Chương 65: Người nhà (2).
Chương 65: Người nhà (2).
Sau vài lời tán gẫu,
Vũ đã có thể khẳng định người con gái đang trước mắt anh chính là cô em họ yểu mệnh mà anh đã nghe cha kể từ kiếp trước. Lúc đó bởi vì muốn tiếp thêm động lực sống cho cậu, cha Vũ đã không ít lần kể những câu chuyện về cô em họ này, cách mà cô chấp nhận sống với nỗi đau nhưng chưa từng buôn bỏ hi vọng vào 1 tương lai tươi sáng.
Thời điểm đó, Vũ đã đứng ở đấy vực thẳm bởi vì những cơn dày vò mà hoá trị mang tới, cùng với đó là chuyện xảy ra với 2 người em của cậu. Khi đó bản thân Vũ chỉ muốn c·hết đi cho xong để không còn là gánh nặng cho mọi người, cơ mà đối mặt với những thứ ấy người cha cậu vẫn luôn là người lạc quan nhất. Bất chấp những chuyện không may, ông ấy vẫn luôn đảm bảo tiền viện phí luôn đóng đầy đủ cùng với đó là động viên Vũ tiếp tục điều trị.
Cậu không biết bằng cách nào mà người đàn ông ấy đã chịu đựng những điều kinh khủng trên bằng cách nào để có thể giữ được nụ cười khi gặp cậu. Cho dù lúc Vũ không thể vượt qua nỗi căn bệnh, người đàn ông ấy vẫn giữ 1 nụ cười nhẹ nhàng trên môi mà tiễn biệt cậu.
Đó luôn là điều làm Vũ hối hận cho dù cậu đầu thai lại lần nữa, có lẽ do cậu không thể đưa đến niềm hi vọng cho người đàn ông ấy, hoặc là chính cậu đã thất bại trong việc giữ vững niềm tin chăng? Không ai có thể biết đám án trừ bản thân Vũ.
Nhưng sẽ có vài thứ không thay đổi cho dù Vũ có là tên luân hồi, đó là niềm yêu thương của cậu dành cho những người Vũ xem là gia đình. Cậu sẽ làm mọi thứ để bảo vệ họ, cho dù là đánh đổi cả mạng sống. Người con gái trước mắt này cũng là như vậy, cho dù cậu chưa từng gặp mặt ở kiếp trước. Nhưng cậu đã luôn xem cô là 1 người thân trong gia đình, người mà đã khiến cậu học được cách trân trọng mọi thứ
''Cơ mà khoan đã! Nếu đây là chị Nguyệt thật vậy thì bây giờ chị ấy phải...''
Vũ đột nhiên nhớ tới điều gì, sau đó nhìn lại Nguyệt 1 lần nữa, cuối cùng cậu nuốt nước bọt mà hỏi:
''Chị Nguyệt ơi! Chị sinh năm bao nhiêu vậy?''
''Hửm? Này em không biết là hỏi tuổi con gái là điều tối kỵ sao!....''
Nguyệt phồng miệng lên nói, sau đó nhìn xuống dưới chân mình. Cô bé biết tại sao Vũ lại hỏi như vậy, bởi vì bộ dáng của cô cực kỳ khác biệt nếu so với tuổi thật của Nguyệt.
''Đừng có bất ngờ! Chị đúng là Nguyệt, chỉ là gặp phải 1 chút vấn đề nên cơ thể của chị mới thành ra như vậy.''
''Biến thành 1 đứa trẻ 8 tuổi và phải ngồi xe lăng chỉ là 1 chút thôi sao???''
................
Tại trong phòng lớn,
Không khí lúc này đang cực kỳ căng thẳng, đặc biệt là ba của Vũ với ông nội của cậu. Mọi người trong phòng lúc này cũng không dám hó hé gì từ người nhà đến người hầu. Tất cả đều bị khí tràng của 2 người tiết ra làm cho hoãng sợ, cho dù là mẹ Vũ cũng rất bất ngờ trước biểu hiện của chồng mình ngày hôm nay. Nhưng cô cũng không có vào can ngăn, 1 phần cô cũng phản đối cách làm của ba chồng 1 phần khác là vì cô không muốn dính dáng đến chuyện nội bộ bên phía gia đình.
''Con thật sự muốn như vậy sao!''
''Đúng vậy! Lần này con nghiêm túc đấy, ba đừng có làm cái chuyện điên rồ ấy nữa.''
Đôi mắt cá c·hết của ông nội Vũ liếc nhìn anh Trí, như nghĩ tới điều gì ông liền nở 1 nụ cười. Điều này khiến cho anh Trí cảm thấy khó hiểu, bây giờ là tình huống nào rồi mà cha anh vẫn có thể cười được cơ chứ.
''Ba nghĩ con đang đùa sao?'' Anh lặp lại lần nữa, lần này giọng điệu của anh nặng nề hơn lần trước rất nhiều, cùng với đó là khí thế của anh phát ra ngày càng uy nghiêm hơn trước.
''Đùa à! Mới bao lâu mà anh Ba đã mạnh tới mức này rồi, ít nhất cũng phải là cấp độ 6. Ảnh mới bao nhiêu tuổi cơ chứ?'' Một người trong nhà bởi vì không chịu được áp lực liền muốn khuỵu chân xuống, cũng may có người kế bên đỡ lấy nếu không sau ngày hôm nay anh sẽ biến thành trò cười trong nhà mất.
