Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 64: Người nhà (1).




Chương 64: Người nhà (1).

Chương 64: Người nhà (1).

Vũ sau khi vào lớp liền thấy bạn bè đã cầm sẵn cặp sách của cậu ở ngoài, nhìn thấy Nguyên Vũ không có chuyện gì mọi người trong lớp mở thở phào nhẹ nhõm. 1 cô bé với mái tóc ngắn màu vàng có đôi mắt màu xanh, với khuôn mặt đầy tàn nhang ở 2 bên má, là người mở lời đầu tiên:

''Đi đâu mà giờ mới về đấy? Biết cả lớp tưởng ông bị gì rồi không, mọi người còn tính chạy đi tìm bảo vệ nếu không thấy ông về đấy.''

Vũ cũng không có cãi lại mà chỉ chắp tay xin lỗi mọi người, sau đó liền cầm lấy cặp của mình từ tay 1 người bạn.

''Hì! Xin lỗi nha, do thầy giám thị có chuyện muốn nhờ. Nên tớ mới đi theo thầy tới giờ mới về, mà sắp tới chúng ta sẽ có giáo viên chủ nhiệm mới rồi đấy. Thầy giám thị đã bảo với tớ họ đã tìm được người phù hợp với lớp chúng ta rồi.''

''Vậy sao? Tin được lời bọn họ không, dù sao chúng ta là....''

''Tớ đã bảo với các cậu sao nào! Đừng có tự ti đến vậy, các cậu đều sở hữu những năng lực tuyệt vời mà bọn họ chưa nhìn ra được. Không phải thì làm sao tớ lại từ bỏ cơ hội đến với lớp chọn mà ở lại đây với các cậu chứ.''

Cậu bé có cái đầu to nghe được lời nói của Vũ liền không khỏi gật đầu:

''Đúng vậy a! Mấy tên giám khảo đều không nhìn ra tiềm năng của chúng ta, hãy chứng minh cho bọn họ thấy bọn họ đã nhầm lẩn to đến thế nào khi bỏ qua chúng ta .''

''Đúng vậy!!!''

Không khí của lớp bổng được nâng cao, sự hưng phấn vừa giảm bớt vào sau buổi ra về bổng chốc lại được thắp lên lại. Mọi người không ngừng cười nói về buổi học ngoài trời ngày hôm nay, hơn nữa có 1 vài cậu bé trong lớp đi tới gần Nguyên Vũ:

''Ê! Vũ ngày hôm nay có ghé qua bên dì Châu không?''



''Không ấy! Hôm nay tớ phải về sớm, các cậu đi trước đi.''

''Ok!''

Cho đến khi mọi người đều rời đi hết, thì vẫn còn Vũ trước cổng trường như đang đợi ai đó. Chẳng mấy chốc cô hiệu phó giắt xe máy đi ra cổng trước hướng về phía Vũ:

''Lên xe đi Vũ, chúng ta hơi trễ giờ rồi đó.''

''Còn do ai chứ!''

2 cô cháu thế là đèo nhau ra về, trên đường cô hiệu phó còn quay qua dặn dò cậu vài câu:

''Lần này qua nhà ông nội nhớ gặp mấy cô thì nhớ chào nghe chưa. Tới nơi thì phải theo sau cô đó không thì lạc mất.''

''Vâng! Nhưng mà tại sao hôm nay chỉ có 1 mình con đi tới nhà ông nội. Ba và mẹ con đâu.''

''Họ đã đi tới đó trước rồi! Chỉ còn dì và con là chưa tới thôi.''

Nói chuyện 1 hồi, thì cả 2 cuối cùng cũng dừng xe trước 1 cánh cổng bằng đá có tuổi đời đã lâu. Ở phía 2 bên cánh cửa còn có bức tượng sư tử đá khổng lồ cực kỳ uy nghiêm.

Vũ trầm tư khá lâu khi nhìn thấy dáng vẽ căn nhà bên nội, bây giờ cậu mới biết cha cậu có xuất thân không hề đơn giản. Nhưng điều làm Vũ 3 chấm nhất là tại sao kiếp trước cậu không hề biết được điều này, đến cùng là kiếp trước có chuyện gì xảy ra mà khiến ba cậu quyết định không hề nói về gia đình bên nội.

Đi vào bên trong, Vũ liền giống như 1 tên hai lúa mới lên tỉnh bởi vì mọi thứ ở căn nhà này đều thật mới lạ. Đây là căn nhà theo kiến trúc nhà cổ Âu Lạc, tất cả các căn nhà mà Vũ đi qua đều làm bằng gỗ 100% hơn nữa điều làm cậu trở nên câm lặng chính là từ lúc đi vào đến giờ Vũ chỉ mới đi được 1/3 cả khu nhà.



Những căn nhà mà cậu thấy đa số chỉ là phòng để dụng cụ hoặc là phòng bếp mà thôi, nhìn xuống bãi cỏ mình đang dậm Vũ có cảm giác ông nội mình đúng là thật biết chơi. Làm cái sân vườn bao hết cả khu nhà, cây cối trong đây gần như là nhiều vô kể làm cho cậu tưởng mình lạc vào 1 khu vườn chứ không phải là đang ở bải cỏ nữa.

''Đi theo sau cô Vũ, nếu không lạc bây giờ.''

''Cô ơi! Sao nhà ông nội lại trồng nhiều cây đến vậy cơ chứ.''

''Cô làm sao biết, hồi mẹ cô còn sống bà ấy rất thích trồng hoa chắc có lẽ ba cô không muốn nhìn khu vườn bà ấy trồng bị khô héo đi.''

