Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Dân Chuyển Chức : Ta Thành Vong Linh Thích Khách

Chương 14: Lần Đầu Gian Lận.




Chương 14: Lần Đầu Gian Lận.

”Ta muốn đi về” Chu Dương khoanh tay nhìn lấy Trần Minh, lúc này cả hai đang đứng ở trước cổng khu giao dịch cổng thành ở Hà Đô.

Ở mỗi môt tòa thành trên khắp Thiên Nam quốc, mỗi bốn hướng Đông, Tâ, Nam, Bắc đều sẽ có cổng thành đi ra, mà ở mỗi cửa thành đều sẽ có một khu giao dịch ở cổng thành dành cho chức nghuêpj giả.

Quan Bình thành phô cũng như vậy, mà Hà Đô cũng à như thế.

Chỉ khác ở chỗ, khu giao dịch của Hà Đô so với Quan Bình thành phố muốn to hơn nhều lăm.

Sau khi truyền tống đến Hà Đô, Đới hiệu trưởng liền đi thay Chu Dương và Trần Minh đi đăng ký hồ sơ thi, mà Chu Dương cùng Trần Minh thì bây giờ có thể tự do đi dạo.

Bởi vì Đới hiệu trưởng đã đặt sớm khách sạn từ trước, đồng thời Chu Dương vẫn còn lo lắng vụ việc Đại Sơn hội, vì thế không hề muốn ra ngoài đi dạo tí nào cả.

Thế nhưng là Trần Minh lại cứ nằng nặc đòi Chu Dương cùng đi với mình.

”Huynh đệ, lần này là thật sự cần ngươi giúp đỡ mà, nếu không một mình ta chống đỡ sợ là không nổi đâu” Trần Minh hiếm thấy tỏ ra lo lắng, không biết là vì chuyện gì.

”Vì sao ? Nếu ngươi không nói ta liền đi về” Chu Dương dứt khoát nói.

Trần Minh lúc này thở dài, cũng không giấu diếm, kể về đêm mấy hôm trước bản thân cứu được một cái thiếu nữ, về sau hỏi mới biết được nàng là từ Hà Đô tới phụ cận Quan Bình thành phố làm nhiệm vụ gia tộc, về sau hắn cùng nàng hẹn với nhau hôm nay sẽ ở đây gặp mặt.

”Ngươi câu dẫn gái nhà lành ?”

Chu Dương bất ngờ, Trần Minh tên này xưa đến nay cũng không phải vì là bằng hữu của mình mà không tiếp xúc với những người khác, thế nhưng là tên không tim không phổi này lại chưa từng phát sinh qua cái gì quan hệ với bất kì một bạn học nữ nào trong trường cao trung, bây giờ lại có một cái hẹn ước với một thiếu nữ xa lạ.

Chu Dương nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng cũng đồng ý với Trần Minh.

Đêm đó qua lời kể của Trần Minh, Chu Dương liền hiểu được sự việc không nhiều thì cũng ít có nguyên do từ mình, thôi thì coi như cùng Trần Minh đi cũng được.

Dù sao Trần Minh tên này cũng là một cái người tốt, từ xưa đến nay Chu Dương chỉ có một mình Trần Minh làm bằng hữu, lúc này bằng hữu nhờ vả cũng không thể đến mức mình không quan tâm đến.

Đợi qua thêm một đoạn thời gian.

”Tới rồi !” Trần Minh bổng nhiên khẩn trương lên, Chu Dương thì một bên vẻ mặt khinh bỉ, tên này xưa nay không sợ gì, bây giờ lại căng thẳng vì một cô gái.

Phía bên kia, Lâm Nguyệt Ngữ cùng Lâm Nguyệt Linh lúc này cũng vừa mới tới nơi.

Vẻ ngoài của các nàng không khỏi khiến cho mọi người đều chú ý tới.

Một thanh cao khó chạm tiên nữ, một đơn thuần đáng yêu tinh linh.

”Là Lâm gia hai vị tiểu thư”

”Hai tiểu thư của Lâm gia vì sao lại đến nơi này”.

Đám người xung quanh không khỏi tò mò nhìn theo hai người, bất qua chỉ là nhìn theo cũng không có ý đồ gì.



