Chương 58: Điều này thật là...(2)
Chương 58: Điều này thật là...(2)
6 giờ sáng ngày 28 tháng 8 năm 2007, Thành Gia Định, Âu Lạc.
''Reng...reng...''
Tiếng đồng hồ báo thức vang dội trong 1 căn phòng ngủ, bất chấp việc âm thanh to lớn không ngừng reo. Cặp vợ chồng phía bên giường lại không hề có ý định tắt nó đi, 2 người lúc này đang liên tục ''uốn éo'' vào nhau trong vô thức.
''Két...''
Lúc này, cánh cửa phòng phát ra tiếng chuyển động cực kỳ nhỏ. Ánh sáng từ bên ngoài bắt đầu tràn vào nhưng nhanh chóng biến mất đi. 1 thân hình bé nhỏ, với đôi chân ục ịt đang từ từ đi tới gần đồng hồ báo thức. Cuối cùng, ngay khi đã tiếp cận được nơi phát ra tiếng ồn thân hình ấy liền hành động.
''Phốc.''
Cặp chân bé nhỏ ấy thế mà phát ra 1 lực cực mạnh búng cả cơ thể lên trên cao, và ngay khi đã đứng đối diện với chiếc đồng hồ. Cái đuôi khỉ của cơ thể ấy ngay lập tức tung 1 đòn quật xuống.
''Rắc...''
Cũng may cái đồng hồ cũng không phải hạng xoàng, mặc dù bị dính 1 đòn trời giáng như vậy nhưng ngoại trừ im lặng ra thì nó không có vấn đề gì cả. Cái bóng nhỏ lúc này mới thoả mãn với biểu hiện của mình, đang định đi ra ngoài thì không biết từ lúc nào phía sau cậu đã xuất hiện 1 thân hình cao lớn.
Cặp mắt màu đỏ phát sáng trong màn đêm giống như 1 bộ phim kinh dị những năm 90. Thân hình bé nhỏ bởi vì bị hù doạ không ngừng lùi về sau, gã khổng lồ thì lại không ngừng áp sát tới gần cậu bé.
''Con trai sao giờ này sao còn chạy lon ton thế này, biết bây giờ là mấy giờ rồi không?''
Vũ lúc này cũng đã bị dồn đến đường cùng, không thể thành thật nói:
''Ba với mẹ ngủ như c·hết! Bây giờ đã là 6 giờ sáng, chuông đồng hồ đã không ngừng reo suốt 30 phút. Con không chịu được nên mới chạy xuống để tắt a!''
''Hả! Cái gì???? Thôi c·hết, mẹ nó ơi dậy trễ giờ rồi. Nay đưa con đi học bữa đầu của nó.''
Mẹ của Vũ còn đang ngủ như c·hết trôi bị chồng mình xách lên như 1 con gà, còn đang ngái ngủ liền nghe tiếng thét của chồng mình vang trong tai. Cô chợt mình tỉnh dậy, đầu nhanh chóng nhảy số cô liền biết hôm nay là ngày gì. Thế là chị Dương ngay lập tức đạp anh Trí ra xa, tay còn lại xách đứa con mình chạy ra khỏi phòng trước ánh nhìn ? của 2 người còn lại.
........
Sau 1 phen hỗn loạn tại nhà, gia đình 3 người cuối cùng cũng có thể bắt đầu tới trường. Trên xe chị Dương không ngừng dặn dò con mình những gì phải làm, mặc dù biết đứa trẻ trước mặt mình cực kỳ thông minh so với lứa tuổi của cậu.
Nhưng dù sao thì Vũ cũng chỉ mới 5 tuổi, hiểu chuyện nhiều tới mấy thì vẫn chỉ là 1 đứa trẻ mà thôi. Đối mặt với sự càm ràm không ngừng từ mẹ mình, Vũ lại cực kỳ chú ý lắng nghe.
Đến anh Trí cũng phải bất ngờ trước hành động của con mình, nhưng sau đó lại thành không thể ngừng cười được.
Cuộc trò chuyện mấy chốc đã kết thúc khi cả nhà 3 người dừng chân trước cổng trường, Vũ tạm biệt gia đình mình rồi mới đi vào cổng trường.
Ngay khi cha mẹ Vũ vừa quay lưng rời đi, thì Vũ ngay lập tức thở phào.
''Cuối cùng họ cũng đi! Không nghĩ tới hồi sinh lại là quay về thời điểm mình sinh ra.''
Đây là lần sống lại thứ 2 của Vũ trong vòng đời của mình, sau khi được vị thần kia truyền đạt thông tin những gì mình cần biết về người luân hồi. Vũ như tìm ra được ý nghĩa sống của đời mình, mặc dù vẫn còn chưa hoàn thành nhưng trong lòng cậu ít nhất đã có 1 mục tiêu không còn vô định như trước.
Mà lại 5 năm sống lại này cậu cũng không hề uổng phí, có lý do để ba mẹ Vũ không ngừng tin tưởng con mình là thiên tài trong vòng thời gian này. Sách cặp đi tới bảng phân lớp, cậu bất ngờ chạm mặt 1 cậu bé với cái đầu khổng lồ như 1 trái dưa hấu nhưng cơ thể lại cực kỳ gầy guộc, 2 bộ phận kết hợp lại làm cậu bé có phần kinh dị cũng như làm những đứa trẻ xung quanh sợ tới gần cậu.
