Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 69: Hầm ngục tới.




Chương 69: Hầm ngục tới.

Chương 69: Hầm ngục tới.

Sau trận đấu, 10 người bọn họ nhanh chóng tấp vào 1 quán ăn gần đó.

Thằng Khỉ vừa vào liền bắt đầu mở cái máy hát, không ngừng than vãn về mọi thứ:

''Tụi mày có thấy ông Hải hôm nay bị gì không, ai đời lại bắt bọn mình phải đánh như sống c·hết trong khi đây chỉ là 1 buổi luyện tập. Hơn nữa còn bảo tụi mình phải tập làm quen với máu, ai lại bắt 1 đứa trẻ 8 tuổi làm điều đó chứ...''

Trong lúc Khỉ không ngừng ca cẩm, thì những người khác đã bắt đầu lựa món. Nhóm con gái tách ra 1 bên ngồi riêng, trong khi Lợi, ''đầu moi'' cùng đội trưởng thì lại không thích ứng được với sự nhiều chuyện của Khỉ nên cũng tách ra.

Cho nên Vũ bất đắc dĩ ngồi cùng bàn với 3 tên cực kỳ dở hơi, 1 tên nhiều chuyên, 1 tên im lặng (to con) 1 tên thì đang đọc truyên 18+ (Tuất). Bởi vì có Vũ là người bình thường duy nhất trong cái bàn này, nên cậu trở thành đối tượng mà Khỉ tám chuyện.

Trong lúc Vũ bất lực đón nhận đóng thông tin từ Khỉ, thì nữ đội trưởng đang ở bàn khác lại quay qua bên cậu:

''Nói gì thì nói, việc ông Hải trở nên như vậy cũng dễ hiểu mà. Mấy ông đều biết còn 1 tháng nữa là hầm ngục đánh tới rồi, lần này có vẽ nghiêm trọng hơn những lần trước. Ba tôi chuẩn bị đem tôi đi tới nơi khác rồi đấy, mấy ông thì sao...''

Bàn bên đội trưởng cũng có tiếng vọng lại:

''3 tụi tôi cũng thế, tuần sau là khởi hành rồi này. Nhà ông thì sao Vũ?''

Vũ nghe vậy liền suy nghĩ 1 chút sau đó thành thật nói:

''Nhà tôi còn chưa bàn đến.''

......

.....

Đang lang thang dưới con phố của Ngũ Long Trại Thành, thì Vũ bắt gặp lấy 1 đám trẻ đang quây quần bên thùng dầu rỗng đang được đốt than để sưởi ấm. Bởi vì Ngũ Long trại được xây bên dưới lớp băng ngầm nên nơi này không khác gì 1 kho lạnh cả. Mặc dù khu trại có lắp đặt hệ thống sưởi quanh khắp nơi, nhưng mà nguồn điện duy trì cho nó thì không được tốt lắm.

Nên mới có khung cảnh như vậy, mà đám trẻ ấy cũng trôi qua không dễ dàng gì. Nhìn quần áo liền biết, rách rưới khắp nơi, trên mặt bọn nó còn đầy bụi bẩn sau 1 ngày làm việc tại khu xưởng của trang trại. Vũ biết bọn nhóc ấy, tụi nó là những đứa trẻ vô năng bị cha mẹ bỏ rơi, vì không muốn sống ở trại trẻ mồ côi nên khi vừa đủ tuổi bọn nó liền kéo nhau chạy xuống dưới này. Đừng nhìn tụi nó nhỏ tuổi vậy mà khinh thường, nếu không những khuôn mặt ngây thơ ấy sẽ là thứ cuối cùng ngươi được nhìn đấy.

Đám nhóc này đáng sợ lắm, vì để sinh tồn tại nơi này bọn nó nghề gì cũng làm. Từ c·ướp b·óc, trộm c·ướp, đến cả buôn hàng g·iết người cũng làm tất, nếu không phải những luân hồi giả nhìn thấy cảnh này ra tay cứu giúp thì không biết tương lai của bọn nó sẽ như thế nào. Nhưng dù vậy vẫn có những đứa bị ảnh hưởng từ khu t·ội p·hạm quá lâu, mặc dù được các luân hồi giả giải cứu nhưng lại không quá tin tưởng vào họ.

