Chương 60: Cuộc chiến của những gã tí hon (1)
Đạt được thứ mình muốn.
Vũ trở về lớp với tâm trạng của kẻ chiến thắng, nhưng mà niềm vui của cậu cũng không được bao lâu. Khi mà nhìn thấy các bạn của mình đang dùng cặp mắt ngưỡng mộ khi nhìn học sinh lớp khác được tự do thể hiện năng lực của mình trước mặt mọi người.
Hình như là đang có 1 cuộc đối đầu nhỏ giữa các học sinh vào ngày đầu mới vào được tổ chức bởi giáo viên.
1 cậu bé đang tạo ra 1 bước tường băng không lồ ngay trong khuôn viên khiến cho mọi người không khỏi trầm trồ về độ khổng lồ của nó. Đối thủ của cậu là 1 cô bé lại đang bắn ra những tia năng lượng màu xanh vào bức tường băng ấy khiến cho nó không ngừng run lắc.
''Này cậu tính núp trong đó bao lâu nữa chứ?''
Khó chịu bởi vì đòn t·ấn c·ông của mình không phá huỷ công trình trước mặt, cô bé không khỏi bắt đầu dùng miệng lưỡi mình để công kích phía bên kia. Nhưng cậu bé kia lại như không hề nghe thấy điều đó, mà còn đẩy mạnh tốc độ xây dựng lại bức tường.
''Rầm...rầm..''
Tiếng nổ trong sân trường không ngừng vang lên thu hút sự chú ý của nhiều lớp khác, có giáo viên đi tới xem xét tình hình sau khi biết chuyện cũng liền nhắc nhở 1 chút rồi rời đi.
Điều này làm cho Vũ nhìn ra lớp đang thực chiến kia 8 9 phần là lớp chọn hoặc ít nhất là phải là chất lượng cao trong trường. Dù sao việc tổ chức chiến đấu vẫn là có nhưng thường sẽ không phải trong sân trường như thế này, ngôi trường có 1 phân khu riêng phục vụ cho việc thực chiến.
Hơn nữa năng lực của 2 học sinh này đều thuộc dạng top đầu trong giới siêu năng lực rồi, còn có thể sử dụng năng lực của mình 1 cách có tổ chức chứ không phải như những đứa trẻ 5 tuổi bạ đâu ném đó. Nói mấy người này đến từ lớp thường thì đ·ánh c·hết Vũ cũng không tin. Xem ra ý định của người tổ chức cuộc chiến này chính là flex cho các giáo viên khác về học sinh của mình.
Vũ cũng không vội đi vào lớp mà đứng đây quan sát, dù sao thì hôm nay lớp cậu đã chú định là tự học hơn nữa có vào lúc này thì cũng chỉ là đổi chỗ quan sát. Vậy không bằng ở đây đứng ở đây coi tốt hơn, chỉ là đang theo dõi trận đấu thì sau lưng Vũ không biết đã xuất hiện bóng người từ lúc nào.
''Em là học sinh lớp nào sao hiện tại còn đứng ở đây.''
Mội người đàn ông diện 1 bộ vest đen với cái đầu nấm, khuôn mặt thon gọn với sống mũi cao, đeo trên mình cặp kính tròn hướng đôi mắt về phía Vũ làm cho cậu giật cả mình.
Không nghĩ tới còn có người ở phía sau mình, Vũ mới nhớ ra lần sống lại này ngoại trừ được thêm kỹ năng mới cậu cũng mất đi rất nhiều kỹ năng lúc trước đạt được, trong đó có [Cảm nhận Ki xung quanh] làm cho Vũ không còn nhạy bén như trước.
Nhưng cũng may có cho mình dòng máu của bộ tộc Saiyan, Vũ tin tưởng rằng chẳng mấy chốc mình sẽ lấy lại được mấy khả năng này mà không còn thông qua hệ thống. Dù sao thì bộ tộc hiếu chiến nhất vũ trụ cũng không phải để chơi, với cả Vũ hiện tại cũng đã có thể lờ mờ kiểm soát được lượng Ki bên trong cơ thể mình chỉ cần cậu bắt đầu học võ nữa thôi.
''Giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn em hôm nay không tới, nên lớp hôm nay phải tự học. Mà bọn em mới lớp 1 không biết phải học gì nên thành ra như thế này.''
Người đàn ông nghe Vũ đề cập đến giáo viên chủ nhiệm không tới nhận lớp liền nhăn mặt lại, sau đó từ trong người rút ra điện thoại liên lạc với người nào đó. Nói chuyện 1 hồi thì anh ta mới quay lại nói với Vũ:
''Thầy đã nhận được thông tin của lớp em, yên tâm đi chúng ta sẽ cho các em 1 câu trả lời.''