Mất 1 lúc lâu 2 người mới tới được sảnh chính, nơi lúc nào đang tràn ngập tiếng ồn ào. Vũ và dì của cậu khi bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó có ba mẹ của Vũ:

''Vũ ở đây nè!''

Mẹ cậu dơ tay ra hiệu cho cậu tới gần, trong khi đó ba cậu thì nói cảm ơn với dì cậu. Vũ nhanh chóng tách ra với cô mình mà chạy tới chỗ ba mẹ, gia đình 3 người đoàn tụ cùng lúc ba và mẹ của Vũ dắt tay cậu tới trước mặt ông nội. Khiến cho Vũ bất ngờ là người được gọi là ông nội lại có ngoại hình khá trẻ trung, ông có khuôn mặt của 1 người đàn ông trung niên, đôi mắt cá c·hết nếu không có mái tóc bạc thì mọi người đều tưởng đây chỉ là 1 ông chú nhân viên văn phòng điển hình chứ không nghĩ tới 1 phú ông với gia đình đông con cả.

''Vũ mau chào ông đi con!''

Mẹ cậu nhanh chóng nhắc nhở cậu, trong khi ba cậu thì lại có thái độ im lặng trước người cha của mình. Mà ông của Vũ gần như không bất ngờ với thái độ của người con của mình, đôi mắt của ông nhìn chằm chằm Vũ sau đó lại nở 1 nụ cười:

''Nguyên Vũ đấy à, mau tới đây để nội coi cái nào.''

.....

Sau 1 phen xã giao với người nhà bên nội, Vũ cuối cùng cũng được tự do. Cậu cùng những đứa trẻ khác trong gia đình đều được đưa ra 1 căn phòng khác, trong khi những người lớn trong nhà thì ở lại nhà chính để bàn bạc về vấn đề gì đó.



Vũ lúc này nhìn khung cảnh hỗn loạn trong bàn ăn khi mà bọn trẻ con lúc này bắt đầu ném đồ ăn, trong khi những đứa lớn hơn thì đi ra 1 góc khác ngồi nói chuyện. Trong đó có 1 đứa làm Vũ để ý nhất là 1 đứa bé ngồi trên xe lăng, cô bé gần như tỏ ra tách biệt hoàn toàn với mọi người. Đến cả những đứa lớn nhất cũng không thèm để ý tới cô bé, Vũ cầm lấy 1 ít trái cây bỏ vào áo sau đó rời ghế.

Cô bé ngồi trên xe lăng còn đang mãi mê ngắm trăng mà không để ý tới Vũ đã ở sau lưng, cho đến khi cậu mở lời thì cô bé mới giật mình quay đầu lại:

''Đứng ở ngoài đấy làm gì? Sao không vào ăn với mọi người.''

Vũ vừa nói vừa ném 1 ít trái cây vừa loot được trên bàn cho cô bé, tiện thể thì ngồi 1 bên cùng ngắm trăng. Cũng may hôm nay là trăng khuyết, nếu không thì Vũ cũng chịu c·hết. Tưởng tượng xem vừa mới tới nhà ông nội đã biến thành khỉ đột khổng lồ đi, mặc dù chắc chắn sẽ bị người nhà trấn áp sớm thôi nhưng ấn tượng để lại cũng là rất xấu a.

''Không có gì! Em đã ăn rồi, nên ra ngoài vận động 1 chút để tiêu hoá đồ ăn thôi.''

''Bruh! Tôi mặc dù mới 6 tuổi, nhưng cũng phân biệt đâu là nói dối đâu là nói thật mà.''

Cô bé bị Vũ nói như vậy liền ngẫn ra 1 lúc, sau đó như nhớ tới điều gì cô bé liền trở nên xấu hổ không biết chui vào đầu để trốn. Vũ nhìn thấy cô bé như vậy cũng không dám chọc tiếp, chỉ nhẹ nhàng đi tới phía sau xe lăng cầm lấy tay cầm và đẩy cô bé đi ra ngoài.

Lúc này ở ngoài liền xuất hiện 1 tên người hầu đi theo phía sau 2 người, Vũ không khỏi cảm thán về độ giàu cũng như là quy cũ của ông nội:

''Ảo ma thật! Thế kỷ 21 rồi mà vẫn ông nội vẫn nuôi người hầu như thời xưa nhỉ.''

''khịt!'' Cô bé nghe Vũ âm dương quái khí 1 lúc cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, quay đầu nhìn vế phía cậu nhóc nhỏ tuổi với cái đuôi khỉ. Cô nở 1 nụ cười hình bán nguyệt, đôi mắt nheo lại hình vòng cung ngược. Khiến cho Vũ sởn gai ốc khi nhìn thấy hình tượng này của cô bé, cũng may Vũ vẫn còn nhận ra cô bé không hề có ác ý cho nên không hề có phản ứng mạnh mẽ gì.

''À, đúng rồi! Nãy giờ vẫn chưa biết tên của cậu là gì.''

''Hì! Anh là con của chú ba nên phải xưng hô là anh chứ, em tên là Nguyệt.''

''Nguyệt sao, tên này sao nghe quen vậy..'' Vũ chợt cảm giác rất quen thuộc khi nghe đến cái tên này, bổng 1 dòng ký ức từ kiếp sống đầu tiên của cậu. Thời điểm mà giường bệnh là người bạn thân thiết của cậu, cái tên này từng được nhắc qua bên tai.

''Đừng nói trước mắt mình là cô em họ yểu mệnh của mình nhé...''