Dù sao đây chính là Hà Đô, nơi an ninh thuộc cấp bậc cực kì cao, hơn thế nữa còn có Lâm gia địa bàn cũng là ở nơi này.

Lâm gia chính là gia tộc của Lâm đại tướng, hiện vẫn còn đang tại vị trong q·uân đ·ội, người bình thường muốn đắc tội Lâm gia, sợ là một trăm cái mạng cũng không đủ cho Lâm Đại Tướng một cái hắt hơi.

”Nguyệt Linh, ở phía bên này” Trần Minh đưa tay ra hiệu, hướng về phía hai thiếu nữ gọi.

”Minh ca, ngươi tới rồi” Lâm Nguyệt Linh một mặt tươi cười, tay kéo Lâm Nguyệt Ngữ đi qua.

Nghe thấy hai người gọi nói, Chu Dương và Lâm Nguyệt Ngữ không hẹn mà cùng trợn tròn mắt nhìn về phía bên cạnh mình.

”Vậy mà dám bảo là không câu dẫn”.

”Vậy mà dám bảo là không bị câu cẫn”.

Lâm Nguyệt Linh tiến tới, chủ động nói,”Minh ca, ta cũng mang tỷ tỷ ta tới, nàng gọi Lâm Nguyệt Ngữ, là tỷ tỷ song sinh của ta”.

Lâm Nguyệt Ngữ lúc này cũng chào hỏi, “Ta đã nghe Nguyệt Linh nói qua sự việc lần trước, cảm ơn ngươi ngày hôm đó đã ra tay cứu nàng”.

”Không có gì, ta cũng chỉ là vô tình mà thôi” Trần Minh cười nói,”Bên cạnh ta người này là bằng hữu thân thiết của ta, gọi là Chu Dương”.

Chu Dương cũng đồng dạng gật đầu, “Chào”.

Rất ngắn gọn, lạnh nhạt, thế nhưng Chu Dương chính là như vậy, không thích nói chuyện, đặt biệt càng là với người lạ, mở miệng nói được một câu như vậy đã là vì nể mặt mũi của Trần Minh là bằng hữu.

”Các ngươi đừng để ý, hắn vốn chính là như vậy, không thích nói chuyện.” Trần Minh lại lên tiếng giải thích.

”Không sao, tỷ tỷ của ta bình thường cũng là rất ít giao tiếp” Lâm Nguyệt Linh lại bồi vào thêm, nhìn qua có thể thấy nàng cùng Trần Minh có vẻ rất hợp cạ với nhau.

Mà Chu Dương và Lâm Nguyệt Ngữ, vô tình lúc này lại đối mặt nhau.

”Ta gặp nàng ở đâu rồi sao ?”

”Ta thấy qua hắn ở đâu rồi sao?”

Thật sự mà nói, Lâm Nguyệt Ngữ cho Chu Dương một cảm giác rất kì lạ, cảm giác thân quen khó hiểu, mặc dù hắn có thể cam đoan rằng cả đời mình chưa từng gặp qua ai giống vậy, mà lúc này Lâm Nguyệt Ngữ cũng có cảm giác tương tự.

”Minh ca, ta biết một nơi ở Hà Đô này chơi rất vui, để ta mang các ngươi cùng đi” Lâm Nguyệt Linh giống y hệt Trần Minh, cũng là một bộ dạng không tim không phổi, nói với Trần Minh.

”Tốt, cùng đi thôi” Trần Minh rất nhanh đồng ý.

”Tỷ tỷ, dù sao cũng đã rất lâu chúng ta không ra ngoài chơi, cùng với ta được không ?” Lâm Nguyệt Linh lại lần nữa quay qua Lâm Nguyệt Ngữ.

”Được rồi, ta cũng đi theo vậy”.

Lâm Nguyệt Ngữ cũng không phản đối Lâm Nguyệt Linh, mà Chu Dương thì không đợi đến Trần Minh hỏi, cũng lẳng lặng gật đầu đi theo.

…….



Ở phía trên bầu trời lúc này, có mấy cái thân ảnh đang từ trên quan sát phía bên dưới.

Một người trong đó lúc này cười nói, “Lão Lâm, cháu gái của ngươi coi bộ muốn bị đào bớt một đứa”.

”Muốn mang đi cháu gái ta ? Còn không có dễ dàng như vậy” người gọi Lão Lâm kia lúc này tự đắc nói, thế nhưng trên mặt không giấu nổi vài nét khó chịu.

