Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Dân Chuyển Chức : Ta Thành Vong Linh Thích Khách

Chương 13: Bóng Lưng To Lớn




Chương 13: Bóng Lưng To Lớn

”Chủ Nhân !”

”Chủ Nhân !”

”Chủ Nhân, ngài chạy liên tục 1 giờ đồng hồ rồi”

”Hả ?”

Chu Dương nghe thấy Chiến Tranh nhắc nhở, lúc này mới dừng lại.

”Con Ác Ma kia đâu rồi, không đuổi ta nữa à”

”Vì sao nãy giờ mới nhắc ta.”

”Ngài không nghe thần a”

Chiến Tranh toàn bộ quá trình đều như cái bóng bên cạnh Chu Dương, vì thế hắn có thể chứng kiến tất cả tình huống.

”Lúc Chủ Nhân ngài sử dụng toàn bộ kĩ năng chạy đi, con Ác Ma kia đã bị một cường giả nào đó g·iết c·hết”

Chiến Tranh kể lại tất cả những gì chứng kiến được cho Chu Dương.

”Ngự không ? Cấp độ 70 đổ lên, mặc quân phục tay cầm trường thương, đòn t·ấn c·ông còn mang theo lực lượng lôi điện.”

”Có lẽ nào là Đường Đại Tướng ?”

”Không đúng, Đường Đại Tướng hẳn sẽ không trực tiếp xuất hiện ở nơi như thế này đi”

Chu Dương đúc kết thông tin, thế nhưng không thể kết luận, bởi vì hắn hiểu biết quá ít, vì thế phân tích một lúc cũng chẳng khác gì đoán mò.

”Thôi kệ, sống là được, sống được cái gì cũng tốt”

Nói rồi Chu Dương lại tiếp tục đi về.

Lúc nãy cắm đầu chạy bán sống bán c·hết, Chu Dương không biết từ lúc nào đã tiếp cận tới Quan Bình thành phố.

Bước đến cổng thành, vẫn là âm thanh trước đó đã nghe qua của trí tuệ nhân tạo.

-Xác nhận tính danh-

-Có thể vào thành-

Chu Dương bước vào bên trong.

Ở Quan Bình thành phố cổng thành, lúc này xung quanh vẫn như cũ nhộn nhịp, dù cho đã là đêm tối.

Nơi này mở ra là bởi các chức nghiệp giả, cho chức nghiệp giả và vì chức nghiệp giả.

Vì thế chỉ cần có một chức nghiệp giả nào còn hoạt động, cổng thành xung quanh vẫn sẽ luôn hoạt động.

Chu Dương chậm rãi tản bộ, không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

”Rốt cuộc trở về rồi”

Những ngày qua, Chu Dương xin thề là những ngày điên khùng nhất mà hắn từng trải qua từ trước đến giờ.

Hắn đã làm điều mà rất hiếm có học sinh đồng lứa nào có thể tưởng tượng ra được.

Một đường miểu sát quái, bị người khác âm, g·iết ngược lại, đơn xoát phó bản cấp Nguy Hiểm và Địa Ngục, lăn lộn xém chút sứt đầu mẻ chán với một cục sắt to lớn, sau đó lại còn thủ tiêu một nhóm năm người, trong đó còn có một tôn Ác Ma, cuối cùng là trước mắt Ác Ma chạy được.

Mấy cái ngày đêm thôi, Chu Dương sự kiện sợ là trong đám bạn học của hắn còn chưa có ai trải qua một cái.

-Tên: Chu Dương-

-Cấp bậc: 16(5.49%)-

-Lực lượng: 1200-

-Tinh thần: 705-

-Tốc độ: 1200-

-Thế chất: 635-



-Trang bị: Tử Linh Huyền Kiếm, Khuyển Nhân Vương giầy da, Khuyển Nhân Vương áo choàng da-

-Khải Huyền Kỵ Sĩ: 1/?-

-Thiên phú: Tối cường thăng cấp-

-Kỹ năng chủ động: Linh Hồn Tập Kích,Tứ Hợp Kích (2)Thời Khắc Khải Huyền -

-Kỹ năng bị động: Tử Vong Xuyên Phá, Tác Động Bất Chợt(2)-

Cấp độ 16, đã vượt chỉ tiêu để có thể thi vào Hà Đô khu đại học, vì thế Chu Dương không tính đi cày tiếp nữa.

