Chương 71: Quẩy tới bến. (1)
Chương 71: Quẩy tới bến. (1)
6 tiếng kể từ khi hầm ngục xuất hiện.
Tại 1 con phố mà đã bị cây cối bao trùm, có rất nhiều bông hoa khổng lồ từ dưới đất mọc lên con đường gần như bị cấy nát không còn ra hình dạng. Các tòa nhà xung quanh cũng không thể thoát được số phận, 1 số bị biến thành tổ của các loại côn trùng, 1 số thì bị phá hủy hoàn toàn. Chỉ có 1 số ít tòa nhà đang được bên q·uân đ·ội cùng dị nhân bảo vệ.
Lúc này tại 1 số trong các tòa nhà đấy,
''Tạch tạch tạch tạch....''
Tiếng nổ súng đang không ngừng vang lên, những ánh chớp màu đỏ đang hung hăng xé xác kẻ thù. Đang có 1 cuộc giao tranh ngay dưới tầng trệt của khu siêu thị, 1 nhóm gồm các quân nhân và dị nhân đang cố gắng tiêu duyệt 1 bầy gián.
Kỳ lạ ở chỗ lũ gián này có hình dáng cực kỳ giống con người với những khối cơ bắp khổng lồ, 1 số con còn có 1 ít đặc tính cũng những giống loài khác, như con có cánh tay xuất hiện kim châm và sau lưng có đôi cánh của loài ong, có con thì lại có cặp tay của loài bọ ngựa đang không ngừng tung ra các đòn chém về phía dị nhân.
''Phập..''
''Aaaaaaaaaaa....''
1 người trong nhóm không kịp né tránh, cái giá anh ta phải trả là cánh tay phải của mình. Tiếng hét đau đớn của anh là không khí càng trở nên căng thẳng và hỗn loạn, những người lính nhanh chóng xả đạn vào tên gián đột biến ấy. Nhưng chỉ thấy con quái vật lấy đà dậm nhảy, phóng mình lên phía trần nhà siêu thị, luồng đạn của bọn họ gần như không thể chạm vào cái thân thể bốc mùi ấy.
Con quái vật sau đó liền quay 1 vòng hình cung ý định hạ cánh ngay phía sau nhóm người, người lính định chặn lại thì liền nghe tiếng thét của đồng:
''Phía trước kìa!!!!''
1 con gián với cơ thể phát ra ánh sáng màu bạc như khoác 1 bộ giáp sắt đang lao đầu về phía bọn họ, đạn gần như không thể tổn thương tới nó. 1 tên dị nhân trong nhóm ngay lập tức chạy tới kéo lấy bọn hắn tránh đi, gã như hóa thành 1 cơn gió luồng lách qua đám quái vật kéo mọi người ra khỏi thế bao vây.
Người thủ lĩnh của nhóm thấy tình thế không ổn cũng nhanh chóng ra lệnh rút lui, trước lúc đi ông ta còn lấy 1 quả bom nhìn về phía đám gián:
''Tặng bọn mày này lũ rác rưởi!!"
Cùng với đó ông ta sử dụng năng lực của mình, chỉ thấy ông khép ngón giữa vào áp út lại 3 ngón còn lại chỉa lên. Xung quanh ông liền xuất hiện 1 vòng tròn vô hình bao bọc tất cả. Trái bom trên tay ông ta bổng nhiên biến mất và xuất hiện ngay trên đầu đám gián ấy, hơn nữa đám quái vật có cảm giác cơ thể của chúng đang mất thăng bằng. Nhìn xuống mới thấy đôi chân của chúng từ lúc nào đã b·ị c·hém đứt lìa.
Cơ mà đám này cũng không phải dạng vừa chúng không hề hoảng hốt mà lấy dự định lấy 2 tay đáp đất thì...
''Chúng mày phản ứng nhanh đấy, nhưng mà tứ chi đứt hết rồi thì lấy gì mà đỡ.''
Vừa nói những lời này xong thân hình của đội trưởng và những người khác cũng biến mất, chỉ để lại trái bom trên đầu đang đếm tới những giây cuối cùng. Đám gián lúc này mới hoảng sợ, tiếng thét két két của chúng không ngừng vang vọng cả khu siêu thị như bọn ác quỷ trỗi dậy từ địa ngục vậy.
''3...2..1....''
Tiếng p·hát n·ổ vang vọng 4 phương, ngay cả đang núp trong xe xem tin tức như Vũ cũng nghe thấy. Nhìn về hướng phát ra v·ụ n·ổ, trong lòng cậu thầm cầu nguyện không có người nào phải c·hết.
''Cũng đến lúc đi tiếp rồi, phải nhanh chóng kiếm thêm điểm mới được.''
Rời mình khỏi chiếc xe, Vũ lựa chọn hướng đối diện v·ụ n·ổ mà đi.
Càng đi sâu vào trong con đường này, trong lòng Vũ không khỏi trở nên hồi hộp. Có lẽ cậu đã chọn sai phương hướng để khởi đầu, bởi khu vực địa hình này gần như đã bị cải tạo thành 1 khu rừng nguyên sinh. Cây cối mọc san sát cùng các cành cây đung đưa xuống dưới, khiến tầm nhìn và tốc độ của Vũ giảm đi rõ rệt.
Sử dụng cây rìu để phát quan, Vũ cũng chăm chú quan sát xung quanh. Nơi này từ lúc cậu vào đã không bình thường, quá im ắng, im ắng 1 cách đáng sợ. Cậu không hề cảm nhận được hơi thở của sinh vật sống nào quanh đây, cùng lúc đó cậu cũng phát hiện được điểm đáng ngờ.
