực.

Hỏa Diễm phượng vĩ.

Là Phần Thiên Phượng Hoàng !

Người mang được sức mạnh của Phần Thiên Phượng Hoàng, chỉ có thể là Phần Thiên Pháp Sư.

Người kia đang mặc trên mình cũng là Thiên Nam quốc quân phục a.

Cả Thiên Nam quốc, hỏa diễm pháp sư nhiều vô số kể, nhưng đệ nhất chuyển thời điểm chức nghiệp thăng hoa thành Phần Thiên Pháp Sư, chỉ có một mà thôi.

Và trên hết, cái giọng nói đó, làm sao mà hắn quên.

3 năm qua Chu Dương phấn đấu, những ngày đầu tiêu mục tiêu, chỉ đơn giản là vì tìm kiếm cái giọng nói này mà thôi.

Chu Dương đôi mắt rưng rưng, miệng không nhịn được run rẩy, cố gắng phát ra một chữ duy nhất

“Ca !”

Mà đáp lại Chu Dương, người thanh niên kia xoay mặt lại, một đôi mắt hiền hòa, trìu mến nhìn lấy Chu Dương, hắn mỉm cười nói khẽ.

“Làm tốt rồi, còn lại để ta”…