Chương 67: Tiến tới cuộc gặp mặt
Chương 67: Tiến tới cuộc gặp mặt
Ngày hôm sau mọi thứ lại bình thường trở lại,
Mặc dù vẫn chưa có giáo viên chủ nhiệm nhưng điều đó không ảnh hưởng tới lớp cậu là mấy. Mỗi môn đều có các thầy cô đảm nhiệm và dạy học như bình thường, hơn nữa các thầy cô đều rất bất ngờ khi biết bọn họ không có 1 chút kiến thức cơ bản thứ mà phải được dạy từ lớp mẫu giáo.
Điều này khiến các thầy cô rất bức xúc chất vấn đạo đức nghề nghiệp của những giáo viên kia. Sau đó bọn họ đều kiên nhẫn dành những buổi học đầu để phổ cập lại các kiến thức cho bọn họ.
Mọi người trong lớp đều vui mừng mà cố gắng tập trung học tập, bởi vì đây là lần đầu bọn họ cảm nhận được thiện ý cùng chân thành từ các giáo viên.
Buổi học kết thúc cũng là lúc mọi người ra về, Vũ đang định về nhà thì nhìn thấy thầy giám thị ở phía ngoài cửa ra dấu. Vũ liền gật đầu rồi lựa lúc mọi người không để ý mà chạy ra phía sau trường học gặp thầy.
'' Tối nay sẽ có buổi gặp mặt giữa các luân hồi giả, em có đi không?''
''Đi chứ! Mấy giờ bắt đầu?''
''Khoảng 8h, thầy sẽ qua đoán em đi.''
..........
Tối hôm đó, sau khi được sự cho phép của bố mẹ. Vũ mới đi ra ngoài với 1 cái balo đầy đủ đồ vật bên trong, cùng 1 định vị được cài bí mật bên trong áo. Mặc dù cảm thấy hơi choáng ngợp với sự chu đáo này của ba mẹ, nhưng Vũ cũng không cảm thấy phản cảm gì trái lại nó càng khiến quyết tâm bảo vệ gia đình trở nên mạnh hơn trước.
Thầy giám thị cũng đã tới trước nhà Vũ để đón cậu, dù sao gia thế nhà Vũ cũng không phải dạng vừa. Làm không khéo có khi sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của bản thân, nên thầy Hải cực kỳ chú trọng vào việc này.
Mọi việc xong xuôi thì 2 thầy trò mới lên đường đi tới chỗ gặp mặt.
Trên đường đi Vũ không khỏi nhớ lại khuôn mặt căng thẳng của thầy mình khi xin phép ba mẹ cậu, điều này khiến cho cậu không thể nín cười được.
''Cười cái gì..''
''Em không nghĩ tới luân hồi giả cũng có lúc phải khép nép tới vậy.''
''Hừ! Chứ em tưởng chúng ta có thêm được vài cái mạng liền không xem ai ra gì rồi à, gia đình em cũng không phải dạng vừa gì. Nếu thầy không hỏi hang đàng hoàng thì có khi thầy đi bán muối thật đấy chứ chả đùa, mà dù thầy có nói hết lời thì họ cũng chỉ tin 1 nữa. Cái định vị trong người em là minh chứng, hơn nữa họ còn không thèm dấu nó 1 cách tử tế. Cái huy hiệu 2 gia tộc nhà em cũng đủ khiến bao nhiêu tên luân hồi giả phải nể mặt mũi vài phần rồi, dù kiếp chưa bọn họ có..''
Nói tới đây thầy Hải vội nhớ tới điều gì liền nhanh chóng im lặng, nhưng Vũ vẫn hiểu được dụng ý phía sau của thầy. Đây cũng là điều khiến cậu đau đầu trong những năm qua, lúc cậu biết được gia thế thật sự của nhà mình Vũ cũng phải mất 1 lúc lâu mới chấp nhận được sự thật.
Cậu nào biết được ở thế giới này bản thân lại mang 2 dòng máu của 2 đại gia tộc cực kỳ có tiếng trong giới dị nhân chứ, hơn nữa cha mẹ cậu cũng không phải là hạng người đơn giản trong xã hội này. Chỉ là không biết vì điều gì mà kiếp trước bọn họ lại không hề đề cập tới hay thể hiện ra, hơn nữa dòng tộc nhà cậu tuyệt đối không giàu như hiện tại.
Đến cùng là trong những năm tháng tuổi thơ gia đình nhà cậu đã phải đối mặt với điều gì, đây chính là câu hỏi mà Vũ luôn suy nghĩ bấy lâu nay. Và hiện tại Vũ cũng đã có 1 ít manh mối, xem ra chuyện này không thể thoát khỏi liên quan đến cơn tai họa sắp ập tới Thành Gia Định rồi.
Hiện tại điều cậu cần làm chính là thu nhập thêm thông tin từ bên nhóm luân hồi giả, cùng cãi thiện khả năng chiến đấu của mình cho điều sắp tới. Vừa nói chuyện không được bao lâu, 2 người đã dừng chân tại 1 tiệm ăn đã bỏ hoang.
Vũ khá bất ngờ khi đây là nơi tụ hội của các luân hồi giả, đi theo thầy Hải vào bên trong cậu mới nhìn nơi này có cầu thang đi xuống hơn nữa còn bảo vệ đứng canh gác.