Bọn nó thà lao động trong khu xưởng hoặc các quán ăn để có tiền sinh hoạt còn hơn là phụ thuộc vào đám người kia. Đám nhóc này chính là những đứa như thế, còn đám thằng Khỉ lại thuộc về vế đầu.

Cơ mà sắp tới mọi thứ sắp thay đổi rồi, bởi vì hầm ngục xuất hiện khiến cho Ngũ Long Trại có thể sẽ được trưng dụng làm khu quân sự hoặc khu tị nạn do vị trí của nó. Đồng nghĩa với việc không gian sinh tồn của đám này sẽ giảm xuống nếu tụi nó không nhanh chóng tham gia vào 1 nhóm nào đó, mà cho dù có tham gia vào cũng không có gì đảm bảo đám nhóc này sẽ có thể sống sót qua được.

Đa số các nhà có điều kiện hoặc biết ít nhiều về thông tin sắp tới của hầm ngục đều đã nhanh chóng trữ hàng chuẩn bị đối phó hoặc là nhanh chóng rời khỏi Gia Định rồi. Nào có mơ mơ màng màng như đám người này, chính gia đình của Vũ cũng là như thế hiện tại cả 2 nội ngoại đều đang không ngừng chuẩn bị cho tại nạn sấp tới.

Hơn nữa được xem là biết trước mọi thứ luân hồi giả, cũng đang trong tình trạng khủng hoảng. Nhìn cách thầy Hải cũng như những người luân hồi khác mấy tháng nay là biết, tức giận, vội vàng, dễ xúc động, không ngừng chửi bới mọi thứ.

Cuối cùng là thứ gì mà có thể khiến 1 người bình tĩnh, lịch thiệp như thầy Hải phản ứng dữ dội đến như vậy. Câu cũng không cần trầm tư quá lâu về vấn đề này, câu trả lời sẽ sớm tới thôi. Điều Vũ cần làm hiện giờ đó chính là chuẩn bị đầy đủ cho thứ sắp xảy đến.



Đi lên tới mặt đất trở về nhà của mình, Vũ phát hiện ba mẹ cậu vẫn chưa về nhà. Không biết làm gì, Vũ lại tiếp tục đi la cà ngoài đường. Chợt cậu nhớ tới bây giờ cũng là lúc cô Châu thu hàng.

''Nên qua phụ cổ.''

Cô châu là 1 người phụ nữ trung niên tàng tật, sau 1 vụ t·ai n·ạn hầm ngục cô mất đi gia đình cùng đôi chân của mình, bởi vì là 1 người vô năng nên cô không nhận được trợ cấp từ thành phố dẫn đến phải sinh sống tại 1 chiếc xe cũ nát ven đường.

Cuộc sống của cô thay đổi ngay khi gặp Vũ, cậu và những người bạn trong lớp đã giúp đỡ và gầy dựng và cải tạo lại chiến xe thành 1 tiệm tạp hóa nhỏ để giúp cô có tiền sinh hoạt. Hơn nữa lớp cậu còn biến đó thành 1 khu căn cứ riêng để tụ họp mọi người sau thời gian học trên trường, cũng vì vậy việc phụ cô dọn hàng vào buổi chiều đã là công việc thường ngày mà các thành viên trong lớp thay nhau làm.

Ngày hôm nay cũng như vậy,

Ngay khi Vũ ra tới nơi cũng đã có 3 người bạn trong lớp đang giúp cô dọn dẹp hàng quán, 1 cậu bé với vóc dáng khổng lồ nhưng lại có 1 phần thịt nhô lên ở lưng cùng 2 cánh tay to đến bất thường.

