Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 55: Quyết định quan trọng (2).




Chương 55: Quyết định quan trọng (2).

Chương 55: Quyết định quan trọng (2).

Vũ lúc này liền đắn đo suy nghĩ ngay khi nghe được câu hỏi từ sư phụ của mình. Cậu không biết nên thành thật kể hết hay là giữ lại 1 phần, cuối cùng Vũ quay đầu đối mặt với ông ấy:

''Cho con hỏi 1 câu quá phận. Trong 3 hướng phát triển mà thầy nói con ban nãy, thầy thuộc hướng đi nào?''

Sư phụ cậu khi nghe được câu hỏi này liền không nhìn được cười to, ông chỉ xuống bàn tay mình. Vũ nhìn theo và trong giây phút tiếp theo cậu không khỏi kinh dị, bởi lòng bàn tay sư phụ lúc này đã xuất hiện nhiều đốm lửa trên đấy.

Mà điều thần kì ở chỗ những ngọn lửa này như đang sống lại vậy, không ngừng tạo hình cuối cùng biến thành 5 con vật khác nhau. Chim, trâu, ngựa, hổ, cá đang phân chia chiếm cứ vị trí trên các đầu ngón tay.

Vũ nhìn thấy cảnh tượng này về sau phải mất 1 lúc mới bình phục được lại tâm tình của mình, nhìn về sư phụ người lúc này đang nhìn với ánh mắt cực kỳ chiêu chọc cậu. Vũ cuối cùng mới làm ra quyết định, cậu không nói không rằng dậm mạnh chân xuống dưới đất.

''Răng rắc..''

Ngay lập tức sảnh đường bị vạch ra 1 vết nức lớn ngay giữa sân, cũng may cho Vũ kiến trúc võ đường vẫn giữ nguyên vẹn từ thời xưa đến nay. Cho nên sàn phía dưới vẫn còn giữ nguyên đất đất cùng gỗ nên cậu vẫn có thể thao túng được.

Sư phụ cậu không khỏi bất ngờ trước màn thể hiện của học trò mình, nhìn lấy tảng đá khổng lồ từ dưới khe nứt vươn lên. Sau đó lại nhìn 1 chút tư thế kỳ quặc của học trò mình, ông ấy không khỏi suy nghĩ 1 chút.

Thể hiện khả năng ngự thổ về sau, Vũ nhanh chóng nhìn quanh sàn nhà 1 chút, xác định không còn vết nứt nào nữa mới yên lòng chạy về phía thầy mình. Cậu 2 tay chà xát, khuôn mặt nở nụ cười cực kỳ bỉ ổi nhìn sư phụ mình.

''Haha! Thầy xem biểu hiện của con thế nào?''

''Không tệ! Tuổi còn nhỏ mà đã có sức mạnh như vậy rồi, cơ mà hình như đây chưa phải là năng lực duy nhất của con phải không. Đừng có dấu dốt, thể hiện hết ra đi, thầy cần biết con có thiếu gì để dạy chứ.''

Nghe được lời dạy bảo của sư phụ mình, Vũ liền gãi đầu cười trừ. Giọng nói cậu đầy sự bất đắc dĩ cất lên:

''Thưa thầy! Không phải con không muốn thể hiện đâu, chỉ là cái năng lực khác của con hơi đặc biệt 1 chút.''



Năng lực khác mà Vũ đề cập ở đây chính là khả năng biến thành khỉ đột của người saiyan, Vũ chưa bao giờ quên năng lực khủng kh·iếp ẩn hiện trong dòng máu của mình. Chỉ là cậu còn chưa khai phá hết năng lực ở cơ thể bình thường, thì nói gì tới đụng chạm dạng biến hình kia.

Vậy là Vũ liền nói hết tất cả về tệ nạn đến điểm mạnh của dạng khỉ đột cho sư phụ của mình, mà thầy của Vũ đúng là không làm cho cậu thất vọng. Nghe được đệ tử của mình đề cập tới dạng biến hình khác, ông ấy liền bảo không cần phải thể hiện nữa.