Thầy Hải đi tới nơi có lính gác nói vài câu ám ngữ gì đó rồi kéo Vũ theo xuống tầng dưới, tầng hầm hơi ẩm mốc và có mùi hôi có 1 vài người đang đứng 2 bên hành lang để tán gẫu hoặc là để h·út t·huốc. 1 đứa trẻ như Vũ đi vào trong này đã thu hút sự chú ý của bọn hắn, cơ mà khi nhìn thấy khuôn mặt của thầy Hải cả lũ lại chạy tán loạn, hoặc là vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cho đến khi vào được trong thang máy đi xuống dưới, Vũ mới chủ động mở lời:
''Nơi này là nơi nào vậy thầy!''
''Đây từng là cứ địa được các bang xã hội đen dùng làm nơi giao dịch hay mở các phiên chợ, nhưng từ cuộc chiến 100 năm giữa dị nhân với con người thì nơi đây bị các luân hồi giả chưng dụng thành 1 khu tập thể. Chúng ta đã tạo nên nơi này cho dân lao động nghèo hoặc dân giang hồ ở, cũng tiện làm nơi để các luân hồi giả chúng ta gặp mặt. Tiếp theo thì em nên đi theo sát ta đấy, khu này rất chật hẹp và nhiều hẻm lắm lạc nhau 1 cái thôi là mất công lắm..''
''Rẹt..rẹt..''
Tiếng thông báo từ thang máy cất lên, cùng với đó là âm thanh kọt kẹt như đói dầu từ cánh cửa mở ra làm cho Vũ nhìn thấy được khung cảnh khu dân cư dưới lòng đất này.
Khó có thể mô tả được hình dáng thật sự của nó là gì, bởi vì nơi này tối đen như mực mặc dù có ánh sáng được thắp quanh khu tập thể. Nhưng cũng không thể chiếu rọi tới các hẻm hóc ở nơi này, có lẽ đây là lý do mà thầy Hải bảo chỉ cần tách nhau 1 chút là lạc mất nhau. Có lẽ bởi vì là khu xây dựng trái phép mà nơi đây không được cung cấp đủ điện lắm, bởi vì trong lúc đi tới nơi gặp mặt Vũ liên tục nghe tiếng chửi thề hoặc là hỏi thăm gia đình tới chủ trọ về điện đuốc nơi đây.
Các công trình xây xát nhau không hề theo 1 quy luật gì, cứ như chỉ cần có chỗ nào chống là họ sẽ dựng nhà tại đó vậy. Mặc dù không có mặt trời ở đây, nhưng bù lại họ có 1 cái đèn siêu to khổng lồ được đặt ngay trung tâm thành phố, nghe thầy Hải bảo đây cũng là nguyên nhân khiến cho nơi đây luôn mất điện liên tục.
Đi tới quán Bún Đậu, thầy Hải mới ra hiệu cho Vũ vào cùng mình. Vừa đặt chân vào quán, đón chào Vũ đã là tiếng chửi mắng cùng 1 cái ghế đang bay thẳng vào mặt cậu.
Vũ cùng thầy Hải dễ dàng né đi thứ này, nhưng mà bọn họ không nghĩ tới mình vừa tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. 1 bóng người theo tiếp sau cái ghế bay sát vào họ, lần này 2 người không có cách nào né được.
Thân hình 2m hơn của gã đàn ông đổ ập xuống Vũ và thầy Hải làm 1 người không thở được, hơn nữa mùi hôi bốc lên từ cơ thể gã ấy khiến cho cái mũi cực kỳ n·hạy c·ảm của Vũ trở nên khủng hoảng. Cậu có gắng giãy dụa trong vô vọng sau đó chậm dần trong sự bất lực cuối cùng là đầu hàng trong cơn sùi bọt mép.
Thầy Hải khá hơn 1 chút, đẩy được thân hình khổng lồ kia để cứu 2 người. Sau đó hoảng hồn khi nhìn thấy biểu hiện của Vũ, ngay khi đảm bảo cậu không gặp nguy hiểm gì. Thì mới thay đổi sắc mặt giống như quỷ dữ la hét vào bên trong:
''Bọn chó hoang kia bị gì vậy! Đánh nhau không biết lựa chỗ à mà đánh ở đây!''
''Thằng !@$@$! sủa bậy vậy! Có tin tao ra đánh mày bầm dập ba mẹ mày nhận không ra không !#!$!''
''Ê! Thằng ngu là anh Hải đấy!!!''
''Hải là thằng nào! Tao không quen !#!!% con chó ấy là ai...''
''Vl thôi mày say quá rồi, đi vào uống tí nước cho tĩnh !!$@$@!''
''Tỉnh cc #!$!#@$ cả lò tụi mày !#!@%''
''Hay! Hay lắm ! hôm nay là buổi gặp mặt mà mấy con chó tụi mày lại làm thành như này, chán sống hết rồi phải không......''
Nói rồi anh Hải cũng không quan tâm lời hòa giải của luân hồi giả khác mà gộp chung tất cả đánh 1 lần, 2 cánh tay của anh phát ra 1 nguồn ánh sáng xanh hơn nữa tiếng lôi đình còn phát lên quanh đấy.
''Hôm nay tao sẽ chấn chỉnh lại tụi mày, đừng có nghĩ thoát khỏi chuyện này..''
Nói rồi anh lao tới đám người bất chấp sự la hét trong sợ hãi hay phẩn nộ của các luân hồi giả, 1 cuộc chiến nhanh chóng nổ ra trong khi n·ạn n·hân Vũ còn đang không ngừng bất động xùi bọt mép ở dưới sàn.