Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 59: Điều này thật là...(3)




Chương 59: Điều này thật là...(3)

Chương 59: Điều này thật là...(3)

Cuộc đời thứ 2,

Ngày 28 tháng 8 năm 2007, Thành Gia Định, Âu Lạc.

Trường tiểu học Phượng Hoàng, lớp 1-10.

Buổi học đầu tiên của Vũ mở màng bằng việc chờ đợi giáo viên đến lớp, đã hơn 20 phút trôi qua nhưng không hề có giáo viên nào tới nhận lớp. Trong khi các lớp khác đều đã được thực tập ngoài trời dưới sự giá·m s·át của giáo viên chủ nhiệm.

Những học sinh khác trong lớp khi nhìn thấy các học sinh lớp khác được biểu hiện thoải mát năng lực của họ ra ngoài đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ và khát vọng. Bởi vì khi bước chân vào ngôi trường này, tất cả bọn họ đều đã thực hiện cam kết không thể hiện năng lực ra ngoài nếu không có sự giá·m s·át của giáo viên.

Không vì gì khác bởi họ là những dị nhân không kiểm soát được sức mạnh của mình, cho nên họ mới được xếp vào lớp học đội sổ này. Nhưng Vũ lại là 1 trường hợp khác, cậu là học sinh duy nhất yêu cầu được học lớp này trong khi những người khác tránh né.

Còn lý do cho việc chọn lựa của cậu, đơn giãn đó là vì những học sinh trong lớp này đều là những bạn học của cậu từ mẫu giáo. Trong 3 năm ở trường mẫu giáo, cậu đã trải qua rất nhiều chuyện với những đứa trẻ trong này. Có vui có buồn, cũng vì vậy mà trong lòng cậu đã hình thành 1 sợi dây gắn kết với 19 con người còn lại trong lớp.

Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt khát vọng của bạn bè mình đối với bên ngoài, tâm trí 2 kiếp người bên trong cậu không khỏi dâng lên sự đồng cảm cùng bực bội với cách quản lý của trường. Trong đầu bọn họ đến cùng là nghĩ cái gì mà đối xử với các em học sinh lớp 1 như thế này, chẳng lẽ đây là điều bình thường trong xã hội dị nhân?

Mặc dù đã có tâm hồn gần 40, nhưng mà ở kiếp này cậu chỉ mới 5 tuổi thôi a. Hơn nữa cậu còn sống trong môi trường chỉ toàn trẻ con xung quanh, điều này khiến cho cậu cũng dễ bốc đồng hơn trước.



Cho nên đối mặt với sự bất công này, Vũ quyết định phải là cho ra lẽ. Thế là không suy nghĩ nhiều nữa, Vũ rời khỏi chỗ ngoài và đi ra ngoài mục tiêu của cậu chính là phòng của hiệu phó. Tại sao không phải hiệu trưởng ư? Bởi vì hiệu phó của trường này chính là cô cậu chứ sao, nếu không phải có người nhà bảo kê thì làm sao Vũ có thể được vào lớp mình muốn học chứ.

''Vũ cậu đi đâu vậy?''

''Đi tìm giáo viên chủ nhiệm của chúng ta a, đã hơn 20 phút rồi mà vẫn không có ai tới.''

''Thế để tớ đi cùng với cậu.''

1 vài học sinh trong lớp nghe vậy liền muốn đồng hành với Vũ, thì đã bị cậu bé ngay lập tức ngăn lại. Lấy lý do đi đông sẽ gây phiền hà tới các lớp khác, Vũ thành công khiến mấy đứa nhỏ tin răm rắp lời cậu mà ngoan ngoãn ở trong lớp.

Trong phòng làm việc riêng dành cho phó hiệu trưởng,

Có 1 người cô gái với mái tóc xen kẻ trắng đen đang tập trung sự chú ý của mình vào màn hình trước mặt. Tiếng gõ phím không vang lên trong căn phòng, đột nhiên cánh cửa phòng vang lên âm thanh làm cho thanh âm của bàn phím im bặt.

Người con gái hướng ánh nhìn về phía cánh cửa liền thấy 1 cái đuôi khỉ đang lấp ló ở bên ngoài, đôi mắt của cô liền nheo lại sau đó liền thấy cái đầu của Vũ lè vào bên trong. Cô không khỏi thở dài, nếu là người khác cô lúc này đã cho đối phương 1 trận răn dạy rồi. Nhưng mà người trước mắt thì không được a, dù sao cũng là bảo bối của gia đình nhà cô bọn họ cưng còn chưa đủ chớ nói chi chửi mắng đối phương.

Thế là cô bỏ mặt cho Vũ đi vào phòng nhìn đông nhìn tây, mà tiếp tục với công việc của mình còn không quên dặn cậu đóng cửa. Vũ cũng rất hiểu chuyện, không hề dựa vào việc mình được cưng chiều trong nhà mà sinh hư trái lại cậu rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Thế là Vũ liền cầm lấy 1 cuốn sách trên bàn cô mình rồi ngồi trên ghế ngồi đọc g·iết thời gian.

Chẳng mấy chốc cô hiệu phó cũng hoàn thành công việc giấy tờ cần thiết, sau đó cô mới hướng ánh nhìn về phía bảo bối nhà mình. Thấy Vũ vẫn còn chăm chú đọc sách, cô không thể không ngừng thở dài.



''Thằng bé thật sự 5 tuổi sao, làm sao khác biệt đến như vậy. Đến cùng là anh 3 và chị dâu làm sao có thể đẻ ra 1 tên yêu nghiệt như này.''

Kiềm lại suy nghĩ của mình, cô biết Vũ không tới đây để làm chuyện vô bổ nên ngay lập tức vào thẳng chủ đề.