Sau đó từ trong người lấy ra 1 quyển sách nhỏ, nhìn bao bì có vẽ đã hơi cũ. Ông ấy nhẹ nhàng phủi 1 chút bụi ở ngoài, sau đó liền đưa cho Vũ.

''Cầm lấy, đây là 1 quyển võ công chuyên về tăng cường tinh thần. Giúp con có thể không chế bản thân khỏi bị luồng sát ý kia ảnh hưởng.''

Vũ cầm lấy quyển sách định nhìn 1 chút tiêu đề của nó, cơ mà có lẽ do đã có tuổi đời quá lâu cho nên tiêu đề trên cuốn sách đã bị mai một. Không đợi câu mở miệng hỏi, thì sư phụ của cậu đã chặn họng:

''Đừng hỏi ta cũng không biết tên, chỉ là nó có xuất xứ từ phật giáo mà thôi.''

Vũ nghe vậy liền gật đầu không nói, mà nhanh chóng chuyển chủ đề tới môn ngự thổ của cậu. Dù sao độ mạnh yếu của khả năng này còn phụ thuộc vào võ học của bản thân với sự kết nối dưới mặt đất.

Căi sau cậu còn chưa nghĩ ra cách rèn luyện, nhưng cái đầu thì đã xuất hiện trước mặt a. Thầy của Vũ sau khi nghe tới khả năng của cậu còn phụ thuộc vào võ học liền không khỏi bất ngờ, nhưng nhớ tới hành động của Vũ lúc trước liền lập tức ngộ ra.

''Hèn chi ta cứ thấy lạ lạ! Chỉ là điều khiển nguyên tố thôi mà, làm sao phải múa máy như con quặn thế kia. Thì ra là biểu diễn võ thuật..''

Vũ cũng mặc kệ thầy mình âm dương quái khí nói, cậu chỉ muốn có được 1 môn võ học ngay lúc này. Mà thầy của cậu cũng ra đảm bảo sẽ tìm ra 1 môn như thế cho cậu, chỉ là cần chút thời gian tìm kiếm.

Sau khi hỏi 1 chút yêu cầu của Vũ về môn võ này, ông ấy liền chuẩn bị đi ra ngoài 1 chuyến. Nhưng mà Vũ còn chưa xong, vội vàng kéo lấy tay thầy mình lại.

''À thầy ơi! Thằng Hoàng ở ngoài sẽ không có chuyện gì phải không?''

Thầy Cậu nghe vậy liền ngẩn ra, dùng khuôn mặt khó hiểu nhìn lại Vũ 1 lát sau đó mới nói:

''Thằng đấy làm gì có chuyên gì! Mộc nhân bọn bây tập là làm từ 1 loại gỗ quý trong hầm ngục, có tác dụng đánh thức tìm năng của dị nhân nhé. Con có biết 1 khúc như vậy giá bao nhiêu tiền không?''

''Thì ra là thức tỉnh năng lực sao, con còn tưởng nó bị thôn miên gì chứ.'' Nghe được bạn mình không có vấn đề gì, Vũ liền ngay lập tức buông tha thầy mình. Sau đó chạy 1 mạch ra ngoài.



Sư phụ cậu nhìn bóng lưng Vũ biến mất, sau đó mới thì thầm nói:

''Cũng phải lâu ngày mới thức tỉnh a, làm sao có chuyện 1 lần là xong..''

.........

Trở lại sân tập, nhìn thấy thằng bạn mình vẫn còn đứng như trời trồng. Bởi vì đã có sư phụ đảm bảo nên Vũ cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, mọi sự chú ý bắt đầu đổ dồn lên cuốn bí kiếp mà thầy cậu đưa.

''Ừm! Xem 1 chút đi.''

Thế là Vũ bắt đầu mở cuốn sách ra, ngay lập tức tâm trí cậu như bị hút vào 1 chiều không gian nào đó. Cả cơ thể Vũ run nhẹ 1 chút sau đó liền bình thường trở lại, giống như người bạn của mình cơ thể cậu cũng đứng im như bức tượng.

Con gái của Sư phụ vừa đi vào sân tập, nhìn thấy 2 khúc gỗ đứng im giữa sân. Liền lắc đầu thở dài, sau đó không quan tâm nhiều mà bắt đầu buổi luyện tập của mình.