”Đừng nói là một đứa, nói thật, ta thấy Chu Dương đứa nhỏ này cùng với tiểu Ngữ cũng khá là thích hợp nha” người kia lúc này lại nói tiếp.

”Hừ !” Lão Lâm nghe đến vậy cũng chỉ hừ nhẹ, sau đó, hắn lại nói, “Ta thấy ngươi mấy ngày nay mồm đều lúc nào cũng nói Chu Dương, ngươi có ý định gì với đứa nhóc này sao”.

”Đương nhiên, mấy ngày nay ta quan sát được, Chu Dương so với ca ca hắn trước mắt cũng phải ưu tú hơn nhiều lắm, thậm chí là so với chúng ta, hay là cả đại ca ngày đó cũng đều muốn ưu tú.”

Lão Lâm nghe người bên cạnh nói như vậy, sắc mặt thoáng có chút mất mát, dường như đang nhớ lại cái gì đó.

”Được rồi, chuyện cũng đã qua bao nhiêu năm, đại ca đại tỷ cũng sẽ không trách chúng ta” người kia nhìn thấy Lão Lâm như vậy, cũng là an ủi một câu.

…..

Bốn người Chu Dương đi chơi đến tận tối, lúc này mới chia tay trở về.

Về tới khách sạn, Chu Dương ngay lập tức trở về phòng, sau đó tiến vào trạng thái minh tưởng.

Dù nói qua chỉ là v·ết t·hương ngoài da, sẽ không ảnh hưởng, thế nhưng Chu Dương vẫn muốn đảm bảo bản thân ở trạng thái tốt nhất.

Vừa ngồi xuống, đột nhiên Chiến Tranh cả ngày lặng tăm lúc này lại xuất hiện,” Chủ nhân”

”Có chuyện gì sao” Chu Dương hỏi.

”Về nữ tử lúc sáng, người có mái tóc màu bạch kim, ta cảm thấy người đó dường như có gì kết nối gì với ngài” Chiến Tranh chậm rãi nói.

”Vì sao ngươi lại nói vậy ?” Chu Dương quay lại thắc mắc, quả thật lúc sáng khi nhìn thấy Lâm Nguyệt Ngữ hắn có một loại cảm giác rất kì lạ, có lẽ Chiến Tranh biết được điều gì.

“Thần không dám nói rõ vì sao, rất nhiều kí ức của thần đã bị mất đi, nhưng thần dám khẳng định về việc này” Chiến Tranh giọng điệu rất chắc chắn,”Thần nghĩ nếu có thể ngài nên tiếp xúc gần hơn chút với nàng ta, có thể mai này ngài sẽ biết được cái gì đó”.

Chu Dương nghe thấy vậy, cũng không từ chối, mà cũng chẳng chấp nhận.

Hắn bất chợt nhớ về mấy ngày trước, khi biết được Chiến Tranh có những kí ức bị mất đi, Chu Dương đã có chút suy nghĩ về sự tồn tại của cái hệ thống mà hắn mang theo.

Hệ thống xuất hiện khi hắn thức tỉnh thiên phú, từ đó về sau không còn xuất hiện thêm lần nào, chỉ đến khi cấp 15 hệ thống lại lần nữa nổi lên, mang hắn đến gặp Chiến Tranh.

Hệ thống này, dường như không chỉ đơn giản như cái tên là tăng cường.

”Hệ thống cái hố này, càng ngày càng sâu không lường được” Chu Dương âm thầm suy nghĩ, rồi sau đó cũng thôi, hiện tại bản thân còn chưa đủ tới khả năng để có thể biết được nhiều.



Người quá thông minh hiểu biết, sống không được lâu.

Đạo lý này Chu Dương rõ, vậy nên cũng không quá vội vàng tìm kiếm lời giải, vứt hết mọi chuyện sang một bên ngồi xuống tiến vào trạng thái minh tưởng.

…….

Sáng hôm sau, bắt đầu tiến vào kì thi đầu tiên, phần thi lý thuyết.

Chu Dương tỉnh dậy, đi xuống làm nhẹ một điểm đồ ăn sáng, sau đó cùng Trần Minh và Đới hiệu trưởng tiến đến trường thi.