''Bảo bối! Tới đây tìm cô để làm gì vậy, không phải là chỉ để đọc sách thôi đấy chứ.''

Vũ nghe được câu hỏi cũng liền gấp sách lại, sau đó ngay lập tức biến đổi khuôn mặt của mình thành bộ dáng cực kỳ phẩn hận:

''Cô năm! Cô nói xem làm sao lại có giáo viên khinh thường học sinh của mình đến vậy, ngày tựu trường thế mà không thèm đến nhận lớp. Làm cho tiết học ngoài trời hôm nay của tụi con trở thành tiết tự học rồi, cô xem lớp tụi con đã làm gì mình bị như vậy cơ chứ.''

Cô của Vũ sau khi nghe được những lời này khuôn mặt không khỏi nhăn lại, mặc dù biết tầng lớp dị nhân luôn có 1 sự phân biệt nhất định cho những người không kiểm soát được năng lực hay những người có năng lực vô dụng. Nhưng cô không ngờ tới tình trạng này đã phát triển tới mức tệ như này, đến cả những đứa trẻ lớp 1 cũng đã bị đối xử như này. Thế mà 1 người hiệu phó như cô lại không có được thông tin gì.

'' Xem ra cũng là lúc nên làm sạch môi trường rồi.''

Cô năm thầm nghĩ 1 chút, sau đó liền an ủi Vũ. Cô còn đánh 1 cuộc gọi cho cấp dưới yêu cầu tìm hiểu về vấn đề phân biệt đối xử trong trường, sau đó cô cho Vũ đi về lớp học và hứa rằng bản thân sẽ giải quyết vụ này nhanh gọn.

''Được rồi tiết học ngoài trời của lớp con sẽ được bù vào hôm khác, coi như hôm nay lớp con được 1 hôm tự học đi. Sẽ có 1 giáo viên khác đến trông non tụi con sớm thôi.''

''Yeh! Con cảm ơn cô năm, con về đây.''



Đạt được mục tiêu của mình, Vũ liền hài lòng ra khỏi cửa. Nhưng chưa đi được bao nhiêu thì cậu đã bị cô mình gọi lại để hỏi chuyện.

''Vũ con thật sự không suy nghĩ về điều kiện cô từng nói với con sao?''

''Về vụ đổi lớp đó hả cô Năm. thôi con không muốn đâu.''

''Cô có thể biết tại sao không? Tài năng đó của con xứng đáng có được 1 môi trường tốt hơn.''

''Chỉ đơn giản là con cảm thấy không thoải mái khi ở đó thôi! Với lại khó khăn lắm mới có thể cùng mọi người vào 1 lớp học, con không muốn mình bỏ lỡ 1 điều như vậy. Mà lại...''

Vũ nói tới nữa sau liền dừng lại, sau đó cậu đột ngộp dậm chân thật mạnh xuống sàn 1 tảng đá khổng lồ liền trồi lên ngay dưới chân Vũ nâng cậu bé lên thật cao. Còn bản thân Vũ thì liền ngồi bệt xuống mặt đá, đôi mắt màu hổ phách thì chăm chú nhìn lấy cô mình khuôn mặt nở ra 1 nụ cười đầy tự tin.

''Ai bảo con cần phải ở 1 môi trường tốt để toả sáng chứ, chỉ cần con muốn con có thể làm bất cứ điều gì con thích ở bất cứ đâu, bất kỳ lúc nào miễn là con muốn làm thì sẽ không ai cản được con.''

Đối mặt với lời nói cực kỳ tự tin xen lẫn hành động cực kỳ trẩu tre của đứa cháu mình, cô năm cũng đành lắc đầu chịu thua dù sao cháu của cô cũng nói đúng 1 điều. Đó chính là Vũ không cần ở trong 1 môi trường tốt để toả sáng, chính đứa bé này đã toả sáng theo 1 cách riêng mà nó đã đề cập tới. Dù sao rất ít đứa trẻ ở độ tuổi này có thể thuần thục sử dụng 3 năng lực riêng biệt mà không gặp khó khăn, mà lại có thể tiết chế được bản thân như Vũ.

Đó cũng là lý do mà gia tộc của cô cực kỳ xem trọng Vũ và coi cậu là bảo bối của gia đình, có nên là cô cũng chỉ khuyên 1 chút mà cũng không ép buộc gì nhiều. Mà chỉ cười trừ chỉ vào mặt đất:

''Bảo bối của tôi ơi! Đầy là sàn nhà của trường đấy, cháu có tiền trả không mà dám làm 1 lỗ to tướng như vậy chứ?''

Vũ lúc này mới để ý xuống dưới, nhìn thấy biểu hiện của mình có chút quá cậu không khỏi xấu hổ cười 1 tiếng. Rồi liền vội vàng làm cho mọi thứ trở lại như cũ, liền không để ý tới khuôn mặt khó tin của cô mình mà biến mất khỏi hiện trường.

''Này! Năng lực của nó ngày càng tiến bộ hơn sao, làm sao bây giờ có thể trả lại hiện trạng môi trường xung quanh rồi.''

Cô năm khó tin nhìn về phía sàn nhà đã được trả lại nguyên vẹn, mặc dù trước đó chỉ có 1 cái lỗ to tướng do Vũ tạo nên. Miệng không ngừng thì thầm vào điều không tưởng, hơn nữa trong lòng không khỏi sinh ra 1 chút nghen tị với người anh trai của mình đến cùng là kiếp trước ổng làm gì mà kiếp này có thể sinh ra 1 con quái vật kinh khủng như vậy cơ chứ.