Tất cả cây cối của khu rừng này có vấn đề, chúng giống như còn sống vậy, mặc dù không thể hiện ra ngoài. Nhưng Vũ có thể phát giác được tiếng hét nhỏ bé của chúng khi bị cậu dùng rìu chặt đi những cái lá và cành. [Tâm linh cấp D] giúp cho Vũ có thể sử dụng năng lực tâm linh như cảm nhận được suy nghĩ của bất kỳ sinh vật sống nào, di chuyển đồ vật... mặc dù cấp độ không cao nhưng đã đủ cho Vũ sử dụng.
Cậu có thể cảm nhận được 1 chút chập chờn từ những cái cây phát ra, không rõ ràng nhưng vẫn đủ để chú ý. Thế là ngay khi đã đi được nữa đoạn đường, Vũ ngay lập tức dừng lại. Đảo mắt nhìn xung quanh như chờ đợi điều gì, cuối cùng cậu bất ngờ rút ra 1 trái bom ném thẳng vào cái cây đằng trước.
''Đùng....''
''Grào.....''
Vụ nổ bất ngờ làm phá hủy 1 nữa thân cây cùng tạo ra 1 trận h·ỏa h·oạn. Biết không thể giấu được nữa, đám cay ngay lập tức lộ nguyên hình. Là những con quái vật với thân hình của 1 cái cây bình thường với 4 chi được trôn vùi dưới đất. Giờ phút này bọn chúng đãi kéo mình lên khỏi mặt đất, sử dụng những cành rể như những cái tay đánh tới Vũ.
Cậu vội vàng dựng tường đá để đỡ đòn, nhưng không rút kinh nghiệm lần trước tường đá của Vũ quá yếu gần như chịu được 1 đòn liền nát. Thế là Vũ lại b·ị đ·ánh bay 1 lần nữa, cũng may không phải tất cả cây là quái vật. Phá hủy ít nhất 2 cái cây Vũ mới có thể hạ cánh xuống đất, đòn vừa nãy không nhẹ khiến cho bụng Vũ có cảm giác cồn cào.
Lê cái thân đang đau đớn đứng lên, Vũ mới dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn về đám quái. Lần này cậu tự hủy, không rút kinh nghiệm lần trước mà vẫn hành động theo bản năng cuối cùng kéo mình vào thế khó.
Cơ mà may v·ết t·hương không khiến cậu t·ê l·iệt, vẫn có thể vận động được. Sử dụng kỹ thuật [giáp đá] bao bọc lại cơ thể, Vũ cũng dựa vào bộ giáp để nâng cái cơ thể mỏi mệt này lên.
Trong tay thì nắm lấy 4 viên bom nhỏ, tay khác thì cầm lấy nỏ đã lên sẵn tên. Vũ liền t·ấn c·ông từ xa, n·ém b·om về đám quái tay khác thì vội vàng xả đạn. Đám quái vật phía trước đã nếm thử uy lực của thứ này nào dám manh động, liền kéo nhau về sau. Cơ mà bọn chúng lại đoán nhầm ý định của Vũ, cậu không hề có ý định nhắm vào chúng mà là nhắm phía khu rừng.
''Rầm..rầm...rầm..''
Những quả bom p·hát n·ổ tạo ra ngọn lửa ăn chọn cả khu rừng, chỉ trong vài phút 1 trận h·ỏa h·oạn liền bắt đầu bao phủ khu rừng khiến cho đám quái vật không thể tiến tới d·ập l·ửa. Trong lúc đó có vài con thì tiến tới tìm kẻ gây họa để thanh lý, cơ mà Vũ đã chui mình xuống dưới đất từ lúc nào. Cậu cầm lấy cây rìu kiên nhẫn đợi đám quái đến ngay trên đầu.
''Bẹp..''
Ngay khi có cảm giác, Vũ liền sử dụng [Thổ chìm] tạo ngay 1 hố sâu kéo bọn cây xuống. Bị đánh úp bất ngờ, đám cây không kịp phản ứng, có vài con theo bản năng liền đâm đống rể mình ngay xuống dưới để cố định bản thân. Điều này vừa hay lại đúng ý cậu muốn, Vũ từ dưới mặt đất ập lên, bổ 1 phát rìu ngay dưới thân bọn chúng.
[Sắc bén] càng là được vận dụng 1 cách tối đa, Vũ liền có cảm giác nguồn Ki của cậu đang tiêu hao không ít. Nhưng vừa chủ tích đủ điểm để hệ thống nâng cấp, nên Vũ không thể biết chính xác được số lượng cậu tiêu hao.
1 phát chém ngọt xớt lướt qua cơ thể của cái cây kia, đòn đánh dễ dàng cắt đứt sự kết nối giữa rễ với thân thể của đám quái. Làm chúng đổ rập xuống đất, cơ mà như thế vẫn chưa thể làm chúng c·hết, đám quái này còn ngoan cố sử dụng phần rể đóng vai trò làm tay đánh thêm 1 đòn ý đồ kết liễu Vũ.
Cơ mà Vũ cũng không phải dạng vừa, câu ngay lập tức ném cây rìu vào thẳng đầu của con quái kia trong khi đó sử dụng [Ngự thổ] kéo bản thân né ra 1 bên. Rồi vội vàng bồi thêm vài mũi tên.
[Điểm linh hồn: +20]
''20 điểm sao, đẳng cấp không thấp đâu mà lại còn đánh theo bầy đàn. Xem ra sẽ rất mệt đây...''