Chương 56: Quyết định quan trọng (3).
Chương 56: Quyết định quan trọng (3).
Tâm trí của Vũ lúc này đã lạc trôi vào 1 không gian khác, ngay khi lấy lại được ý thức của mình. Thì xung quanh cậu đã là 1 màu tối đen, Vũ cố gắng la thật to nhưng thứ đáp lại cậu chỉ là sự im lặng.
''Mình đang ở đâu thế này?''
Cố gắng nhớ lại những gì mình đã làm trước khi xuất hiện tại đây, Vũ mới nhớ rằng ngay khi cậu sử dụng cuốn sách do thầy cậu đưa. Cậu liền xuất hiện tại nơi này.
''Vậy đây là nơi luyện tập của mình sao? Nhưng mình tập cái mẹ j ở đây mới được.''
Nhìn quanh nơi khỉ ho cò gáy này, Vũ thật sự không biết mình phải làm gì. Thế là lúc nhàm chán, cậu thử vận dụng năng lượng Ki bên trong mình xem sao. Chỉ là do tò mò mới hành động, nhưng ngay khi Vũ vừa tiết ra luồng ki ra ngoài.
Thì không khí xung quanh ngay lập tức liền biến đổi, tai Vũ nghe được tiếng sấm chớp vang lên nhưng bên ngoài vẫn chỉ là 1 màu đen. Tiếng sấm càng lúc càng dữ dội hơn khi luồng Ki của Vũ được phát ra nhiều hơn trước.
Ngay lúc này, Vũ sao còn không biết nguyên nhân cho chuyện vừa rồi là ở đâu, thế là cậu ngay lập tức đình chỉ sử dụng ki. Mọi thứ mới trở lại bình thường, còn cậu trai trẻ lúc này đã rờ cằm như suy nghĩ tới điều gì đó.
Lúc này,
Ở bên ngoài, Hoàng vừa mới hoàn hồn trở lại. Đầu cậu đau như búa bổ, cơ mà mặc dù như vậy Hoàng lại không thể kiềm cơn phấn khích của mình. Cho dù vậy, khuôn mặt cậu vẫn trông như 1 đứa ngốc, không thể ngừng cười được.
''Chỉ còn 1 chút nữa thôi, mình sẽ thức tỉnh năng lực.''
Nắm chặt bàn tay của mình, Hoàng cố gắng kiềm chế sự hưng phấn của mình. Cậu thật sự không nghĩ ra mình có thể thức tỉnh năng lực nhờ vào việc đấm cọc gỗ, cũng may Hoàng không phải là 1 tên ngốc.
Sau sự việc vừa rồi, cậu nào dám nghĩ cọc gỗ mình vừa tập luyện là đồ vật bình thường cơ chứ. Đang vui vẻ thì Hoàng nhìn thấy ông bạn mình cũng đang đứng như trời trồng.
Vội vàng tìm kiếm đồng hồ để xem thời gian, Hoàng mới phát hiện cậu đã đứng ở đây cũng được 4 tiếng rồi. Trời cũng bắt đầu nắng gắt, mặc dù biết thằng bạn mình cũng không phải người bình thường. Nhưng cậu vẫn sợ Vũ sẽ sinh bệnh khi ở ngoài trời quá lâu, thế là liền đi xung quanh tìm kiếm cây dù lớn che cho cậu bạn.
Còn bản thân Hoàng thì đi tới nhà bếp để tìm gì đó bỏ bụng.
Trong khi đó,
Sau khi đưa cho Vũ cuốn bí kíp, thầy của Vũ cũng lên đường tìm cho cậu môn võ thuật phù hợp với năng lực của bản thân. Trong mắt ông, Vũ đã được nhận định sẽ là người kế tục mình. Nên ông rất để bụng những việc liên quan đến con đường phát triển của đệ tử mình.
''Thằng nhỏ rất có tiềm năng, sở hữu ít nhất 3 năng lực trong người còn biết dấu dốt không bộc lộ ra hết. Hơn nữa ở độ tuổi này, mà đã rất máu lạnh trên người còn có sơ bộ sát khí. Nhưng mà thứ chúng ta thiếu là thời gian, không đủ...không đủ...''
Ông liên tục lầm bầm cho tới khi dừng chân trước 1 tiệm sách cũ kỹ nằm trong 1 góc phố, đưa tay lên gõ cánh cửa 1 chút. Cũng không đợi bên trong lên tiếng, ông liền mở cửa đi vào.
''Oi! Mở cửa không thể nhẹ tay 1 chút được sao, ở đây đang cố ngủ đấy.''
1 giọng nói vang lên, 1 ông lão chống gậy đi từ trong phòng ra. Nâng cặp kính nhìn về phía sư phụ của Vũ, mà người bị đề cập kia thì lại không để tâm mấy. Bàn tay từ trên giá sách cầm xuống 1 quyển lật xem.
Không được phản hồi, ông lão kia liền càng bực mình hơn trước nhưng sau đó lại thở dài 1 hơi rồi quay đầu vào phòng. Sau vài phút, tiếng gáy 1 lần nữa từ trong phòng vang ra lần nữa.
Đang tập trung tra xét võ học phù hợp với học trò của mình, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động lớn.
''Rầm!!!!"'
