Chương 72: Quẩy tới bến (2).
Chương 72: Quẩy tới bến (2).
Sau 1 phen lặn lộn trong rừng, Vũ cuối cùng cũng thoát khỏi nơi nguy hiểm đấy.
Trên người cậu không hề thiếu đi các v·ết t·hương, thậm chí có 1 số là điểm yếu huyệt. Nhưng bằng 1 cách nào đó cơ thể của Vũ đang tự động chữa trị các v·ết t·hương, lỗ thủng trên người cấp tốc khép lại.
Sau vài bước đi, cơ thể của Vũ đã hoàn toàn hồi phục. Cơ mà khuôn mặt của cậu đã biến thành trắng xám, quần áo thì đã biến thành đống giẻ vụn từ lâu. Cũng may balo của cậu vẫn còn nhanh chóng thay bộ đồ mới, Vũ liền cầm 1 ống đựng dung dịch màu xanh lá nhanh chóng đổ vào miệng.
Sắc mặt cậu liền hồng hào trở lại, thở phào 1 hơi nhẹ nhỏm Vũ mới bắt đầu quan sát địa điểm cậu vừa đặt chân tới. Địa hình nơi này gần như đã bị nguồn Ki từ hầm ngục cải biến hoàn toàn, làm cho Vũ không thể nhận ra hình thù ban đầu của nó được nữa.
''Nơi quỷ quái nào đây, may là thiết bị định vị vẫn còn hoạt động bình thường.''
Vũ liền tiếp tục cuộc thám hiểm của mình, trên đường không thiếu gặp phải những sinh vật từ hầm ngục ra. Có con thì cực kỳ tò mò khi nhìn thấy Vũ, chạy tới ngửi cậu vài phát liền quay đít bỏ đi. Có con thì như hóa điên khi thấy Vũ, lao vào t·ấn c·ông tới tấp.
Với loài sinh vật đầu thì cũng Vũ lấy sổ bút ra ghi chú cùng đánh dấu nơi gặp chúng, còn với loài sau thì 1 là biến thành điểm tích lũy 2 là chạy trối c·hết. Trường hợp 2 gặp nhiều hơn cái đầu, Vũ không ít lần phải tiêu hao vật phòng thân mà ông cậu đưa cho để chạy trốn.
Dần dần, Vũ cũng hiểu được quy luật cùng sự nguy hiểm của nơi này.
Nhưng điểm tích lũy của cậu theo đó cũng dần dần tăng lên.
[Điểm tích lũy: +2000]
''Haha! Cuối cùng cũng đủ điểm, nên cho tao 1 cái gì đó hiểu dụng đi không thì bán muốn 2 đứa đấy.''
Quăng ra 1 câu đe doạ hệ thống, Vũ liền không chờ được tiêu hao điểm hối đoái rương đồng:
[Tiêu hao: 1500 điểm linh hồn]
[Bắt đầu rút thưởng hòm đồng]
Vòng quay thưởng từ trên không ập xuống ngay trước mắt cậu, 1 loạt các vật phẩm cùng năng lực xuất hiện chằng chịt trên đấy. Vũ nhìn mà thèm hận không thể c·ướp đoạt hết đống đồ vật trước mắt, cơ mà cậu vẫn còn đủ 1 tia lý trí tranh thủ khấn vái.
Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, kim chỉ không ngừng phát ra tiếng cọt kẹt ngay khi vừa đi qua 1 ô. Trắng, vàng, xanh liên tục lướt qua mắt Vũ theo dõi gắt gao mà không chớp mắt lần nào. Cậu sợ chỉ 1 giây phút mình lơ là bỏ qua, cái hệ thống chó má này liền sẽ chơi cậu 1 vố.
Tốc độ xoay càng lúc càng chậm dần, 1 loạt ô đồ vật mà Vũ cực kỳ muốn đã đi lướt qua. Ngay khi vừa nghĩ lần này lại bị hệ thống scam, thì Vũ liền nhìn thấy 1 ô màu vàng đang từ từ lại gần kim chỉ.
''Hả!!! Vãi cả !#$!@ đúng rồi..đúng rồi..nhích thêm tí nữa đi em...''
Kim càng lúc càng chậm, cuối cùng nó lướt tới ô vàng. Trong cơn cuồng hoang, Vũ không thể nhịn muốn hét lớn 1 phen. Nhưng cậu không biết rằng, cây kim vẫn tiếp tục di chuyển dù cho nó giống như đã dừng.
