Chương 66: Người nhà (3).
Chương 66: Người nhà (3).
Tối hôm đấy Vũ không ngủ được,
Trong lòng cậu nôn nao đến lạ thường như bị thứ gì đó kích thích, cuối cùng Vũ quyết định ra khỏi phòng để đi dạo. Trời hôm nay tối đen như mực, chỉ còn lại 1 chút ánh sáng vật vờ từ ánh trăng, đèn đường trên phố thì còn lâu mới chiếu được tới nơi này.
Mà nhà của ông nội Vũ còn là nhà truyền thống, đèn ở đây đều là đèn giấy cho nên là khung cảnh lúc này có chút rợn người. Vũ cũng phải suy nghĩ lắm mới quyết định đi dạo dưới khung cảnh này, dù sao cậu cũng còn ít nhất 8 cái mạng nên là lỡ đâu có gì đó thì ít nhất vẫn còn đường gỡ.
Cầm trên tay con đèn pin dạo bước trên hành lang, Vũ chỉnh ánh đèn xuống mức thấp để không làm ảnh hưởng tới những người trong phòng. Nhưng mà điều đó cũng khiến cho khung cảnh càng trở nên ''trầm'' hơn nữa, dưới cái ánh sáng lờ mờ của đèn giấy chiếu vào bóng tối bao trùm lấy hành lang, bây giờ còn phối thơm ánh đàn có cũng như không của Vũ càng khiến mọi thứ kích thích hơn nữa.
Mặc dù là 1 tên dị nhân, nhưng điều đó cũng không khiến Vũ tự tin hơn là bao khi đi 1 mình vào dãy hành lang nhà vào ban đêm. Mỗi bước Vũ đi lại có 1 âm thanh phía sau phát lên, cậu bước càng nhanh thì âm thanh ấy lại càng dồn dập, bước chậm lại thì âm thanh ấy lại trở nên to rõ.
Cứ như thể có người theo sau lưng vậy, điều này làm cho suy nghĩ của Vũ càng trở nên bay xa. Nếu không phải tin tưởng vào sức mạnh bên gia đình nội, Vũ lúc này chắc đã bắt đầu tụng kinh 7 7 49 lần rồi. Cơ mà bình tĩnh lại 1 chút, cậu cũng lờ mờ đoán được là ai đang theo phía sau rồi.
''Không phải chứ! Mấy tên này làm việc tâm huyết đến vậy sao, đêm rồi còn không ngủ.''
Như để kiểm tra suy nghĩ của mình đúng hay không, cậu bé thì thầm vào màn đêm:
''Oi! Có thể cho em 1 cái đèn giấy được không, cái đèn này dùng không được tốt lắm.''
Đáp lại cậu là tiếng kọt kẹt như thể có ai đang đi trên nhưng thanh gỗ, sau đó 1 bóng người từ trong bóng tối hiện hình trên tay còn cầm lấy 1 cây đèn giấy màu đỏ đúng như yêu cầu của Vũ đưa cho cậu.
''Xin lỗi mọi người dù đã giữa đêm rồi còn làm phiền.''
Nhưng đáp lại tiếng cảm ơn của Vũ chỉ là sự im lặng, sau khi đưa đồ xong bóng người ấy cũng từ từ biến mất. Để lại Vũ 1 mình trong hành lang, gãi đầu vì hơi khó xử Vũ lại tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình.
Đang đi tới sân vườn của ngôi nhà, thì Vũ bổng bắt gặp ông nội của mình đang ngồi nhâm nhi ly trà 1 mình vào ban đêm. Trong lúc đi đứng Vũ không để ý dẫm mạnh vào cành cây tạo nên tiếng động thu hút sự chú ý của ông.
''Vũ ấy à? Giờ này sao còn chưa ngủ hả con.''
''Dạ con ngủ không được nên tính đi dạo quanh nhà để thư giãn 1 tí. Thế còn ông? Sao ông nội vẫn còn chưa ngủ.''
''Già cả rồi mày ơi! Ông ngủ ít lắm. Cái thằng năm thiệt là! Miệng nói thì hay lắm, cuối cùng chăm con mà thằng nhỏ mất ngủ không biết thật là..Thôi qua đây ngồi uống trà với ông, đảm bảo mày uống vài ngụm là ngủ ngon à.''
''Dạ vâng!''
Vũ cũng không dám cãi lại mà tò te đi tới chỗ ngồi kế bên ông, đặt cái mông mình xuống sau đó hóa thành 1 con búp bê vâng lời. Trong lúc đó, ông nội của Vũ lại giống như những người họ hàng khác trong gia đình cũng bắt đầu hỏi về chuyện học hành của cháu mình.
....
....
''Hửm vậy là năng lực của con có thể tạo ra 1 mối liên kết với mặt đất sao?''
''Dạng như vậy nhưng con cần phải tham khảo các môn võ thuật để tạo ra kỹ năng ngự thuật của riêng mình.''
''Ta đã nghe dì con đề cập về vấn đề này, nhưng phải nhìn tận mắt ta mới dám đưa ra kết luận. Đúng như con nói, năng lực của con tạo ra mối liên kết mặt đất. Nó là ta thật sự bất ngờ đấy, con biết dạng năng lực kết nối với tự nhiên như thế này hiếm có đến thế nào không?''
''Không phải vẫn có những người có năng lực liên quan đến tự nhiên sao? Tại sao năng lực của con lại hiếm chứ?''
''Đúng là vẫn có những người có năng lực liên quan đến nguyên tố trong tự nhiên, nhưng đa phần những năng lực ấy liên quan đến thao túng 1 phần nào đó trong tự nhiên hơn. Như năng lực của ông đi...''