”Chủ Nhân, hai ngày nữa là kì thi đại học của ngài đúng chứ” Chiến Tranh lúc này lên tiếng nói, âm thanh phát ra từ bên vai phải của Chu Dương.

Từ khi phát hiện Chiến Tranh có thể giao tiếp, Chu Dương không biết từ lúc nào đã cùng Chiến Tranh trò chuyện rất nhiều, số câu Chu Dương nói với một mình Chiến Tranh sợ là muốn bằng tổng số câu Chu Dương giao tiếp với tất cả mọi người từ đầu năm đến giờ.

Nói chuyện phiếm không ít, Chiến Tranh cũng biết được không ít về Chu Dương.

”Đúng vậy, không biết hai ngày tiếp theo làm gì đây ?”

Lên tới cấp độ 16, Chu Dương mới nhận ra trước đó tính toán của mình về việc thăng cấp sai lệch số không nhỏ, coi như dùng luôn số ngày còn lại chưa chắc hắn đã lên được cấp độ 17.

Lúc này Chu Dương không có kế hoạch gì cho vài ngày cuối cùng, vì thế hắn đang nghĩ về việc nghỉ ngơi.

”Chủ Nhân, ta biết có một cách có thể mạnh lên mà không cần thăng cấp”

Chu Dương hứng thú, hỏi.”Là….. ?”

……

Trước ngày thi một ngày, tại trước truyền tống trận pháp.

Toàn bộ học sinh sỡ hữu Chiến Đấu loại chức nghiệp đều tụ họp ở nơi này.

Bởi vì ba năm trước chính sách thay đổi, bây giờ các học sinh muốn thi vào cao đẳng, đại học đều phải đến tận trường, bởi vì đảm bảo ổn định trước kì thi quan trọng cho các học sinh, các giáo sư đều sẽ cho học sinh di chuyển đến thành phố của các trường trước một ngày.

Mỗi một vị giáo sư sẽ đảm nhiệm một nhóm khác biệt học sinh, đi đến các trường khác nhau, mà Đới hiệu trưởng chính là cùng Chu Dương và Trần Minh cùng tiến đến Hà Đô khu đại học.

Lúc này Đới hiệu trưởng trong lòng là vô cùng nơm nớp lo sợ,”Đều nói 9 giờ sáng thời điểm tụ họp, vì cái gì hai cái đứa nhỏ này còn chưa tới, sẽ không xảy ra chuyện phút chót đi”.

”Đới hiệu trưởng !”

Vừa dứt lời, Đới hiệu trưởng đã nghe thấy tiếng gọi của Trần Minh từ phía xa.

Tiếng gọi của Trần Minh làm tất cả học sinh cùng lão sư ở đây đều chú ý đến hắn.

Trần Minh như cũ một bộ dạng lạc quan, không tim không phổi, trời có sập ta như cũ vẫn cười.

-Trần Minh ( Hắc Diệt Kiếm Sĩ)-

-Cấp bậc : 15-

“Vậy mà thật sự cấp 15”

”Trần Minh cấp 15, nói rõ đã đủ chỉ tiêu vào Hà Đô khu đại học rồi”

”Nào chỉ có đủ chỉ tiêu, ngươi đừng quên người ta là Hắc Diệt Kiếm Sĩ, bên trong nhóm thần thoại chức nghiệp cũng còn muốn ưu tú”.

”Đúng vậy, chỉ cần Trần Minh biểu hiện tốt, đã định chắc chắn sẽ tiến vào thành công”.