''Cái đ@o gì vậy! Mày đùa tao à..dừng lại..dừng..''
Mặt Vũ đỏ tới mang tai, cả người cậu nhảy dựng lại 2 tay không ngừng vung vẩy ở không khí như phát tiết sự bất lực của mình. Cuối cùng trong ánh mắt thất vọng, cây kim đã lết qua ô vàng sau đó dừng lại ở phần thưởng màu xanh lá kế bên.
Trắng, xanh dương, xanh lá, vàng, đỏ, tím,!!!!. Đây là cấp bậc phần thưởng mà Vũ biết đến bây giờ, 2 nguồn sức mạnh lớn nhất của cậu là [Thổ thuật] cùng [Dòng máu của người Saiyan] lần lượt rơi vào màu vàng và đỏ. Với cái đầu Vũ còn hiểu được bởi thứ sức mạnh mà năng lực kia mang tới, tưởng tượng chỉ là 1 dị cấp 10 mà Vũ đã có thể vượt cấp khiêu chiến với đám quái vật mạnh hơn cậu 1 cách thường xuyên, nếu cho cậu thời gian đẩy độ thuần thục kỹ năng này thì cậu còn có thể mạnh tới thế nào cơ chứ.
Thì phần thưởng còn lại đối với Vũ đó chính là 1 bảo tàng, thứ tạo nên cơ sở để cậu phát triển. Ai cũng biết người Saiyan khủng kh·iếp tới cỡ nào, dòng máu chiến binh sinh ra để chiến đấu cùng với trạng thái tối thượng super saiyan nếu biết cách phá triển còn có thể vươn tới cấp độ của các vị thần. Càng đừng nói tới Vũ là 1 người lai, được nhận xét là còn mạnh hơn cả những người saiyan thuần chủng.
Vì vậy, theo 1 cách nào đó tương lai của Vũ đã được định sẵn ở thế giới này sẽ là 1 tên cực kỳ mạnh, chỉ là không biết đích đến cuối cùng của cậu là ở đây và Vũ có thể toàn mạng khi đến đó được không.
Mặc dù bất mãn với cách hệ thống chơi mình, nhưng Vũ cũng không dám làm quá căng. Bởi vì cậu biết tỷ lệ hộp đồng mở ra được phần thưởng màu vàng trở lên hiếm như lá mùa thu, hoặc có thể nói là có cl mà mở được. Màu xanh lá đã là thứ tốt nhất mà cái hòm này có thể cho rồi, cho dù kỷ năng mà Vũ đang cực kỳ dựa vào [tâm linh: cấp D] cũng chỉ là màu xanh dương thôi.
[Chúc mừng bạn đã rút được: [Cơn đối vô tận]: cấp D''
Nhìn vào năng lực mới đạt được, Vũ liền có 1 cảm xúc phức tạp, yêu và hận xen lẫn. Năng lực của thứ này có ví như [Hấp công đại pháp] phiên bản cải thiện hơn 1 tí, đó là thay vì có khả năng đột tử do sự xung đột giữa các luồng khí trong kỳ kinh bát mạch. Thì tệ nạn của năng lực này chính là mang tới cơn đói không cho người sử dụng, khiến họ không ngừng tìm kiếm thức ăn cho vào mồm.
Năng lực này cũng có hạn chế là không thể hút được sinh lực của những tên vượt quá cấp độ 9, nghĩa là Vũ hiện tại đã có thể tự tin đối đầu sòng phẳng với 1 tên dị dân cấp độ 9. Cùng với đó là không sợ bản thân tiêu hao quá nhiều Ki trong việc chiến đấu, có thể nói ngoại trừ cái tệ nạn hơi khắm ra thì thứ này đến rất đúng lúc với cậu.
Cuối cùng xét thấy mặc lợi nhiều hơn mặc hại, Vũ liền quyết định sử dụng thứ này.
''Hệ thống tiến hành rút thưởng!!''
Cảm nhận 1 nguồn năng lượng kỳ lạ chạy vào trong cơ thể mình, cùng với đó là cái bụng bắt đầu không kiềm chế được kêu rên. Vũ liền có cảm giác ngứa ngứa ở bên bàn tay phải của mình, như có 1 thứ gì đó muốn mọc ra ở đây nhưng cuối cùng không thể phá được lớp da bên ngoài.