1 người khác lại cực kỳ nhỏ con cao chưa tới 1 mét, miệng đầy răng nanh cùng đôi tai vuốt nhọn như yêu tinh đang kiểm tra bóng đèn cùng các thiết bị trên xe, cùng cô bé tóc ngắn màu vàng với khuôn mặt đầy tàng nhan.

Khi nhìn thấy Vũ đi tới, 3 người liền cực kỳ nhiệt tình tiếp đón.

''Ủa Vũ! Hôm nay tới phụ dọn à?'' Cô bé nở nụ cười thật tươi chào đón.

Vũ cũng vui vẻ trả lời, sau đó xắn tay áo làm việc. 4 người làm khiến cho công việc hoàn thành nhanh chóng, đang ngồi tám chuyện thì dì Châu kéo chiếc xe lăn điện đi tới với trên tay là 1 ít bánh và nước. Cả đám không khách khí mà rủ cô ngồi kế bên tán dóc, trong lúc trò chuyện Vũ cũng mờ mịt ám chỉ hỏi thử mọi người có dự định rời khỏi nơi này trong 1 tháng tới không?

Nhưng dì Châu và 3 người bạn lại lắc đầu bảo không có, điều này làm lòng Vũ trầm xuống. Bởi vì đáng lý trẻ mồ côi và người tàn tật có giấy chứng nhận từ thành phố phải được đưa đi rời khỏi đây từ bây giờ rồi chứ, làm sao bọn họ lại không được thông báo.

''Đến cùng là vì điều gì chứ?''

Mang tâm lý nặng nề Vũ trở về nhà, khi nhìn thấy ba và mẹ đang trong phòng khách ngồi tính toán điều gì đó. Vũ theo bản năng chạy tới ôm vào lòng mẹ cậu, nhìn thấy biểu hiện của con chị Dương liền biết thằng bé đang có chuyện muốn nói.

Hỏi ra thì biết được tình trạng người quen của Vũ, chị liền im lặng. Dù con chị thông minh, cơ mà có vài điều thằng bé vẫn chưa đủ khả năng nhận thức được. Trên giấy tờ nhìn như người tàn tật và trẻ mồ côi được bảo vệ 1 cách toàn diện, nhưng ngoài đời nha đó lại là chuyện khác. Bọn họ không bị đem như làm lao động khổ sai trong nhà máy đã là 1 điều quá tốt rồi, chứ đừng nói sẽ được hưởng những quyền lợi như được ưu tiên di tản khỏi các t·hảm h·ọa.

Mà những thứ này chị nghĩ hiện tại cũng không nên đề cập cho con mình, thằng bé cũng sẽ tự hiểu khi lớn thôi. Nên là chị đánh trống lảng về chủ đề này. Thấy mẹ mình không mặn mà với chủ đề này lắm Vũ cũng hiểu chuyện không đề cập nữa.

Buổi tối ở trong phòng, Vũ lấy ra 1 tờ giấy và bắt đầu ghi chép. Nếu đã không có ai giúp đỡ bọn họ, vậy thì chính cậu sẽ là người giúp. Không phải là cậu tự phát theo cảm xúc, mà là sau rất nhiều lần suy nghĩ cậu mới dám quyết định.

Hơn nữa cậu không phải là không có chỗ dựa, ông nội cậu đã bảo sẵn sàng cho cậu 1 khoản đầu tư về v·ũ k·hí cũng như trang bị nếu như Vũ quyết định đi săn trong thành phố. Giống như kiếp trước mẹ cậu cũng cho cậu 1 khoản nhỏ để mua sắm v·ũ k·hí, dị nhân không có quá nhiều ý kiến đối với việc để trẻ con đi ra ngoài luyện tập nếu đứa trẻ ấy muốn.

Thế nên là tối hôm đó Vũ bắt đầu lên các kế hoạch cũng như chiến thuật để phục vụ trong việc sinh tồn, cơ bản là tra trên mạng cùng tự ảo tưởng 1 chút là hoàn thành.

...........