Nói tới đây người đàn ông lại chăm chú quan sát Vũ 1 lát, nhìn về phía cái đuôi khỉ đang quấn quanh bụng cậu. Trong lòng ông cảm thấy cậu bé trước mắt này rất quen thuộc, sau đó ông đột nhiên nhớ ra:
''Em chính là cậu bé khỉ đột của trường mẫu giáo Mặt Trời phải không?''
Vũ nghe tới biệt danh của mình khuôn mặt liền nghệch ra, câu dùng ánh mắt ''really bro?'' nhìn về người giáo viên này. Sau đó cũng đành phải gật đầu, dù rất ghét biệt danh đó nhưng nó ít nhiều đã gắn liền với cậu trong khoảng thời gian mẫu giáo nên dù sao không thể phủ nhận được.
''Hèn gì! Làm sao ta có cảm giác em rất quen thuộc, thì ra đây chính là thiên tài từ chối vào lớp chọn của trường ta đây mà.''
''Anh nói cậu bé này chính là đứa bé có 3 siêu năng lực đây sao...''
Đột nhiên kế bên người đàn ông mặc vest không biết từ lúc nào lại xuất hiện 1 anh thiên niên với nụ cười rất [All Might] anh ta mặc 1 bộ đồ rất đơn giản với 1 áo sơ mi trắng cùng quần công sở màu nâu. Nhưng bộ đồ đơn giản ấy cũng không che dấu được cơ thể cường tráng của anh chàng, các cơ bắp hiện rõ ngay trên phần áo cùng với đó là 2 cánh tay to hơn cả thân hình Nguyên Vũ.
''Uầy! Anh ở đây từ lúc nào vậy?''
''Ngay khi nghe anh bảo đây là thiên tài đã từ bỏ việc vào lớp chọn.''
Vũ lúc này cũng mới phát hiện người giáo viên giá·m s·át của lớp bên kia đã biến mất từ lúc nào không hay, hơn nữa còn là ở kế bên mình trò chuyện với 1 thầy giáo khác. Cậu không khỏi đồ mồ hôi hột, dù biết những người này không phải người xấu nhưng cái cảm giác doạ ma này thật sự khiến người ta đau tim a.
Mấy tên học sinh kia cũng mất 1 chút thời gian liền mới phát hiện giáo viên bọn họ đã đi nơi khác từ khi nào, hơn nữa còn đang trò chuyện với giám thị kế bên đó còn có 1 cậu bạn với cái đuôi khỉ quấn bên hông đang nghe 2 người nói chuyện.
2 đứa trẻ đang đối đầu bên kia cũng dừng lại cuộc chiến, dù sao 2 người đều không làm gì được nhau nên kết quả liền là 1 trận hoà. Sự chú ý của lớp liền bắt đầu tập trung về phía Nguyên Vũ, tất cả đều tò mò người kia là ai mà sao có thể đứng đấy tham gia vào cuộc trò chuyện của 2 thầy mà không bị đuổi đi.
1 người trong lớp liền ghé đầu mình về người bạn của mình hỏi:
''Ê mỏ nhọn, tên kia là ai mà có thể ở đó vậy.''
Người được gọi là mỏ nhọn liền muốn đưa tay đánh tên mới nói, nhưng cuối cùng lại đánh hụt mà cậu ta lại không có gì bất ngờ như thể đã quen với việc này. Chỉ thấy cậu ta tháo cặp tai nghe trên đầu mình xuống, sau đó hướng đôi tai về phía bên kia vừa nghe vừa nói:
''Còn nhớ lớp mình đáng lý ra sẽ có 22 người chứ, nhưng cuối cùng lại giảm thành 21 người.''
''Ừm nhớ! Cha tao từng đề cập tới điều này bảo không thể tin được người nhà bên kia lại đồng ý cho tên đó muốn làm gì thì làm.''
''Tên đuôi khỉ bên kia chính là gã đã từ bỏ lớp ta đấy, hơn nữa còn được coi là thiên tài đứng đầu của khoá này.''
''Cái gì???''
Lần này không chỉ có 1 người hô, mà là những người khác đều nghe thấy lời mỏ nhọn nói làm cho mọi người không khỏi xôn xao.
Mà tại cuộc trò chuyện phía bên kia,
Khuôn mặt Nguyên Vũ lúc này cực kỳ khó coi, cậu không ngừng lùi bước về sau miệng thì không ngừng nói:
''Thầy muốn chiến đấu với bọn họ sao? Thầy đừng đùa như vậy chứ, em làm gì có khả năng chiến đấu.''
''Đừng diễn nữa, được gọi là thiên tài đứng đầu của khoá mà không biết đánh nhau. Em nghĩ thầy sẽ tin vào điều này chứ..''
..........
Vũ lúc này có cảm giác cực kỳ bất lực trong khi thân thể của cậu thì được đồng bạn không ngừng lắc qua lắc lại, đến cuối cùng cậu cũng không thể chống lại được ý muốn của giáo viên.