Ở đây không chỉ có các học sinh nhìn thấy bàn tán to nhỏ, mà các giáo sư cũng không ngừng đánh giá lấy Trần Minh.

Trần Minh bước đến bên cạnh Đới hiệu trưởng,”Hiệu trưởng, Chu Dương chưa tới sao”

Đới hiệu trưởng lắc đầu, vẫn không biết tin tức ở đâu,”Hi vọng hắn không xảy ra việc gì”.

Qua thêm một đoạn ngắn thời gian, tất cả các giáo sư khác đều đã mang học sinh mình đi trước, Chu Dương lúc này mới vừa đến.

”Rốt cuộc đã đến” Trần Minh nhìn về phía Chu Dương từ phía xa, bỗng nhiên sắc mặt cau mày, “Hắn thụ thương ?!”

Chu Dương lúc này trên thân băng bó đầy người băng vải trắng, hai bên mặt cũng là đều dán lên mấy cái băng cá nhân.

Đới hiệu trưởng cũng là nhìn thấy, thần tình vô cùng khẩn trương.

Khác với các trường khác chỉ cần thi qua hai cuộc thi đó là lý thuyết và mô phỏng chiến đấu, học sinh muốn thi vào Hà Đô khu đại học còn phải trải qua thêm một thi cuối cùng chính là đối chiến, đây cũng là bài thi chính để lọc ra học sinh phổ thông và chân chính thiên tài.



Chính vì thế nếu Chu Dương thật sự thụ thương, chỉ sợ rằng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến việc chiến đấu.

Đới hiệu trưởng nhìn lấy Chu Dương lúc này đã đến bên cạnh, không khỏi lo lắng,” Chu Dương, ngươi không sao chứ, b·ị t·hương có nặng không ?”

”Đới hiệu trưởng tốt, ta không vấn đề gì” Chu Dương chào hỏi, sau đó ngắn gọn trả lời.

Thật sự mà nói, những thương tổn của Chu Dương chỉ đơn giản là v·ết t·hương ngoài da mà thôi.

Chu Dương rốt cuộc biết được phương pháp của Chiến Tranh là gì.

Hôm qua, cả một ngày trời, hắn cùng Chiến Tranh ở bên ngoài phụ cận thành, tiến hành chiến đấu thực chiến.

Bởi vì bên cạnh Chu Dương nhìn thấy hắn chiến đấu trong phó bản, Chiến Tranh rất dễ dàng có thể nhận ra Chu Dương thiếu khuyết rất nhiều kĩ năng và kinh nghiệm chiến đấu.

Toàn bộ đều là nhờ kĩ năng còng lưng ra gánh, đừng nhìn Chu Dương gặp ai cũng miểu sát liền nghĩ hắn mạnh mẽ, theo đánh giá mà Chiến Tranh, chỉ cần là một người có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, coi như lúc này có chấp Chu Dương một cấp như cũ cũng có thể đánh được.

Vết thương trên người của Chu Dương lúc này chính là do cả ngày hôm qua cùng Chiến Tranh chịu đ·ánh đ·ập.

Cũng may là lấy điều kiện không sử dụng kĩ năng chủ động, cũng như là Chu Dương kiếm được không ít tích phân, qua đó có mua được lượng lớn thuốc hồi phục ở khu giao dịch, bằng không kể cả Chiến Tranh có nương tay thì Chu Dương sợ rằng hôm nay cũng không ra được khỏi giường.

Cũng chính vì như vậy nên hôm nay Chu Dương mới đến muộn thế.

Chu Dương nhìn thấy Đới hiệu trưởng sắc mặt vẫn không ngừng tỏ ra lo lắng cho mình, cũng không nói gì, chỉ đưa ra ánh mắt nhìn lại biểu thị “Tin tưởng ta”.

Trần Minh thì khỏi phải nói, hắn một cái bằng hữu này, đương nhiên tin tưởng lấy Chu Dương.

