Chương 73: Quẩy tới bến (3)
Chương 73: Quẩy tới bến (3)
Đang trong quá trình chặt xác con vật để lấy nguyên liệu, Vũ đột nhiên cảm nhận được 1 cơn địa chấn từ dưới mặt đất phát ra.
Bối rối không biết chuyện gì đang diễn ra, Vũ vội vàng nhặt nhạnh những thứ quý nhất sau đó rời khỏi nơi này.
Phía bên chú Út cũng bắt đầu chia ra hành động,
Chú út cùng 2 người vẫn đi theo bảo vệ Vũ, số còn lại bắt đầu tản ra khắp nơi để liên hệ những người đột nhập.
''Nguồn năng lượng kia sao quen thế....chẳng lẽ là ''găng tay đỏ''...đám ấy cũng được đưa tới đây sao....''
Chú Út vừa đi vừa suy nghĩ, anh ấy có nhiều thứ còn nhìn rõ hơn Vũ. Cơn chấn động vừa rồi không phải là 1 cơn chấn động thông thường, mà là do 1 nguồn Ki lớn tạo ra. Bất ngờ thay, cậu nhận biết chủ nhân của nguồn năng lượng này.
......
''Ừm!!! Mình đang ở đâu thế này, ...'' Vũ vừa cầm máy định vị vừa chạy trong rừng cây, cơ mà cậu sớm phát hiện chiếc máy đã bị hỏng. Nãy giờ nó dẫn cậu đi vòng cánh rừng chứ không phải thoát ra con đường cũ, cũng may trên đường đi cậu không gặp thêm 1 con quái vật nào.
Chỉ là càng đi Vũ càng cảm thấy không đúng, dù nói môi trường thành phố đã bị năng lượng từ hầm ngục tiết ra cải tạo. Nhưng cũng phải cần thời gian a, làm sao có trong vòng 7 tiếng nơi này đã biến thành cánh rừng mênh mông thế này.
Cho dù là hầm ngục cấp A cũng không thể nào, thành Gia Định cũng không phải thành phố thông thường đâu. Cơ sở vật chất nơi này đều được cải tạo làm sao hạn chế cùng làm chậm sự biến đổi từ hầm ngục. 1 phần nhỏ nơi này biến thành rừng rậm nghe còn có thể, cơ mà toàn bộ nơi đi qua đều như vậy thì quá bất hợp lý.
Đến đây, Vũ mới hiểu được có lẽ bản thân đã lạc vào 1 nơi khác chứ không còn ở trong thành phố. Như này cũng giải thích tại sao dù hệ thống định vị không có bị hư nhưng vẫn không thể xác định vị trí của cậu, bởi căn bản cậu không có ở thành phố.
''Mẹ nó! Từ lúc nào..chẳng lẽ ngay khi băng qua cánh rừng kia, nhưng sao mình không cảm giác được gì....''
Vũ lúc này đã rút ra cây nỏ, bên hông còn treo 1 đống bom chỉ cần thứ gì đó vừa ập ra cậu liền chiêu đãi nó bữa tiệc thật thịnh soạn bùng nổ.
Nhưng không có gì xảy ra, Vũ lúc này cũng đã đi tới cuối cánh rừng. Cậu cũng phát hiện ra lối thoát khỏi nơi này.
''Khe nứt sao!!.sao lúc vào mình không hề thấy. Đến cùng nơi này là gì??''
Vũ suy nghĩ 1 hồi lâu cuối cùng chỉ đành lắc đầu bỏ qua/
Dù sao mấy vấn đề liên quan đến cấu trúc không gian như thế này có cho cậu 100 năm cậu cũng chả hiểu được.
Thế là sau khi đi qua, trong lòng Vũ đột nhiên không ngừng báo động. Có cái gì đó kinh khủng sắp tới đây, thế là cậu vội vàng gập người mình xuống đất. Bom bên hông cũng bị rải ra xung quanh tạo thành bẫy rập, trong khi đó tay cậu cầm lấy nỏ canh gác xung quanh.
Tất cả những hành động trên được cậu thực hiện chưa quá 10s, có thể nói cơn báo động đã khiến cho Vũ dùng hết sức bình sinh để giãy giụa.
Nhưng đợi 1 lúc lâu cũng không có cái gì xuất hiện, Vũ cũng đủ bình tĩnh để sử dụng [Không gian địa chấn] để xem xét, nhưng trả thu được kết quả gì.
''Quái lạ!! Chả lẽ do mình...''
Ở đằng xa..
Chú Út lúc này 1 tay đang gặm lấy trái táo, 1 tay thì đang cầm thanh dao liên tục đâm vào người 1 gã đàn ông . Miệng gã này đã bị bịt chặt ruy băng nên không thể hét lên được, trên đầu gã thì bị găm lấy 1 loạt kim châm thoạt nhìn hết sức rùng rợn. Hơn nữa hốc mắt của gã lại là 1 màu đen trống không, xem ra con ngươi của gã đã bị đào đi.
''Phê chứ!! Nghe bảo ngươi là 1 tên M chính hiệu, ưa thích làm mấy chuyện này..''
Chú Út 1 bên nói 1 tiếp tục cầm dao đâm vào, mặc dù miệng liên tục đặt ra câu hỏi cơ mà anh ấy chưa bao giờ có ý định mở ruy băng ra cho đối phương trả lời.
''Cái thằng yếu như mày tội gì lại phải làm công cụ bán mạng cho người ta chứ, trong mắt bọn nó mày sẽ không bao giờ xem mày là thành viên trong tổ chức đâu, cũng đừng nghĩ là 1 tên nhân viên đắt lực. Tao biết mấy thằng đấy, tụi nó cùng lắm xem mày là 1 tên có chút khả năng lợi dụng, có cũng được mà mất cũng không sao..''