Sau 1 lúc thì cái cảm giác kỳ lạ này cũng biến mất cùng với nguồn năng lượng kia, chỉ còn cơn đói là bắt đầu lớn dần. Vũ nhanh chóng lấy ra 1 bao thức ăn đóng hộp đổ đầy ra đất, không thèm nấu nướng lên mà ăn sống.
Ở ngoài,
Đang tiếp tục quan sát biểu hiện của Vũ, chú của cậu liền cảm thấy hành vi của thằng cháu mình ngày càng khác thường. Lúc nãy không biết bị gì mà mặt đỏ tới tai nhảy múa la hét, bây giờ thì như bị ma đói nhập ăn đồ sống không thèm nấu chín.
''Chị 3 không có dấu mình về bệnh tình của thằng nhỏ chứ, sao có cảm giác thằng nhỏ chuẩn bị làm cái gì đó ngu ngốc lắm nhỉ.''
.....
Tại 1 khu đất trống, nơi đã bị san bằng .
Có 1 nhóm sinh vật có ngoại hình đầu trâu, thân hổ, tứ chi như móng vuốt đại bàng, trên lưng còn có đôi cánh chuồn chuồn đang thong thả gặm nhắm đống cỏ dại mọc dưới đất.
Vũ ở đằng xa chăm chú quan sát đám sinh vật này, miệng thì không ngừng chảy ke.
''Cuối cùng cũng tìm được bọn mày rồi, cả 1 đám ''chuồn trâu'' luôn ông trời nay thương mình dữ. Tiền đang đi dưới đất a!!!''
Cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình, Vũ sử dụng kỷ thuật [Thổ độn] trong [Thổ thuật] tiếp cận đám quái vật, bởi vì trong cuộc hành trình đến giờ Vũ vẫn chưa gặp được 1 nhóm dị nhân nào khác ngoại trừ nhóm người bảo vệ đang âm thầm đi theo phía sau cậu.
Điều này cũng làm Vũ ý thức được, có lẽ cậu đã đánh giá thấp độ nguy hiểm của nơi này. Không chỉ mình cậu mà bên chú của cậu cũng vậy, nhưng khác với Vũ bọn họ đã biết lý do tại sao nơi đây không có nhóm dị nhân khác.
''Con rùa đã di chuyển đến đâu rồi?'' Chú út quay qua hỏi cấp dưới.
''Gần đến quận 3 rồi thưa cậu chủ.''
''Thân hình mập mạp vậy mà di chuyển nhanh phết! Để xem thằng cháu của tôi mất bao lâu để nhận ra bản thân đã bị kéo khỏi thành phố nhỉ?''
Vũ ngày càng tiếp cận đến gần đám sinh vật, cơ mà Vũ đã quá đánh giá cao kỹ thuật độn thổ của mình. Bọn ''Chuồn trâu'' đã để ý tới cái gò đất kỳ lạ đang tiếp cận đến bọn chúng, 1 con tò mò đi tới gần tiếp cận cái gò đất ấy.
''Đ@T bị phát hiện rồi à!'' Đang dựa vào [Giác quan địa chấn] để mò đường, Vũ liền phát hiện có 1 con đang tới gần. Nhớ đến tập tính của loài này, Vũ liền bình tĩnh trở lại.
Đừng nhìn vẽ bề ngoài của chúng giống như vô hại, đám sinh vật này căn bản là 1 lũ điên khát máu. Chỉ cần chui vào lãnh thổ bọn chúng, liền sẽ phải đoán nhận sự t·ruy s·át của bọn này đến c·hết mới thôi.
Cơ mà sừng và chân của bọn này lại là dược liệu cực kỳ quý trong việc chửa bệnh r·ối l·oạn Ki ở trẻ nhỏ, 1 phần sừng với móng chân của bọn này đã là 20 triệu rồi. Ở đây tổng cộng có 8 con, ít nhất cũng bán được trên 300 triệu.
''M@ nó! Chơi thôi.''
Cầu phú quý trong nguy hiểm, Vũ cũng ra tay tàn nhẫn hơn trước. Ngay khi con chuồn trâu vừa lấy móng vuốt đụng vào gò đất, thì cậu đã từ ở dưới nhảy trồi lên 2 tay cầm lấy bàn chân của trâu kia.
[Cơn đói vô tận] ngay lập tức được kích hoạt, Vũ liền cảm giác được nguồn năng lượng Ki khổng lồ từ con quái vật phát ra. Còn cơ thể cậu lại giống như 1 cái máy hút bụi đang từ từ thu nhập lấy nguồn năng lượng khổng lồ ấy, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng chỉ bấy nhiêu ấy thôi cũng đã khiến cho cậu hiểu được độ đáng nguy hiểm của năng lực này.