Khoác bả vai Chu Dương, bổng nhiên giật mình,”Huynh đệ, ngươi cấp 16 rồi ? Làm sao nhanh như vậy”.

Trần Minh thanh âm không giấu được vẻ ngạc nhiên, vừa đủ để Đới hiệu trưởng một bên nghe thấy.

”Cái gì, Chu Dương lên cấp độ 16 ?”

Nhìn qua Chu Dương, Đới hiệu trưởng không nhịn được sử dụng thăm dò thuật.

-Chu Dương (Vong Linh Thích Khách)-

-Cấp bậc :16-

“Thật sự là cấp bậc 16” Đới hiệu trưởng lúc này tuy rằng hơi có chút khó tin, nhưng cũng vô cùng phấn khích.

Hắn là thật sự không hiểu một cái Thích Khách chức nghiệp Chu Dương là lăn lộn làm sao, lại có thể thăng cấp nhanh như vậy, thế nhưng là cũng nhịn được không hỏi tới.

Đều là biết qua, làm chức nghiệp giả thời điểm, bất kì ai cũng có bí mật của mình.

Đới hiệu trưởng không khỏi nghĩ nhiều một chút, biết đâu Chu Dương năm nay cũng giống như Chu Thái cũng có thể cầm được toàn quốc Trạng Nguyên thì sao.

Bình thường Hà Đô khu đại học, các năm có thể nói là không có bất kì một cái Thích Khách chức nghiệp nào thi vào thành công.

Chức nghiệp đặc thù, chỉ với chỉ tiêu xét duyệt đầu tiên là cấp 15 đã đủ để đánh rơi toàn bộ học sinh có chức nghiệp thuộc về Thích Khách.

Thích Khách chức nghiệp con đường đại đa số đều là đầu quân cho q·uân đ·ội.

Cũng chính vì thế mà Hà Đô khu đại học mới dám ra bài thi thứ ba là đối chiến, bằng không chỉ cần một cái Thích Khách thi vào được, liền bài thi đối chiến này đều không cần đánh tranh hạng nhất làm gì.

Thích Khách khó thăng cấp, nhưng bù lại đồng giai đồng cấp đều là vô địch.

Kể cả có là Thích Khách chức nghiệp chuyên về trinh thám thì khi đối chiến một một, Pháp Sư hay Xạ Thủ hay thậm chí là một số cái bình thường Chiến Binh cũng chưa chắc đã đánh thắng.

Nhờ có trong lịch sử nhân loại, thời kì nào cũng có một cái chức nghiệp thuộc về Thích Khách hay lai với Thích Khách làm đỉnh tiêm chiến lực, nhân loại mới có thể chống đỡ với Thâm Uyên Ác Ma đến tận bây giờ.

Muốn đồng giai đồng cấp thắng Thích Khách chức nghiệp, một là siêu đỉnh cấp thiên tài, hai là mấy cái nghiệp lai đặc biệt.

Chính vì thế lấy Chu Dương Thích Khách chức nghiệp lại còn bằng cách nào không biết đạt được cấp bậc 16, có thể nói là Hà Đô thi đại học ba cái khảo hạch coi như là đậu chắc cả ba.

Đối chiến thì khỏi phải nói, lấy Thích Khách chức nghiệp trong 1 tuần cày đến cấp 16, thực lực chắc chắn không yếu, chiến đấu mô phỏng qua dễ dàng, lý thuyết thì càng khỏi phải lo.

Chu Dương đệ nhất thành tích của Quan Bình thành phố không phải là nói chơi.

Bây giờ chỉ cần Chu Dương cố gắng, cộng thêm một chút vận may, toàn quốc Trạng Nguyên không phải là không thể.

Càng nghĩ càng phấn khiến, Đới hiệu trưởng không biết từ lúc nào đã đơ ra một chỗ.



”Hiệu trưởng, hiệu trưởng à, đi thôi”.