Lớp của cậu được đi cùng lớp chọn để tham gia hoạt động ngoại khoá, cả 2 lớp lúc này không còn ở khuôn viên trường nữa. Mà đã dời ra tới khu vực luyện tập thực chiến, 2 bên đứng đối đầu lẫn nhau với giáo viên của mình. Đối với lớp của Vũ giáo viên của bọn họ chính là người thầy giám thị đầu nấm, người bất đắc dĩ tham gia vào hoạt động lần này.
Các học sinh của lớp Vũ đều cực kỳ kích động xen lẫn lo sợ, dù sao đây là lần đầu bọn họ được thực chiến nhưng đối thủ của bọn họ lại là học sinh lớp chọn a. Nghe cái tên lớp thôi thì cũng biết trình độ mấy tên này ở đâu rồi, làm sao không khỏi lo lắng được.
Còn về phía Vũ cậu lúc này đang suy nghĩ về nhân sinh quan rất nhiều, mặc dù ở ngoài cậu chỉ mới 5 tuổi nhưng mà tuổi thật của cậu đã là hơn 40 rồi a. Chưa kể cậu cũng đã có 1 ít kinh nghiệm chém g·iết ở kiếp trước, hiện tại bắt cậu đánh nhau với mấy đứa nhỏ 5 tuổi điều này làm cho Vũ chưa thích nghi được.
''Đến cùng là có nên đánh hay không?''
Vũ không ngừng chần chừ mãi, nhưng thầy của cậu làm gì cho cậu thời gian suy nghĩ. Chẳng mấy chốc cậu là người đại diện của lớp đứng ra thực hiện vòng đấu đầu tiên.
Đối mặt với cậu là 1 cậu bé tóc đỏ, với cặp mắt màu xanh đang không ngừng bốc ra chiến ý với cậu. Vũ đối mặt với ánh nhìn bốc lửa này cũng không dám lãnh đạm, cậu cuối cùng cũng quyết định đánh trận này chấp nhận việc mình là 1 người trưởng thành ra tay với đứa nhỏ.
''Kệ đi! Đ@o ai biết mình 40 cả, với lại bề ngoài mình 5 tuổi mà đánh nhau thế này là hợp lý còn gì.''
Thầy giám thị đối với trận đánh này lại không hề quan tâm đến mấy, ông chỉ là kiếm 1 chỗ ngồi sau đó lấy ra 1 cuốn sách bắt đầu đọc. Trong lúc đọc ông ấy lại phải ngước nhìn 1 số thành viên của lớp 1-10, rồi lại cuối xuống đọc tiếp miệng thì không ngừng lầm bầm:
''Không nghĩ ra được nha! Thì ra là vậy....chẳng trách...chẳng trách....mấy thầy dấu sâu quá....''
Sau cùng ông ấy mới nhìn về phía Nguyên Vũ người chuẩn bị có 1 cuộc đối đầu với thành viên lớp chọn, khuôn mặt ông lúc này nở 1 nụ cười bí hiểm:
''Không tin được em là 1 đứa trẻ 5 tuổi a, đến cùng là do thầy già rồi hay thế giới này đã trở nên điên cuồng tới vậy.''
-----------------
Đây là chuyên mục cập nhập truyện, do tôi lười đưa vào cốt truyện những chủ đề này nên sẽ giải thích rõ ở phần cuối truyện =)))))
Về nguyên nhân tại sao mấy tên nhóc này mới 5 tuổi mà đã trở thành dị nhân, thì đơn giản thôi bởi vì mấy đứa nhỏ này sống trong môi trường Ki từ lúc mới sinh. Mấy ông có nhớ tôi từng giải thích về việc dị nhân cần sống trong moi trường ki để phát triển năng lực không, thì trong đây cũng là vậy.
Dị nhân sẽ có 3 thời kỳ nở rộ năng lực của mình đó là từ lúc mới sinh, lúc thành niên 18-22) cuối cùng là trưởng thành (30-33). 3 thời kỳ này sẽ là những thời điểm quan trọng mà 1 dị nhân sẽ có được năng lực của mình bằng cách sống trong môi trường nồng đặc ki. Vậy những người mà không thể phát triển ki sau những giai đoạn này người ta gọi là gì, đó chính là các [vô diện] những kẻ không khác gì con người ngoại trừ có thể sống được trong môi trường ki dày đặc cùng học được võ thuật, nhưng người này chính là tầng lớp thấp nhất trong giới dị nhân.
Bọn họ chỉ có được năng lực thông qua luyện tập võ thuật hoặc các môn huyền học, cho nên rất ít được coi trọng trong tầng lớp xã hội này. Nhưng chớ trêu thay đây là tầng lớp chiếm số lượng đông nhất trong thế giới dị nhân khoảng chừng 60% là các [vô diện]. =))) Đấy đề cập 1 ít nhiêu đây thôi, nhiều quá hết vui. Tôi sẽ từ từ cập nhập tiếp về thế giới này cho anh em trong những chương sau.
Cáo từ, hẹn ngày tái ngộ