''Còn nhớ năm đó chị Hai và anh Ba được mọi người gọi là gì, song quỷ của nhà Nguyên. Nếu không phải do năm đó, thì cái tên này sẽ còn là nỗi ác mộng lâu dài của nhiều người.'' Lúc này chị năm đứng ra phía trước, từ xung quanh chị bắt đầu bộc lộ ra 1 dạng khí thế giống với 2 người kia mặc dù yếu hơn nhưng ít nhất đã khiến cho không khí trong phòng trở nên bớt ngộp ngạt hơn trước.
Chị Dương nhìn thấy cảnh không khỏi thở phào, bởi vì chị đã quyết định không dính dáng tới việc này thì cũng không dám thả khí thế bản thân ra bảo vệ mọi người. Cũng may có em dâu đứng ra, mặc dù kém chút đỉnh nhưng vẫn đủ hoà hoãn không khí.
''2 lần trước con đã nghe ba và ba thấy kết quả rồi đấy, lần này đừng hòng bắt con làm việc này. Cũng đừng nghĩ tới việc kéo con bé Nguyệt vào chuyện này, ba hại nó chưa đủ hay sao!''
''Hửm! Xem ra đủ lông đủ cánh rồi nên giờ cãi lại cha mày rồi sao!''
''Ba có nói gì cũng vậy, 1 là đổi kế hoạch không thì phải bước qua xác con. Lần này con quyết không nhân nhượng nữa đâu!!''
Mọi thứ lúc này bắt đầu có dấu hiệu vượt quá tầm kiểm soát, mọi người trong nhà bây giờ đều đã mồ hôi hột. Người hầu được lệnh rời khỏi nơi này trước, trong khi đó những người có liên quan thì bám sống bám c·hết ở lại nghe.
Đến cả chị Dương cũng đã bắt đầu thủ thế, chỉ cần mọi thứ vừa xảy ra liền ngay lập tức phối hợp với em dâu đem mọi người cứu ra trước.
Mọi người dần cảm thấy thời gian bắt đầu chậm lại, 1 giây trôi qua giống như 1 tiếng. Sự im lặng của 2 người đứng đầu khiến cho không gian nơi đây trở nên tĩnh lặng, tiếng tim đập thình thịch là thứ âm thanh duy nhất vang vọng nơi này.
Cũng may, mọi thứ không mất quá lâu để bình thường trở lại. Khuôn mặt của ông nội của Vũ lúc này giản ra không còn nghiêm trọng như trước, ông ngồi tựa lưng vào ghế, uy thế mà ông phát ra cũng dần biến mất. Thay vào đó là tiếng thở dài tiếc nuối, ông nhìn lấy đứa con trai của mình:
''Thật sự không có ý định về lại nhà sao?''
Anh Trí nhìn ba mình trở lại bình thường thì cũng thu lại hết uy áp, nghe được câu hỏi của ba mình, anh chỉ ngước nhìn ông:
''Khi nào chị 2 về thì con về, hôm nay tới đây là vì con Nguyệt thôi! Ba đừng suy nghĩ nhiều''
''Con nghĩ ta thật sự muốn hại nó sao?''
''Ai biết được! Con chỉ đang hoàn thành lời hứa của mình với Út thôi.''
..................
Sau 1 cuộc nói chuyện dài đằng đẳng, tất cả người lớn trong nhà đều tản ra về phòng của mình theo sự sắp xếp của người hầu. Chị Dương theo sau anh Trí trầm mặc không nói, cuối cùng chị không nhịn được mà hỏi:
''Anh thật sự nghĩ chúng ta đang làm đúng không?''
Anh Trí nghe vậy bổng chốc dừng lại, anh ngước nhìn lên bầu trời đêm tựa như nhớ lại chuyện cũ.
''Không biết! Em biết tính anh rồi đó, mấy chuyện như này thường làm theo cảm tính chứ chả suy nghĩ nhiều. Có lẽ cách của ba anh mới đúng, nhưng anh không thích điều đó. Chính chị 2 cũng vì chuyện đấy mới bỏ nhà ra đi, cũng vì chuyện đó mà gia đình con Út mới gặp tai hoạ. Anh ước lúc đó anh đủ dũng khí để đứng ra vì 2 người đấy đòi lại công bằng, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể giống mọi người đứng nhìn ba mình sắp xếp.''
Anh nhìn vào bàn tay của mình, vô thức bộc phát sức mạnh bản thân. Không khí xung quanh bởi cú bóp tay của anh Trí mà trở nên dữ dội hơn trước, sau đó mới biến mất khi anh ý thức được điều mình vừa làm.
Chị Dương nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt chồng mình cũng vội vàng an ủi, nắm lấy 2 tay của anh, khuôn mặt tựa sát vào trán, chị thì thầm vào bên tai anh:
''Dù quyết định của anh là gì thì em sẽ vẫn luôn ủng hộ. Hơn nữa gia tộc của anh sẽ không đơn độc phòng chống đợt t·ấn c·ông này nữa các gia tộc khác trong thành đều đã ký hiệp ước liên minh rồi mà. Gia tộc của em cũng sẽ tham gia nữa, lần này sẽ là cuộc chiến của cả chúng ta.''
''Nhưng như vậy thì ai bảo vệ con mình?''
''Anh nghĩ Vũ giống như đứa trẻ 5 tuổi khác sao! Thằng bé thông minh làm em phát sợ đấy, nó đủ thông minh để tránh biết giữ mình. Hơn nữa, lúc đó chúng ta cũng đã đem thằng bé vào chổ trú ẩn trong gia tộc rồi, sao phải sợ nữa chứ.''
''Ừa ha! Đúng là vợ anh luôn nhìn xa trông rộng.''
''Kh·iếp! Giờ nào rồi còn nịnh nữa chứ.''
''Em! Tối nay Vũ không ở đây, không ấy mình...''
''Thôi....''