Chương 54: Quyết định quan trọng (1)
Chương 54: Quyết định quan trọng.
Sư phụ của Vũ không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau cậu, ông đưa mắt nhìn đang đứng như tượng gỗ Hoàng liền không khỏi bất ngờ. Cơ mà ông chỉ đứng nhìn 1 chút liền thôi, sự chú ý lại tập trung vào Vũ 1 lần nữa.
Nhìn thấy vài luồng ánh sáng màu đỏ đang toát ra từ người cậu bé, khuôn mặt ông không khỏi nhăn lại.
''Sát ý tăng thêm sao, xem ra tin tức bên kia truyền về là đúng rồi.''
Không đợi Vũ phản ứng, ông đã ra tay nắm gáy Vũ như 1 con gà mang cậu đi chỗ khác.
''Cái gì!!!''
Đang không ngừng quan sát Hoàng để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, thì đột nhiên mọi thứ trước mặt Vũ bổng tối sầm lại. Cơ mà không đợi cậu trở nên hoảng loạn, mọi thứ ngay lập tức trở lại bình thường.
Đầu Vũ vẫn còn hơi choáng váng do vụ di chuyển bất ngờ hồi nãy, sau khi lấy lại được tin thần thì cậu đã xuất hiện ngay trong võ đường. Sư phụ thì đang không ngừng nhìn chằm chằm lấy Vũ, làm cho cậu cảm giác không được tự nhiên.
''Thầy có chuyện gì không? Mà sao nhìn con dữ vậy.''
Mà đối diện với câu trả lời của Vũ, thầy cậu chỉ nhẹ nhàng nở 1 nụ cười.
''Chỉ là muốn nhìn kỹ lại nhóc 1 lần nữa thôi, càng nhìn thì càng bất ngờ a. Không nghĩ tới còn nhỏ như vậy đã có được sát khí, khâm phục..khâm phục..''
Nghe được những lời này, đặc biệt là phần nội dung sau. Vũ không khỏi nuốt 1 ngụm nước miếng, trán cậu bắt đầu đổ ra những giọt mồ hôi, cơ mà chỉ là vài phút hoảng sợ về sau Vũ liền bình tĩnh trở lại.
Cậu ngước nhìn khuôn mặt đang tràn đầy ý cười kia, cuối cùng chỉ có thể thở dài xé rách da mặt.
''Thầy cũng đừng có nói như vậy, 1 thân sát khí của em trước mặt thầy khác gì trò trẻ con chứ. Thầy cũng đừng thử em, mặc dù em không thể nhìn thấy nhưng vẫn có thể loáng thoáng cảm nhận được những tia sát khí mà thầy tiếc ra a.''
Mà sư phụ của Vũ khi nghe học trò mình nói vậy liền cũng không có bất ngờ gì, mà làm ra vẽ mặt không khỏi vui mừng như tìm ra được đồng bọn của mình.
''Haha! Không nghĩ ta lại thu nhận được 1 tên giống như mình, vẫn xem là ý trời hay là trêu chọc nhỉ.''
''Kệ nó là cái gì! Nói đi thầy làm sao lại quyết định chọc ra chuyện này chứ, chúng ta chỉ mới gặp nhau được 1-2 hôm thôi a. Theo lý còn phải 1 đoạn thời gian thì thầy mới đề cập tới vụ này chứ.''
''Chịu rồi! Ai bảo tên nào đó g·iết đi 2 tên đàn em của băng [Chó điên] làm cho tụi nó giống như mất trí không ngừng lùng xục gã đấy đâu. Nếu không phải có người giúp che đậy cho con, thì hiện tại đừng có nghĩ tới chuyện ở đây thảnh thơi tới vậy.''
Vũ nghe vậy liền biết đây là do mình gây ra, nếu không phải ngày hôm đó hắn tha mạng cho mấy tên kia. Liền sẽ không có chuyện như này xảy ra, cơ mà nếu cho hắn quay lại thời điểm đấy. Hắn vẫn sẽ chọn lặp lại hành động đó 1 lần nữa, không vì gì khác bởi đây chính là quy định do hắn tạo ra. Đây là ranh giới cuối cùng của hắn, hắn không muốn trở thành 1 tên g·iết người như ngoé, cũng không muốn trở thành 1 tên thánh mẫu.
Mà để cân bằng điều đó, hắn liền tự định ra cho 1 điều luật, cũng chính là chỉ g·iết 2 người 1 ngày. Thứ hiện tại bắt đầu mang lại những điều tồi tệ cho Vũ, mà thầy của cậu người đứng trước mắt này cũng nhận ra Vũ có điều luật g·iết người cho riêng mình.
Liền từ tốn nói:
''Để ta xem, sở dĩ con không g·iết hết đám người kia bởi vì nhóc đã định ra số lượng người được g·iết trong 1 ngày đi. Mà chính bản thân con cũng dự liệu được ngày hôm nay sẽ tới đi, vậy con tỉnh xử lý chuyện này bằng cách nào?''
''Thầy làm sao biết?''
''Bởi vì ta cũng giống như con a!''
Nói đến khuôn mặt của sư phụ Vũ bổng chốc trở nên âm tàng, không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Vũ không nghĩ tới thầy mình bộc lộ khuôn mặt này nhanh đến vậy, liền không khỏi lo lắng:
''Con đã làm sai điều gì sao?''
Nghe được những lời này, khuôn mặt sư phụ cậu bổng chốc trở lại bình thường, Không khí đáng sợ lúc này gần như chưa bao giờ xuất hiện.
''Không a! Chỉ là tình huống hiện tại có chút đặc thù, giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện đó. Chúng ta hãy bàn về điều khác đi.''
''Thầy muốn nói với con về chuyện gì?''