Ngay sau đó là 1 cơn chấn động lan ra toàn bộ thành phố, khuôn mặt của thầy Vũ ngay lúc này đã nhăn lại như trái nho khô. Hơn nữa tiếng chạy vội vàng từ trong phòng phát lên, ông lão lúc nãy hiện tại đang mang cực kỳ hoang mang nhìn về phía sự phụ Vũ hỏi:
''Này! Tại sao lại có hầm ngục xuất hiện trong thành phố cơ chứ? Không phải chúng ta có hệ thống vô hiệu hoá sóng triệu hoán sao.''
''Sao ta biết! Thôi c·hết, 2 thằng ngố kia còn đang chìm đắm trong không gian riêng. Lão già, ngươi có 1 tên đồ tôn mới gia nhập võ đường đấy...''
Nói rồi sư phụ Vũ cũng không để ý khuôn mặt bất ngờ của lão già mà chạy ra ngoài.
''Cái gì! Nói lại, tên ngốc nhà ngươi làm sao lại nhận đệ tử mới rồi.....''
..........
Trở lại võ đường,
Cơn chấn động đã đánh thức tất cả mọi người, ngay cả đang đắm chìm vào trong không gian riêng như Vũ cũng bị mạnh mẽ kéo về thực tại. Nghe được tiếng rống của quát vật, cùng với cánh cửa khổng lồ đang được hình thành ngay trên không trung.
''Cái gì...Làm sao lại có hầm ngục xuất hiện tại đây.'' Con gái lớn của sự phụ không thể kiềm nén được hoảng sợ, cô bé bắt đầu lùi bước vào trong phòng. Cuối cùng làm cầm lấy tay đứa em gái nhỏ của mình, quay đầu nhìn về phía Hoàng và Vũ nói với họ:
''Mau qua đây, chúng ta phải vào phòng ẩn nấp ngay bây giờ.''
Vũ quan sát hầm ngục 1 chút, sau đó lại nhìn vào điểm tích luỹ của hệ thống. Cậu trầm mặt 1 chút sau đó đi ra ngoài, Hoàng không hiểu đưa tay cản cậu lại:
''Mày tính làm gì thế?''
''Ra ngoài, quái vật đang xuất hiện ở ngoài kìa. Mày không nghe thấy tiếng la hét của người dân à?''
''Đó là điều tao muốn nói, mày nghĩ cái quái gì vậy Vũ? Mày điên à, mày nghĩ đây giống đợt huấn luyện lần trước sao. Mày sẽ c·hết đấy...''
Vũ đang muốn mở miệng phản bác, lại ngay lập tức cảm nhận được nhiều nguồn ki tàn ác đang hướng thẳng tới chỗ này. Cùng với đó là tiếng gào thét của lũ quái vật làm cho mọi người ngay lập tức phản ứng lại.
''Chúng tới rồi..'' Cô con gái lớn không khỏi nuốt nước bọt, mặc dù cực kỳ hoảng sợ nhưng nhìn về đứa em gái nhỏ của mình. Cô bé lại ngay lập tức xốc lại tin thần, xoa đầu cô em gái đang cực kỳ sợ hãi đến nỗi không thể đứng vững được.
''Mau đưa 2 người bọn họ vào trong, tao sẽ ở ngoài cản cho tụi mày.'' Vũ lúc này cũng không lo được gì nhiều, vội vàng đẩy Hoàng về phía sau còn bản thân đã bay thẳng về phía đám quái vật.
Hoàng còn định níu kéo, nhưng nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần thế là cuối cùng vẫn dừng ngăn cản. Quay người về phía sau, hỗ trợ cô con gái lớn cõng cô em gái chạy vào phòng trú ẩn.
Ở bên ngoài võ đường, đám quái vật đã xuất hiện tràn ngập bên ngoài. Tiếng đánh g·iết cùng la hét không ngừng vang lên, hiển nhiên thành Gia Định cũng bất ngờ với cuộc tập kích này. Những cũng may, thành phố vẫn kịp phản ứng lại.
Các thợ săn bắt đầu được phái ra, q·uân đ·ội cũng được điều động bắt đầu những cuộc phản công lại. Chẳng mấy chốc, mọi thức bắt đầu trở nên loạn.
Bản thân Vũ lúc này cũng đang trong tình huống không được ổn lắm, cậu đang bị vây công bởi 4 con quái vật cấp Tiger 3 gạch. Hơn nữa 4 con này còn biết sử dụng chiến thuật để kiềm chế cậu.
''C·hết tiệt! Lũ chó này sao khôn thế.''
Vũ ngã người né 1 đòn t·ấn c·ông của quát vật, sau đó sử dụng Geppou để lùi về sau. Chỉ là ngay trong lúc cậu thực hiện hành động đó, thì 1 con quái vật có hình dáng giống như bọ ngựa. Dùng cánh tay có hình dáng giống cây đao với 1 con mắt nằm ngay cánh tay chém xuống.
Tốc độ của nó nhanh hơn gió, đi trước cả âm thanh và chỉ để lại tàn ảnh trong ánh mắt của Vũ. Cậu không kịp làm ra phản ứng, mà chỉ có thể đưa mắt nhìn đòn ấy đến gần với cổ cậu.
Trong những giây phút cuối cùng, Vũ chỉ có thể nghĩ đến 1 thứ:
''Ôi Đ@t mẹ! Xui vc.......''
-------------------
=))) Tôi đã trở lại và không biết có thể kéo dài được bao lâu, anh em nghĩ Vũ có sống sau pha này không.