Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 57: Điều này thật là....(1)




Chương 57: Điều này thật là....(1)

Chương 57: Điều này thật là....(1)

''Ôi...đầu của tôi.....''

Vũ không ngừng nhăn mày lại, đầu của cậu lúc này vẫn còn đau như búa bổ. Không ngừng xoa 2 huyệt thái dương để làm dịu lại, Vũ lúc này mới để ý xung quanh. Nhưng mà Vũ nhận ra là cậu đang nằm trên 1 chiếc ghế đá, còn khung cảnh xung quanh lại là trong 1 công viên.

Mặc dù có tiếng ve kêu không ngừng trong bụi cây, nhưng đó cũng chính là âm thanh duy nhất tại nơi này. Gần như không có 1 ai, hay 1 sinh vật sống nào xuất hiện trong công viên.

''Mình đang ở đâu thế này, không phải lúc trước còn đang đánh nhau với tụi quái vật sao. Đám thằng Hoàng tụi nó đã chui kịp vào phòng trú ẩn chưa.''

Vũ đứng dậy và bắt đầu tìm hiểu xung quanh, cậu đi lại ngẫu nhiên trong con đường mà không theo 1 phương hướng nào. Đụng chỗ là rẽ, không là đâm thẳng về trước.

Cơ mà, cho dù cậu đi lại thế nào thì đích đến của cậu vẫn là quay về chiếc ghế đá cũ. Sau 1 thời gian không tìm được lối thoát, cuối cùng Vũ chịu thua không còn đi lại khắp nơi nữa mà ngồi dưới ghế đá như đang đợi 1 ai đó.

Bỗng 1 giọng nói từ sau lưng cậu vang lên.

''Cậu bình tĩnh hơn ta nghĩ đấy!''

Dù cho nghe được giọng nói sau lưng mình, nhưng Vũ cũng không phản ứng quá nhiều, mà chỉ quay đầu liếc 1 cái rồi quay lại ngắm cảnh. 1 người đàn ông với mái tóc dài màu vàng được búi gọn gàng, khuôn mặt điểm trai với khuôn mẫu Tây Âu cùng với cặp mắt màu xanh thẳm đang không ngừng dò xét Vũ.

Nhận ra cậu bé nhỏ trước mắt thật là không quan tâm đến mình, anh chàng không khỏi cười ngượng ngùng. Sau vài phút đắn đo cuối cùng anh vẫn quyết định tiến tới ngồi cùng cậu bé.



Thế là 2 cặp mắt cứ ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên của khu vườn, mà chẳng hề đoái hoài gì tới nhau. Cũng chẳng mất bao lâu bầu không khí im ắng này cũng bị phá, anh chàng tóc vàng cuối cùng vẫn là thở dài rồi nói:

''Nhóc đ·ã c·hết rồi a! Nhóc có biết không?''

''Vâng! Em biết chứ, dù sao khoảng khắc cuối cùng của em là nhìn thấy cơ thể mình với cổ không có gì mà.''

Vũ lúc này mới quay lại nhìn anh chàng búi tóc kia, rồi cậu lại nhìn khung cảnh công viên 1 lần nữa. Sau đó mới bật thốt lên:

''Anh có biết không, em đã từng cố gắng hình dung nơi em sẽ tới khi c·hết đi. Nhưng mà em không bao giờ nghĩ ra được, nơi đón chờ mình ở thế giới bên kia lại là công viên đấy.''

''Haha! Vậy sao, thế em nghĩ mình sẽ được đưa tới đâu.''

''Địa ngục chăng! Dù sao lúc sống em cũng ra tay g·iết người rồi.''

Anh chàng tóc vàng nghe được những lời này liền im lặng, anh chăm chú quan sát Vũ 1 lần nữa. Nhìn vào cặp mắt to tròn đang nhìn ngược lại mình mà không chút sợ hãi, anh không khỏi than thở:

''Em nói không sai! Cỡ như em đúng là nên xuống địa ngục, nhưng cũng không phải là để chịu tội mà là để làm việc a. Diêm vương sẽ rất hoan nghênh những người như em?''

''Hả! Tại sao chứ..''



''Cái đấy thì phải để họ giải thích cho em, với lại hiện tại em còn chưa tới đó được đâu.''

Vũ không khỏi khó hiểu khi nghe được điều này, nhưng nhớ tới những gì mình trải qua cậu ngay lập tức im lặng chờ lời giải thích. Mà anh chàng tóc vàng kia cũng không có làm mấy trò con bò, đi thẳng vào vấn đề.

''Nói như thế nào nhỉ! Đây là lần thứ 2 em c·hết rồi. Tính ra lần trước là em đã phải gặp bọn anh rồi, cơ mà lúc đấy xảy ra sự cố không hiểu kiểu gì mà em vượt qua nơi này mà nhảy thẳng vào thể xác lúc 16 tuổi. Mà em còn là đứa đạt được hệ thống trao đổi sau 10000 năm, tính ra em là 1 trong những người được bọn anh chú ý lắm đấy.''

''Thế sao! Nhưng mà tiếc quá em lại c·hết lần nữa rồi, vậy bây giờ em phải làm gì tại nơi này đây.''

''Không làm gì cả! Em sẽ không ở nơi này lâu đâu.''

Anh chàng tóc vàng cười nói 1 chút sau đó liền đứng dậy, ra hiệu cho Vũ theo mình rồi rời đi. Vũ thấy vậy cũng vội vàng theo sau, khu công viên lúc nãy còn làm cho cậu lạc lối không thoát ra được vậy mà giờ đây lại hoá thành bình thường. Khung cảnh yên bình của thiên nhiên lúc này mới tràn vào được trái tim rộn ràng của Vũ, cậu đắm chìm trong khung cảnh thiên nhiên này.