Bởi vì các chính sách thay đổi buộc học sinh phải đến tận nơi thi, số lượng học sinh ngày hôm nay ở Hà Đô là cực kì đông.

Để Đới hiệu trưởng ở phía ngoài trường thi, Chu Dương cùng Trần Minh đều cùng nhau tiến vào.

Bên trong trường thi, là một cái thiết kế gần giống như một cái rạp hát, chỉ có điều diện tích của nó có lẽ phải rộng bằng gấp bốn lần cái sân vận động trong kí ức kiếp trước của Chu Dương, sức chứa có thể lên đến cả hàng chục triệu người.

Chu Dương cùng Trần Minh đến cũng không phải quá sớm, bên trong số lượng học sinh đã chiếm hết một nửa.

Theo như thông tin được công bố ra, năm nay đăng ký vào Hà Đô khu đại học, số lượng học sinh phải lên đến hơn một triệu học sinh.

Thế nhưng Hà Đô khu đại học lại chỉ tiếp nhận có một nghìn học sinh vào học, vẫn như mọi năm, tỉ lệ chọi là cực kì gay gắt.

1:1000, chỉ có 0,001% được tiến vào.

Thế nhưng càng khắc nghiệt hơn đó là, ở cả ba phần khảo hạch, chỉ có phần hai là bắt đầu chân chính chọn lọc học sinh, còn ở phần thi lý thuyết này chỉ đơn giản là đánh giá sơ bộ năng lực phân tích ở học sinh mỗi năm mà thôi.

Dù sao dám thi vào đây có ai lại không phải là thiên tài ở cao trung, trong lịch sử chưa từng có học sinh nào là bị loại ở phần thi lý thuyết này cả.

Chu Dương và Trần Minh mỗi người riêng phần mình tiến về vị trí thi, trải qua thêm nửa tiếng, khi số lượng học đã đủ, kì thi lúc này mới được bắt đầu.

Chu Dương rất nhanh cầm lên đề thi, đọc qua một lượt.

Ở bài thi này, được chia làm hai phần thi khác nhau, phần đầu tiên chính là các câu hỏi trắc nghiệm về mảng lý thuyết, mà phần tiếp theo chính là về lý luận xử lý tình huống.

Muốn trở thành một cường giả, khả năng xử lí tất nhiên là bắt buộc phải có, mà không chỉ khả năng xử lí ở góc độ bản thân mà còn phải là dưới góc độ của những chức nghiệp khác.

Có câu nói rất hay, ”BIết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Bài thi này chính là để đánh giá khả năng hiểu biết về các chức nghiệp khác của cá nhân, từ đó đưa ra phán đoán hợp lý trong các loại tình huống.

Hơn thế nữa, có không ít câu trong này là ở góc độ trên chiến trường, qua đó có thể tìm kiếm những người có nhãn quan chiến thuật tốt, từ đó để cho q·uân đ·ội âm thầm bồi dưỡng.

Ở phần này mới là bài thi chính của phần thi lý thuyết hôm nay.

”Chủ nhân, ở mục này thay vì rút lui, ta có thể lợi dụng tốc độ, sau đó tiến hành du kích”

”Còn ở chỗ này, nếu trên chiến trường thật sự sẽ rất khó để quay trở về kịp thời, thay vào đó nên tiến công chặn ngang viện quân của địch trao trao đổi thương tổn sau đó quay lại phối hợp với viện binh đồng minh tiến hành thế họng kìm.”

Chu Dương nghe Chiến Tranh nói, mặt lúc này dở khóc dở cười, muốn nói cái gì thì lại Chiến Tranh phủ đầu trước,”Ngài không cần phải lo lắng, thần tuy mất nhiều kí ức nhưng kinh nghiệm chinh chiến vẫn còn đó”.

”Thần là thanh kiếm, là cánh tay phải của ngài, chiến trường của ngài cũng là chiến trường của thần”.

Cứ như vậy, Chiến Tranh một bên chỉ dẫn, mà Chu Dương một bên làm tiếp bài thi.

Buồn cười ở chỗ, đây là lần đầu tiên Chu Dương g·ian l·ận, thế mà lại không hề bị phát hiện dù cho có hàng trăm nhị truyển cấp 70 lão sư bay lòng vòng ở trên đầu.