Bởi bộ phận dùng làm nơi trữ nguồn năng lượng hút vào đã bắt đầu có dấu hiệu quá tải, phần bụng không đánh ra tiếng báo động cùng với đó là cơn đau co thắt bắt đầu xuất hiện.
Cậu phải vội vàng từ bỏ sử dụng năng lượng, và thứ chờ đợi cậu là 1 cái tát đến từ con ''Chuồn trâu'' kia. Nó gầm rú lên 1 tiếng sau đó theo bản năng tung ra 1 đòn quét, khi đã đánh bay được con mồi nó không tiếp tục truy kích như bình thường mà hoảng sợ lùi lại phía sau.
Bởi trong giây phút ngắn ngủi đó, nó đã có cảm giác sinh lực của mình bị sinh vật đằng trước hấp thụ. Thế là nó chỉ có thể gầm rú như phát ra tiếng cảnh cáo cũng như thông báo cho đồng loại của mình.
Vũ sau cơn choáng váng liền bừng tĩnh trở lại, trong đầu không ngừng chửi mắng chính mình vì hành động vô não lúc nãy. Cậu không ngừng cảm tạ trời phật, bởi lần may mắn này của bản thân.
''C·hết tiệt! Mình vội quá, vẫn chưa học được cách điều khiển ki của bản thân đã dùng thứ này. Cũng may chưa có chuyện gì xấu xảy ra.''
Cảm nhận được nguồn năng lượng không cùng nguồn gốc đang bắt xung đột với cơ thể, Vũ vội vàng tập trung tin thần dồn hết nguồn năng lượng này vào bàn tay trái. Cùng với đó là khởi động kỹ năng [Sắc bén] cảm nhận được nguồn năng lượng ngoài luồng kia đang bắt đầu tiêu hao. Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn cứu được.
Rút ra 1 cây rìu khác, Vũ bắt đầu lao vào cuộc chiến. Nguồn năng lượng cậu vừa hút chỉ đủ duy trì từ 1-2 phút [Sắc bén] cậu phải tranh thủ khoảng thời gian này. Còn việc tại sao cậu phải duy trì liên tục mà không phải lúc đánh mới dùng thì do bản thân cậu chưa có khả năng kiểm soát ki trong cơ thể, vì vậy mới dẫn đến sự xung đột giữa các luồng ki nếu bây giờ cậu đình chỉ sử dụng [Sắc bén] thì cơn xung đột kia sẽ ngay lập tức trở lại.
Đám quái vật thì lúc này đều đã bị kích thích cơn huyết tính của mình, điên cuồng gào rú lao vào phía Vũ. Chỉ có con ban đầu bị Vũ hút lấy năng lượng là co đầu lùi về phía sau.
Vũ cũng trở nên điên cuồng, dồn hết sức mạnh vào [Sắc bén] khiến cho luồng sáng bên tay cậu trở nên càng lúc càng rực rỡ.
''C·hết đi!!!!''
Hét to 1 tiếng, câu tung ra 1 đòn chém từ trên xuống. Quang mang đại phát bao trùm con quái vật đang đánh thẳng tới cậu.
''Grúuuuu!!!!''
Con trâu đối diện điên cuồng gào rú trong đau đớn, hơn từ trên trán xuống cằm nó cũng xuất hiên vết nứt lớn ở giữa rồi chúng đột nhiên tách nhau ra. 2 bên thân thể của nó cũng bắt đầu sụp đổ, cuối cùng 2 phần cơ thể của con chuồn trâu bị chặt làm đôi bay vụt qua Vũ rồi ngã sụp xuống. Máu tươi từ con quái vật bắn thẳng lên mặt và quần áo cậu.
Nhưng còn chưa xong, ngay khi hạ được con quái đầu tiên. Vũ liền ném đi cây rìu của cậu vào 1 bên khác, sau đó vội vàng sử dụng [Ngự thổ] tạo nên những tảng đá che chắn ngay cho cậu.
Nguồn năng lượng cậu hút được đã bị móc sạch sau đòn t·ấn c·ông vừa rồi, nên bây giờ cậu dự tính sử dụng lại chiêu này 1 lần nữa. Nhưng trước hết Vũ phải phân tán đám động vật này.