1 tháng cũng qua,

Không khí trong thành Gia Định lúc này khẩn trương hơn bao giờ hết, 2 tuần trước thông báo về hầm ngục xuất hiện đã lan truyền trong thành phố. Nhưng trái với kiếp trước mọi người hoảng loạn cùng lo sợ, thì nơi đây ngoại trừ hơi bất ngờ 1 tí thì cũng không có việc gì. Lúc này Vũ mới nhớ lại nơi mình đang ở đã là xã hội dị nhân, mặc dù ngoại vẫn là của con người nhưng tư duy cùng lối sống đã khác.

Cơ mà cho dù vậy, thì mọi người vẫn không khỏi hồi hộp và lo lắng không biết lúc nào thì hầm ngục sẽ xuát hiện. Mọi biện pháp đã được thực hiện, các hầm trú ẩn cùng căn cứ quân sự đã được thành. Các đội thơ săn cũng đã sẵn sàng chuẩn bị cho việc khám phá hầm ngục.



Các trường học cũng đã tạm đóng cửa mà làm thành nơi trú ẩn, Vũ lúc này đang đúng trước cửa nhà ông nội. Trên người đã mặc 1 bộ giáp mỏng từ trên xuống dưới, sau lưng là 1 chiếc cặp với đầy đủ đồ đạc cùng 1 cây rìu chiến và súng bắn tên phía sau.

Đợi đến khi Vũ đã cách căn nhà rất xa, ba mẹ cậu mới xuất hiện. Ánh mắt chị Dương có phần không bỏ nhưng cuối cùng vẫn không cản cậu, anh Trí nhìn vậy cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô.

''Con nó muốn như thế thì cứ để nó làm đi bà!''

''Nó mới 6 tuổi thôi a, ai lại muốn bắt nó đi chém g·iết như này.''

''Đúng vậy a! 6 tuổi mà đã như vậy rồi, không biết sau này lớn lên nó còn có thể làm gì nữa.''

''2 đứa đừng lo, thật sự nghĩ ta dự định để nó đi 1 mình sao? Ta đã cử người theo sát nó rồi, không c·hết được đâu.''

''Haizzz! Con cảm ơn ba..''

Anh Trí nghe vậy cũng thở dài cảm ơn, sau đó kéo theo vợ mình vào trong nhà. Ông nội Vũ thấy vậy cũng chỉ có thể cười trừ:

''Vẫn còn giận dỗi sao, thôi kệ đi! Hi vọng cháu có thể mang tới cho ta điều bất ngờ đi Vũ...''

.........

Tại trại trẻ mồ côi,

Mọi người đang cực kỳ bận rộn chuẩn bị mọi thứ, dựa theo chỉ dẫn của Vũ và người lớn. Những đứa trẻ đang đắp lên nhưng tấm chắn sắt được lấy về từ bãi phế lự để dựng hàng rào, nhưng ống sắt cũng được cắt nhọn để làm chông gai. Người lớn trong trại thì đang nấu nướng cùng giăng bẩy.

Viện trưởng của khu trại nhìn vào đồng hồ trên tay sau đó quay đầu hô lớn:

''Nhanh cái tay lên mấy đứa, chúng ta chỉ còn 1 tiếng nữa thôi.''

Mọi người nghe vậy liền dồn hết sức lực lên những cái đinh, cùng vuốt sắc. Cậu bé khổng lồ với cái lưng gù quay qua quay lại cuối cùng cũng hỏi:

''Không phải Vũ đã hẹn chúng ta rồi sao! Bây giờ cậu ta đang ở đâu!''

1 người trong nhóm làm việc nói:

''Không biết! Chắc là có việc gì đó, dù sao cậu ta đã gửi đồ viện trợ trước rồi trong đó cũng có ghi chú những thứ chúng ta cần làm.''

Đang nói chuyện, bổng nhiên 1 t·iếng n·ổ từ trên trời thu hút sự chú ý của bọn họ.

''Không phải bảo còn 1 tiếng nữa sao! Làm sao mà...''

''Thôi xong! Hiện tượng cộng hưởng, mau thu dọn đồ đạc đi vào trong phòng.'' Viện trưởng nhìn lên trời, xong nhớ tới điều gì liền hô lớn cùng với đó là kéo tay những đứa trẻ vào trong nhà.