Tựa hồ lời nói của chú Út kích thích đến nỗi đau của gã, tên đàn ông mù lại bắt đầu phản kháng. Phía sau lưng gã đột nhiên trở thành 1 màu đen tuyền, 1 cánh tay với màu da nhợt nhạt cùng đầy gai mọc trên đấy mang tới cho người ta cảm giác cực kỳ rợn người.
Dù khí thế đối phương có trở nên cỗ quái, thì đôi mắt của Chú Út dành cho gã trước sau đều như vậy. 1 sự khinh bỉ từ sâu trong tâm hồn.
''Chậc chậc! Không nghĩ tới còn dám đưa tay dài đến vậy, cơ mà đụng nhầm người rồi...về đi, buổi khác đích thân ta sẽ tới tìm ngươi..''
Chú Út nói xong thì đưa ra 1 chỉ hướng về cánh tay ấy, chỉ thấy nó như gặp phải đại địch điên cuồng muốn rút về.
Cơ mà chậm,
Đòn t·ấn c·ông của chú út lúc này đã bắn xuyên thẳng vào trong, luồng ánh sáng mỏng manh mà phát ra khí thế hừng hực ấy mang đến cho người ta cảm giác áp bách cùng ngộp ngạt, đến cả những người lính canh gác xung quanh cũng không khỏi cảm thấy khó thở.
Bọn họ còn nghe được tiếng thét từ trong vùng không gian kia phát lên cho đến khi nó tiêu tan, tên tù nhân lúc này đã đầu tóc bạt phơ cơ thể còn không ngừng run lẩy bẩy, gã giống như gặp phải ác mộng không ngừng cựa quậy muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng đáp lại gã chỉ là tiếng dao găm vào người của Chú Út.
''Hết trò rồi sao! Vậy thì chúng ta tiếp tục nói chuyện nhỉ...''
......
Nằm sấp 1 thời gian nhưng vẫn không thấy cái gì xuất hiện,
Vũ không khỏi cảm thấy tiếc hận với số bom mà cậu đã ném, không ít a cũng hơn 20 trái. Mà mấy thứ này là cậu vay nợ ông cậu để mua a, tiền đâu mà ném ra ngoài cửa sổ như thế.
Thế là trong giây phút đau khổ, bộ não mạch kín của cậu đã suy nghĩ ra 1 kế sách có 102.
''Đã không tìm thấy vấn đề, thì tại sao không tạo ra vấn đề để giải quyết.''
Nghĩ là làm, Vũ bắt đầu lục loại trong đống balo của mình để tìm cái loa. Tìm 1 lúc cuối cùng cũng thấy được, thứ này được cậu cất tại đây với ý nghĩ ban đầu là sử dụng trong buổi huấn luyện với các bạn học, ai ngờ đâu bây giờ lại còn có công dụng khác.
'Rẹt..rẹt...1 con vịt xòe ra 2 cái cánh...''
Loa được trên 1 nóc oto bị ném giữa đường, còn bản thân Vũ lúc này lại theo thói quen cũ chôn mình sâu dưới đất. [Cảm Nhận Địa Chấn] lại 1 lần nữa bắt đầu hoạt động.
Cũng không mất bao lâu đến khi có 1 bầy động vật bị thu hút bởi thanh âm, sau đó thì....
''Rầm....rầm....''
''Grào..Grào....''
Tiếng thét tê tâm phế liệt cất lên, cho dù là chôn mình sâu dưới đất. Vũ vẫn có thể nghe rõ mồm một được, nhìn về phía bảng hệ thống lúc này đang phát ra tiếng ting ting. Mắt cậu không ngừng sáng lên, miệng còn không ngừng lầm bầm:
''Chậm quá vẫn chưa để, không bằng...''
Ngay khi cảm nhận đã không còn động tĩnh gì ở trên, Vũ liền trồi lên mặt đất. Quan sát 1 chút đám động vật vừa bị mình săn g·iết, cơ mà nhìn cái đống xác cháy đen kia thì cũng chịu.
Còn đang chuẩn bị tiến tới cái loa bật tăng âm lượng, thì Vũ liền đột nhiên cảm nhận mặt đất rung chuyển. Trong lòng không khỏi thở dài:
''Thế @o nào nãy cảm nhận không có gì mà, sao bây giờ lại xuất hiện chứ....''
Ngước lên nhìn thì thấy 1 bầy ong khổng lồ đang tới gần nơi này, nhìn bề ngoài chúng không khác gì 1 con ong bắp cày bình thường chẳng qua kích thước lại lớn đến kinh ngạc. Vũ ước lượng ít nhất cũng phải 2m trở lên, hơn nữa cánh của bọn nó là 1 màu đen cùng với đó là cặp mắt đỏ như máu.
Khi phát hiện thấy Vũ đang đứng ở dưới, tụi nó giống như bị kích động liền bắt đầu xà xuống ý định tiêu duyệt cậu. Vũ ở dưới lúc này chỉ có thể nghệch mồm nhìn lên trời, tay cầm nỏ vẫn chưa buông xuống:
''V@i cả cứt! Chẳng lẽ đây là tính hiệu từ vũ trụ sao, mình hôm nay có mật ăn..''
Nói tới đây khuôn mặt của Vũ bắt đầu vặn vẹo, cậu nỡ ra 1 nụ cười cực kỳ kinh tởm giống như mấy t·ên s·át n·hân biến thái khi nhìn thấy con mồi của mình. Chú Út ở bên ngoài nhìn thấy nụ cười này của cậu thầm hô không tốt:
''C·hết mẹ, thằng cháu mình chẳng lẽ thật sự có bị bệnh tâm lý. Chị ba sẽ g·iết mình mất!!!!!''