Trần Minh một bên mấy lần nhắc nhỏ, còn lấy tay đưa qua đưa lại trước mặt Đới hiệu trưởng mấy lần, Đới hiệu trưởng mới tỉnh lại.

Hắn ho khẽ, ”Chu Dương không có vấn đề gì là tốt rồi, chúng ta đi”.

....

Hà Đô, Lâm gia trang viên.

”Tỷ tỷ, hôm nay Hà Đô muốn đông hơn nhiều, muốn đi cùng ta ra ngoài không” hai thiếu nữ lúc này trong trang viên trò truyện.

Người được xưng tỷ kia, tên gọi Lâm Nguyệt Ngữ, là Lâm gia đại tiểu thư.

Nàng tay cầm tách trà, gương mặt thon gọn, mày liễu cong dài như nét vẽ, đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm đặc trưng của Lâm gia, mái tóc dài ánh màu bạch kim che phủ sau lưng.

Nàng vừa nhấp lấy một ngụm trà, gương mặt mỉm cười nhẹ nhàng nhìn về phía thiếu nữ,”Sao những năm trước không thấy ngươi có hứng thú với nơi đông người, hôm nay lại muốn gọi ta đi dạo rồi”.

Mà thiếu nữ kia, là tiểu muội song sinh của Lâm Nguyệt Ngữ, tên gọi Lâm Nguyệt Linh.

Nàng dáng dấp cùng Lâm Nguyệt Ngữ không sai biệt, có chăng cũng chỉ là mái tóc nàng là màu vàng nhạt, cùng với đó là khí chất toát ra sự hoạt bát, đáng yêu mà không phải là thanh cao, thuần khiết như người tỷ tỷ.

”Năm nay là năm tỷ và ta cùng thi vào Hà Đô khu đại học nha, đi xem một chút cũng là bình thường mà” Lâm Nguyệt Linh tiến đến bên cạnh Lâm Nguyệt Ngữ, ôm lấy tay nàng, không ngừng làm nũng.

Bình thường mỗi khi nàng muốn xin cái gì, đều là dựa theo cách này làm, rất ít khi thất bại qua.

Lâm Nguyệt Ngữ nhìn qua vô cùng cao lạnh, nhưng thật chất lại rất cưng chiều lấy tiểu muội của mình.

Nàng nhìn lấy Lâm Nguyệt Linh hành động, mỉm cười,”Được rồi tiểu nha đầu, ta còn lạ ngươi nữa sao, muốn mượn ta qua mắt gia gia để đi đâu ?”

”Nào có, ta thật sự chỉ muốn ra ngoài chơi mà thôi” Lâm Nguyệt Linh như bị nói trúng cái gì, nhanh chóng tìm kiếm lý do biện minh.

”Nếu ngươi không nói thật, tỷ tỷ liền không giúp được ngươi rồi” Lâm Nguyệt Ngữ trả giá cuối cùng, khiến cho Lâm Nguyệt Linh hiếm hoi phải nhận thua.

”Thật sự là không giấu tỷ tỷ” Lâm Nguyệt Linh thở dài chán chường,”Mấy hôm trước ra ngoài làm nhiệm vụ gia gia giao cho ở phụ cận thành phố Quan Bình, ta có gặp một tên rất thú vị, ta biết được hắn sẽ thi vào Hà Đô khu đại học giống như chúng ta, vì vậy ta đã hẹn trước hôm nay sẽ gặp lấy”.

”Ồ… tiểu Nguyệt Linh vậy mà bị người ta câu dẫn đi rồi” Lâm Nguyệt Ngữ hứng thú nhìn chằm lấy Lâm Nguyệt Linh.

”Nào..nào có, ta chỉ coi hắn là bằng hữu mà thôi, bởi vì lần đó xảy ra chút chuyện, hắn lúc đó đã giúp đỡ ta không ít.”