Ông Vũ vừa nói vừa búng tay 1 cái. Ngay lập tức đất đá xung quanh khu vườn bắt đầu chuyển động, chẳng mấy chốc 1 tôn người đá khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt 2 người.
Tên người đá cao ít nhất 2,5 m, thân thể của nó che khuất đi tất cả ánh sáng xung quanh. Được vài phút thì tên người đá cũng biến mất chỉ để lại 1 Vũ đang cực kỳ hoang mang không biết ông nội mình mạnh đến cỡ nào.
''Nhìn rõ sao, đâu là 1 trong những năng lực của ông. Cũng là điều khiển đất đá như của con cơ mà chắc con cũng nhận ra điều khác biệt rồi nhỉ?''
Vũ nghe được câu hỏi của ông liền ngậm mồm lại, giả bộ suy nghĩ 1 chút. Dù câu trả lời rõ ngay trước mắt, nhưng nên nhớ Vũ hiện tại mới chỉ là 1 đứa nhóc 5 tuổi thôi. Mấy câu hỏi chỉ vào bản chất năng lực hay nguyên tố thế này thì đứa trẻ nào có thể hiểu được chứ, bắt bọn nó nghe cho vui còn được chứ đánh đố tụi nó thế này thì chịu.
Cho dù là Vũ thông minh hơn đồng trang lứa đi nữa, thì cậu cũng không thể nào lọt vào đám nhóc thiên tài có thể vào đại học ở cái độ tuổi này đuợc. Bởi vì chính bản thân cậu không phải 1 đứa nhóc 5 tuổi, càng đừng nói tới việc da mặt cậu đủ dày để nhận cái danh hiệu đó.
Chỉ việc được đồng bạn trong lớp ngưỡng mộ bởi sự thông minh và dày dặn của Vũ đã khiến cậu đôi lúc phải xấu hỗ rồi. Vũ đôi lúc cũng phải tự hỏi, làm sao những nhân vật chính trong những bộ truyện cậu đọc có thể thoải mái đảm nhiệm cái danh thiên tài bằng cách ă·n c·ắp lấy thành tựu khoa học của người khác rồi biến thành của họ.
Suy nghĩ phải thảm hại và tam quan phải vặn vẹo đến cỡ nào mới có thể ngưỡng mặt lên trời tự hào với những thứ do mình ă·n c·ắp được chứ, trong khi bọn họ chỉ là những kẻ hưởng lợi từ mồ hôi công sức của người khác.
Có thể nhiều người nghĩ đó là điều hiển nhiên hay quy luật của thế giới gì đó đi, nhưng đó không phải là thứ Vũ hướng tới cũng là thứ cậu chán ghét nhất. Cậu không muốn mình trở thành 1 kẻ thảm hại đến như vậy, nói cậu ngây thơ đi nhưng ít nhất Vũ vẫn có đạo đức của 1 con người hơn là những kẻ đã mất nhân tính kia.
Cho nên đối với câu hỏi vu vơ này của ông nội cậu, Vũ lại hết sức thận trọng trong việc đối đáp. Cậu không muốn mình trả lời quá tốt, lý tưởng nhất là cậu muốn trả lời sai. Nhưng với cái danh thiên tài của khối đã treo trên miệng dì 5, thì ông nội ít nhiều sẽ nghi ngờ nếu cậu trả lời sai câu hỏi này.
Dù cho nó mang hơi hướng trừu tượng, nhưng cũng được rất nhiều người nói đến trong các buổi học. Cho nên là dù Vũ có không hiểu nhưng điều đó cũng không thể làm cậu không biết câu trả lời này được. Ngập ngừng 1 chút Vũ sau đó mới trả lời:
''Có phải là cái liên kết mà ông nói không, nhưng mà con vẫn không nhận thấy điểm khác biệt của nó là gì.''
''Nói thế nào để con hiểu nhỉ, nó giống là vũ điệu truyền thống vào những ngày lễ hội ấy. Theo quan niệm của người xưa thì đó chính là cầu nối của chúng ta để liên kết với thần linh, nó mang nặng về tính tâm linh cùng trừu tượng 1 chút cho nên là có giảng kỷ chắc con cũng không hiểu đâu. Bây giờ con chỉ còn biết là năng lực này của con khác biệt hoàn toàn với những năng lực điều khiển nguyên tố khác đi, còn về nhu cầu trong việc tìm kiếm các cuốn sách võ thuật cứ để cho ta. Trời giờ cũng muộn rồi, về ngủ đi để mai còn đi học...''
Cuộc trò chuyện của 2 ông cháu nhanh chóng kết thúc, Vũ cũng đạt được mục đích của mình từ kiếp trước mặc dù quá trình có chút long đong. Còn về phần ông nội của Vũ, nhìn thằng cháu của mình đi chân sáo chạy về phòng không khỏi cười trừ.
Cầm lấy chén trà uống 1 ngụm, ông mới liếc nhìn về 1 phía góc khuất của khu vườn.
''Còn đứng ở đó, con nghĩ ta không biết sao?''
''Trời cũng khuya rồi mai con còn phải lên trường nữa. Ba cứ ở lại uống trà đi..''
Nói rồi âm thanh bên ấy cũng dần chìm vào im lặng. Ông nội Vũ khịt mũi coi thường:
''Nghĩ ta có ý định gì với cháu của mình à? Đến cùng là ta đã làm gì mà bị bọn bây nghi ngờ tới vậy, 2 lần trước đều là do sự cố hết. Với lại....''
Ông Vũ liền ngập ngừng khi nói đến đây, chén trà trong tay ông bắt đầu xuất hiện vết nứt. Cuối cùng chỉ còn 1 tiếng thở dài:
''Haizzz! Mình già rồi...''