Nhìn thấy được sự lẽ loi của anh chàng nhỏ kia Vũ không hề sợ hãi mà tiến gần đến câu bé kia, tên đầu bự khi nhìn thấy có người tới gần liền quay đầu nhìn lại nhưng nhìn thấy Vũ về sau cậu bé ấy lại trở nên kích động. Cậu nhóc không để ý tới xung quanh mà chạy tới ôm chầm lấy Vũ, đối mặt với sự nhiệt tình của bạn mình. Vũ cũng chỉ có thể vỗ lưng cậu bé như đáp lại.
''Sao tới trễ vậy, lớp đến gần hết rồi đó.''
''Không phải cậu cũng vậy sao?''
''Làm gì có tớ ở đây là vì đợi cậu tới lớp đó.''
2 cậu nhóc cứ thế trò chuyện trên đường đến lớp, gần tới trước cửa thì đã nghe tiếng các bạn học bên trong vang lên.
''Vũ tới rồi kìa tụi bây...''
''Cái gì tới rồi á....''
Không biết ai là người mở lời đầu tiên, nhưng cả lớp ngay khi nghe được cái tên Vũ đều trở nên kích động sau đó là ồ ạt chạy ra ngoài. Tạo nên cảnh tượng hỗn loạn ngay trong hành lang, thu hút sự chú ý của các lớp khác.
''Lớp bên kia có chuyện gì mà ồn ào quá vậy.''
''Không biết nữa qua đó coi không?''
''Đừng qua, đám đó muốn làm gì thì kệ bọn họ. Dù sao lớp đội sổ mà ầm ĩ như vậy cũng là chuyện bình thường.''
''Lớp đội sổ ???''
''Đi thôi đừng nói nhiều...''
Những người khác cũng là như vậy, lúc đầu bởi vì tò mò mà đi tới quan sát. Nhưng thấy nơi phát ra âm thanh là lớp của Vũ thì tất cả đều là có phản ứng như nhau, mà những lời bọn họ nói đều không thoát khỏi đôi tai của Vũ.
Khi nghe được những lời đàm tiếu về lớp của mình, cậu không khỏi thở dài mặc dù đã dự liệu được chuyện này. Nhưng nghĩ tới mới vào lớp 1 thôi mà đã có sự phân biệt với nhau, vậy thì khi trở thành người lớn thì điều này sẽ còn phát triển tới cỡ nào cơ chứ.
Đặc biệt là trong lúc lần sống lại lần này của cậu còn đi kèm theo là lịch sử bị thay đổi hoàn toàn, cho dù kiếp sống lần trước cậu không xem báo đài quá nhiều nhưng ít nhất trong thế giới đó con người và dị nhân vẫn sống hoà hợp với nhau. Không nói là tất cả đều tốt đẹp nhưng ít nhất sẽ không đến độ 2 bên chém g·iết lẫn nhau, nhưng lần hồi sinh này thì hay rồi dị nhân và loài người đều trở thành kẻ thù không đội trời chung.
2 bên đánh qua đánh lại cuối cùng kéo tất cả lục địa phân tách nhau ra tạo thành 2 thế giới riêng, còn tuyên bố là 2 giống loài khác biệt không còn nguồn gốc với nhau. Hiệp ước bình đẳng 2 bên ký vào kiếp trước ở thời điểm này cũng chỉ còn là trên lịch sử, Vũ lúc đó vừa mới sinh ra sau khi nghe được gia đình ba bàn về tình hình chiến sự giữa 2 giống loài còn kém chút nữa muốn hồi sinh lần nữa.
Cậu không nghĩ tới mình vừa mới hồi sinh thôi mà thế giới này đã thay đổi chóng mặt tới như vậy, điều này cũng làm Vũ ý thức được thân phận người luân hồi của mình kinh khủng tới cỡ nào. Sự thay đổi lần nữa của thế giới này nhìn kiểu gì cũng không thoát ra được liên quan đến tới nhóm người luân hồi.
Cậu không biết những người đó vì sao làm vậy, nhưng mà cậu đã nhìn thấy được 1 vấn đề khác trong nội bộ của dị nhân. Đó chính là sự phân biệt năng lực giữa các dị nhân hay nói trắng ra chính là sự phân biệt dành cho những kẻ bị năng lực làm biến đổi cơ thể hoặc là kẻ có năng lực phế vật.
Và may mắn làm sao, lớp của Vũ lại là nơi tập hợp những thành phần như vậy nên mới có cái tên lớp đội sổ. Làm cho Vũ cảm thấy bản thân vẫn là không nên quá dựa vào việc có thể hồi sinh lại nhiều lần, bởi cậu không chắc lần mình hồi sinh lại tiếp theo thì thế giới này có vẫn còn như trước không.
''Hi vọng mọi thứ vẫn tốt đẹp đi...'' Vũ không khỏi thở dài trong lòng khi nhìn vào những người bạn trong lớp đang đi ra đón mình.