Lâm Nguyệt Linh lần nữa bị nói trúng, nhất thời giật mình, nếu như để ý kĩ có thể thấy gương mặt có chút ửng đỏ, hiển nhiên là Lâm Nguyệt Ngữ nói không chênh lệch đi đâu.

Hai ngày trước, gia gia của các nàng giao có giao cho Lâm Nguyệt Linh một cái nhiệm vụ tiến nhập vào phó bản ở phía tây Quan Bình thành phố.

Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, Lâm Nguyệt Linh vừa bước ra khỏi phó bản, liền nhận được tin tức xung quanh có xuất hiện khí tức lan tràn của Ác Ma.

Mọi người lúc đó nhận được tin tức đều chạy tán loạn, rất nhiều quái vật trong dã ngoại bị ảnh hưởng bởi khí tức của Ác Ma mà cũng trở nên điên cuồng.

Lâm Nguyệt Linh vừa nhận được tin tức xong, ngay lập tức rời khỏi nơi đó, thế nhưng giữa đường gặp phải một bầy quái vật số lượng cực lớn đi ra chặn đường.

Lâm Nguyệt Linh chức nghiệp là Bùa Chú Pháp Sư, điểm mạnh đó là có thể sử dụng kĩ năng của cả Pháp Sư và Thuật Sư, đồng thời kĩ năng của nàng tồn tại dưới dạng bùa chú, có thể vô hạn tích chữ bùa chú, từ đó có được nguồn sát thương dồi dào vô tận.

Thế nhưng đó đồng thời cũng là điểm yếu của Lâm Nguyệt Linh, khi mà bùa chú của nàng sử dụng hết, cần phải mất một khoảng thời gian để tạo ra cái mới.

Thời điểm đó lại là vừa lúc Lâm Nguyệt Linh vừa sử dụng hết tấm bùa chú cuối cùng trong phó bản, khiến cho nàng lúc bấy giờ không có cách nào chống đỡ một bầy trăm con b·ạo l·oạn quái vật.

Vào giây phút Lâm Nguyệt Linh tưởng rằng mình đã xong, thì lúc này từ đâu nhảy ra trước mặt nàng một người thanh niên.

Người thanh niên này trên lưng vác lấy đại kiếm, toàn thân cao lớn.

Lâm Nguyệt Linh rất nhanh có thể nhận ra chức nghiệp của người phía trước này.

Đại kiếm to lớn, màu đen nặng nề, đây chính là đặc điểm của Hắc Diệt Kiếm.

Người thanh niên này là mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện trở lại Hắc Diệt Kiếm Sĩ.

Hắn một thân cao 2m, che chắn trước mặt Lâm Nguyệt Linh cả người chỉ có 1m68, một người đứng trước đối đầu với hơn trăm cái quái vật đang điên cuồng lao đến, không một chút nào có ý định lùi bước.

Hắn một kiếm chém ra, đẩy lui mấy chục con quái một lúc, đôi khi một kiếm bổ ra, còn có v·ụ n·ổ ầm vang, g·iết c·hết không ít quái.

Âm thanh to lớn kinh khủng, thế nhưng Lâm Nguyệt Linh không hiểu vì cái gì lúc này lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Nổ lớn chấn động, huyết tinh nồng nặc, quái vật điên cuồng, thế nhưng đứng sau tấm lưng to lớn kia, nàng không cảm nhận bất kì thứ gì nguy hiểm, như thể chỉ cần ở sau người này, nàng chắc chắn sẽ an toàn.

Không biết qua bao lâu, đám quái đã toàn bộ b·ị đ·ánh g·iết, người thanh niên kia toàn thân toát ra thăng cấp quang mang, toàn bộ thương tích đều được chữa lành.

Hắn mới quay lại,”Bạn học, ngươi không sao chứ”

Mà Lâm Nguyệt Linh lúc này, không biết từ khi nào, xuân tâm đã nở !

Kể từ đêm hôm đó, nàng đã không cách nào quên được khung cảnh tấm lưng cao lớn ấy vì mình mà che chắn phía trước….