2 người đi được không bao lâu thì đã tới nơi, Vũ ban nãy còn chìm vào trong thiên nhiên liền đột nhiên có cảm giác bị bao trùm lại vào 1 khoảng không tối đen. Cho tới khi cậu nhận ra thì đã thấy bản thân mình đang ngồi ở 1 chiếc ghế gỗ to như 1 cái ngai vàng, đối diện cậu là anh chàng tóc vàng người lúc này đang lật ra 1 cuốn sách xem xét gì đó.

''Được rồi để xem nào! Đây là những thứ em cần phải biết về vai trò của mình cũng như tại sao lại xuất hiện ở đây. Em xem 1 chút đi, sau đó anh sẽ phổ biến cho em về cái khác.''

Sau 1 lúc,

Khuôn mặt của Vũ lúc này nghệch ra, không thể tin vào mắt mình. Dù sao đây cũng là 1 thứ vượt quá tầm hiểu biết của cậu, Vũ đưa mắt nhìn anh chàng tóc vàng 1 lần nữa. Chỉ thấy khuôn mặt cực kỳ hưởng thụ của anh ta khi nhìn vào phản ứng của Vũ.

''Đây là lý do mấy tên kia luôn muốn làm công việc hướng dẫn này sao, thì ra là như vậy cảm giác phấn khích này...đã lâu lắm rồi mới cảm nhận được a..''

Thì thầm trong miệng những từ mà Vũ không nghe rõ được, anh chàng lại đá vào chủ đề khác:



''Như trong cuốn sách đã nói, em được chọn trở thành 1 người luân hồi. Không tính lần trọng sinh trước, thì hiện tại em còn 8 lượt sống lại. Khi trọng sinh thì em sẽ trở về kiếp này của mình mà không đầu thai kiếp khác, nhiệm vụ của em đó chính là tích luỹ âm đức để có thể đầu thai thành người vào kiếp sau. Cách để tích luỹ thì chính là cứu được nhiều người nhất có thể, không phân chủng tộc mà em cứu.''

''Hơn nữa để trợ giúp những người luân hồi hoàn thành nhiệm vụ 1 cách dễ dàng, bên anh sẽ cung cấp ngẫu nhiên 1 thứ gì đó để trợ giúp mà như bọn em nói là [ngón tay vàng]. Thứ đấy sẽ cực kỳ ngẫu nhiên và không ai theo túng được nó cả, hoặc là thứ ấy chỉ định em làm vật chủ của mình. Ở trường hợp của em, là hệ thống trao đổi đã chọn em. Ngoài ra nếu em không tích luỹ đủ điểm âm thọ, vậy thì kiếp sau của em sẽ do bọn anh phán xét dựa trên những gì em đã làm ở 8 kiếp. Đó là sơ bộ những gì em cần nắm về công việc của mình, em đã nắm rõ và có câu hỏi nào về công việc của mình không?''

Vũ cố gắng tiêu hoá lượng thông tin mình vừa tiếp nhận vào, mặc dù điều này khiến cậu cực kỳ chóng mặt nhưng bằng 1 cách nào đó mà Vũ đã có thể nhớ hết được.

''Ừm! Tại sao lại chọn em, kiếp trước em có làm được gì để xứng đáng nhận được thứ này đâu. Em chỉ là 1 đứa bệnh nhân vô lực nhìn gia đình mình tan nát mà thôi.''

Anh chàng tóc vàng nghe được những lời này không khỏi đăm chiêu 1 tí, sau đó lắc đầu nói:

''Không chỉ có em đâu, rất nhiều người từ nhóm bọn anh hay người luân hồi vẫn luôn có câu hỏi này. Thật sự mà nói cấp trên của bọn anh không hề có 1 tiêu chuẩn nào trong việc chọn lựa người luân hồi, tất cả bọn họ đều dựa vào việc thuận mắt mà chọn thôi. Thậm chí 1 con cá đang bơi trong dòng sông cũng có thể được họ chỉnh định làm người luân hồi, chỉ bởi vì con cá ấy cho họ thấy được ngọn lửa tuổi trẻ của động vật là gì a.''

Vũ lúc này bị kéo vào cuộc than vãn công việc của anh chàng tóc vàng, mặc dù biết người trước mặt này là 1 tồn tại cực kỳ kinh khủng nhưng không khí mà anh ta thể hiện lại làm cho Vũ có cảm giác an toàn, hơn nữa còn là tin tưởng mù quáng với người này.

Thế là chẳng bao lâu cậu cũng bị kéo vào cuộc tán dóc với anh ta, rất nhiều bí mật ở kiếp trước mà cậu không nói với người khác đều trở thành đề tài tán dóc với người đối diện này. Mà anh chàng tóc vàng không hề có ý kiến gì, trái lại anh ta còn cực kỳ hứng thú trước những câu chuyện đời tư của Vũ.

Nhưng cuộc vui nào cũng phải kết thúc, sau khi truyền đạt những điều luật mà người luân hồi còn phải tuân thủ với cả những kinh nghiệm khác nhau của người luân hồi. Cuối cùng, anh chàng tóc vàng mới búng tay 1 cái ngay lập tức từ trên không hình thành 1 vòng quay khổng lồ.

''Được rồi! Bắt đầu hoạt động cuối cùng của chương trình nào, xem thử lần hồi sinh này em có mang trên người loại năng lực nào không nào.''

-------------------------------

Nam mô