Mà trong khi đó,

Ở 1 địa điểm khác.

Anh Cường mới đi ra từ 1 quán Bar trong thành phố, tay vỗ bụng của mình vài cái. Khuôn mặt cực kỳ hài lòng, quay đầu chào chủ tiệm 1 cái anh liền lựa 1 con đường rồi đi vào.

Vừa đi ánh mắt anh cứ liếc nhìn xung quanh, khuôn mặt như nhận ra điều gì không khỏi nở nụ cười tươi. Đi được 1 lát tới 1 góc khuất của con hẻm, anh mới dừng lại.

Tay vẫn cầm tâm xỉa răng, miệng ợ ra 1 cái sau đó mới nói:

''Tụi bây làm điệp viên kiểu gì đấy! Nấp sao mà bị người ta phát hiện ra hết rồi? Ra đi, ta mệt mỏi diễn kịch với tổ chức bọn mày lắm rồi.''



Nói rồi còn không đợi xảy ra điều gì, Cường nhanh chóng ra tay xuất thủ. Tung 1 quyền trời giáng vào góc tường, cú đấm nhanh tới nỗi không ai thấy được hư ảnh của nó cũng như cảm nhận được.

''Rầm!!!'''

''Ặc!!''

Chỉ thấy tiếng đổ xập của công trình, cùng với tiếng hét thảm trong bức tường phát ra. Kéo theo là 1 vũng máu bắt đầu đổ tràn ra lề đường, mà Cường lúc này cũng không còn cười như trước, ánh mắt anh vậy mà tràn ngập sát ý như con thú hoang sổ lồng.

''Lần này sẽ không ai thoát được! Tất cả bọn bây sẽ phải trả giá, không ai cứu được bọn mày đâu. ''

Kế bên tay anh liền bùm lên ngọn lửa dữ dội, 1 thanh kiếm cũng từ đó mà hiện thân nằm gọn trong bàn tay anh. Uy thế của nó phát ra làm cho tất cả gián điệp ở đây đều không khỏi rùng mình, biết được đối phương đã động sát tâm. Bọn hắn cũng không còn kiên kỵ gì nhiều, sau đó liền là 1 loạt các loại chiêu thức cùng kỹ năng phát sáng cả khu hẻm nhỏ.

Mà người bị bao vây bởi loạt ánh sáng ấy, lại chỉ nở 1 nụ cười khinh bỉ.

....

....

Vài phút trôi qua, tiếng động kỳ lạ phát ra từ khu hẻm đã thu hút không ít người. Cơ mà chả có ai lại dại dột đi vào bên trong để tìm hiểu, dù sao nơi này là thành phố của dị nhân. Bọn hắn còn không hiểu quy luật ở nơi đây sao, thế là mọi người như 1 thói quen mắt nhắm mắt mở tiếp tục sinh hoạt như hàng ngày như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mà bản thân anh Cường lúc này cũng vừa đi ra đầu ngỏ hẻm, châm cho mình 1 điếu thuốc. Anh ngưỡng đầu lên nhìn trời thở ra 1 hơi, sau đó nhìn lại vào bên trong.

Khuôn mặt của anh lúc này lại nở ra 1 nụ cười, nụ cười tràn đầy nhẹ nhõm cùng sảng khoái. Quay đầu lại anh lập tức liền rời đi, vừa đi cũng không quên để lại câu nói:

''Nói mấy lão già kia rửa sạch cái cổ đợi ta đến lấy!''

Lời này phát ra làm cho 1 tên ăn mày gần đó không khỏi run rẩy, phía sau lưng gã đã tràn đầy mồ hôi. Khuôn mặt tái nhợt nhìn lấy bóng lưng của Cường rời đi về sau, mới dám thở ra 1 hơi.

Giọng nói của gã run rẩy như thể vừa trải qua 1 cơn ác mộng:

''C·hết! Vậy mà c·hết hết...Tên kia là quỷ sao...''

-----------------

=)))))))) tay chậm quá a, không thể gõ chữ nhanh được.