Ở bên trạm chỉ huy lúc này cũng loạn thành 1 mảnh.



''Cộng hưởng, hiện tượng cộng hưởng. 3 hầm ngục cấp S và 2 hầm ngục cấp A, t·hảm h·ọa cấp Demon nhắc lại t·hảm h·ọa cấp Demon...''

''Cái này....'' Người chỉ huy của căn cứ cũng 1 mực im lặng không nói nên lời, nhưng sau vài giây anh đã lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh:

''Tất cả bình tĩnh! Mau lệnh cho bên q·uân đ·ội tập trung di dời người dân đến các địa điểm an toàn, ra lệnh cho các thợ săn chuẩn bị hành động. Bằng mọi giá phải đóng được hầm ngục cấp A trước, mau khởi động các người máy, đội các chiến đội chuẩn bị....''

...........

Vũ đứng ở 1 góc thành phố nhìn lên bầu trời đã trở nên đỏ rực, cánh cửa khổng lồ xuất hiện trong trung tâm vòng xoáy gợi lại những ký ức từ kiếp trước. Nắm chặt cây rìu trên tay, Vũ đội mặt nạ lên đầu chuẩn bị cho chuyến đi săn sắp tới.

........

........

Không mất bao lâu để thành Gia Định trở thành đ·ống đ·ổ n·át, mặc dù bên thành phố đã nhanh chóng đưa ra các phương án phòng hộ nhưng đó vẫn là chưa đủ trước sự mạnh quá lớn từ 5 hầm ngục cấp cao.

Đám quái vật thoát ra từ hầm ngục đã bắt đầu hành trình hủy duyệt của chúng, bất chấp mọi nổ lực từ bên q·uân đ·ội cũng như các dị nhân. Bọn quái vật vẫn có thể gây t·hương v·ong lớn vào trong các khu trú ẩn của dị nhân, lần t·ai n·ạn này đã bắt đầu có xu hướng trở thành 1 t·hảm h·ọa nếu không thể đóng các cánh cổng.

4 tiếng sau các hầm ngục xuất hiện,

Tại 1 nẻo đườn trong thành phố, 1 sinh vật với hình dáng có thân và đầu là 1 con mắt gắn liền với cặp chân dài như sếu đang đi cực kỳ chậm chạp như tìm kiếm thứ gì. Nó không có miệng cũng không có tay, con mắt đóng vai trò là đầu và thân kia thì đang không ngừng chảy ra nước.

Bổng nhiên,

''Rầm....rầm...''

Mặt đất dưới chân con quái vật bổng nhiên sụp đổ, bởi vì không có tay con quái vật không thể bám vào thứ gì để nhảy thoát ra được. 1 vệt sáng từ trong góc hẻm của con đường ập tới, nhắm thẳng vào con mắt của con quái vật kia.

''Phập..''

Con quái vật gần như không thể né được đòn t·ấn c·ông ấy, nó không ngừng lắc lư điên cuồng như đang gầm thét. Thứ nước tiết ra từ mắt nó lúc này cũng đã biến thành máu, Vũ vô ra từ 1 góc khác trên tay cầm lấy thanh rìu bổ xuống.

''Điểm linh hồn +10''

Âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu Vũ, làm cho cậu không khỏi vui vẻ. Nhưng khi nhìn vào dòng thông báo, niềm vui ấy liền bị dập tắt hoàn toàn.

[Xét thấy điểm khởi đầu của túc chủ cực kỳ cao, cho nên hệ thống đã thay đổi lại điểm quy đổi mời túc chủ xem xét.]

[Hòm đồng: cần 1,000 điểm linh hồn.]

[Hòm bạc: cần 100,000 điểm linh hồn.]

[Hòm vàng: ??????]

[Điểm linh hồn hiện có: 100]

''Dcm ##%@@%@V hệ thống, sao mày không c·hết luôn đi!!!!!!!!1''