Cây rìu bị ném đi lao như gió lốc tới 1 con đang bay tới từ phía bên phải, con này dễ dàng dùng cặp sừng của mình gạt cây rìu ra 1 bên. Mà chờ đợi phía sau cây rìu lại chính là bản thân Vũ, những con khác bởi vì đụng phải những mỏm đá do Vũ tạo nên, đều đã bị lệch hướng. Chỉ còn mỗi con này đang lao đầu về phía cậu.
Vũ cuộn người bật lộn qua đầu con trâu, 2 tay nắm chặt sừng, chân thì kẹp thẳng vào cổ nó. Sau liền sử dụng [Cơn đói vô tận] bắt đầu hút đi năng lượng của đối phương, lần này Vũ còn dùng thêm [Sức mạnh tâm linh: Cấp D] cưỡng ép điều khiển nguồn Ki của mình rời xa khỏi phần bụng.
Nguồn năng lượng bắt đầu truyền vào cơ thể cậu, chuồn trâu lúc này mới cảm nhận được sự đáng sợ mà đồng bọn nó đã gặp phải. Nó rống lên 1 tiếng, không ngừng giãy giụa kéo Vũ xuống. Nhưng mà cậu nào để cho nó làm được như vậy, 2 chân cậu hóa thành gọng kìm bám sống bám c·hết kẹp chặt.
''Grào!!!!!!!!''
Đồng bọn của con vật kia nghe thấy tiếng kêu rên của đồng đội, liền gầm rú lao tới t·ấn c·ông.
Mới hút được 1 phần liền nhìn thấy bản thân đã bị bao vây, Vũ cũng không hề hoảng loạn mà dùng [Sắc bén] cường hóa 2 chân của mình.
''Phập..''
Như hóa thành cây kéo 2 chân Vũ bắt đầu khép lại gần, cổ con vật bắt đầu chảy máu. Không ngừng cựa quậy để thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nhưng cuối cùng nó vẫn bất lực bị Vũ cắt đứt đầu.
Hình ảnh cuối cùng trong mắt nó chính là đồng bọn đang lao tới mình, cơ mà nó còn thấy những bóng đen ngay phía sau bọn chúng.
Xử lý con đầu tiên,
Vũ liền sử dụng [Thổ thuật] tạo nên 1 bộ giáp cho bản thân. Rồi dùng [Sắc bén] lên thứ này, bởi vì bộ giáp được tính như đồ vật nên Vũ không hề gặp khó khăn trong việc cường hóa.
Đối mặt với 4 phía bị vây, Vũ lựa chọn không sử dụng não mà dùng nắm đấm để giải quyết. Cả cơ thể của Vũ bây giờ không khác gì 1 thanh đao, mỗi 1 đấm 1 chặt của cậu đều được cường hóa trở nên sắt bén hơn cả.
Đám quái vật cấp Wolf gần như lúc này đã bị g·iết sợ rồi, thứ trước mặt thật sự quá kinh khủng. 3 tên đồng đội của bọn nó đều thứ nhỏ bé kia đụt lỗ cùng xé toạc cơ thể ra. Hơn nữa cứ g·iết được 1 người, thứ ấy lại cười càng to hơn nữa.
Đám [Chuồn trâu] lúc này đâu còn cơn điên loạn như lúc trước, mà đều trở nên sợ sệt đánh bài lui. Vừa mới xử thêm 1 con, Vũ liền phát hiện đám trâu kia đều đã bay lên cao để chạy.
Nhìn thấy tiền trước mặt đang biến mất, Vũ nào có thể cho phép. Cậu dùng nỏ bắn liên thanh lên trời, cơ mà Vũ nên học lại cách nhắm. Bởi gần như tất cả mũi tên cậu bắn đều lệch hướng hoặc là thiếu lực, giương mắt nhìn 4 con thoát đi. Trong lòng Vũ không khỏi tan nát.
''Mẹ 1 nữa gia tài của tui...quay lại đây....''
Ở ngoài xa, Chú Út nhìn thấy 4 con quái vật rời đi, lòng không khỏi vui vẻ 1 chút. Thằng cháu mình vẫn còn nhiều khuyết điểm a, cơ mà không sao chỉ cần dành chút thời gian rồi sẽ ổn thôi.
Đang ngồi nhìn cháu mình bắt đầu phân thây t·hi t·hể lấy vật liệu, thì chú Út như cảm nhận được gì đó. Quay qua nói với thuộc hạ:
''Có người tới, mau đi xem chút đi. Xem ra bên thành phố cũng bắt đầu hành động rồi.''