''Tất nhiên là phương hướng phát triển của con sau này rồi.''
Vừa nói thầy của Vũ đưa tay cho cậu ngồi xuống, sau đó lấy ra 1 cuốn vỡ bắt đầu lên lớp cho cậu.
''Tình huống của con có chút khác biệt với bạn con đi, thành thật nói ta nghe trên người con hiện tại có bao nhiêu năng lực?''
Khuôn mặt Vũ khi nghe được những câu hỏi này liền nhíu mày, không nghĩ tới thầy mình sẽ hỏi câu này. Suy nghĩ 1 hồi, Vũ liền hỏi 1 đằng trả lời 1 nẻo:
''Điều này liên quan gì tới việc con học võ sao?''
''Có! Liên quan rất nhiều là đằng khác. Vậy giờ ta sẽ hỏi con cái khác, trường phái con đang theo là trường phái nào.''
''Ừm! Nếu con nghĩ là trường phái thực chiến đi, do ba mẹ con rất ít đề cập đến cấp độ danh sách di nhân lắm.''
Sư phụ của Vũ nghe được câu trả lời này liền nở 1 nụ cười thật tươi, xem ra Vũ nhắm mắt chọn bừa vậy mà lại dính tâm ý lão.
''Ừm! Vậy bây giờ giả sử con thuộc trường phái thực chiến của chúng ta đi, như con đã biết trường phái của chúng ta không có quan niệm rõ ràng về cấp độ di nhân. Mà chỉ lấy khả năng sử dụng năng lực của mình làm chuẩn, nhưng mà ngoặc nỗi không phải năng lực nào cũng là bá đạo cả. Trong đó có không ít người sở hữu năng lực như bắn vào chân mình.''
Nói tới đây, ông liền bắt đầu hồi ức về 1 số kỷ niệm xưa cũ của mình:
''Ta đã từng có 1 tên chiến hữu sở hữu năng lực chính là làm cả cơ thể phát sáng trong đêm như mấy cây lightstick vậy. Năng lực ấy gần như đã xác định cuộc đời của gã trong giới dị nhân vậy, vậy mà con biết không tên đấy lại có thể trở thành 1 tên thủ lĩnh trong ngành cảnh sát của chúng ta đấy. Mà tất cả chỉ dựa vào mớ võ học cổ truyền mà mọi người kêu là lỗi thời này đấy.''
Vũ nghe được những lời này liền không khỏi ngạc nhiên, nhìn một chút khuôn mặt của thầy mình vậy mà lại không có cảm giác lừa dối nào. 1 là thầy mình diễn kỹ quá đỉnh, 2 là thầy mình nói chính là sự thật. Mà Vũ lại rất có niềm tin vào cái sau.
''Vậy bây giờ ông ấy đang ở đâu?''
''C·hết rồi!''
Lời nói này làm cho còn đang trong tâm thế cực kỳ hào hứng Vũ như bị giội 1 gáo nước lạnh, tâm trí trở nên bình tĩnh trở lại. Mà thầy của Vũ cũng không hề úp mở về c·ái c·hết của bạn mình, ông chỉ từ tốn nói:
''Cho dù tên đấy dựa vào võ thuật để đẩy l·ên đ·ỉnh cao, nhưng chung quy vẫn là 1 tên có năng lực phế vật a. Trong 1 lần thực hiện nhiệm vụ, gã bị người ta mai phục đánh dồn vào tử lộ, mà gã còn không kiểm soát được năng lực của mình. Phát sáng ở ngay nơi ẩn núp, thế là bùm...''
Sư phụ của Vũ chỉ là 1 cái động tác nổ tung, sau đó liền im lặng. Cảm xúc của ông lúc này cũng cực kỳ buồn bã, cơ mà chỉ vài giây sau đó liên quét sạch:
''Vẫn là bàn về hướng phát triển của con đi, như con thấy đấy võ thuật cũng là 1 hướng đi phát triển của các dị nhân nếu họ sỡ hữu năng lực phế vật, những người này chúng ta gọi là Beta, mặc dù không thể sử dụng năng lực nhưng cơ thể bọn họ sinh ra đã là bảo tàng cho việc luyện võ rồi. Tiếp đến là những người chuyên về năng lực, nhưng người này chỉ tập trung phát triển năng lực của mình nên sẽ không quan tâm nhiều đến võ thuật, chỗ tốt là năng lực của họ được phát huy tối đa chỗ xấu là tinh tuý của võ học bọn hắn lại không học được bao nhiêu, những người này chúng ta gọi à alpha.
Và cuối cùng là những dị nhân phối hợp được cả năng lực lẫn võ thuật lại với nhau, những người này 1 là học được võ thuật ứng với năng lực của mình phát huy sức mạnh không thể tin được, 2 là học được võ thuật bù được những khuyết điểm của mình. Những kẻ như này thường được trường phái thực chiến chúng ta gọi là Omega, đây cũng là nòng cốt sức mạnh của trường phái chúng ta.''
Nói tới đây đôi mắt của Sư phụ Vũ bổng sáng bừng lên 1 ngọn lửa, làm cho Vũ có cảm giác mình liền bị ném vào dung nham. Giọng nói của ông bắt đầu trở nền khàn đặc đến khó nghe:
''Vậy nói cho ta nghe Vũ! Con nghĩ mình sẽ thuộc trường phái nào?''
-----------
Mấy ngay nay có check lại chuyện, cảm thấy có nhiều sạn nhỏ cùng với những thứ chưa được giải thích làm cho truyện trở nên hơi dài với mức cần thiết. Sẽ ráng rút gọn lại nội dung, cùng vơi đó nghĩ cách chữa sạn (do lười check lại từng chương nữa lắm) =)))))) Đọc giả thông cảm